Trong giấc mơ chập chờn của tớ , tớ lại mơ thấy cậu , mơ về những ánh mắt và nụ cười ngày xưa ấy, nó cứ mơ hồ mà hiện hữu…
Thật kì lạ phải không ? Giữa tớ và cậu chưa bao giờ tồn tại một sợ đây liên hệ , không phải anh em , cũng không phải họ hàng ,không là bạn bè, chẳng phải người yêu , và thậm chí chúng ta chưa từng một lần quen biết. Ấy thế mà tớ lại có một cảm giác kì lạ như đã từng quen , đã từng yêu, đã từng là bạn bè. Để mỗi khi nhắm mắt lại, hình bóng cậu cứ thế len lỏi vào tâm trí tớ, như một đoạn ký ức bị lãng quên nhưng chưa bao giờ biến mất.
Lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt cậu , tớ ngỡ ngàng .Ánh mắt ấy thật đẹp, nó dịu hiền như tia nắng của một chiều thu nắng nhạt, khi gió khẽ lùa qua từng tán cây, mang theo những hoài niệm của một thời xa xăm ,nhưng cũng lại mang theo một nỗi buồn không tên-một ánh nhìn như thể đã chờ đợi điều gì đó từ rất lâu với bao lời nhắn nhủ . Ở cái tuổi mười lăm tuổi ấy, trái tim tớ xốn xang...
Cậu có còn nhớ hay chăng ? Những ngày đầu tiên của mùa hạ, chúng ta đã gặp nhau dưới tán cây ven sông. Cậu đứng đó, đôi chân trần chạm nhẹ mặt nước, đôi mắt trong veo phản chiếu sắc trời. "Cậu có tin vào nàng tiên cá không?" - cậu hỏi, giọng nói hòa vào tiếng gió.
Tớ đã bật cười. "Nàng tiên cá không có thật."
"Nhưng nếu thật sự có một nàng tiên cá thì sao?" Cậu khẽ xoay người, khuấy nhẹ mặt nước bằng đầu ngón chân. "Có lẽ đâu đó dưới đáy sông này, sẽ có một nàng tiên cá đang lặng lẽ lắng nghe tiếng gọi của mặt trời. Nhưng giống như trong truyện cổ tích, cô ấy sẽ chẳng bao giờ có thể chạm tới nó."
"Và rồi một ngày, cô ấy sẽ tan biến vào bọt sóng, đúng không?" Tớ khẽ nói, cảm thấy trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác gì đó thật khó tả khó tả.
Cậu không trả lời ngay,cậu chỉ khẽ mỉm cười. "Không đâu, có lẽ nàng tiên cá ấy vẫn đang đợi ai đó đến và gọi tên mình. Giống như chúng ta, dù thế giới có đổi thay thế nào, vẫn luôn mong một điều gì đó không bao giờ mất đi."
( mọi người xem mình mở đầu như vậy đã ổn chưa ạ , xin đừng cười :'( )
><
quá hay luôn r í, hơi mắc cừi tht nhma v ổn r á