K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

26 tháng 3

Bạn không nói rõ là bài văn hay đoạn văn nên mình sẽ làm cả hai, bạn cần cái nào thì bạn tham khảo nhé
BÀI VĂN

Trong suốt những năm đi học, tôi luôn cố gắng học tập chăm chỉ và đạt được kết quả tốt. Nhưng có một lần, tôi đã trải qua một kỷ niệm buồn mà đến giờ vẫn không thể quên – đó là lần đầu tiên tôi bị điểm kém trong bài kiểm tra Toán.

Hôm đó, khi thầy giáo trả bài kiểm tra, tôi hồi hộp mở bài thi của mình. Nhưng ngay khi nhìn thấy con số đỏ chói trên trang giấy, tim tôi như thắt lại – tôi chỉ đạt 4 điểm. Tôi không tin vào mắt mình. Cả lớp xôn xao, một vài bạn quay sang hỏi tôi: "Sao cậu lại bị điểm thấp thế?" Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ cúi mặt xuống bàn.

Trên đường về nhà, tôi thấy lòng nặng trĩu. Tôi sợ bố mẹ sẽ thất vọng về mình, sợ rằng mình không còn là niềm tự hào của gia đình nữa. Khi về đến nhà, tôi đưa bài kiểm tra cho mẹ. Mẹ nhìn tôi, không la mắng mà chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Con đã cố gắng hết sức chưa?" Tôi bật khóc và thú nhận rằng mình đã chủ quan, không ôn tập kỹ trước bài kiểm tra.

Sau lần đó, tôi tự nhủ phải nỗ lực nhiều hơn để không lặp lại sai lầm. Trải nghiệm buồn này giúp tôi hiểu rằng thất bại không đáng sợ, quan trọng là biết đứng dậy và cố gắng hơn sau mỗi lần vấp ngã.

ĐOẠN VĂN

Lần đầu tiên bị điểm kém là một trải nghiệm buồn mà tôi không thể quên. Hôm đó, khi thầy giáo trả bài kiểm tra Toán, tôi hồi hộp mở bài ra và sững sờ khi thấy con số 4 đỏ chói trên trang giấy. Cảm giác thất vọng và xấu hổ tràn ngập trong lòng, tôi cúi mặt xuống bàn, không dám nhìn ai. Trên đường về nhà, tôi lo lắng không biết bố mẹ sẽ phản ứng thế nào. Khi đưa bài kiểm tra cho mẹ, tôi ngạc nhiên vì mẹ không la mắng mà chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Con đã cố gắng hết sức chưa?" Lúc đó, tôi nhận ra lỗi của mình là đã chủ quan, không ôn tập kỹ trước kỳ kiểm tra. Từ lần đó, tôi tự nhủ phải cố gắng hơn để không lặp lại sai lầm. Trải nghiệm buồn này giúp tôi hiểu rằng thất bại không đáng sợ, quan trọng là biết đứng dậy và nỗ lực hơn sau mỗi lần vấp ngã.

26 tháng 3

Tôi mới kể xong nè


21 tháng 1 2022

Tham khảo

Có rất nhiều những cách định nghĩa khác nhau về tình bạn. Nhưng hiểu đơn giản nhất thì bạn bè là những người có cùng chung sở thích, lý tưởng, mục tiêu… Họ cùng nhau chia sẻ những khó khăn, niềm vui hay nỗi buồn, giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống. Trong cuộc đời mỗi người đều sẽ có rất nhiều những người bạn. Nhưng lại chỉ có một hoặc một vài người bạn là vô cùng thân thiết, gắn bó.

Chẳng ai có thể sống trong sự cô đơn. Mỗi người đều cần có ít nhất một người bạn. Tình bạn tồn tại giữa cuộc đời như một nguồn sống, một chỗ dựa, một động lực tinh thần cho con người. Tình bạn chân chính sẽ đem đến một tri kỷ cho cuộc đời mỗi người.

Chúng ta có thể có rất nhiều bạn bè. ưng không phải tình bạn nào cũng đáng trân trọng. Chỉ có những người bạn thật sự mới có thể cảm thông, thấu hiểu và không từ bỏ nhau. Một tình bạn đẹp thật đáng trân trọng biết bao.

 

Em còn nhớ như in hôm đó là một buổi tối mùa hè nóng bức và ngột ngạt. Cái nóng từ đường bốc lên khiến ai cũng cảm thấy mệt mỏi và khó chịu. Minh đèo em trên con xe đạp nhỏ để đi đến lớp học thêm. Hai đứa vừa đi vừa than vì nóng như vậy mà phải đi học. Bỗng trong đầu em liền lóe lên một ý tưởng và em bảo với Tâm:

– Ê mày ơi hay là tao với mày thử một lần trốn học đi. Nay nóng thế này học cũng không vào đầu được đâu.

Nghe em nói vậy Minh lo sợ và từ chối:

– Thôi đi học đi nhỡ thầy mà biết thầy gọi điện cho phụ huynh đấy.

– Thôi lớp đông thế chắc thầy không để ý đâu. Thôi đi đi… Nhá?

