K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Mọi người chấm điểm giúp mik bài phân tích này nhé. Arigatou, cảm ơn nhiều.       “Sadako và một nghìn con hạc giấy” không chỉ là một tác phẩm văn học thiếu nhi, mà còn là biểu tượng xúc động về khát vọng sống và ước mơ hòa bình. Được viết bởi tác giả Eleanor Coerr, câu chuyện lấy bối cảnh thành phố Hiroshima năm 1955 – mười năm sau vụ ném bom nguyên tử kinh hoàng khiến hàng...
Đọc tiếp

Mọi người chấm điểm giúp mik bài phân tích này nhé. Arigatou, cảm ơn nhiều.

       “Sadako và một nghìn con hạc giấy” không chỉ là một tác phẩm văn học thiếu nhi, mà còn là biểu tượng xúc động về khát vọng sống và ước mơ hòa bình. Được viết bởi tác giả Eleanor Coerr, câu chuyện lấy bối cảnh thành phố Hiroshima năm 1955 – mười năm sau vụ ném bom nguyên tử kinh hoàng khiến hàng trăm nghìn người thiệt mạng. Nhân vật chính là cô bé Sadako Sasaki (佐々木 禎子), 12 tuổi, đang phải chiến đấu với căn bệnh bạch cầu – hậu quả của việc phơi nhiễm phóng xạ sau thảm họa.

       Không gian chính của truyện là Bệnh viện Hội Chữ thập đỏ Hiroshima. Tại đây, từng con hạc giấy Sadako gấp nên mang theo hy vọng được sống, được chữa lành, và lời cầu nguyện cho một thế giới không còn chiến tranh. Một ngày nọ, cô được bạn bè kể rằng: nếu ai đó gấp đủ một nghìn con hạc giấy, người đó sẽ được ban cho một điều ước. Từ đó, Sadako bắt đầu gấp hạc không ngừng nghỉ, bằng tất cả niềm tin vào một phép màu. Những con hạc ra đời từ đôi tay nhỏ bé, yếu ớt của em – như những cánh chim hy vọng bay lên giữa bầu trời đổ nát.

       Câu chuyện càng thêm xúc động khi biết rằng nhiều người trên thế giới, từ khắp các quốc gia, đã gửi hạc giấy về để cổ vũ tinh thần Sadako. Tuy nhiên, dù đã cố gắng gấp đến con hạc thứ 644, sức khỏe của cô bé vẫn dần suy kiệt. Năm 1955, Sadako qua đời trong vòng tay gia đình, để lại bao tiếc thương và xúc động cho những người yêu quý em.

       Qua câu chuyện, người đọc không chỉ cảm nhận được lòng dũng cảm và ý chí kiên cường của một cô bé nhỏ tuổi, mà còn thấu hiểu sâu sắc sự khốc liệt mà Chiến tranh thế giới thứ hai đã để lại. Vụ ném bom nguyên tử xuống Hiroshima vào ngày 6 tháng 8 năm 1945 không chỉ cướp đi sinh mạng của hàng trăm nghìn người, mà còn để lại hậu quả âm ỉ suốt nhiều thế hệ. Dù còn rất nhỏ khi thảm họa xảy ra, Sadako vẫn phải gánh chịu di chứng – một thực tế khiến người đọc không khỏi đau xót. Hình ảnh cô bé 12 tuổi gấp từng con hạc trong bệnh viện đã trở thành biểu tượng cho khát vọng sống, khát vọng hòa bình, cũng như nỗi đau sâu thẳm về chiến tranh và mất mát.

Câu chuyện khiến ta tự hỏi: nếu không có chiến tranh, liệu Sadako có phải chịu đựng những tháng ngày đau đớn như thế? Và nếu có thể sống, liệu cô bé ấy đã có thể tiếp tục mang đến tiếng cười, niềm vui cho gia đình, bè bạn?

      Bản thân mình đã được học câu chuyện này từ lớp 5, nhưng đến bây giờ mới thật sự thấm thía hết ý nghĩa mà nó mang lại. Tượng đài Sadako đứng trên lưng một con hạc – được đặt tại Công viên Tưởng niệm Hòa bình Hiroshima – chính là lời nhắc nhở đầy ám ảnh: hòa bình không đến từ những cuộc chiến, mà đến từ lòng nhân ái và sự sẻ chia.

      “Sadako và một nghìn con hạc giấy” là lời nhắn gửi về sự kiên trì, về hy vọng vào tương lai dù trong hoàn cảnh tăm tối nhất. Là thế hệ trẻ – những người xây dựng tương lai – chúng ta cần sống có trách nhiệm, biết trân trọng hòa bình và không ngừng nỗ lực học tập, rèn luyện, để góp phần kiến tạo một thế giới tốt đẹp hơn. Bởi đôi khi, chỉ một hành động nhỏ hôm nay, cũng có thể mở ra một tương lai đổi khác cho cả nhân loại mai sau.

