Tôi đã đọc nhiều câu chuyện về lòng nhân hậu. Trong đó, "Người ăn xin" của nhà văn Tuốc-ghê-nhép là câu chuyện để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc.Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ của một cậu bé với ông lão ăn xin. Lần đó, khi đang đi dạo trên phố, cậu gặp một người ăn xin già. Do trời lạnh, lại mệt và đói nên nhìn ông thật thảm hại. Đôi mắt ông lão đỏ đọc, giàn...
Đọc tiếp
Tôi đã đọc nhiều câu chuyện về lòng nhân hậu. Trong đó, "Người ăn xin" của nhà văn Tuốc-ghê-nhép là câu chuyện để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc.
Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ của một cậu bé với ông lão ăn xin. Lần đó, khi đang đi dạo trên phố, cậu gặp một người ăn xin già. Do trời lạnh, lại mệt và đói nên nhìn ông thật thảm hại. Đôi mắt ông lão đỏ đọc, giàn giụa nước mắt. Đôi môi ông tái nhợt, áo quần tả tơi thảm hại...
Ông đứng trước mặt cậu, chìa đôi bàn tay sưng húp, bẩn thỉu, rên rỉ cầu xin cứu giúp. Cậu bé nhìn ông đầy thương cảm. Cậu lục tìm hết túi nọ, túi kia nhưng không tìm được thứ gì đáng giá. Cậu nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông lão, lễ phép nói:
– Ông đừng giận cháu, cháu không có gì để cho ông cả.
Người ăn xin nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt ướt đẫm. Đôi môi tái nhợt nở nụ cười và tay ông cũng xiết lấy tay cậu:
– Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi. – Ông lão nói bằng giọng khản đặc.
Giờ phút ấy, cậu bé hiểu một điều: chính cậu cũng vừa nhận được chút gì từ ông lão.
Câu chuyện đã kết thúc nhưng hình ảnh bốn bàn tay xiết chặt vẫn đọng lại trong tâm trí tôi như một bài học về lòng nhân hậu.
Hoàng Minh
a. Xác định mở bài, thân bài, kết bài của bài văn.
b. Xác định các sự việc chính và kết quả của mỗi sự việc ấy.
Câu chuyện "Người ăn xin" tuy ngắn gọn nhưng để lại trong em nhiều cảm xúc và bài học quý giá. Điều đáng quý trong câu chuyện không phải là giá trị vật chất, mà chính là tấm lòng và sự đồng cảm giữa con người với nhau.
Nhân vật "tôi" trong câu chuyện không có gì để cho người ăn xin, nhưng cử chỉ nắm lấy bàn tay run rẩy của ông cụ đã sưởi ấm trái tim của cả hai. Điều đó cho thấy đôi khi, một hành động nhỏ bé cũng đủ để mang lại sự an ủi và động viên to lớn. Nụ cười cảm ơn của người ăn xin như một lời nhắc nhở rằng, điều quan trọng nhất không nằm ở việc cho bao nhiêu, mà là cách ta cho đi với tình yêu thương và sự chân thành.
Qua câu chuyện, em nhận ra rằng lòng tốt không cần phải đo lường bằng vật chất. Chỉ cần một cái nắm tay, một ánh mắt cảm thông hay một lời động viên đúng lúc cũng đủ để sưởi ấm tâm hồn người khác. Bài học từ câu chuyện là sự chia sẻ, yêu thương và đồng cảm chính là những món quà vô giá trong cuộc sống.