Và cuối cùng sau một hồi năn nỉ mãi Minh quyết định sẽ cúp học cùng với em. Vì vậy nên chúng em không đến chỗ học thêm nữa mà rẽ sang một địa điểm khác. Tối hôm đó chúng em đã đi ăn và đi chơi với nhau suốt cả buổi. Chúng em tự thưởng cho mình nhiều món ăn vặt lắm nào là xúc xích, lạp sườn, khoai tây chiên… rồi hai đứa đạp xe ra bờ hồ ngồi ăn kem hóng mát. Tuy cả hai đều lo sợ sẽ bị bắt nhưng chúng em thấy rất vui và thoải mái. Minh và em đã có thời gian tâm sự với nhau rất nhiều chuyện từ chuyện trường lớp đến bạn bè, gia đình… Nhờ có buổi tối đó mà chúng em hiểu nhau nhiều hơn và trở nên càng gắn bó thân thiết.

Sau đó chúng em đã trở về nhà và một điều không hay đã xảy ra đó là cả bố mẹ em và Tâm đều đã biết chúng em trốn học đi chơi. Lúc đó hai đứa đều phải xin lỗi bố mẹ rối rít và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Vì vậy nên bố mẹ cũng bỏ qua cho hai đứa chúng em lần này.

Dẫu biết rằng đó là một việc làm sai trái và không nên làm nhưng giờ nghĩ lại em vẫn thấy rất vui. Đó là kỉ niệm mà có lẽ cả em và Minh sẽ nhớ suốt đời và không bao giờ có thể quên được.

Trong cuộc đời, ai cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Minh , và chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.

TK

Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè … sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.
Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cô giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết. Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.
Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.
Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.

19 tháng 12 2023

Trong cuộc đời mỗi người, ai chẳng có những phút giây lỗi lầm. Nhưng điều quan trọng là, sau mỗi lần mắc lỗi, chúng ta biết hối hận và sửa chữa sai lầm ấy. Tôi cũng đã có một lần mắc lỗi với chính người bạn thân của mình hồi năm học lớp 4. Đó là một trải nghiệm buồn vì suýt chút nữa chính tôi đã tự tay giết chết đi một tình bạn đẹp.

Tôi và Hoa chơi với nhau từ nhỏ, nhà ở cạnh nhau nên chúng tôi lại càng thân hơn, đi đến đâu cũng dính lấy nhau như hai chị em vậy. Chơi thân là thế, nhưng mọi người thường bảo tôi với Hoa như hai thỏi nam châm trái dấu. Hoa hiền lành, ít nói, trầm tính và chắc chắn, còn tôi thì lại khá tinh nghịch, trong người lúc nào cũng có dư thừa năng lượng, gặp ai đều có thể nói chuyện thoải mái. Những lúc như vậy, tôi lại cười, coi như bù trừ cho nhau vậy. Hàng ngày, ngoài việc đi học cùng nhau, Hoa còn giúp tôi rất nhiều trong học tập, nhờ có Hoa mà tôi đã tiến bộ lên rất nhiều. 

Hôm đó, cô giáo vào lớp và gọi một số bạn lên kiểm tra bài cũ, trong đó có tôi. Vì đã học bài ở nhà nên tôi trả lời rất dõng dạc, tự tin, cô cho tôi một điểm 10 đỏ chói vào trong sổ. Bạn bè trong lớp nhìn tôi đầy ngưỡng mộ khi có thể nhớ chi tiết từng ngày tháng, địa danh trong bài lịch sử dài dằng dặc. Tối hôm đó, vì tivi có chương trình rất hay mà tôi yêu thích, cũng vì chủ quan rằng mình đã có điểm nên tôi không học lại bài. Ai ngờ hôm sau, cô bất ngờ cho kiểm tra 15 phút, tôi ngồi vò đầu bứt tai, cắn bút mãi mà cũng không thể nhớ nổi một chữ. Trong khi đó, ở bên cạnh tôi, Hoa đã làm xong từ bao giờ. Chỉ còn có 5 phút, tôi cuống quá liền giật lấy bài của Hoa và vội vàng chép. Tiết học sau, cô trả bài kiểm tra hôm ấy và nói rằng:

- Cô rất buồn rằng trong lớp ta có hiện tượng chép bài của nhau, đó là của Lan và Hoa, cô cho cả hai bạn 3 điểm, nếu các em có gì thắc mắc thì sau giờ học lên gặp cô.

Tôi sững sờ, còn Hoa mắt nhòe đi khi nhận bài kiểm tra của mình. Tôi vô tâm nghĩ rằng chỉ là một bài kiểm thôi mà, sau giờ học mình sẽ xin lỗi nó sau. Lúc tan học, Hoa chẳng đợi tôi về cùng mà đi trước. Mấy đứa bạn cùng lớp thì thầm rằng:

- Sao hôm nay Hoa lại không học bài nhỉ, mọi khi cậu ấy chăm lắm mà.

Bây giờ, tôi mới ân hận và hiểu ra lỗi lầm của mình. Vì vô tâm mà tôi đã làm tổn thương Hoa. Chẳng biết làm gì khác, tôi vội vàng chạy đuổi theo Hoa để xin lỗi. Bắt kịp Hoa, tôi nói bằng giọng hổn hển chẳng ra hơi:

- Hoa ơi. Mình xin lỗi nhé. Tại mình mà cậu bị điểm kém.

Hoa mỉm cười dịu dàng:

- Thôi, không sao đâu, mình cũng không giận cậu nữa.

Lúc ấy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không sửa lỗi kịp thời, có lẽ tôi đã đánh mất một người bạn tốt như Hoa.

Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm ấy, tôi thấy thẹn với lòng và tự dặn mình phải biết chú ý tới cảm xúc của người khác hơn, nếu không, tôi sẽ đánh mất những người luôn yêu thương và giúp đỡ tôi trong cuộc sống.

29 tháng 10 2024

Hay vậy

 

Có bao giờ bạn thấy hiện lên từ trong mớ bòng bong kí ức một kỉ niệm nhỏ bé làm bạn mỉm cười một mình và vô cớ cảm thấy hạnh phúc? Bạn có biết cái ý nghĩ muốn làm cho mọi người vui vẻ bắt đầu từ đâu? Tôi đã tự hỏi như thế mỗi khi nhớ lại một buổi chiều tan trường xa xôi nhưng cứ vấn vương mãi trong tâm trí.

Hồi ấy tôi học lớp Bốn, là một cô học trò hiếu động, tinh nghịch. Sau giờ học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ của con phố trước cổng trường, ở đầu phố, những bạn mà bố mẹ đón muộn tập trung thành một nhóm, bày ra đủ các trò ồn ã trên các khoảng hè phố mát mẻ và rộng rãi. Một hôm, tan học đã lâu, hai đứa bọn tôi đang chơi dây thì có tiếng gọi “Trang”. Bạn tôi quay lại, chạy ùa về phía mẹ cậu đang đợi và vẫy tay chào tôi. Chiếc xe mất hút đằng xa, bỏ lại tôi một mình tha thẩn trên phố. Cái cảm giác sốt ruột mới khó chịu làm sao. Buồn bã, tôi đi tìm cho mình một trò tiêu khiển trong lúc chờ mẹ. Tôi chạy sang bên đường, tìm nhặt những quả xà cừ nứt nẻ vì nắng gắt dưới gốc cây. Đang lúc thú vị trước những chiến lợi phẩm ngộ nghĩnh, tôi nhìn thấy một bé gái.

 

Tôi còn nhớ như in hình ảnh bé gái ấy, gương mặt hơi lấm vì nước mắt và bụi đường, nó mặc đồng phục trường tôi. Tôi biết cô bé học lớp Một nhờ chiếc cặp sách có dán nhãn vở. Một cô bé thông minh và nhanh nhẹn như tôi bỗng cảm thấy lúng túng trước em nhỏ ấy. Tình huống này khác hẳn bài học đạo đức trên lớp vì xung quanh đây chẳng có đồn công an để tôi dẫn em nhỏ vào.

- Sao em lại khóc? - Sau cùng tôi đã cất tiếng hỏi, liệu câu hỏi có đường đột quá chăng?

Cô bé không trả lời, đôi tay nhỏ xíu, vụng về vẫn quét lên đôi mắt đen lay láy ướt đẫm trên khuôn mặt bầu bĩnh hơi lem luốc.

- Chắc bố mẹ đón muộn hả? Đừng sợ, mẹ chị cũng chưa đón chị.

Tôi chợt nhớ ra, và hơi ngượng ngùng với tiếng “chị” vừa nói, tôi chưa bao giờ hoặc ít khi nói như vậy vì tôi vốn là con út trong nhà.

Chúng tôi đứng sát lại gần nhau, một tay cô bé bám vào tay tôi, tay kia vẫn gạt nước mắt. Tôi thấy thương cô bé đang nấc lên từng cái mạnh, nước mắt thôi chảy vì đã khóc quá nhiều hay vì có tôi ở đó chẳng rõ. Tôi chẳng biết làm sao, đành chôn chân đứng đấy. Chưa bao giờ tôi phải chăm lo cho ai cả. Mặt trời chói chang đã khuất sau tòa khách sạn cao vút bên kia đường, xung quanh dần tối, dòng xe cộ vẫn nườm nượp trước mắt. Tôi muốn sang bên kia đường, chỗ vẫn hay đợi mẹ, nhưng cánh tay cô bé vẫn níu chặt cánh tay tôi. Tôi có hỏi nhà cô bé ở đâu nhưng một địa danh lạ hoắc được nêu ra. Còn lại chúng tôi hầu như im lặng. Tôi bồn chồn lo mẹ đứng đợi.

- Lan, một tiếng gọi vọng đến từ phía ngã tư, rồi một phụ nữ áo vàng dắt xe lại gần.

 

Cô bé chạy ngay vào lòng mẹ và nói:

- Mẹ chị ấy cũng chưa đến đón.

- Thế nhà cháu có điện thoại không? Mẹ cô bé hỏi tôi.

- Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đứng bên kia rồi.

Mẹ tôi đang đứng bên đường với cô giáo tôi, suýt thốt lên gọi tôi nhưng lại ngừng vì thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé.

- Con. . . - Tôi ngập ngừng. - Con thấy em khóc nên đứng đợi cùng.

Mẹ tôi hiền hòa xoa đầu tôi. Cô giáo khen tôi là “dũng cảm”, còn tôi đã hết lo lắng vì cảm thấy một điều gì đó thật kì lạ.

Tối hôm đó, tôi chợt nghĩ lẽ ra nên dẫn em ấy sang chỗ mẹ tôi hay đón thì đúng hơn. Nhưng mẹ thì vẫn vui vẻ trêu tôi. Còn tôi thì vẫn không dứt được cái cảm giác ấy, một niềm vui chưa từng có khi nghĩ đến cô bé, niềm vui pha lẫn ngượng ngùng trước lời khen của mẹ và cô giáo.

