ĐỀ 4: Nói với con
Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước tới tiếng cười
Người đồng mình yêu lắm con ơi!
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát
Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng
Cha mẹ mãi nhớ về ngày cưới
Ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời
Người đồng mình thương lắm con ơi!
Cao đo nỗi buồn
Xa nuôi chí lớn
Dẫu làm sao thì cha vẫn muốn
Sống trên đá không chê đá gập ghềnh
Sống trong thung không chê thung nghèo đói
Sống như sông như suối
Lên thác xuống ghềnh
Không lo cực nhọc
Người đồng mình thô sơ da thịt
Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con
Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương
Còn quê hương thì làm phong tục
Con ơi tuy thô sơ da thịt
Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con!
(Y Phương, trong Thơ Việt Nam 1945 – 1985)
Câu 1. Thể thơ của bài thơ trên? Vì sao em biết?
Câu 2. Giải thích nghĩa của từ “chân” trong câu “Chân phải bước tới cha” và cho biết đó là nghĩa gốc hay nghĩa chuyển
Câu 3. Cuối bài thơ người cha đã dặn con như thế nào? Em thấy được gì từ tình cảm của người cha?
Câu 4. Em sẽ làm gì để đến đáp công ơn của cha mẹ?
Câu 1: Bài thơ được viết theo thể thơ tự do.
Câu 2: Từ “chân” trong câu “Chân phải bước tới cha” mang nghĩa là bộ phận cơ thể dùng để di chuyển. Đây là nghĩa gốc của từ “chân” vì nó chỉ trực tiếp bộ phận cơ thể mà không có sự chuyển nghĩa.
Câu 3:
Câu 4:
Để đền đáp công ơn cha mẹ, em sẽ: