K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chap 1: Tin Báo Tang Trời quang đãng mà sao lạnh lẽo. Một ngày như bao ngày, Haryko cuộn mình trong bóng tối của căn phòng chật hẹp. Bàn tay khô lách cách với viên thuốc, ánh nhìn vô hồn và chẳng còn sức sống. Cô đã quên mất lâu rồi, cảm giác ối ải khi thức dậy mỗi buổi sáng. Tiếng điện thoại reo lên, xé rách sự yên lặng. Bên kia đầu dây, một giọng nữ xa lạ lộc cộc thông báo: "Bác...
Đọc tiếp

Chap 1: Tin Báo Tang Trời quang đãng mà sao lạnh lẽo. Một ngày như bao ngày, Haryko cuộn mình trong bóng tối của căn phòng chật hẹp. Bàn tay khô lách cách với viên thuốc, ánh nhìn vô hồn và chẳng còn sức sống. Cô đã quên mất lâu rồi, cảm giác ối ải khi thức dậy mỗi buổi sáng. Tiếng điện thoại reo lên, xé rách sự yên lặng. Bên kia đầu dây, một giọng nữ xa lạ lộc cộc thông báo: "Bác đi rồi, Haryko à." Bầu không như đổ sụp trên đầu. Cô đánh rơi điện thoại, đôi mắt rỗng thất thần. Tất cả tựa như một cơn ác mộng vắt kiệt, nhưng dù nhói lòng hay rách rứa cãi giếng, điều đó vẫn chỉ là chân lý tàn nhẫn nhất. Những ký ức cũ ùa về, loang lổ trên nền trời xám xịt. Cô nhớ dáng người gầy gò của bố, chiếc áo sơ mi cũ bạc màu và những lần ông nhìn xa xăm ra ngoài ô cửa. Khi ấy, Haryko chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mất ông theo cách này. Trời chiều nhợt nhạt như bức tranh Monet sắp nhòe trong cơn mưa bất chợt. Bên ngoài cửa sổ, một chiếc lá rơi, không một âm thanh, như chính khoảnh khắc Haryko nhận ra mình mất đi chỗ dựa cuối cùng. Tiếng kim giây lặng lẽ trôi. Mọi thứ trong căn phòng bỗng chốc trở nên trống rỗng đến đáng sợ. Cô bước ra ngoài, cảm nhận hơi lạnh len lỏi qua từng kẽ tay. Hàng cây bên đường trơ trọi, trút bỏ hết lá như chính lòng Haryko bây giờ. Không gian chìm vào một thứ tĩnh lặng khắc nghiệt. Đôi chân Haryko vô thức bước đến góc phòng, nơi có chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Đó là nơi Haryko cất giữ những kỷ vật của bố – một tấm ảnh chụp chung, chiếc đồng hồ đeo tay đã ngừng chạy và vài bức thư ông từng viết nhưng chưa bao giờ gửi. Cô mở tấm ảnh, ngón tay lướt nhẹ qua gương mặt của ông. Nụ cười hiền từ ấy, giờ đây chỉ còn là hồi ức nhạt nhoà trong những ngày tháng mất mát. Bố đã đi thật rồi. Ý nghĩ ấy quấn lấy Haryko như một lớp sương mù dày đặc, che phủ toàn bộ lý trí. Cô muốn khóc, nhưng không thể. Giọt nước mắt như bị kìm nén ở đâu đó, không chịu rơi xuống. Bên ngoài trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Haryko vẫn ngồi yên trên sàn, mắt hướng ra khung cửa sổ. Cô nhớ về những ngày bé, khi bố vẫn còn ở bên. Những buổi chiều hai bố con đi dạo trên con đường nhỏ, ông hay kể chuyện về tuổi trẻ của mình – những ngày rong ruổi cùng gió biển, những tháng ngày xa nhà để tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng ông chưa từng kể về những khó khăn mà ông đã trải qua, chỉ luôn giữ một nụ cười bình thản. Ký ức là những cơn sóng trầm lặng, không gào thét nhưng vẫn đủ sức đánh chìm tất cả. Bố là một người ít nói, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia là cả một trời thương yêu mà ông chẳng bao giờ cất thành lời. Tiếng đồng hồ điểm từng nhịp. Thời gian cứ thế trôi đi, để lại một khoảng không vô tận. Haryko siết chặt bàn tay, cảm giác lạnh lẽo len vào từng thớ thịt. Cô tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục sống mà không có ông bên cạnh hay không. Ngôi nhà trống vắng, những bữa cơm không còn ai ngồi đối diện, những buổi tối dài đằng đẵng trong Haryko đơn. Cô nhìn về phía chiếc tủ sách. Trên đó vẫn còn những quyển sách bố để lại – những tác phẩm cũ kỹ mà ông từng yêu thích. Cô bước đến, lấy một quyển sách xuống, lật giở từng trang giấy đã ngả màu thời gian. Hàng chữ in đều đặn, những câu văn mà bố đã từng đọc, từng thảo luận với Haryko vào những ngày trời se lạnh. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại mình Haryko đọc trong căn phòng trống trải này. Haryko khẽ thở dài, đặt quyển sách xuống bàn. Hemingway từng viết: "Chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn ở những nơi bị tổn thương." Nhưng Haryko không biết mình có thể mạnh mẽ như thế không. Cô đứng dậy, bước về phía giường, cuộn mình trong chăn. Mọi thứ dường như quá sức chịu đựng. Cô nhắm mắt lại, mong rằng khi mở mắt ra, tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng Haryko biết rõ, điều đó sẽ không bao giờ thành hiện thực. Căn phòng nhỏ chìm vào tĩnh lặng. Chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của Haryko, và một nỗi buồn mênh mang không cách nào lấp đầy. Gió thổi qua ô cửa, mang theo chút hơi ấm của ngày cũ. Haryko nhắm mắt lại, mặc cho bóng tối vây quanh. Nhưng dù có trốn vào đâu, Haryko vẫn cảm thấy một khoảng trống vô tận đang dần nuốt chửng lấy mình. Ở một nơi nào đó xa xôi, sóng vẫn thì thầm gọi tên ai trong gió biển hoang hoải.