Sau này, tôi mới tự hỏi tại sao không có những lời trách mắng mà tôi lo lắng, bồn chồn khi nghĩ đến lúc đứng dưới gốc cây xà cừ. Mẹ tôi nghĩ gì khi chỉ khen tôi? Hay mẹ đã nhìn thấy nỗi lo đó trên gương mặt tôi và xoa dịu nó đi bằng bàn tay mềm mại của mẹ. Để rồi chỉ còn lại thôi, niềm trìu mến, thương cảm đã nảy ra từ một tâm hồn bé bỏng dành cho một tâm hồn bé bỏng khác.

8 tháng 11 2023

Chính tả: Chải => Trải

Góp ý: thấy bố cục bài văn không liên kết với nhau cho lắm :")

10 tháng 5 2023

Trong cuộc đời, mỗi người đều có những trải nghiệm đáng quý. Nó đã đem đến cho chúng ta nhiều bài học ý nghĩa trong cuộc sống.

Gia đình tôi vốn không hạnh phúc, bố mẹ thường cãi nhau. Điều đó khiến tôi rất buồn. Nhưng nhờ có anh trai, tôi luôn cảm thấy được yêu thương bảo vệ. Anh trai cũng chính đã dạy cho tôi rất nhiều điều thú vị.

Tôi còn nhớ vào một buổi chiều mùa hè, anh trai đã rủ tôi ra đồng câu cá. Tôi cảm thấy rất háo hức nên đã đồng ý với anh ngay. Hai anh em tôi - đứa xách giỏ, đứa cầm cần câu. Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Cánh đồng làng nằm cạnh một con sông. Hai anh em ngồi trên bờ. Anh trai đã dạy tôi cách làm mồi câu, cách câu cả. Đây quả là một công việc đòi hỏi tính kiên nhẫn. Chỉ được một lúc, tôi đã bắt đầu đứng ngồi không yên.

Thấy vậy, anh trai mỉm cười nhìn tôi rồi hỏi:

- Bây giờ em thích cái gì để anh làm cho?

Tôi liền nói với anh:

- Anh ơi, em rất thích có một con thuyền lớn.

Nghe xong, anh dắt tôi đi hái những lá tre nghe thật to để gấp thuyền lá thả trôi sông. Anh chọn một chiếc lá to nhất gặp một con thuyền thật đẹp tặng tôi. Tôi cũng đòi anh dạy cho mình cách làm thuyền lá. Nhờ anh chỉ dạy tận tình, tôi đã làm được một chiếc thuyền lá. Tôi đem thuyền thả xuống dòng sông. Chiếc thuyền trôi theo dòng nước đi thật xa. Hai anh em tôi cùng nhìn theo nó.

Tôi liền nói với anh:

- Anh ơi, em ước gì có thể đi thật xa như con thuyền này. Em cảm thấy rất buồn vì chuyện của bố mẹ.

Anh lắc đầu rồi nói với tôi:

- Không, em sẽ giống chiếc thuyền này, nhưng là ở cách nó mạnh mẽ bước tiến phía trước. Chúng ta cùng giúp bố mẹ trở nên hiểu nhau hơn. Và gia đình của chúng ta sẽ lại hạnh phúc như trước đây.

Tôi mỉm cười nhìn anh:

- Em cảm ơn anh nhiều lắm!

Trải nghiệm lần đó với tôi thật vui vẻ và quý giá. Nó giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi cũng mong rằng tôi và anh trai sẽ luôn được ở bên cạnh nhau.

10 tháng 5 2023

cho mình 1 like nha

 

mọi người đọc thử và cho mik biết có cần phải sửa gì không ạ,có một số lỗi chính tả mọi người thông cảm giúp mik ạKể trải nghiệm về một chuyến điTrong cuộc sống,hẳn là ai cũng có những trải nghiệm riêng,dù có là trải nghiệm buồn hay vui,lớn hay bé. Nhưng chúng đều có những giá trị riêng đối với chúng ta.Chuyến đi tại thành phố biển đẹp nhất nhì phía Nam,Nha Trang vào mùa...
Đọc tiếp

mọi người đọc thử và cho mik biết có cần phải sửa gì không ạ,có một số lỗi chính tả mọi người thông cảm giúp mik ạ

Kể trải nghiệm về một chuyến đi

Trong cuộc sống,hẳn là ai cũng có những trải nghiệm riêng,dù có là trải nghiệm buồn hay vui,lớn hay bé. Nhưng chúng đều có những giá trị riêng đối với chúng ta.Chuyến đi tại thành phố biển đẹp nhất nhì phía Nam,Nha Trang vào mùa hè năm ngoái đã để lại cho em nhiều kỷ niệm đáng nhớ cũng như những bài học thú vị.