2
16 tháng 6

Tổng điểm: 9.5/10
Nhận xét chung: Bài viết tốt, có chiều sâu, cảm xúc rõ ràng, phân tích đúng trọng tâm và truyền tải được thông điệp của tác phẩm. Nếu chỉnh sửa phần mở đầu mang tính mạng xã hội thành văn phong nghiêm túc hơn, bài hoàn toàn có thể đạt điểm tối đa.

16 tháng 6

Arigatou, Thinh - san desu. Cảm ơn bạn Thịnh nhé!

17 tháng 10 2018

a x b = 2/3 = 6/9

a x (b+5) = 28/9

=> 5a = 22/9

=> a = 22/45

 b = 15/11

15 tháng 11 2021

Trả Lời:

Quê hương trong mỗi chúng ta là những gì gần gũi, bình dị nhưng rất đỗi thiêng liêng. Với Đỗ Trung Quân quê hương là chùm khế ngọt, là cánh diều biếc, con đường đi học, là tuổi thơ tắm nắng trưa hè. Còn với Hạ Tri Chương thì quê hương chính là gia đình, làng xóm và những kỉ niệm ấu thơ. Sống ở kinh đô Tràng An sầm uất đua chen, lòng tác giả thổn thức chờ ngày về với mẹ. Niềm khắc khoải mong chờ ấy đau đáu bên lòng. Khi đi mái tóc vẫn còn xanh và khi trở lại thì tóc đà khác bao. Tóc đã nhuộm màu thời gian, nhưng giọng quê, hồn quê thì không hề thay đổi. Chất quê hương đã ăn sâu vào máu thịt, nó trở thành giọt máu nuôi sống bản thân. Cảm động xiết bao, thời gian xa cách, tấm lòng với quê son sắt thuỷ chung. Trong cái giọng quê vẫn thế ấy là sự thuỷ chung được trải nghiệm bằng thời gian. Trở lại quê hương sau gần hết cuộc đời xa cách lòng sao lại không man mác bùi ngùi. Nếu như Lý Bạch có ánh trăng gợi nhớ về quê hương thì Hạ Tri Chương là lũ trẻ nơi đầu xóm. Nghịch lý là lũ trẻ kia không biết ông là ai.Trở lại quê hương, mái đầu tóc đã pha sương. Bao năm xa cách nay mới được trở về đất mẹ. Tuy xa cách quê hương trong khoảng thời gian đằng đẵng nhưng giọng quê - giọng của quê hương đất mẹ vẫn không thay đổi. Điều đó chứng tỏ rằng với Hạ Tri Chương quê hương là những gì thiêng liêng nhất. Và như vậy thì dù thời gian và con người có thay đổi nhưng tình cảm với quê hương thì không bao giờ thay đổi.

15 tháng 11 2021

Nhớ tick cho mk nhoa :3

15 tháng 12 2021

A)9

B)6

C)4

15 tháng 12 2021

Thông cãm mik chỉ tính đáp số hoi:)

15 tháng 11 2021

13, B

14, D

15, C

16, A

15 tháng 11 2021

13. B ( chắc vậy )

14. D

15. C

16. D

 

28 tháng 9 2021

(23+24+25+26)-(13+14+15+16)
= 23+24+25+26-23-24-25-26
=(23-23)+(24-14)+(25-25)+(26-26)
=10+10+10+10=40

=5+5+5+...+5+5
=5x40=200

28 tháng 9 2021

làm giúp mik câu b luôn nha 

 

4 tháng 12 2021

a) Xét tam giác ABE và tam giác ACE có:

+ AE chung.

+ AB = AC (gt).

+ BE = CE (E là trung điểm của BC).

=> Tam giác ABE = Tam giác ACE (c - c - c).

b) Xét tam giác ABC có: AB = AC (gt).

=> Tam giác ABC cân tại A.

Mà AE là đường trung tuyến (E là trung điểm của BC).

=> AE là phân giác ^BAC (Tính chất các đường trong tam giác cân).

c) Xét tam giác ABC cân tại A có: 

AE là phân giác ^BAC (cmt).

=> AE là đường cao (Tính chất các đường trong tam giác cân).

=> AE \(\perp\) BC.

Xét tam giác BIE và tam giác CIE:

+ IE chung.

+ BE = CE (E là trung điểm của BC).

+ ^BEI = ^CEI ( = 90o).

