K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

26 tháng 4

                                                Bài văn 1

    Trong những năm tháng học trò của mình, người giáo viên để lại cho em nhiều ấn tượng nhất chính là cô Lan.

    Cô Lan là giáo viên chủ nhiệm trong trường em. Năm nay cô đã nghỉ hưu nhưng trông cô vẫn rất trẻ trung. Dáng người cô cao ráo, thanh mảnh. Mái tóc cô hơi xoăn, dài ngang lưng. Hàng ngày, khi lên lớp cô thường mặc áo dài màu tím nhạt hoặc trắng có thêu họa tiết hoa phượng đỏ thắm. Mái tóc của cô khi ấy sẽ được cô cặp một phần ngang đầu hoặc búi cao. Cô có gương mặt hơi tròn, cặp mắt hai mí, hàng lông mày đen cong cong mềm mại và chiếc mũi khá cao. Những đường nét ấy như càng tôn lên vẻ đẹp đằm thắm, dịu hiền của cô khi cô mặc áo dài. Mỗi khi cô mỉm cười với chúng em, những đường nét trên gương mặt  dịu hiền của cô lại đem đến cho em cảm giác thật gần gũi, ấm áp. Đặc biệt, ánh mắt của cô khi đó thật trìu mến biết bao. Cô Lan là người rất vui vẻ. Không chỉ riêng em mà tất cả các bạn trong lớp đều thích được trò chuyện với cô vì chúng em cảm nhận được sự quan tâm, chân thành, tình yêu thương và sự bao dung mà cô dành cho chúng em. Em còn nhớ có một lần em vô tình làm đổ nước trên bàn giáo viên, làm ướt mất cuốn sách của cô. Nhận ra lỗi lầm của mình, em đã vội vã xin lỗi cô, dùng khăn giấy để thấm bớt nước cho cuốn sách. Thấy em sốt sắng, lo sợ, cô không hề trách phạt em mà chỉ nhẹ nhàng an ủi và nhắc nhở em lần sau chú ý hơn. Và có một lần khác, vì biết được hoàn cảnh gia đình em không được như các bạn, cô đã âm thầm mua một vài đồ dùng học tập, lén để vào ngăn bàn em với lời nhắn: "Tặng cho con, chúc con học tập thật tốt!". Nếu không phải có bạn nhìn thấy, cho đến bây giờ có lẽ em vẫn không biết được món quà đặc biệt ấy là cô dành tặng cho em. Từ khoảnh khắc ấy, em càng cảm thấy yêu mến cô hơn. Đối với em, cô Lan không chỉ là cô giáo mà cô còn là người mẹ hiền hòa luôn yêu thương, quan tâm, đồng cảm với em và các bạn trong lớp.

    Cho đến ngày hôm nay, em vẫn luôn nhớ đến cô với tất cả lòng tin yêu, kính trọng. Em tự hứa với chính mình rằng bản thân cần cố gắng học tập, kiên trì, nỗ lực hơn nữa để sớm ngày thành công, để có thể trở thành niềm tự hào của cô.

26 tháng 4

Suốt những năm tháng học tiểu học, em đã được gặp gỡ và học tập với nhiều thầy cô giáo đáng kính. Nhưng người mà em nhớ nhất, yêu quý nhất chính là cô Lan – cô giáo chủ nhiệm lớp 5 của em.

Cô Lan khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn và nhanh nhẹn. Mỗi khi bước vào lớp, cô luôn mang theo nụ cười dịu dàng và ánh mắt hiền từ. Mái tóc cô đen mượt, thường được buộc gọn phía sau, gương mặt cô lúc nào cũng toát lên vẻ ân cần, ấm áp như người mẹ thứ hai của chúng em. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, truyền cảm, mỗi giờ học văn hay kể chuyện của cô luôn làm cả lớp say mê lắng nghe.

Không chỉ dạy chúng em kiến thức, cô còn dạy chúng em cách làm người, biết yêu thương, đoàn kết và giúp đỡ nhau. Cô rất quan tâm đến từng bạn học sinh trong lớp. Những lúc em buồn hay làm sai điều gì, cô không la mắng mà luôn nhẹ nhàng nhắc nhở, khuyên răn. Nhờ có cô, em đã tiến bộ hơn rất nhiều và trở nên tự tin hơn.