9
4 tháng 2

Chương 1: Ánh sáng tắt dần “Liệu có ánh sáng nào không tắt trước khi chết? Hay tất cả chỉ là những lời dối trá để mình tin rằng chúng ta vẫn còn sống?” Mỹ An tự hỏi mình, mắt không rời khỏi bóng tối bên ngoài cửa sổ. Ánh sáng của mặt trời đã lụi tắt từ lâu, để lại một không gian lạnh lẽo như đang nuốt chửng từng phần cơ thể cô. Lặng lẽ, im lìm. Mỗi đêm, cô lại đối diện với bóng tối này, nơi không có hy vọng, không có lý do nào để tiếp tục đấu tranh. Cô mím chặt môi, đôi mắt mờ đục như muốn dập tắt mọi ý nghĩ. Tại sao phải sống trong khi mọi thứ xung quanh cô đã chết? Mẹ đi rồi, không còn ai gọi tên cô nữa. Không còn ai cần cô nữa. Một phần cơ thể cô, một phần linh hồn cô đã bị xé toạc ra. Giờ đây, cô chỉ là cái vỏ trống rỗng, lê bước vô định qua những ngày tháng lạnh giá, chỉ chờ đợi cái kết không thể tránh khỏi. “Mẹ… liệu mẹ còn yêu con không? Con… có còn xứng đáng để mẹ yêu không?” Mỹ An thở dài, nhưng trong hơi thở ấy không có sự khát khao. Cô đã quá mệt mỏi rồi. Câu hỏi ấy không cần lời đáp. Cô biết, trong một thế giới không còn ánh sáng, tình yêu cũng chỉ là một trò chơi vô nghĩa. Cô nhìn vào đôi tay mình, như nhìn vào những mảnh vỡ của chính mình. Những ngón tay lạnh giá, xám xịt, không còn cảm giác. Mỗi vết sẹo, mỗi vết thương, mỗi lần cô tự cắt đứt sự sống của mình như thể một lời khẳng định rằng, cô đang tìm cách chạm đến cái kết mà mình không thể tránh. Cái đau này không phải là cái đau để tìm sự giải thoát. Đó chỉ là cái đau để xác nhận rằng, cô còn tồn tại. “Mỗi vết sẹo là một lời nhắc nhở rằng tôi đã cảm thấy. Nhưng bây giờ, tôi không còn muốn cảm thấy nữa.” Cô đứng dậy, bước đi chầm chậm trong căn phòng vắng lặng. Đôi chân nặng nề, như mang theo hàng tấn nỗi buồn, nỗi tuyệt vọng chưa bao giờ rời bỏ cô. Cô bước qua những kỷ niệm, qua những tháng ngày đã chết, qua những hình ảnh không còn sống trong trí nhớ của cô nữa. Mọi thứ xung quanh như đã trở thành những đám mây đen, không một tia sáng nào có thể xuyên qua. “Mẹ ơi… nếu con chết đi, có ai nhớ đến con không?” Mỹ An thở dài, giọng khản đặc. Nhưng không một giọt nước mắt rơi. Cô đã khóc quá nhiều. Cảm giác của sự mất mát đã quá quen thuộc. Cô không biết liệu có ai đau đớn khi cô biến mất, liệu có ai cảm thấy sự trống vắng khi cô không còn tồn