Cánh cửa nhỏ sau một năm nhộn nhịp và đầy hoài bão đã đóng lại.Trong năm học lớp 6 ấy,em đã đạt được nhiều thành tích xuất xắc.Vậy nên hôm nay em mới được đặt chân đến thành phố của những tô bún sứa thơm lừng.Trước chuyến đi một ngày,em phải chuẩn bị nhiều thứ lắm.Nào là quần áo,những món đồ cá nhân hay là một vài cuốn truyện đọc khi đi trên đường và một cái máy ảnh .Hành lí đã chuẩn bị xong. Tiếp đến em cần đảm bảo rằng đã nói với chú hàng xóm cho những em thú cưng trong nhà của em ăn khi em đi vắng.Đúng là thời gian không chờ một ai, mới hôm qua em còn chuẩn bị đồ mà giờ đã là ngày hôm sau.Mang trong mình tâm trạng đầy háo hức,em vác chiếc balo của mình lên chiếc xe taxi màu trắng cùng ba mẹ đến phi trường.Sân bay lúc nào cũng nhộn nhiệp.Người qua người lại làm em càng háo hức và mong ngóng đến Nha Trang.Sau khi làm một loạt các thao tác như check in hay đi qua máy quét thì cuối cùng em cũng lên được lên máy bay.Nhìn qua ô cửa sổ hình ô van,em mong ngóng đếm từng giây đến khi phi cơ cất cánh.Tàu bay bắt đầu nói lời chào với mặt đất.Nhìn từ trên cao em mới thấy đất nước ta hùng vĩ đến cỡ nào và cũng thấy bản thân nhỏ bé đến đâu so với thế giới rộng lớn bên ngoài kia.Một hồi lâu sau em cũng chìm vào giấc ngủ.Sau 1 tiếng đồng hồ,em được mẹ gọi dậy.”Cuối cùng cũng đến Nha Trang rồi!”,em mừng rỡ kêu lên.Xuống máy bay thân thể em mệt mỏi,chỉ muốn đi ngủ một giấc.Nhưng trước tiên gia đình em phải đi nhận phòng tại khách sạn thì em mới có thể chìm đắm vào chiếc giường êm ái.Khoảng 4 giờ chiều,sau một giấc ngủ dài cuối cùng em cũng có thể tham quan những địa danh nổi tiếng ở “nhà trắng” tại Việt Nam.Nơi em sẽ đến đầu tiên đó chình nhà thờ Đá Nha Trang .Khi đến nhà thờ,em rất ngạc nhiên bởi vẻ hoa lệ của nhà thờ mà lại được xây dựng bởi những viên đá lập thể trông rất cũ kĩ, nhà thờ như một nhân chứng lịch chứng kiến bao sự đổi thay của thành phố ven biển này.Và giờ đây, chính nó cũng là cảnh quan xinh đẹp góp phần tô điểm thêm màu sắc cho thành phố biển mộng mơ.Nhình bên ngoài nhà thờ như một tòa lâu đài màu xám bằng đá trang nghiêm.Sau chuyến thăm quan tại nhà thờ đá,gia đình em di chuyển đến bãi biển tại khách sạn nơi trung tâm thành phố.Hồi trước em chỉ thấy biển Nha Trang trên sách báo hay tivi đã thấy một bãi biển xanh và kỷ ảo như mơ.Nhưng giờ đây,khi được tận mắt nhìn làn nước trong veo có chút xanh.Bãi cát vàng hệt như tấm thảm bằng nhung.Cái mùi mặn thổi qua làng tóc làm em càng thích thú.Sóng biển tinh nghịch thổi từng đợt,từng đợt vào làn cát hệt như đứa bé muốn ôm chặt lấy lòng mẹ.Khi chạy nhảy trên làn cát,chân em thường đụng chúng phải những chiếc vỏ ốc,chúng trông rất đẹp nào là màu trắng ngà,màu đỏ cái màu hồng nhạt.Nhìn chúng đọng lại nước biển,lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời hệt như một viên ngọc,một viên kim cương.Nhớ hồi còn nhỏ,em cùng bọn trẻ trong xóm hay nô đùa ở những bãi cát.Có lần đào trúng một cái vỏ ốc gần sông nơi làng quê mà đứa nào đứa nầy đều mững rỡ còn hát hò mà đem khoe khắp xóm,cho đến khi bà ngoại bảo rằng đó chỉ là một cái vỏ bình thưởng chẳng có giá trị gì cả thì em mới tin những viên ngọc ấy chỉ là một cái vỏ ốc bình thường không hơn không kém.Sau một khoảng thời gian dài,giờ đã là buổi chiều.Mẹ giới thiệu với bố con em một quán hải sản mà mẹ hay ăn khi ở Nha Trang,là một quán bình dân nhưng đồ ăn lại rất ngon và tươi.Đặt mực,tôm,cá lên trên khay nướng mà mùi hương đã lan tỏa khắp quán.Sau khi ăn uống no nê,đã đến lúc em phải về khách sạn dọn dẹp hành lí để chuẩn bị ra về vào ngày .”Tạm biệt một Nha Trang hoa lệ,tạm biệt những tô bùn sứa ngon lành,đã đến lúc tôi phải về".Tuy đầy lòng tiếc nuối nhưng em vẫn phải bước tiếp,khi lên xe em đã có chút ngập ngừng.Nhưng những kỉ niệm khi ở Nha Trang sẽ mãi in sâu vào trong lòng em.

Em sẽ cố gắng học tốt để bố mẹ thưởng cho những chuyến đi kế tiếp.Qua trải nghiệm ở Nha Trang em đã biết thêm nhiều về đất nước Việt Nam và cảm thấy yêu nước mình hơn.

4
3 tháng 5 2022

bài  khá là hay:>

3 tháng 5 2022

Chị xin phép góp ý một số câu hén :

Trong cuộc sống,hẳn là ai cũng có những trải nghiệm riêng,dù có là trải nghiệm buồn hay vui,lớn hay bé.