Giờ đây khi sắp rời xa mái trường tiểu học thân yêu, điều khiến em xúc động nhất chính là phải chia tay cô Lan. Em sẽ luôn ghi nhớ hình ảnh người cô tận tụy ấy và những bài học cô dạy để làm hành trang bước vào chặng đường học tập mới.

ví dụ ạ , xl mình làm hơi muộn 😆;)


Nhân ngày nhà giáo Việt Nam, xin gửi lời chúc tốt lành nhất về sức khỏe và sự nghiệp cho tất cả các thầy cô giáo trên cả nước. Chúc những thầy cô đang đọc tin nhắn này sẽ có những giây phút kỷ niệm thật đáng nhớ và ý nghĩa. Chúc thầy cô có nhiều sức khỏe để tiếp tục sự nghiệp trồng người. Nhân ngày 20/11, em kính chúc tất cả quý thầy cô thật nhiều sức khỏe, luôn vui...
Đọc tiếp
  • Nhân ngày nhà giáo Việt Nam, xin gửi lời chúc tốt lành nhất về sức khỏe và sự nghiệp cho tất cả các thầy cô giáo trên cả nước. Chúc những thầy cô đang đọc tin nhắn này sẽ có những giây phút kỷ niệm thật đáng nhớ và ý nghĩa. Chúc thầy cô có nhiều sức khỏe để tiếp tục sự nghiệp trồng người.
  • Nhân ngày 20/11, em kính chúc tất cả quý thầy cô thật nhiều sức khỏe, luôn vui tươi và tràn đầy năng lượng trong cuộc sống, luôn luôn tươi cười và yêu đời cũng như thành công trong sự nghiệp giáo dục.
  • Em xin cảm ơn công ơn dạy dỗ của thầy cô, cảm ơn người đã luôn đồng hành bên em trong hành trình chinh phục tri thức. Không có thầy cô thì không có một giám đốc Marketing như ngày hôm nay. Em chúc thầy cô luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc và nhiều sức khỏe để tiếp tục dạy dỗ các thế hệ tương lai nên người.
  • Nhân ngày 20/11, em xin gửi đến các thầy cô giáo lời chúc tốt đẹp nhất, chúc các thầy cô luôn tràn đầy nhiệt huyết với những mầm non tương lai của đất nước, chúc các thầy cô nhiều sức khỏe để tiếp tục những chuyến đò đưa người đến bến bờ thành công.
  • Trong những giây phút thiêng liêng của ngày lễ tôn vinh Nhà Giáo, em vô cùng biết ơn công lao giảng dạy của thầy cô - người cho em kiến thức và tư duy vững chãi để em thăng tiến trong sự nghiệp ngày hôm nay. Chúc thầy cô luôn luôn bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc.        chúc trước =]
8
16 tháng 11 2023

Nguthì chết 

 

16 tháng 11 2023

hay đấy bạn:))

19 tháng 11 2016

Mk có tham gia rất nhiều các web trên mạng , nhưng mk chưa bao giờ biết được web học tập nào ! Và đến khi tìm được web học tập này thì mk thấy nó rất bổ ích ! Thầy cô dễ thương , thân thiện này , rồi là các bạn h/s ( có người lớn hơn , người nhỏ hơn nhưng gọi chung chung là bạn ) rất tích cực tham gia . Và cái mà mk ấn tượng nhất đó là các bạn giải bài rất hay , cứ như là thầy cô ấy !

Mk chúc các thầy cô và các h/s trên hoc24 mãi mãi là thầy giỏi trò ngoan ! Hoc24 càng ngày càng nhiều người được biết đến !

 

 

Chúc thế thôi chứ mk cũng kh pải giỏi Văn ^^ ! Miễn là cái tâm được rùi !

19 tháng 11 2016

Đúng thật, thầy cô cho em tri thức, thầy cô cho em niềm vui......

15 tháng 10 2021
bạn tham khảo nha

Nếu có ai hỏi: "Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai?" Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: "Đó là thầy Nha". Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình.