tại. Nhưng nếu có, liệu họ có thực sự hiểu được nỗi đau mà cô đã chịu đựng? Tay cô chạm nhẹ lên cổ tay, nơi những vết sẹo sâu hoắm vẫn còn in dấu. Mỗi vết sẹo là một đoạn đường cô đã đi qua, là những đêm không ngủ, là những lần cô tự làm tổn thương chính mình trong sự tuyệt vọng. Cô đã cố gắng quên đi tất cả, nhưng làm sao có thể quên đi những gì đã khắc sâu vào cơ thể mình? Làm sao có thể quên đi những ngày tháng tăm tối, khi cô chỉ biết tự dằn vặt và tra tấn mình? “Cô có thể tìm một lối thoát nào không? Hay chỉ có thể tự hủy hoại mình mãi mãi?” Cô thầm hỏi, đôi môi khẽ mím lại. Bên ngoài, gió thổi mạnh, vờn quanh những cành cây khô cằn. Từng cơn gió lạnh buốt như cắt vào da thịt, nhưng trong lòng cô lại chỉ còn lại sự trống rỗng. “Tôi còn lại gì nữa khi đã không còn niềm tin?” Cô tự hỏi mình, từng bước di chuyển trong căn phòng rộng lớn như bước đi giữa một thế giới chết chóc. Những câu hỏi dần chìm vào không gian, không có ai trả lời. Mỹ An đứng đó, nhìn vào bóng tối, cảm giác như mình là một phần của nó. “Nếu tôi từ bỏ, liệu có ai cảm thấy mất mát không? Hay tôi chỉ là một đám bụi bay qua đời người khác?” Cô không thể trả lời. Không còn câu trả lời nào nữa. Tất cả chỉ là sự im lặng, và bóng tối không bao giờ buông tha. “Liệu tôi có còn đủ sức để yêu thương chính mình không?” Câu hỏi ấy vang lên trong đầu cô, nhưng không có câu trả lời. Cô không biết mình còn lại gì nữa ngoài sự tuyệt vọng mệt mỏi. Những vết sẹo, những đêm dài, những lần tự hại bản thân… tất cả đều là những dấu hiệu cho thấy cô đã không thể cứu mình. Nhưng liệu có một điều gì khác, ngoài cái đau này, mà cô có thể cảm nhận được? Cô đưa tay lên cổ tay, nơi những vết sẹo như nhắc nhở cô về những lần cố gắng tự cứu mình. Nhưng cô biết, những vết sẹo ấy chỉ là minh chứng cho sự thất bại. Và khi cô nhìn vào vết thương, cô không thấy một chút hy vọng nào nữa. “Tôi không còn gì để giữ lại nữa. Tôi không thể đi tiếp.” Bóng tối lại bao trùm lấy cô, không có một chút ánh sáng nào. Nhưng trong bóng tối đó, cô lại cảm thấy mình lạc lõng hơn bao giờ hết. Chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: “Nếu tôi buông bỏ, liệu tôi có tìm được sự thanh thản không?” Và rồi, câu hỏi đó chìm vào không gian tĩnh lặng, như một đám mây đen lướt qua bầu trời vô hồn.