= > Cuộc sống luôn là những trải nghiệm mới mẻ với con người ta , những trải nghiệm buồn ? , những trải nghiệm vui vẻ đáng nhớ ? , chắc hẳn rằng ai cũng sẽ có những trải nghiệm ấy . Của riêng chính bản thân mình ! 

Nhưng chúng đều có những giá trị riêng đối với chúng ta.

=> Và em cũng như thế , em đã có những trải nghiệm riêng rất đặc biệt của em.

Chuyến đi tại thành phố biển đẹp nhất nhì phía Nam,Nha Trang vào mùa hè năm ngoái đã để lại cho em nhiều kỷ niệm đáng nhớ cũng như những bài học thú vị.

= > Đó là chuyến đi tại thành phố biển đẹp nhất nhì phía Nam,Nha Trang vào mùa hè năm ngoái . Nó để lại cho em nhiều kỷ niệm đáng nhớ và những bài học thú vị . 

Em sẽ cố gắng học tốt để bố mẹ thưởng cho những chuyến đi kế tiếp.Qua trải nghiệm ở Nha Trang em đã biết thêm nhiều về đất nước Việt Nam và cảm thấy yêu nước mình hơn.

= > Khép lại bài văn , .... 

P/s : sửa mb vs kb hoy tại thân bài dài quá cj lười đọc vs cj thấy cũng được rồi, em coi lại sự diễn đạt của bài văn là ok luôn:>

Ai được chọn làm CTV và Quyền lơi của CTV: - Những người đã có đóng góp nhất định cho OLM, cụ thể là những học sinh có điểm hỏi đáp từ 3000 đ trở lên trên mục Giúp tôi giải toán sẽ có cơ hội làm CTV của OLM. - Sau khi được chấp thuận làm cộng tác viên, các bạn được gán nhãn CTV khi gửi lời giải trên mục Giúp tôi giải toán và trả lời các câu hỏi thảo luận trong các khóa...
Đọc tiếp

Ai được chọn làm CTV và Quyền lơi của CTV:

 - Những người đã có đóng góp nhất định cho OLM, cụ thể là những học sinh có điểm hỏi đáp từ 3000 đ trở lên trên mục Giúp tôi giải toán sẽ có cơ hội làm CTV của OLM.

 - Sau khi được chấp thuận làm cộng tác viên, các bạn được gán nhãn CTV khi gửi lời giải trên mục Giúp tôi giải toán và trả lời các câu hỏi thảo luận trong các khóa học, bài giảng trên OLM

 - Cuối các khóa học hè và cuối học kỳ, tùy theo đóng góp các CTV, OLM sẽ thưởng các phần quà có giá trị từ 100.000đ đến 500.000đ. Bạn nào không tiện nhận quà thì OLM sẽ chuyển tiền mặt hoặc mã thẻ cào điện thoại cho phụ huynh.

- Tham gia hướng dẫn và giúp đỡ các bạn khác hoặc các bạn lớp dưới cũng là cơ hội để các CTV học giỏi hơn, biết thêm các kĩ năng trình bày cho người khác hiểu, các kĩ năng công nghệ thông tin.

Nghĩa vụ CTV:

 - Trả lời nghiêm túc, không trả lời các câu hỏi tầm thường, không copy bài của bạn khác.

 - Không hô hào các bạn khác đúng cho mình, không có hành vi gian lận để tăng điểm.

 - Câu hỏi nào không biết, không làm được thì không trả lời.

 -  Nếu bị phát hiện các hành vi trên, OLM sẽ chấm dứt hợp tác với CTV.

Đăng kí làm CTV:

Mỗi năm Online Math có 3 lần xét thưởng CTV và tuyển CTV mới:

- Đợt đầu hè: tháng 5 hằng năm

- Đợt đầu năm học: tháng 9 hằng năm

- Đợt giữa năm học: tháng 1 hằng năm

0
19 tháng 1 2022

Mik tự viết nên ko hay lắm bn thông cảm nhoa;

Tham khỏa

Bài làm kể về một việt làm tốt

Trong cuộc sống, mỗi người đều từng làm những việc tốt. Tôi cũng vậy.Khi làm được một việc tốt, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Việc làm tốt mà tôi nhớ nhất là giúp đỡ một cô lao công, sau đây tôi xin kể việc làm tốt của mình.

Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy là năm tôi học lớp ba vào buổi chiều của thứ sáu, hôm đó là ngày tôi trực nhật  nên tôi phải ở lại lớp để dọn dẹp. Sau khi tôi trực nhật xong, trong lúc đang chuẩn bị ra về tôi chợt nhìn thấy ở góc sân, có một cô lao công thân hình gầy gò, ốm yếu đang khó nhọc kéo những bao rác nặng nề ra chiếc xe, nhìn cô có vẻ rất vất vả và mệt mỏi.Tôi liền chạy tới và xin giúp đỡ, nhưng cô đã từ chối và nói:

-“Con cứ về nhà đi, cô xin nhận tấm lòng của con. Chớ con mà giúp cô thì quần áo sẽ bẩn mất.”

Nghe vậy tôi liền trả lời :

-“Cô cứ để con giúp hộ một tay. Con cẩn thận lắm không làm bẩn quần áo đâu ạ!”.