=> Tam giác BIE = Tam giác CIE (c - g - c).

 

23 tháng 5 2023

 

Mọi 

Mọi thắc mắc về Toán có thể liên hệ inbox để có thêm chi tiết

22 tháng 6 2018

Giờ trả bài tập làm văn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho cả lớp nghe hai bài, bài đươc điểm cao nhất và bài có điểm thấp nhất. Tất nhiên, bài cao điểm được nghe những tràng pháo tay và bài có điểm thấp là những trận cười, chưa kể sau đó còn hình thành nên nhiều giai thoại từ những câu mà thầy nhận xét là " què cụt, thiếu sức thuyết phục...". Và giai thoại này đôi khi còn lan truyền ra các lớp khác mà tác giả của nó chỉ còn cách là lấy hai tay che mặt lại. Vào giờ này cả lớp đứa nào cũng hồi hộp khi xấp bài trên tay thầy đã vơi nhiều rồi mà bài của mình vẫn chưa thấy đâu.

Hôm nay, như thường lệ, thầy mở cặp lấy xấp bài ra là cả lớp nhấp nhổm. Với đề ra là " Hãy kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em", thầy đã nói rằng lớp có bốn mươi học sinh thì trắc sẽ có bốn mươi kỉ niệm khác nhau, không như khi chứng minh trích đoạn nào đó bị thầy chê là đơn điệu chúng tôi thường chống chế "Thầy ơi, học cùng nhau thì làm sao mà dẫn chứng không trùng lặp được".

Điều khác thường là thầy đưa xấp bài cho lớp trưởng, chỉ giữ lại một bài. Chỉ một ! Đừa nào cũng nhón người nghểnh cổ cho cao lên một chút để cố nhìn cho ra tên của ai và được mấy điểm nhưng không được. Bài hay nhất? Dở nhất?

Giỏi văn nhất lớp là Tuyết Anh. Nhưng rồi dự đoán của chúng tôi tiêu tan khi Tuyết Anh với tay nhận bài từ lớp trưởng. Vậy là thầy dữ lại bài dở nhất rồi ! Cả lớp chuyển ánh mắt nhìn về phía Long với tiếng cười khúc khích. Nhưng rồi Long cũng nhận được bài của mình.

Vậy thì của ai? Hay? Dở? Làm sao biết trước được bài sẽ đọc lên hôm nay là của ai? Trời, môn Văn... Có khi bài trước mới được sáu điểm với lời phê " Lối hành văn trong sáng, nên đọc nhiều để dẫn chứng phong phú hơn " thì bài sau nhận được ngay điểm bốn với lời phê " Quá lan man dông dài "! Điểm bày môn văn của thầy là một ước mơ xa! Ngay cả Tuyết Anh cũng nói vậy.

Chúng tôi nhìn theo tay của lớp trưởng cho đến khi bài cuối cùng được phát ra. Chỉ mình Tùng là chưa có. Không hẹn mà cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về phía Tùng, tác giả của bài văn trên tay thầy.

TRánh cái nhìn của cả lớp, Tùng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Tùng nhưng có thể thấy rõ hai vàng tay và cổ của Tùng đỏ ửng.

Tùng là học sinh trường huyện mới chuyển về lớp tôi được một tháng nay. Không có gì nổi trội, nơi Tùng cái gì cũng bình thường và chưa có gì tỏ vẻ ra là đặc biệt về môn Văn cả. Vậy mà điểm tám. Phải, điểm tám! Chúng tôi nhìn rõ số tám đỏ chót trong ô điểm khi thầy đưa tay sửa lại cặp kính trên sống mũi, cử chỉ quen thuộc mỗi khi thầy xúc động. Giọng thày trầm trầm:

"Kỉ niệm sâu sắc nhất của em là khi nhận được thư của ba em. Nhà em nghèo lắm nhưng ba má em cho ra ngoài phố học để sau này em có thể làm điều gì đó tốt đẹp hơn. Cho em ra phố, ngoài việc phải kiếm việc làm thêm để có tièn trang trải chuyện học hành của em, ba em còn phải làm những việc mà khi ở nhà em có thể đỡ đần cho gia đình. Chưa bao giờ ba má viết gì cho em cả. Hồi em còn ở nhà, mỗi khi cần thư về quê đều do tay em viết..."

Thầy ngừng đọc nhìn cả lớp:
- Các em, thầy sẽ chép lại nguyên văn lá thư của ba bạn Tùng lên bảng cho chúng ta cùng đọc.
Một chuyện lại! Tất cả chúng tôi hồi hộp tò mò đọc từng chữ hiện ra dưới tay thầy:
" Con iu thươn của ba. Chìu hôm qua ba kiu người báng con heo để có tiềng gưởi cho con con nhớ nhà không? Cả nhà nhớ con nhìu lắm cố họch nge con chừn nào mùa màn song ba má xẻ ra thăm con"

Lá thứ vỏn vẹn 45 chữ.