4 tháng 2

cũng lâu rồi chúng ta chưa trò chuyện chị nhỉ ?

Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi:KHI BATMAN VƯỢT QUA ÁM ẢNH CÁI CHẾT BỐ MẸ NĂM XƯANhư chúng ta đều biết thì tên ác nhân Insomnia đã khiến hầu hết các siêu anh hùng và ác nhân chìm trong giấc ngủ và trải qua cơn ác mộng từ nỗi sợ thầm kín nhất của họ. Với Batman thì đó chính là cái chết bố mẹ mình năm xưa, dù đã dùng đủ các liệu pháp thậm chí ép bản thân trải nghiệm lại...
Đọc tiếp

Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi:

KHI BATMAN VƯỢT QUA ÁM ẢNH CÁI CHẾT BỐ MẸ NĂM XƯA

Như chúng ta đều biết thì tên ác nhân Insomnia đã khiến hầu hết các siêu anh hùng và ác nhân chìm trong giấc ngủ và trải qua cơn ác mộng từ nỗi sợ thầm kín nhất của họ. Với Batman thì đó chính là cái chết bố mẹ mình năm xưa, dù đã dùng đủ các liệu pháp thậm chí ép bản thân trải nghiệm lại nó cả ngàn lần, thì Bruce cũng nhận ra mình chỉ đang làm chai sạn cảm xúc bản thân, cố gắng kiểm soát nó một cách tiêu cực. 
Cách duy nhất để chính thức vượt qua được nỗi ám ảnh đó là tìm cho bản thân sự yên bình, sự chấp nhận, thứ đã biến mất vào cái đêm định mệnh khi anh ôm lấy xác cha mẹ hàng tiếng trời giữa mùa đông lạnh lẽo trước khi có người tìm thấy. Bruce lúc này nhận ra anh không hề cô độc, không còn một mình như thuở bé nữa, anh giờ đã có những người bạn tuyệt vời như Superman và Wonder Woman, một gia đình lớn luôn sẵn sàng là tổ ấm đợi anh về. Batman lúc này chính thức vượt qua nỗi ám ảnh của bản thân, anh ôm chầm lấy cậu nhóc đại diện cho sự sợ hãi của tuổi thơ mình, chấp nhận và bao bọc nó thay vì cố gắng cô lập, làm tê liệt chúng bằng nỗi đau kể cả vật lý lẫn tình thần mà anh tự gây ra...

Để có thể vượt qua nỗi sợ lớn nhất trong đời mình, cuộc nói chuyện của Batman và Bruce thời thơ ấu có lẽ đã nói lên tất cả:

- Cảm ơn cậu.
- Tôi tự hào về cậu. Nhưng sao cậu lại mặc giống một con dơi vậy?
- Bởi vì chúng rất đáng sợ.
- Nhưng Dơi ngầu mà!
- Đúng rồi, dơi rất ngầu!
[...]
- Trong thời khắc hiện tại, cậu sẽ thấy mọi thứ đều quay lưng với cậu và câu phải đơn độc chiến đấu. Nhưng hãy nhớ rằng, cậu chưa từng cô đơn. Cậu sẽ có cuộc sống khác hoàn toàn những gì cậu đã tưởng tượng.
Cậu sẽ sống một khoảng thời gian dài trong bóng tối, nhưng đó cũng là nơi bạn bè cậu sẽ vực cậu dậy. Những người bạn mà, tớ thơ ấu à, chưa từng tưởng tượng đến. 
[...]
- Cuộc đời của cậu cứ như một giấc mơ vậy. Nó còn hơn cả thế ấy chứ...

