Viết 1 đoạn văn thể hiện tình cảm cảm xúc về 1 cuốn sách
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Cơn gió se lạnh khẽ luồn qua những tán lá, mang theo hương thơm dìu dịu của đất trời. Mùa thu đến, bầu trời trong xanh vời vợi, những đám mây bồng bềnh lững lờ trôi như những chú cừu lạc đàn giữa thảo nguyên rộng lớn. Trên con đường quen thuộc, lá vàng rơi lác đác, trải thành tấm thảm mềm mại dưới chân người qua lại. Tiếng xào xạc của lá như một bản nhạc du dương, hòa cùng tiếng chim ríu rít gọi nhau trong buổi sớm mai. Ngoài đồng, những cánh đồng lúa chín vàng óng ánh, thoang thoảng hương thơm ngọt ngào. Từng cơn gió thu nhè nhẹ lướt qua, khiến sóng lúa dập dìu như những con sóng nhỏ trên mặt biển. Những cô cậu bé tung tăng thả diều trên bãi cỏ, tiếng cười vang vọng khắp không gian yên bình. Buổi chiều, ánh hoàng hôn nhuộm cả bầu trời bằng gam màu cam đỏ rực rỡ. Mặt trời chầm chậm khuất sau những rặng cây, để lại một khoảng không gian mơ màng, huyền ảo. Tiếng chuông chùa xa xa ngân vang, như nhắc nhở lòng người về một mùa sum vầy, đoàn tụ đang đến rất gần. Mùa thu – mùa của những cảm xúc dịu dàng, của những khoảnh khắc bình yên len lỏi vào tâm hồn. Đó là mùa tôi yêu nhất, mùa khiến tôi cảm thấy trân trọng từng phút giây của cuộc sống.
Mùa: Thu
Mùa hè, với những tia nắng rực rỡ và không khí ấm áp, luôn mang lại cảm giác tươi mới và năng động. Bầu trời xanh thẳm như rộng mở, không một gợn mây. Dưới ánh mặt trời, những cánh đồng lúa, vườn cây trái nở hoa khoe sắc rực rỡ. Cái nóng oi ả của mùa hè không khiến mọi người cảm thấy khó chịu mà lại mang đến một không khí náo nhiệt, đầy sức sống.
Đường phố tấp nập người qua lại, tiếng cười đùa của trẻ con vang lên khi chúng chơi đùa dưới nắng. Những hàng cây ven đường xanh mướt, vẫy gọi từng làn gió nhẹ, giúp không khí trở nên dễ chịu hơn. Những con sóng vỗ về bờ cát, biển khơi mênh mông mời gọi người ta tìm đến để giải nhiệt, thư giãn.
Mùa hè cũng là thời gian của những kỳ nghỉ dài, những chuyến đi xa để khám phá những vùng đất mới, tận hưởng sự tự do mà mùa hè mang lại. Những buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời, là thời điểm lý tưởng để mọi người tụ tập bên nhau, chia sẻ những câu chuyện, những kỷ niệm vui buồn.
Mùa hè, dù có nóng bức đến đâu, lại luôn mang trong mình một vẻ đẹp rất riêng, khiến người ta không thể nào quên.

Để có một đất nước không có chiến tranh, bộ đội và các chiến sĩ, các vị anh hùng của dân tộc đã phải đổ máu để dành lại tự do. Trong những người chiến sĩ dũng cảm đó, có trẻ nhỏ, có thiếu niên, có người trưởng thành. Và một trong những người anh hùng nhỏ tuổi mà em rất ngưỡng mộ, đó là anh Kim Đồng.
Một lần, sau khi làm nhiệm vụ dẫn cán bộ vào căn cứ, Kim Đồng đang trên đường trở về nhà thì nghe có tiếng động lạ ở trong rừng. Kim Đồng liền rủ Cao Sơn tìm cách báo động cho các anh cán bộ đang ở trong xóm biết. Sau khi quan sát, Kim Đồng đã nhìn thấy bọn lính đang lợi dụng sương mù phục kích trên đường vào xóm và im lặng đợi bắt người. Kim Đồng bảo Cao Sơn lùi về phía sau, chạy về báo cáo. Đợi cho bạn đi rồi, Kim Đồng ngắm kĩ địa hình, để chạy vọt qua suối, lên phía rừng. Như vậy, bọn lính sẽ phải nổ súng hoặc kêu lên. Chúng nó sẽ bị lộ. Quả nhiên, thấy có bóng người chạy, bọn giặc lên đạn và hô: “Đứng lại!”.