Nhìn vẻ mặt quyết tâm của tôi, cô cuối cùng cũng đồng ý. Tôi kéo từng túi rác xếp gọn vào xe chở rác. Thế là cô lao công và tôi cứ loay hoay trên sân trường. Một lát sau, hai cô cháu tôi cũng đã dọn xong đống rác. Tiếp đó, tôi phụ cô đẩy chiếc xe nặng trịch toàn rác đến điểm tập kết. Trên đường đi đến điểm tập kết rác, cô chia sẻ những vất vả của nghề lao công và những điều bất ngờ về công việc này. Xong xuôi cô nói:

 -“Cô cảm ơn con, con đúng là một học sinh ngoan ngoãn và tốt bụng. Nhờ có con mà cô đã đỡ vất vả hơn”.

 Tôi nói :

-“Dạ không có gì đâu ạ! Đây là việc con nên giúp đỡ thôi”.

Cô còn định cho tôi ít tiền mua nước nhưng tôi đã từ chối. Sau khi giúp Cô lao công xong thì trời cũng đã tối, nên tôi xin phép ra về vì nghĩ đến cha mẹ đang chờ tôi.Tôi chào cô lao công rồi nhanh chóng chạy về nhà. Trên đường về nhà tôi cảm thấy vô cùng vui sướng vì đã làm được một việc tốt. Sau khi về đến nhà thì cũng đã hơn 17giờ 30 tôi thấy cha mẹ đang đứng ngoài cổng đợi. Kế bên cha tôi là một chiếc xe, hình như cha tôi chuẩn bị đi đâu đó thì tôi về và khi thấy tôi về, cha mẹ thở phào một hơi như trút được một sự lo lắng nào đó. Tôi liền chạy vội đến chỗ họ và hỏi:

-“Cha định đâu hả mẹ, sau nhìn nét mặt cha mẹ căng thẳng thế?”

 Mẹ tôi trả lời:

 -“Sao con đi học đến giờ mới về, cha định đi tìm con đấy!”

 Nghe vậy tôi liền thuật lại toàn bộ câu chuyện cho cha mẹ tôi nghe. Sau khi nghe tôi thuật lại toàn bộ sự tình, mẹ tôi nở nụ cười hiền hậu và nói:

 -“Con gái của cha mẹ giỏi lắm biết giúp đỡ mọi người khi gặp khó khăn mẹ rất vui vì điều này.”

   Nghe những lời khen của mẹ, lòng tôi vô cùng hạnh phúc. Niềm vui như càng được tăng thêm.

 Sau lần đó, tôi tự hứa với lòng mình, sau này tôi sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt hơn để mang lại niềm vui cho mọi người. Không chỉ vậy tôi còn rút ra một bài học là: “Phải luôn trân trọng những thứ mình có và giúp đỡ người khác khi có thể!”

Tham khảo:

Câu chuyện xảy ra cách đây hai tháng trước, nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi lại cảm thấy mọi thứ như vừa mới xảy ra. Bởi vì đó là lần đầu tiên tôi có một trải nghiệm tuyệt vời như vậy.

Nhân dịp mùng 8 tháng 3, bố, tôi và em Thu đã quyết định sẽ tặng cho mẹ một món quà đặc biệt – đó là một bữa tiệc thịnh soạn do chính tay ba bố con tôi chuẩn bị. Tôi đã lên kế hoạch để nhờ cô Hòa – đồng nghiệp của mẹ giúp đỡ. Cô sẽ rủ mẹ đi mua sắm sau giờ làm để bố con tôi có thời gian chuẩn bị mọi thứ.

Buổi chiều hôm đó, sau khi tan học, tôi cố gắng về nhà thật sớm. Bố cũng đã xin công ty cho về sớm. Lúc về đến nhà, tôi thấy trên bàn đã có một bó hoa rất đẹp. Một bó hoa hồng nhung thật đẹp. Loài hoa tượng trưng cho tình yêu. Tôi thầm nghĩ khi nhận được bó hoa này chắc chắn mẹ sẽ rất hạnh phúc.

Sau khi dọn cất sách vở, tôi liền vào bếp giúp bố. Tôi phụ trách rửa rau, thái thịt và nấu cơm. Còn việc chế biến món ăn sẽ do đảm nhận. Em Thu phụ trách dọn lau dọn bàn ăn, chuẩn bị bát đũa. Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, ba bố con tôi đã hoàn thành những món ăn mà mẹ thích: sườn xào chua ngọt, đậu kho thịt, canh cá chua ngọt… Những món ăn hấp dẫn, đẹp mắt đã được dọn lên bàn. Ở giữa bàn còn là một lọ hoa hồng do chính tay tôi tự cắm. Sau khi làm xong hết mọi công việc, ba bố con tôi đều đồng ý với nhau rằng công việc quả nội trợ quả thật rất vất vả.Đến bảy giờ tối, tôi nhắn tin báo cho cô Hòa mọi việc chuẩn bị đã xong. Khoảng mười lăm phút sau thì mẹ đã về đến nhà. Em Thu được giao nhiệm vụ đón mẹ. Khi mẹ bước vào bếp, bố đã cầm bó hoa hồng tặng mẹ. Lúc đó tôi nhìn thấy khuôn mặt của mẹ rất ngạc nhiên, kế tiếp là nụ cười hạnh phúc. Cả gia đình ngồi vào bàn ăn. Mẹ đã rất ngạc nhiên khi nghe tôi kể về quá trình nấu ăn của ba bố con. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm thật vui vẻ, mẹ còn khen các món ăn rất ngon. Buổi tối hôm đó, gia đình tôi ngập tràn tiếng cười hạnh phúc.

