NHỮNG CHÙM BÓNG BAY Mỗi buổi sáng, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua từng kẽ lá, giọt sương long lanh nằm nghiêng nghiêng , rung rinh theo tia nắng . Tiếng cười đùa trong trẻo của bọn trẻ lại vang lên, làm rộn rã cả con đường làng nhỏ. Cơn gió ban mai dịu nhẹ mang theo hương sắc dịu dàng của đồng cỏ, hòa cùng sắc màu rực rỡ của những chùm bóng bay lơ lửng trong tay những đứa trẻ. Những quả bóng ấy như mang theo những ước mơ bé nhỏ, bay lên cùng bầu trời rộng lớn. Hy là một cậu bé mười hai tuổi, đứng giữa đám trẻ với ánh mắt tràn đầy khao khát. Cậu rất thích bóng bay, không chỉ vì chúng đẹp, mà vì chúng có thể bay lên cao, cao mãi, như mang theo cả những giấc mơ xa xôi của mỗi người. "Ước gì chúng mình cũng có thể bay lên như thế nhỉ?" Hy mỉm cười, ngẩng đầu nhìn theo những quả bóng đang chầm chậm trôi về phía bầu trời. Bên cạnh cậu bé là An—cô bé hàng xóm có đôi mắt tròn xoe đang khẽ cười: "Tớ không muốn bay đi đâu cả. Tớ muốn làm một người phát bóng bay. Như vậy, ai cũng có thể có thật nhiều giấc mơ cho riêng mình." Những đứa trẻ xung quanh nghe vậy, cũng bắt đầu chia sẻ ước mơ của mình. Một cậu bé tóc xoăn reo lên: "Lớn lên , tớ muốn làm phi công! Tớ sẽ bay cao hơn cả những quả bóng này!" Một cô bé ôm chặt hộp màu trong tay thì nói: "Còn tớ , tớ muốn vẽ lên thật nhiều bức tranh về bầu trời và những chùm bóng bay. Như thế, ước mơ của tớ sẽ mãi mãi không bao giờ phai." "Tớ chỉ ước được ăn kẹo thỏa thích mà không sợ bị mẹ mắng thôi!" Một cậu bé khác bĩu môi,nói với lũ trẻ đầy lém lỉnh , tinh nghịch, khiến cả nhóm bạn cười vang. Hy ngắm nhìn những đứa trẻ xung quanh mình. Mỗi người một ước mơ, mỗi giấc mơ lại đẹp theo một cách riêng. Cậu bỗng chợt nghĩ: "Ước mơ của mình là gì nhỉ? Mình có thực sự muốn bay đi thật xa hay không?" Gió thổi nhẹ qua, thoảng màu của nắng ,những chùm bóng bay khẽ rung rinh trong tay lũ trẻ. Bỗng nhiên, An reo lên: "Chúng ta hãy cùng nhau thả bóng lên trời đi! Hãy để bóng bay mang theo những ước mơ của chúng ta!" "Nhưng nếu bóng bay mất thì sao?" Một cậu bé lo lắng hỏi. "Thì nó sẽ mang theo ước mơ của cậu đến những nơi xa thật xa!" Hy cười rạng rỡ. "Và biết đâu một ngày nào đó, chính chúng ta cũng sẽ chạm được đến những ước mơ ấy." Và thế rồi, những bàn tay nhỏ bé lần lượt buông lỏng, thả lên bầu trời xanh những quả bóng nhỏ xinh . Chúng dần rời khỏi mặt đất , cuốn theo gió , lấp lánh dưới ánh mặt trời . Chúng cứ bay cao, cao mãi, cao nữa như những tia hy vọng bé nhỏ của bọn trẻ. Tối hôm đó, Hy nằm trên giường, đôi mắt long lanh dõi qua khung cửa sổ, nơi bầu trời đêm lấp lánh ngôi sao sáng . Cậu bé nghĩ về những chùm bóng bay, về những lời An nói, về ước mơ của chính mình. "Ước mơ có giống như bóng bay không nhỉ? Nếu mình không giữ chặt, nó có bay mất không?"-Hy tự hỏi chính mình như thế , cậu bỗng nghe bên tai lời nói của An "Nhưng nếu cậu giữ bóng mãi trong tay, nó cũng chẳng thể bay cao được." Hy mỉm cười. Đúng vậy, đôi khi để ước mơ bay cao, người ta phải dám buông tay và đặt niềm tin vào nó. Bên ngoài, gió đêm vẫn dịu dàng thổi qua hàng cây, như đang hát khúc ca của những ước mơ bé nhỏ tuổi thơ...
=> Chuyện là mình đang tập viết truyện , đây là truyện đầu tiên mình viết , các bạn xem giúp mình nó đã ổn hay chưa.Rất mong nhận được những ý kiến của mn
dạ bạn viết tuyệt lắm ạ
Mình thấy rất hay!