Kim Đồng không dừng chân. Giặc bắn theo.
Nhờ tiếng súng báo động ấy, các đồng chí cán bộ ở gần đó tránh thoát lên rừng. Song, Kim Đồng đã bị trúng đạn và anh dũng hy sinh tại chỗ, ngay bờ suối Lê-nin. Hôm ấy là sáng sớm ngày 15 tháng 02 năm 1943.
Em rất ngưỡng mộ anh Kim Đồng. Anh đã nêu lên một tấm gương vì cách mạng quên mình, hy sinh khi làm nhiệm vụ bảo vệ cán bộ cách mạng. Sự hy sinh đó là tấm gương sáng chói mở đầu cho nhiều gương cao quí khác trong đội ngũ Đội viên Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh.
Anh Kim Đồng xứng đáng là một người anh hùng. Một người chết cho đân tộc, đã dâng cả đời mình để cứu lấy sự hoà bình, ấm no. Anh sẽ luôn sống mãi trong tâm trí của mỗi người theo năm tháng không bao giờ phai.
Vào thời nhà Trần, khi giặc Nguyên – Mông lăm le xâm chiếm nước ta, triều đình mở hội nghị Bình Than để bàn kế đánh giặc. Các tướng lĩnh và quan văn võ đều được triệu tập. Lúc đó, có một cậu bé mới mười sáu tuổi tên là Trần Quốc Toản, tuy còn nhỏ nhưng rất yêu nước, mong muốn được góp sức đánh giặc.
Khi nghe tin về hội nghị Bình Than, Trần Quốc Toản cũng đến xin vào họp. Tuy nhiên, vì tuổi còn nhỏ, cậu không được phép tham gia. Căm phẫn vì không được cùng các bậc anh hùng bàn việc nước, cậu bóp chặt quả cam trong tay đến nát lúc nào không hay. Từ đó, hình ảnh "bóp nát quả cam" trở thành biểu tượng cho tinh thần yêu nước mãnh liệt.
Không chịu ngồi yên, Trần Quốc Toản tự chiêu mộ hơn một nghìn nghĩa binh, sắm sửa vũ khí, đóng chiến thuyền. Trên lá cờ nghĩa của cậu có viết sáu chữ: “Phá cường địch, báo hoàng ân” (Đánh kẻ thù mạnh, báo ơn vua). Khi quân Nguyên tràn sang, cậu cùng đội quân của mình xông pha trận mạc, lập nhiều chiến công hiển hách, làm quân giặc khiếp sợ.
Dù cuối cùng Trần Quốc Toản đã hy sinh, nhưng tinh thần chiến đấu quả cảm của cậu mãi mãi là tấm gương sáng trong lịch sử dân tộc. Câu chuyện về cậu bé bóp nát quả cam đã trở thành bài học về lòng yêu nước và quyết tâm không lùi bước trước khó khăn.

Mùa xuân ở Hà Nội, hay mùa xuân miền Bắc nói chung, luôn mang đến cho em một cảm giác đặc biệt khó tả. Khi những cơn gió lạnh cuối cùng của mùa đông tan dần, không khí xuân nhẹ nhàng tràn về, làm phố phường thêm tươi mới, sinh động. Cây cối đâm chồi nảy lộc, những chùm hoa đào, hoa mận rực rỡ khoe sắc, tạo nên một bức tranh thiên nhiên ngập tràn sắc màu. Em cảm nhận rõ ràng không khí nhộn nhịp và phấn khởi trong những ngày đầu năm mới, khi mọi người mặc áo mới, đi chúc Tết, thăm bà con bạn bè. Đặc biệt, không khí mùa xuân ở Hà Nội còn gắn liền với những nét văn hóa, với những hương vị đặc trưng như bánh chưng, mứt Tết, hay mùi hoa nhài thoang thoảng trong gió. Mùa xuân ở đây không chỉ là mùa của thiên nhiên đổi mới mà còn là mùa của niềm vui, hy vọng, và những khởi đầu mới đầy ước mơ. Em yêu mùa xuân miền Bắc vì những cảm xúc bình dị mà sâu sắc mà nó mang lại, khiến lòng người thêm xốn xang, yêu đời hơn.
nhớ tick cho anh nhé
Mùa xuân ở Hà Nội, hay mùa xuân miền Bắc nói chung, luôn mang đến cho em một cảm giác đặc biệt khó tả, như là một làn gió mới, vừa ấm áp vừa dịu dàng, len lỏi vào mọi ngóc ngách của cuộc sống. Khi những cơn gió lạnh cuối cùng của mùa đông tan dần, không khí xuân nhẹ nhàng tràn về, làm phố phường thêm tươi mới, sinh động. Những ngày đầu năm mới, mọi thứ như bừng tỉnh, nhộn nhịp hẳn lên, từ tiếng cười rộn rã của mọi người đi chúc Tết, thăm bà con bạn bè, đến tiếng bước chân hối hả trên các con phố, khi ai cũng mang trong mình những ước mơ, hy vọng về một năm mới an lành và thịnh vượng.