Mặc dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn học lớp 1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời. Các chữ cái a, ă, â,... chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: "Thật là ngược đời". Một hôm, khi tới giờ tập viết - tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại. Thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu em:

 

- Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có sự tiến bộ vượt bậc đấy.

Rồi thầy quay xuống lớp kêu to:

- Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!

Nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy:

- Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.

Thầy đưa mắt nhìn em, hỏi:

- Thăng em, em có chuyện gì thế?

Nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ. Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu:

- Thưa th...â...ầy, chuyện ngày hôm qua em...

- Chuyện ngày hôm qua nó làm sao?

Em bật khóc:

- Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của ... bàn tay trái ạ.

Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:

- Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi.

Em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy.

 

Bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi mãi theo em đến suốt cuộc đời.

15 tháng 10 2021

Lại cái bài này :V

Nhân ngày 20/11 em đã cùng các bạn về thăm lại mái trường cũ, chúng em xa trường đã ba năm, mới đây còn là những học sinh lớp một đầy bỡ ngỡ, hồn nhiên thì giờ đây chúng em đang chuẩn bị bước sang cánh cửa mới của cuộc đời, bước ngoặt đánh dấu sự trưởng thành trong nhận thức, trong học tập, đó là trở thành một học sinh cấp ba. Đã ba năm trôi qua, chúng em xa thầy cô, xa mái trường cấp một đầy dấu yêu. Nay được về tri ân thầy cô trong ngày trọng đại của nhà giáo này thì những kỉ niệm khi xưa bên vòng tay dìu dắt của thầy cô lại vỡ òa trong em.

Ngày 20/11 là ngày nhà giáo Việt Nam, là ngày để học sinh cả nước tri ân công lao dạy dỗ, giáo dục của những người lái đò, những người cha mẹ thứ hai ấy. Có cơ hội trở về mái trường xưa, em và các bạn đều vô cùng mong chờ, có chút hồi hộp xap xuyến, ba năm là một thời gian không dài nhưng đủ để tạo ra trong lòng mỗi người học sinh cũ chúng em những hoài niệm nhớ thương, những dấu ấn học trò bên bạn bè, bên thầy cô đều là những kí ức đẹp nhất, đáng trân trọng nhất của cuộc đời chúng em.

Hãy kể một kỉ niệm về thầy giáo ( cô giáo) mà em nhớ mãi

Bước vào cổng trường, không khí rộn ràng náo nức của các em học sinh khiến cho chúng em cũng bang khuâng một niềm vui xao xuyến, chúng em như tìm thấy được bóng dáng của chính mình trên những khuôn mặt hồn nhiên, trong sáng kia. Chúng em đã từng trải qua quãng thời gian đẹp như vậy, để giờ đây khi trở về thì những kí ức ấy lại trỗi dậy mạnh mẽ, những kí ức khi xưa cũng ùa về.

Chúng em đã vào văn phòng của thầy cô để tặng thầy cô những bó hoa tươi thắm, những lời chúc chân thành nhân ngày lễ trọng đại này. Những bó hoa tươi thắm cũng chính là tấm lòng trân trọng biết ơn của chúng em dành cho thầy cô. Chúng em mỗi ngày một lớn thêm, thầy cô dường như vẫn vậy, vẫn là những người thầy, người cô đầy nhân hậu, nhiệt huyết với nghề. Chuyến về thăm trường này một mặt chúng em muốn gửi lời tri ân đến thầy cô nhưng cũng là chuyến đi đầy mong mỏi cho cuộc gặp gỡ với cô giáo chủ nhiệm cũ đầy kính yêu của lớp chúng em xưa.

Cô giáo chủ nhiệm của lớp em là cô Duyên, cô là người phụ trách, dìu dắt các hoạt động của lớp nhưng cũng là giáo viên phụ trách môn tiếng việt của chúng em. Cô là một người mẹ thứ hai của chúng em với tấm lòng nhân hậu, yêu thương, quan tâm tận tụy đến từng hoạt động, đến từng học sinh trong lớp, cô là người mà chúng em vô cùng yêu mến và kính trọng. Dù đã ra trường được nhiều năm nhưng cô vẫn nhớ rõ tên, biệt danh của từng đứa, điều này khiến cho em và các bạn đều vô cùng xúc động.