(Trích "Sống cùng Comics", dịch bởi Quoc Tran Anh Le)

loading...

Câu hỏi 12GP. Chứng minh câu nói cuối là đúng qua những bài đọc trên: "Cuộc đời của cậu cứ như một giấc mơ vậy. Nó còn hơn cả thế ấy chứ." Hãy viết một đoạn văn (không quá 15 câu) và dựa vào bài đọc cũng như trải nghiệm cuộc sống của bản thân.

[Bài làm của các bạn sẽ được chấm trên thang điểm 10]

14
5 tháng 8 2023

   Sau khi vô tình lướt được bài đọc này, mình đã thốt lên: "Sao Batman lại có thể giống mình đến vậy?". Từ nhỏ, mình đã rất sợ sâu, chuột, gián,... Nói chung chung là những côn trùng. Các bạn nam cùng lớp đã bắt sâu để hù dọa mình, lại còn bảo là cách rèn luyện bản thân. Mình đã cố gắng nhưng lại càng sợ hãi hơn. Mình thấy không ai có thể hiểu cho mình. Nhưng mẹ là người đã giúp mình vượt qua sự sợ hãi đó. Và lần đầu tiên, mình nhận ra mình không cô độc. Cuộc sống của mình tuyệt vời đúng như câu nói cuối cùng trong mẩu truyện trên:" Cuộc đời cậu cứ như một giấc mơ vậy. Nó còn hơn cả thế ấy chứ".

5 tháng 8 2023

Cuộc đời của tôi thực sự giống như một giấc mơ. Từ những bài đọc và trải nghiệm cuộc sống, tôi nhận ra rằng cuộc sống không chỉ đơn thuần là những sự kiện và trải nghiệm hàng ngày, mà còn là một hành trình tìm kiếm ý nghĩa và mục đích.

Như trong cuốn sách "Người giàu có nhất thành Babylon", tôi học được rằng thành công không chỉ đến từ việc tích góp tài sản vật chất, mà còn đến từ việc xây dựng những giá trị về đạo đức và tri thức. Cuộc sống của tôi không chỉ là việc làm và kiếm sống, mà còn là việc trau dồi kiến thức, phát triển bản thân và đóng góp cho xã hội.

Trong cuốn sách "Người giàu nhất thành Phố", tôi nhận ra rằng cuộc sống không chỉ là việc đạt được thành công cá nhân, mà còn là việc xây dựng một cộng đồng đoàn kết và phát triển. Tôi tin rằng cuộc sống của tôi cũng phải mang ý nghĩa và giá trị cho những người xung quanh, không chỉ riêng mình.

 

                                   Suối Nguồn và Dòng SôngCó một dòng sông xinh xắn, nước trong vắt. Đáy nước soi cả trời mây lồng lộng. Ban đêm, mặt nước lấp lánh trăng sao. Thật huyền ảo và thơ mộng. Dòng Sông ấy là con của bà mẹ Suối Nguồn. Lớn lên, Dòng Sông từ biệt mẹ để đi về xuôi. Bà mẹ Suối Nguồn theo tiễn con ra tận cánh rừng đại ngàn. Ngắm mãi không thôi...
Đọc tiếp

                                   Suối Nguồn và Dòng Sông

Có một dòng sông xinh xắn, nước trong vắt. Đáy nước soi cả trời mây lồng lộng. Ban đêm, mặt nước lấp lánh trăng sao. Thật huyền ảo và thơ mộng. Dòng Sông ấy là con của bà mẹ Suối Nguồn. Lớn lên, Dòng Sông từ biệt mẹ để đi về xuôi. Bà mẹ Suối Nguồn theo tiễn con ra tận cánh rừng đại ngàn. Ngắm mãi không thôi đứa con yêu quý, bà mẹ Suối Nguồn dặn với theo: - Ráng lên cho bằng anh bằng em. Thỉnh thoảng nhớ về thăm mẹ, con nhé! Từ giây phút ấy, lòng mẹ Suối Nguồn cứ thắc thỏm không yên. Bà tưởng tượng ra bao nhiêu là ghềnh thác, vực thẳm mà đứa con gặp phải. “Ôi, đứa con bé bỏng”. Mẹ Suối Nguồn thì thầm. Dòng Sông cứ bình thản trôi xuôi. Phía trước có bao nhiêu điều mới lạ, hấp dẫn đang chờ đón. Càng đi, tầm mắt càng được mở rộng thêm ra. Bồng bềnh trong niềm vui, mê mải với những miền đất lạ. Dòng Sông đã cách xa mẹ Suối Nguồn nhiều ngày đường lắm rồi. Cho tới hôm Dòng Sông ra gặp biển, nó mới giật mình nhớ tới mẹ Suối Nguồn. Thường lúc người ta biết nghĩ, biết thương mẹ thì đã muộn. “Ôi, ước gì ta được về thăm mẹ một lát!”. Dòng Sông ứa nước mắt. Từ trên trời cao, một đám mây lớn sà xuống. Đám Mây tốt bụng mỉm cười thông cảm: - Bạn thân mến, đừng buồn. Tôi sẽ giúp bạn. Nào, bạn hãy bám chắc vào cánh tôi nhé. Đám Mây trở nên nặng trĩu bởi vô vàn những hạt nước nhỏ li ti bám vào. Nhằm hướng thượng nguồn, Đám Mây cõng bạn bay tới. Khi đã trông rõ cánh rừng đại ngàn, Đám Mây khẽ lắc cánh: - Chúng mình chia tay ở đây nhé. Bạn hãy về thăm và xin lỗi mẹ Suối Nguồn. Trên đời này, không có gì sánh nổi với lòng mẹ đâu bạn ạ. Những giọt nước long lanh nối nhau rơi xuống. Mau dần. Rồi ào ạt thành cơn mưa

Câu 1: 

Đóng vai dòng sông, viết vào dòng trống những điều dòng sông nói với mẹ suối nguồn khi trở về thăm mẹ

0
6 tháng 3 2016

davil hắc ám máu lanh

nói thì ủy mị

max crazy

Câu 41: Xem dự báo bản tin dự báo thời tiết như hình 1, bạn Khoa kết luận: "Hôm nay, trời có mưa". Phát biểu nào sau đây là đúng.A. Bản tin dự báo thời tiết là dữ liệu, kết luận của Khoa là thông tinB. Bản tin dự báo thời tiết là thông tin, kết luận của Khoa là dữ liệuC. Những con số trong bản dự báo thời tiết là thông tinD. Bản dự báo thời tiết và kết luận của Khoa là dữ liệuCâu...
Đọc tiếp

Câu 41: Xem dự báo bản tin dự báo thời tiết như hình 1, bạn Khoa kết luận: "Hôm nay, trời có mưa". Phát biểu nào sau đây là đúng.

A. Bản tin dự báo thời tiết là dữ liệu, kết luận của Khoa là thông tin

B. Bản tin dự báo thời tiết là thông tin, kết luận của Khoa là dữ liệu

C. Những con số trong bản dự báo thời tiết là thông tin

D. Bản dự báo thời tiết và kết luận của Khoa là dữ liệu

Câu 42: Phát biểu nào sau đây đúng về lợi ích của thông tin? 

A.    Có độ tin cậy cao, đem lại hiểu biết

B.    Đem lại hiểu biết cho con người, không phụ liệu vào dữ liệu

C.    Có độ tin cậy cao, không phụ liệu vào dữ liệu

D.    Đem lại hiểu biết và giúp con người có những lựa chọn tốt

Câu 43:  Bao nhiêu “bit” tạo thành một “byte”?

A. 8

B. 9

C. 32

D. 36

Câu 44: Thiết bị nào sau đây không phải là thiết bị ra của máy tính?