Khi xuân đến, cây cối đâm chồi nảy lộc, những cành đào, cành mận khoe sắc thắm, những bông hoa mai vàng tươi mừng xuân, như một bản giao hưởng của thiên nhiên đầy sắc màu. Những chùm hoa đào đỏ rực, hoa mận trắng tinh khôi, hoa mai vàng rực rỡ hòa quyện trong không gian, tạo nên một bức tranh thiên nhiên sống động và đầy sức sống. Dường như đất trời và con người đều rạo rực đón chờ một mùa mới, một khởi đầu mới tràn đầy hy vọng.
Mùa xuân ở Hà Nội không chỉ là mùa của thiên nhiên đổi mới mà còn là mùa của những giá trị văn hóa đặc sắc. Mỗi khi Tết đến, mọi người lại quây quần bên gia đình, cùng nhau chuẩn bị những món ăn đặc trưng như bánh chưng, mứt Tết, củ kiệu, dưa hành. Mùi hương bánh chưng tỏa ra từ những nồi nấu bốc hơi nghi ngút, quyện với hương hoa nhài thoang thoảng trong gió xuân, khiến không gian trở nên ấm áp, gần gũi hơn bao giờ hết. Đặc biệt, mỗi dịp Tết đến, những hương vị này lại gợi nhớ về những kỷ niệm xưa, về cái Tết đoàn viên, về sự sum vầy của gia đình, bạn bè.
Không khí mùa xuân ở Hà Nội còn mang đến cho em cảm giác về sự phấn khởi, sự hồi sinh của một năm mới. Đó là thời điểm mọi người có thể tạm gác lại những lo toan trong cuộc sống, hướng về gia đình, về quê hương, và tìm lại những giá trị tinh thần quý giá. Mùa xuân là dịp để mọi người thể hiện lòng biết ơn với tổ tiên, để chúc phúc cho nhau và cùng nhau bắt đầu những dự định mới. Như vậy, mùa xuân không chỉ là sự chuyển giao của mùa mà còn là mùa của sự đoàn kết, của niềm vui và những khởi đầu mới.
Em yêu mùa xuân miền Bắc vì những cảm xúc bình dị mà sâu sắc mà nó mang lại. Mùa xuân không chỉ làm tươi mới bức tranh thiên nhiên, mà còn làm ấm lòng người. Trong tiết trời xuân mát mẻ, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo hương thơm của đất trời, lòng người cũng trở nên dễ chịu, bình yên hơn. Mùa xuân ở Hà Nội như một bức tranh hoàn hảo, đầy sắc màu và âm thanh, khiến lòng người thêm xốn xang, yêu đời hơn, và luôn hy vọng vào những điều tốt đẹp sẽ đến trong năm mới.

Chắc hẳn ai cũng có những ký ức đặc biệt về quê hương, về những nơi chốn gắn bó với tuổi thơ. Với tôi, một trong những kỷ niệm đó chính là lần tôi theo ông nội và anh Nguyên đến Văn Chỉ của làng, vào dịp chuẩn bị hội làng. Dù không phải là ngày hội, nhưng không khí xuân tươi vui, ấm áp ấy vẫn làm lòng tôi rạo rực. Tôi là Thư, em gái út trong gia đình, nhưng hôm ấy tôi lại là người giữ trong mình nhiều sự háo hức nhất, bởi vì tôi không thể nào quên được những hình ảnh trong buổi lễ đặc biệt đó.
Buổi sáng hôm ấy, trời trong xanh, gió xuân mơn man thổi qua những cánh đồng lúa mới nhú, tạo thành một không gian thật yên bình. Tôi cùng ông nội và anh Nguyên lên đường tới Văn Chỉ, nơi có những bia đá ghi danh các tiến sĩ của làng. Đây là một công việc rất quan trọng mà ông nội dặn dò chúng tôi phải làm, một công việc để tưởng nhớ công lao của các bậc tiền nhân, đồng thời cũng là dịp để con cháu chúng tôi có thể nhìn lại những thành tựu của dòng họ.