Có một kỉ niệm mà em nhớ mãi, đó là vào kì học thứ nhất của năm học lớp năm, khi ấy chúng em đã là những người anh người chị trong mái trường tiểu học, tâm sinh lí cũng phát triển chưa toàn diện nên chúng em vô cùng ngang bướng và khó bảo. Từ lớp một đến lớp bốn thì thành tích học của chúng em rất tốt, nhưng lên lớp năm chúng em trở nên lười biếng, phá phách hơn và thường xuyên nằm trong danh sách những lớp cá biệt của trường. Các thầy cô giáo cũng rất e dè khi nhận làm chủ nhiệm của em, nhưng cô Duyên thì không như vậy, cô đã đề nghị ban giám hiệu xin làm chủ nhiệm của lớp chúng em.

Ngày đầu vào lớp, như thường lệ chúng em không mấy chú ý đến sự xuất hiện của cô giáo mới mà chỉ nghĩ xem có những trò nghịch ngợm, phá phách nào cho thú vị. Nhưng cô Duyên không bị những trò nghịch ngợm của chúng em làm cho tức giận, ngược lại chúng em càng nghịch thì cô càng nhẹ nhàng nhắc nhở, cô đến từng nơi, chỉ dẫn cho từng đứa học sinh chúng em. Ai mắc lỗi cô cũng không trách móc trước lớp mà cô thường gọi riêng những học sinh ấy để nhắc nhở nhẹ nhàng. Dần dà trước sự quan tâm của cô,chúng em cảm thấy yêu mến cô hơn và cũng nghe lời cô học hành cẩn trọng.

Trong suốt quá trình học, cô luôn chủ động giúp đỡ, hỗ trợ chúng em trong học tập và thi đua. Không chỉ vậy, cô còn thường xuyên tổ chức cho chúng em vui chơi, liên hoan nhẹ vào mỗi buổi sinh hoạt, thay vì hoạt động kiểm điểm những học sinh có hành vi không tốt trong tuần. Sự xuất hiện của cô như một phép thần kì đối với lớp học chúng em, lớp em từ một lớp nghịch ngợm phá phách đã có ý thức học hơn, và cuối kì kết quả học tập tốt chính là công lao to lớn của cô.

Những người thầy, người cô là những người cho ta kiến thức, dạy dỗ chúng ta nên người, bằng tấm lòng nhiệt huyết với nghề và tấm lòng yêu thương học sinh, các thầy cô đã trở thành những người chèo đò đưa bao thế hệ học sinh đến bến bờ bên kia của tri thức. Là mỗi học sinh chúng ta cần biết ơn, trân trọng những người đã yêu thương, dạy dỗ chúng ta, cho chúng ta những kiến thức bổ ích mà trang bị cho chúng ta những hành trang để bước vào đời.

2 tháng 12 2021

Tham khảo

 

Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, người mà em kính mến nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh.

Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng vẻ rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương. Cô rất thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường lấy những mẩu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.

Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài cho em. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí dùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo: "Món quà quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!" Ngoài việc dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát.

Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho em một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo

14 tháng 11 2021

Tham khảo thêm 

Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, người mà em kính mến nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh.

Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng vẻ rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương. Cô rất thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường lấy những mẩu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.

Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài cho em. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí dùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo: "Món quà quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!" Ngoài việc dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát.

Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho em một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo

15 tháng 11 2021
Lấy trên mạng à ko ổn nha
24 tháng 5 2022

Cha mẹ kính yêu ơi!

Nhiều năm đi học xa nhà hôm nay con mới viết lá thư đầu tiên gửi về cho cha mẹ. Con thật là hư phải không cha mẹ. Con sắp bước vào kì thi cuối cấp hai rồi, con rất lo lắng, đợt này lại bận ôn thi nên con không thể về thăm nhà, chỉ đành qua những dòng thư gửi lời cảm ơn sâu sắc đến cha mẹ trong suốt thời gian qua.