A.    Micro

B.    Máy in

C.    Màn hình

D.    Loa

Câu 45: Đặc điểm nào sau đây không thuộc về máy tính?

A.    Thực hiện nhanh và chính xác

B.    Suy nghĩ sáng tạo

C.    Lưu trữ lớn

D.    Hoạt động bền bỉ

Câu 46: Một ổ cứng di động 2 TB có dung lượng nhớ tương đương bao nhiêu?

A.    2048 KB

B.    1024 MB

C.    2048 MB

D.    2048 GB

Câu 47: Phương án nào sau đây là thông tin? 

A.    Các con số thu thập được qua cuộc điều tra dân số

B.    Kiến thức về phân bổ dân cư

C.    Phiếu điều tra dân số

D.    Tệp lưu trữ tài liệu về điều tra dân số

Câu 48: Phát biểu nào sau đây là sai?

A.    Thông tin đem lại sự hiểu biết cho con người

B.    Thông tin là những gì có giá trị, dữ liệu là những thứ vô giá trị

C.    Thông tin có thể làm thay đổi hành động của con người

D.    Sự tiếp nhận thông tin phụ thuộc và sự hiểu biết của mỗi người

Câu 49: Phát biểu nào sau đây là sai?

A.    Trong một mạng máy tính, các tài nguyên như máy in có thể được chia sẻ

B.    Virus có thể lây lan sang các máy tính khác trong mạng máy tính

C.    Người sử dụng có thể giao tiếp với nhau trên mạng máy tính

D.    Người sử dụng không thể chia sẻ dữ liệu trên máy tính của mình cho người khác trong cùng một mạng máy tính

Câu 50: Một thẻ nhớ 4 GB lưu trữ được khoảng bao nhiêu ảnh 512 KB?

A.    2 nghìn ảnh

B.    4 nghìn ảnh

C.    8 nghìn ảnh

D.    8 triệu ảnh

3
22 tháng 11 2021

dài z

 

22 tháng 11 2021

ít mà

(1) Ngày chưa tắt hẳn, mặt trăng đã lên rồi. (2)Mặt trăng tròn, to và đỏ từ từ lên ở chân trời, sau rặng tre đen của làng xa. (3)Mấy sợi mây còn vắt ngang qua, mỗi lúc một mảnh dần, rồi đứt hẳn. (4)Trên quãng đồng rộng, cơn gió nhẹ hiu hiu đưa lại, thoang thoảng dâng hương thơm ngát. (5)Sau tiếng chuông của ngôi chùa độ một giờ, thì thật là sáng trăng hẳn: trời bấy giờ trong thăm...
Đọc tiếp

(1) Ngày chưa tắt hẳn, mặt trăng đã lên rồi. (2)Mặt trăng tròn, to và đỏ từ từ lên ở chân trời, sau rặng tre đen của làng xa. (3)Mấy sợi mây còn vắt ngang qua, mỗi lúc một mảnh dần, rồi đứt hẳn. (4)Trên quãng đồng rộng, cơn gió nhẹ hiu hiu đưa lại, thoang thoảng dâng hương thơm ngát. (5)Sau tiếng chuông của ngôi chùa độ một giờ, thì thật là sáng trăng hẳn: trời bấy giờ trong thăm thẳm và cao; mặt trăng đã nhỏ lại, sáng vằng vặc, du như sáo diều; ánh trăng trong chảy khắp cả trên ngành cây, kẽ lá, tràn ngập trên con đường trắng xóa.

          (Theo Đêm sáng trăng - Thạch Lam https://www.sachhayonline.com/tua-sach/truyen-ngan-thach-lam/dem-sang-trang/27)

Câu 1. Đoạn văn trên miêu tả điều gì?

Câu 2. Chỉ ra các láy có trong đoạn văn trên?

Câu 3. Em cảm nhận bức tranh thiên nhiên trong đoạn văn như thế nào?