Khi thày quay lại thì Tùng đã úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Mắt thầy cũng đỏ hoe.

Cả lớp im phăng phắc trước lá thư đầy lỗi chính tả trên bảng, lá thư yêu thương và gửi gắm của một người cha vôn chỉ quen với cày cuốc lần đầu tiên cầm bút viết thư cho con.

22 tháng 6 2018

Chiều qua, khi hồi trống tan trường vừa điểm tôi vội vã đi thẳng về phía nhà xe. Trên con đường quen thuộc, đôi chân tôi guồng những vòng xe mạnh mẽ hơn. Tôi đạp xe về nhà mà trong lòng háo hức. Tôi vừa xúc động lại vừa thấy vui vui. Tôi mong sao được kể thật nhanh cho cả nhà nghe câu chuyện cảm động mà tôi vừa được chứng kiến ở trường mình.

Chả là để thể hiện lòng biết ơn thực sự của các thế hệ con cháu đối với sự hy sinh của cha ông, trường tôi có mời một đoàn ca nhạc về trường biểu diễn. Điều đặc biệt là các ca sĩ đều là những người đã phải gánh chịu ít nhiều những di chứng của chất độc màu da cam. Người thì bị mất đôi chân, người thì không con đôi mắt. Đáng thương hơn khi có những người dường như chỉ còn tồn tại một vài bộ phận trong con người. Thế nhưng tất cả những con người ấy đã khiến cho cả trường chúng tôi phải vô cùng khâm phục bởi họ là những tấm gương tuyệt vời về ý chí và sự quyết lâm.

Thú thực, mới đầu chúng tôi đi xem chỉ vì đứa nào cùng háo hức tò mò. Thế nhưng khi tấm màn nhung khép lại chương trình biểu diễn thì chúng tôi đứa nào đứa nấy đều cảm thấy xúc động sâu xa.

Buổi diễn bắt đầu bằng những lời giới thiệu chân thật và lay động lòng người của chú trưởng đoàn. Nó dường như là một bài diễn thuyết được chuẩn bị kỹ càng từ trước. Thế nhưng khi chính những mảnh đời đau khổ kia lên tiếng thì mọi người bắt đầu rơi nước mắt. Những cái tên, những quê quán, những cuộc đời và những lý do… Tất cả, tất cả đều bắt đầu bằng những ước mơ, những khát khao yên bình và hạnh phúc. Thế nhưng chiến tranh đã cướp đi tất cả. Chiến tranh tàn bạo đến mức không cho cả những ước mơ nhỏ nhoi nhất được hình thành. Mười ca sĩ là mười cảnh tàn tật khác nhau, mười lý do bất hạnh khác nhau. Và tất nhiên phía sau mười con người cần được cảm thông và chia sẻ ấy còn bao nhiêu người khác đang ngày đêm ngậm ngùi ôm những nỗi đau đớn xót xa.

Khác hẳn với màn giới thiệu, buổi trình diễn lại chẳng có một chút gì gợi ra cảnh đau thương. Rất nhiều và rất nhiều bài hát đã được biểu diễn bởi những chất giọng khác nhau. Thế nhưng chúng đều có chung một đặc điểm đó là đều ngợi ca những ước mơ, lòng bác ái và sự công bằng; ngợi ca những ước mơ và khát khao của tuổi thơ của những người đang sống và cả những người đã khuất. Chương trình cuốn hút tất cả người xem, thậm chí nhiều bạn, trong đó có cả tôi đã bước lên sân khấu để tặng hoa và để cùng hát lên những lời ca chia sẻ. Chúng tôi đã khóc, khóc thực sự trong niềm thân ái, trong sự yêu thương và mong ước được sẻ chia.

Buổi trình diễn nằm ngoài sự hình dung của tất cả chúng tôi. Nó thực sự khiến chúng tôi bất ngờ và xúc động. Câu chuyện được tôi kể cho gia đình nghe ngay sau khi mọi người dùng xong cơm trưa. Nhấp một chút nước trà, bố tôi vừa dặn đò vừa tâm sự: "Các con còn nhỏ hiểu được như thế là rất quý. Thế nhưng, những gì các con đã làm là chưa thật lớn đâu. Các con còn phải làm nhiều việc tốt lành hơn nữa để đền đáp công ơn của những người đã hy sinh để mang lại hạnh phúc cho cuộc  đời mình”.