Ngày còn tấm bé, con còn ngây thơ, chưa nghĩ đến sự biết ơn công lao dưỡng dục, sinh thành của bố mẹ. Chẳng hiểu được mẹ đã vất vả hy sinh những gì để sinh ra con, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến cha đã phải làm lụng vất vả thế nào để kiếm từng đồng trang trải cho cuộc sống của gia đình. Bây giờ con đã lớn, hy vọng con đã không quá muộn để nhận ra sự hy sinh lớn lao, công ơn nuôi dưỡng cao như biển trời của cha mẹ. Đi học xa nhà ngay từ khi bước vào cấp hai con đã buộc phải sống tự lập, cha mẹ là người đã giúp con trưởng thành nhanh hơn, biết tự lo cho bản thân. Ở xa nhà nhiều lúc con rất nhớ cha mẹ, nhớ từng bát canh cua đồng mẹ nấu, nhớ từng chiếc diều tre cha đã làm cho con. Con biết vì con muốn học ở trường huyện xa nhà nên bố mẹ cũng rất lo lắng và phải chuẩn bị rất nhiều tiền. Nhiều lúc con gọi về thấy cha hoặc mẹ ốm con rất lo và tự trách mình ở xa không chăm sóc cho cha mẹ. Còn con thì chỉ nói hơi mệt là bố mẹ lại từ nhà đi xe lên huyện để xem tình hình của con. Bố mẹ ơi! Con không biết dùng ngôn từ nào để có thể nói hết được lòng biết ơn sâu nặng đối với cha mẹ, nếu không có cha mẹ sẽ chẳng có con của ngày hôm nay. Con chỉ biết tự nhủ và xin hứa với cha mẹ rằng sẽ luôn mạnh mẽ, kiên cường, cố gắng học tập và vượt lên mọi khó khăn nghịch cảnh. Con sẽ thi tốt và rồi sẽ trở về lao vào vòng tay của cha mẹ thật hạnh phúc. Hẹn gặp lại cha mẹ vào ngày con thi tốt nghiệp xong nhé, cha mẹ làm việc nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, con yêu cha mẹ rất nhiều!

Con của bố mẹ
Hưng Thịnh

24 tháng 5 2022

Cô giáo của bạn máy móc quá. Cô giáo văn mình vui hơn, yêu cầu tụi mình,  viết một lá thư gởi người nhận là em của 5 năm sau. Bạn thấy sao? cô giáo văn mình luôn cho điểm cao nếu bạn viết không sai chính tả, câu càng ngắn càng tốt. Nếu có liên từ thì điểm cộng.

Mình là online 1000 người nhận là online100 của năm 2027.

Chào Online1000. Mình biết bạn rất rõ khi bạn học lớp 6 A trường Nguyễn Khiêm quân 3 thành phố Hồ Chí Minh. Cô giáo môn văn của bạn là Nguyễn Thị Vân, và bạn có tham gia olm nũa. Bạn có niềm  mơ ước sau này bạn trở thành một ông chủ trang trại trồng cây ăn trái và cây bonsai xuất khẩu, đúng không?

Hôm nay ngày cuối kỳ cô giáo đề nghị viết tiểu văn tri ân. Mình hy vọng sau 5 năm sau bạn đọc bài văn của bạn bạn sẽ thấy khô khan đến dường nào.

29 tháng 11 2023

Bài tham khảo:

Thời gian trôi qua nhanh, ngày nào tôi còn bỡ ngỡ nép sau lưng mẹ, từng bước chậm rãi đi qua cánh cổng trường tiểu học. Nhìn lại quãng thời gian đó, tôi có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Và một trong những kỉ niệm mà tôi chẳng thể nào quên được đó là hồi ức về buổi học cuối cùng tại trường tiểu học.

Hôm ấy tôi đến lớp thật sớm, khoác trên mình bộ đồng phục chỉnh tề nhất, cũng tại hôm ấy tôi mới thấy được sự trang nghiêm và đáng trân trọng của bộ đồng phục mà tôi đã mặc trên người suốt mấy năm trời. Tôi ngắm mãi phù hiệu trường tiểu học A, để ý các chi tiết trên đó. Chỉ còn vài giờ nữa thôi, tôi sẽ không còn là học sinh tiểu học nữa mà trở thành các đàn anh, đàn chị đầy gương mẫu. Nhưng tại sao tâm trạng tôi lại đầy ắp nỗi buồn, sao cổ họng tôi lại cứ nghẹn lại, không biết nói gì.