Đó là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm công việc nấu ăn. Nhờ vậy mà tôi nhận ra mẹ đã vất vả như thế nào để nấu cho tôi.

21 tháng 12 2022

1)

Tham khảo:

 

Những trải nghiệm thật đáng trân trọng. Đặc biệt hơn cả khi được trải qua cùng với những người thân của mình.

Em sinh ra và lớn lên ở thành phố Hồ Chí Minh. Nghỉ hè, em đã cùng bố mẹ ra Hà Nội chơi. Gia đình em còn đến thăm nhà bác Hòa. Bác là anh trai của mẹ em. Mấy ngày ở Hà Nội, em đã được đến thăm nhiều nơi. Nhưng em cảm thấy thích nhất là được đến hồ Gươm, một điểm du lịch nổi tiếng ở Hà Nội.

Chuyến đi của em có sự hướng dẫn của một hướng dẫn viên rất nhiệt tình. Đó là chị Thu, con gái của bác Hòa. Từ sớm, chị Hòa đã đến khách sạn để đón em. Đúng tám giờ sáng, hai chị em đi bộ bến xe buýt. Từ khách sạn ra bến xe mất khoảng năm phút. Đi xe buýt ở Hà Nội cũng là một trải nghiệm thú vị của em. Xe đến, hai chị em lên xe và trò chuyện rất vui vẻ. Đường phố Hà Nội thật đông đúc. Mất khoảng hai mươi phút là đến nơi.

Đến nơi, chị Thu đưa em đi dạo một vòng quanh hồ. Vừa đi, chúng em vừa trò chuyện rất vui vẻ. Chị còn giới thiệu cho em về hồ Gươm. Em đã biết thêm được rất nhiều kiến thức bổ ích. Hồ Gươm nằm ở quận Hoàn Kiếm. Diện tích hồ không rộng lắm. Xung quanh hồ có rất nhiều cây xanh. Tháp Rùa nằm ở chính giữa hồ. Gần hồ còn có đài Nghiên, tháp Bút và cầu Thê Húc dẫn đến đền Ngọc Sơn.

Buổi trưa, chị đưa em đi ăn phở, một món ăn nổi tiếng của Hà Nội. Ở Sài Gòn cũng có phở, nhưng em cảm thấy phở ở Hà Nội đặc biệt thơm ngon hơn. Sau đó, chúng em còn đến thăm một số địa điểm gần hồ Gươm như Nhà Hát Lớn Hà Nội và Nhà Thờ Lớn Hà Nội. Em và chị còn chụp rất nhiều bức ảnh kỉ niệm cùng nhau.

Chuyến đi tuy ngắn nhưng đã giúp em có được nhiều trải nghiệm bổ ích. Em cũng thêm yêu Hà Nội, thủ đô xinh đẹp của đất nước mình nhiều hơn.

 

21 tháng 12 2022

2)

Tham khảo:

Kỉ niệm luôn đem đến cho chúng ta nhiều cảm xúc đẹp đẽ. Đặc biệt là những kỉ niệm thời thơ ấu đã trở thành hành trang quý giá trong cuộc sống của tôi cho đến bây giờ.

Trong gia đình, người tôi gắn bó nhất chính là ông nội. Năm nay, ông đã ngoài bảy mươi tuổi. Trước khi nghỉ hưu, ông tôi là một cán bộ nhà nước. Ông rất yêu thương con cháu. Nhưng ông cũng rất nghiêm khắc khi chúng tôi mắc lỗi. Tuy tuổi đã cao nhưng ông vẫn còn rất khỏe. Ông đã dạy cho chúng tôi rất nhiều bài học bổ ích. Và tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm đẹp về ông.

Trong kí ức của tôi, ông nội là một người rất yêu thích công việc trồng cây nên khu vườn trong nhà luôn xanh tốt quanh năm. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Cứ mỗi buổi chiều, ông lại ra vườn để chăm sóc cây cối. Còn nhớ lúc đó, tôi thường chạy theo ông, đòi được giúp ông tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông đã dạy tôi phải chăm chút chúng một cách nâng niu, cẩn thận. Ông nói rằng: “Cây cối cũng giống như con người cần được chăm sóc”. Nhờ vậy, mỗi loài cây trong vườn đã trở thành người bạn của tôi. Cây ổi cho tôi leo trèo cùng lũ bạn trong xóm. Cây cam cho trái thơm ngọt ngào. Những khóm hoa: đồng tiền, cẩm tú cầu, mười giờ... giúp tôi cảm thấy thư giãn sau một ngày học tập mệt mỏi. Có thể nói, nhờ có ông mà tôi đã trở thành “người làm vườn tài ba”.

Không chỉ là chăm sóc cây trong vườn, tôi còn được nghe ông kể rất nhiều câu chuyện hay về cuộc sống. Những câu chuyện về cuộc sống ngày xưa. Một thời đã xa với những câu chuyện thật thú vị. Giờ đây, những kỉ niệm về ông chỉ còn lại trong kí ức. Nhưng tình cảm với ông vẫn còn mãi đây.

Những kỉ niệm thời thơ ấu cùng ông nội thật đẹp đẽ. Tôi tự hứa bản thân phải cố gắng học tập thật tốt, để ông sẽ luôn tự hào về đứa cháu của mình. Tôi rất yêu ông nội của mình.