Văn Chỉ của làng, nơi ghi danh những người con ưu tú của quê hương, đã trở thành một địa điểm linh thiêng mà mỗi lần nhắc đến, mọi người đều cảm thấy tự hào. Tôi nhớ rõ lần đầu tiên được đến đây, lòng tôi cũng tràn đầy niềm kính trọng và háo hức. Lần này, tôi lại được đến đây trong một không khí khác, vui tươi và háo hức hơn khi biết rằng hôm nay, chúng tôi sẽ có một hoạt động đặc biệt – trồng cây trong khuôn viên của Văn Chỉ.
Ông nội tôi, một người rất nghiêm túc và tôn kính những giá trị truyền thống, đã giải thích cho anh Nguyên và tôi nghe về ý nghĩa của việc trồng cây này. Ông nói: “Mỗi cây được trồng hôm nay đều mang trong mình hy vọng về sự tiếp nối của những thế hệ đi trước, sự phát triển của quê hương và sự trường tồn của những giá trị tốt đẹp mà các tiến sĩ của làng đã để lại.” Lúc ấy, tôi thấy sự nghiêm trang trong lời ông, nhưng lòng tôi cũng đầy ắp niềm vui vì nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội tham gia vào một việc làm có ý nghĩa.
Anh Nguyên, dù là anh trai tôi, nhưng luôn tỏ ra rất điềm tĩnh và trưởng thành. Anh đứng gần tôi, nhắc tôi phải chú ý trong từng cử chỉ, hành động khi trồng cây. Tôi nhớ rất rõ lúc ấy, anh Nguyên mỉm cười dặn dò tôi: “Em phải cẩn thận đấy, không là cây không sống đâu.” Tôi gật đầu, dù trong lòng tôi vẫn còn đầy ắp sự tò mò và háo hức.
Cùng với ông nội và anh Nguyên, tôi đứng bên những cây giống được chuẩn bị sẵn. Mỗi người nhận một cây, rồi bắt đầu thực hiện công việc trồng cây. Tôi khẩn trương làm theo những gì ông nội dặn, vừa đào lỗ vừa đặt cây vào đất. Chỉ trong một thời gian ngắn, những cây non đã được trồng xuống, đón nhận ánh nắng và không khí xuân tươi mới. Nhưng không chỉ là việc trồng cây mà còn là những lời nói của ông nội về sự kính trọng đối với các tiến sĩ đã có công với đất nước, là những câu chuyện về những người con ưu tú của làng tôi. Những câu chuyện ấy không chỉ làm tôi thêm phần tự hào mà còn khiến tôi cảm thấy mình có trách nhiệm hơn với mảnh đất quê hương.
Sau khi trồng xong cây, tôi nhìn lại những mảnh đất đã được cắm những cây non, trong lòng tràn đầy niềm vui. Tôi nghĩ rằng, trong suốt thời gian cây lớn lên, nó sẽ trở thành một phần của lịch sử làng tôi, như một minh chứng cho sự tiếp nối và phát triển của truyền thống gia đình, của những con người đã đi trước.
Tuy nhiên, công việc chưa dừng lại ở đó. Sau khi cây được trồng, tôi còn được giao một nhiệm vụ rất quan trọng, đó là tưới nước cho các cây mới trồng. Tôi hứng một gáo nước đầy và cẩn thận rưới lên mỗi gốc cây, miệng lẩm bẩm trong lòng: “Mong cho cây nhanh lớn, sẽ sống mãi với thời gian.” Tôi cảm thấy tự hào khi mình có thể đóng góp một phần nhỏ bé vào công việc quan trọng này, và lòng tôi ngập tràn cảm giác yêu quý quê hương, yêu mảnh đất mà mình đang sống.
Không chỉ có vậy, trong suốt quá trình làm việc, tôi còn được nghe ông nội kể về những kỷ niệm của ông, về những câu chuyện từ ngày xưa khi ông còn nhỏ, khi mà quê hương chưa phát triển như hôm nay. Những câu chuyện đó khiến tôi thêm yêu quý mảnh đất này và thấy mình thật may mắn khi được sinh ra và lớn lên tại đây.
Đặc biệt, tôi không thể quên được khoảnh khắc khi tôi đứng bên ông nội, nhìn những cây đã được trồng và chăm sóc một cách cẩn thận. Tôi biết rằng, những cây non này không chỉ là cây mà còn là những biểu tượng của lòng kiên trì, của sự chăm sóc và bảo vệ truyền thống văn hóa của dân tộc. Tất cả chúng tôi, từ người già đến trẻ nhỏ, đều có chung một nhiệm vụ, đó là bảo vệ và duy trì những giá trị ấy.
Ngày hôm ấy, khi hoàn thành công việc trồng cây, tôi cảm thấy trong lòng mình một niềm vui khó tả. Không chỉ là niềm vui vì giúp đỡ ông nội và anh Nguyên, mà còn là niềm vui vì đã góp phần vào việc bảo tồn một phần của văn hóa truyền thống, giúp cho thế hệ sau tiếp tục được tận hưởng những giá trị đó. Và tôi, từ ngày hôm ấy, đã hiểu sâu sắc hơn về sự tiếp nối của thời gian, về trách nhiệm của mỗi người đối với quê hương, đối với lịch sử.
Vậy là, mùa xuân năm đó, không chỉ có những bông hoa khoe sắc, những cánh đồng lúa xanh tươi mà còn có những cây non mới được trồng, như một lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng, về sự phát triển bền vững của quê hương. Những cây ấy sẽ lớn lên cùng với tôi, cùng với mọi người trong làng, và cùng gìn giữ những giá trị tốt đẹp mà các thế hệ đi trước đã để lại.

∘∘ Con gái:
−- Xuân: Váy, áo phông, áo khoác nhẹ,...
−- Hạ: Váy, áo quây, giày bệt,...
−- Thu: Áo len, áo khoác mỏng, quần jeans, giày boot,...
−- Đông: Áo khoác dài, áo len dày, giày boot, khăn len,...
∘∘ Con trai:
−- Xuân: Áo sơ mi, áo khoác nhẹ,...
−- Hạ: Áo phông, quần short,...
−- Thu: Áo khoác nhẹ, áo len,...
−- Đông: Áo khoác dày, quần giữ nhiệt, giày boot,...
⇒⇒Trang phục tùy theo xu hướng thời trang và sở thích
Cuốn sách "Những Câu Chuyện Kể Lúc Nửa Đêm" của tác giả Haruki Murakami luôn là một trong những cuốn sách tôi yêu thích nhất và mỗi lần đọc lại, tôi lại như được lạc vào một thế giới kỳ ảo, nơi mà mọi thứ đều có thể xảy ra. Những câu chuyện trong cuốn sách không theo một lối mòn nào, chúng pha trộn giữa thực và mơ, giữa hiện thực và tưởng tượng, khiến tôi không thể ngừng suy ngẫm. Mỗi câu chuyện mang một màu sắc riêng biệt, nhưng tất cả đều có một điểm chung là sự lãng mạn pha chút kỳ quái, những hình ảnh đặc biệt như trong giấc mơ, khiến người đọc cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới đầy mê hoặc và bất ngờ. Đọc cuốn sách này, tôi cảm nhận được những nỗi buồn, niềm vui, sự cô đơn, và cả hy vọng trong từng trang sách, như những cảm xúc đang hiện hữu trong chính cuộc sống của mình. Murakami không chỉ kể những câu chuyện, ông khơi gợi những cảm xúc sâu xa trong lòng người đọc, khiến tôi phải dừng lại, suy nghĩ và chiêm nghiệm về những điều tưởng chừng rất nhỏ bé nhưng lại vô cùng quan trọng trong cuộc sống. Những nhân vật trong sách của ông không phải là những người anh hùng hay những cá nhân xuất chúng, mà họ là những con người bình thường, có những ước mơ, những đớn đau và những tìm kiếm trong cuộc sống, khiến tôi cảm thấy gần gũi và dễ đồng cảm. Mỗi câu chuyện, dù có vẻ kỳ lạ hay siêu thực, lại mang một thông điệp giản dị về tình yêu, về sự cô đơn, về sự tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống, về việc chấp nhận những điều không thể thay đổi. Cuốn sách này đã giúp tôi nhìn nhận lại bản thân và thế giới xung quanh một cách nhẹ nhàng, sâu lắng hơn. Nó không chỉ là một tác phẩm văn học, mà là một hành trình khám phá tâm hồn, nơi tôi có thể tìm thấy những điều giản dị nhưng đầy ý nghĩa, và khiến tôi nhận ra rằng, đôi khi trong cuộc sống, những điều kỳ diệu nhất lại đến từ những khoảnh khắc tưởng chừng bình thường nhất.