Trên đường tới lớp, con đường vẫn đông đúc như mọi khi. Hàng cây xanh mướt hai bên đường như đang trùng xuống. Tôi cứ có cảm giác mọi thứ đang trôi chậm lại. Trường tiểu học của tôi được xây dựng trong một thị xã nhỏ, nằm ở ngoại ô thành phố Hà Nội. Trường tuy không rộng rãi, khang trang như mấy ngôi trường trong thành phố thế nhưng chúng tôi lại luôn cảm nhận được cái ấm áp và thân thuộc, trường như ngôi nhà thứ hai của bọn nhỏ chúng tôi. Một sáng mùa hè trong veo và yên ả, những tia nắng đang rọi xuống từng vòm cây xanh mượt mà. Cảnh sân trường buổi sáng mai tĩnh lặng đến lạ kì, có lẽ vì do các bạn học sinh chưa đến hết. Hôm nay tôi đến trường sớm hơn mọi ngày chắc lẽ vì một lí do nào đó vô cùng đặc biệt?

Tôi vào lớp ngồi ngay ngắn trên bàn học, vì hôm ấy là buổi học cuối cùng nên chúng tôi không cần phải học nhiều, thi cử cũng đã xong nên có lẽ bây giờ là thời điểm nhẹ nhàng nhất. Tôi mang chiếc cặp mà trong đó có vẻn vẹn vài cuốn sách cũ, tôi nhẹ để chúng lên bàn và ngồi ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mình. Các bạn trong lớp vẫn hồn nhiên tươi cười, trêu đùa nhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện mà mình biết.

Tiếng nô đùa, tiếng cười giòn tan của các bạn trong lớp cuối cùng cũng đã dừng lại khi cô chủ nhiệm bước vào. Hôm ấy cô không quát mắng chúng tôi. Không còn là cô chủ nhiệm nghiêm khắc hay nhắc nhở chúng tôi mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, lúc ấy cô chỉ bước vào và im lặng. Ánh mắt cô giáo hôm nay cũng buồn và nhẹ nhàng biết bao. Cô nhìn một loạt các bạn học sinh, mắt rơm lệ, và nhắn nhủ chúng em phải cố gắng để trở thành học trò ngoan và giỏi ở cấp học mới. Cũng là những lời quen thuộc, cũng là cái giọng nói ấy, vẫn ngữ điệu thân quen ấy nhưng sao hôm nay chúng tôi lại thấy nó thấm thía đến lạ và muốn nghe mãi không thôi.

Cuối cùng cô điểm danh cả lớp lần cuối, cô cầm cuốn sổ điểm danh lên đọc to rõ ràng tên từng bạn học sinh một, khi tên mỗi bạn vang lên cô còn nhắc nhở thêm về điểm mạnh, điểm yếu để chúng tôi khắc phục và hoàn thiện hơn. Khi cô gập lại cuốn sổ cũng là lúc tiếng trống trường vang lên, đó cũng là lúc chúng tôi nhận ra cuộc đời học sinh yêu dấu tại trường tiểu học của chúng tôi đã kết thúc, khi ấy chẳng ai có thể kìm nén được cái mớ cảm xúc hỗn độn của mình và tất cả đều khóc lớn. Cả lớp chúng tôi vỡ òa khóc lớn và chạy lên ôm trầm lấy cô, ngày hôm ấy cả ngôi trường vỡ òa trong tiếng khóc. Ngày hôm ấy chúng tôi rời xa nhau, rời xa mái trường, khép lại quãng thời gian tiểu học.

Đó là giây phút tuyệt đẹp nhất trong những năm tháng học lớp 5. Tạm biệt mái trường thân yêu, tạm biệt chỗ ngồi thân thương, tạm biệt bảng đen phấn trắng, “cho dù có đi nơi đâu ta cũng không quên được nhau”. Khoảng khắc chấm dứt cấp tiểu học, tôi chuyển sang giai đoạn mới, bước vào lớp 6 – môi trường mới. Tôi dặn lòng sẽ học hành thật tốt để không khỏi tiếc nuối những tháng ngày ở cấp một.