Câu 4. Phân tích thành phần cấu tạo của 2 câu sau, và cho biết đâu là câu đơn, câu ghép?

(1) Ngày chưa tắt hẳn, mặt trăng đã lên rồi.

(2) Mặt trăng tròn, to và đỏ từ từ lên ở chân trời, sau rặng tre đen của làng xa.

Câu 5. Chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp tu từ trong câu “ánh trăng trong chảy khắp cả trên ngành cây, kẽ lá, tràn ngập trên con đường trắng xóa”

3
23 tháng 12 2021

lỗi

20 tháng 3 2022

(1)Ngày chưa tắt hẳn, mặt trăng đã lên rồi.

 Cn1      Vn1                     Cn1       Vn1

cấu tạo nối với nhau = dấu phẩy 

(2)Mặt trăng tròn, to và đỏ từ từ lên ở chân trời, sau rặng tre đen của làng xa.

     Cn                          Vn                                                  trạng ngữ 

cấu tạo nối với nhau = dấy phẩy

(3)Mấy sợi mây còn vắt ngang qua, mỗi lúc một mảnh dần, rồi đứt hẳn.

    cn                /    vn

cấu tạo nối với nhau = dấu phẩy

(4)Trên quãng đồng rộng, cơn gió nhẹ hiu hiu đưa lại, thoang thoảng dâng hương thơm ngát.    

Trên quãng đồng rộng : trạng ngữ 

cơn gió : chủ ngữ

nhẹ hiu hiu đưa lại, thoang thoảng dâng hương thơm ngát.    là vị ngữ

nối với nhau = dấu phẩy.

31 tháng 12 2018

Khi ghe bản tin dự báo thời tiết “Ngày mai trời có thể mưa”, ta sẽ xử lý thông tin và quyết định đi học mang theo áo mưa (thông tin ra).

Đáp án: B

25 tháng 4 2018

đáp án là B nha !

Kb nha !

k nha !

25 tháng 4 2018

xin lỗi,mk hk dốt TV

Bạn quá sợ hãi khi đồng hồ báo thức của bạn không kịp để đánh thức bạnkhi những ác mộng sắp tấn công bạn.Bạn quá đau đớn khi bạn luôn bị muộn học bởi chiếc đồng hồ báo thức chậmchạp.Bạn quá tiếc tiền khi phải thay pin cho chiếc đồng hồ vô dụng của bạn.ĐỪNG LOBởi vì công ti của chúng tôi đã sản xuất ra sản phẩm có thể đáp ứng đủ các nhu cầutrên của bạn. Đó...
Đọc tiếp

Bạn quá sợ hãi khi đồng hồ báo thức của bạn không kịp để đánh thức bạn
khi những ác mộng sắp tấn công bạn.
Bạn quá đau đớn khi bạn luôn bị muộn học bởi chiếc đồng hồ báo thức chậm
chạp.
Bạn quá tiếc tiền khi phải thay pin cho chiếc đồng hồ vô dụng của bạn.

ĐỪNG LO

Bởi vì công ti của chúng tôi đã sản xuất ra sản phẩm có thể đáp ứng đủ các nhu cầu
trên của bạn. Đó chính là chiếc đồng hồ ……. KHÔNG PIN. Đúng như tên gọi của
nó, chiếc đồng hồ không pin này không có pin:

Đồng hồ không pin không phải đồng hồ không có pin
Mà là đồng hồ không cần pin nữa rồi.
(Mai Khương Duy)
Và đây là nhận xét của những người đã sử dụng sản phảm:
Pé Lê Văn Đạt: Tôi không sợ bị muộn học vì chiếc đồng hồ nữa mà tôi không đi
học luôn.
Minh Béo: Tôi không sợ bị những cơn ác mộng dọa nữa bởi vì ngày nào cũng bị
dọa nên quen rồi.

Nếu các bạn thấy sản phẩm hữu ích và muốn mua sản phẩm, hãy gọi vào số
điện thoại: 113,

14

hay vải nồi :))))

lần sau đổ thêm nhiều muối hơn nhé ^_^