K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

rường học luôn có mùi của giấy vở cũ, mùi của những ngày nắng vỡ òa trên sân bóng, và mùi của những lời hứa vụn vỡ mà chẳng ai buồn nhặt lại. Và cậu. Cậu là người ngồi bàn bên, luôn quay sang nhìn tớ với đôi mắt lấp lánh như mặt hồ xanh dưới ánh mặt trời. Chúng ta đã lớn lên cùng nhau—từng tiết học buồn tẻ, từng giờ ra chơi vụng trộm trao đổi một viên kẹo bạc hà....
Đọc tiếp

rường học luôn có mùi của giấy vở cũ, mùi của những ngày nắng vỡ òa trên sân bóng, và mùi của những lời hứa vụn vỡ mà chẳng ai buồn nhặt lại. Và cậu. Cậu là người ngồi bàn bên, luôn quay sang nhìn tớ với đôi mắt lấp lánh như mặt hồ xanh dưới ánh mặt trời. Chúng ta đã lớn lên cùng nhau—từng tiết học buồn tẻ, từng giờ ra chơi vụng trộm trao đổi một viên kẹo bạc hà. Tớ thích cậu, theo cách một cơn gió nhẹ thích lướt qua tán cây, theo cách một đứa trẻ thích những ngày hè dài bất tận. Có những ngày cậu mỉm cười với tớ, và thế giới trở nên dễ thở hơn một chút. Có những ngày cậu vô tình dựa vào vai tớ khi ngủ quên trong lớp, và tớ cảm thấy tim mình lạc nhịp. Có những ngày trời mưa, chúng ta đứng dưới mái hiên, chia nhau một chiếc ô bé tí và nói những câu chuyện không đầu không cuối. Nhưng thanh xuân luôn có một giới hạn vô hình mà không ai nhận ra cho đến khi nó trôi qua mất. Vào một buổi chiều cuối năm, khi tán cây ngoài sân đã nhuộm màu hoàng hôn rực rỡ, cậu quay sang nhìn tớ, đôi mắt như muốn nói điều gì đó. Nhưng cậu chỉ cười, lặng lẽ như thể cơn gió cuối cùng của mùa hè đang vẫy tay chào tạm biệt. Và rồi, chúng ta trưởng thành. Tớ không còn gặp cậu mỗi ngày. Không còn những buổi chiều trên sân bóng, không còn những viên kẹo bạc hà vụng về chuyền qua tay áo đồng phục. Cuộc sống cuốn chúng ta đi theo những con đường khác nhau, và tớ hiểu rằng có những điều, dù muốn đến mấy, cũng không thể giữ lại. Nhưng nếu một ngày nào đó cậu tình cờ đọc được những dòng này, tớ chỉ muốn nói rằng: Tớ từng thích cậu như thế đấy. Và có lẽ, một phần nào đó trong tớ vẫn chưa bao giờ thực sự ngừng thích cậu. ( tuổi thơ của Emery và Theo )


1
3 tháng 2

trường học ạ sorry

I. Đọc hiểu     Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi    '' Lại một mùa xuân nữa đang đến rất gần cho mỗi người, mỗi nhà. Khoảnh khắc này tâm tưởng mỗi chúng ta đều hướng về nguồi cội, nơi có tổ tiên, ông bà, cha me, họ hàng, có kỷ niệm tuổi thơ và bao niềm tiếc nuối...       Người bảo Tết nay chơi là chính. Mấy ai còn để ý đến cái tục lệ mà trong những ngày Tết...
Đọc tiếp

I. Đọc hiểu 

    Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi

    '' Lại một mùa xuân nữa đang đến rất gần cho mỗi người, mỗi nhà. Khoảnh khắc này tâm tưởng mỗi chúng ta đều hướng về nguồi cội, nơi có tổ tiên, ông bà, cha me, họ hàng, có kỷ niệm tuổi thơ và bao niềm tiếc nuối...

       Người bảo Tết nay chơi là chính. Mấy ai còn để ý đến cái tục lệ mà trong những ngày Tết xưa được coi là quan trọng nhất: luộc bánh chưng... nhưng đâu chỉ riêng vì mấy cái bánh chưng thờ Tết mà ta phải bận bụi việc này mà đó còn là cả một câu chuyện vô hồi kết về tình làng nghĩa xóm, về nghĩa mẹ, công cha, tình anh em, con, cháu...Nhớ hồi còn nhỏ mỗi độ Xuân về, Tết đến, vui nhất là những khi tôi luộc bánh chưng. Ấy là lúc không chỉ có họ hàng mà cả các bác, các cô bên hàng xóm cũng được dịp sang chơi. Những câu chuyện quanh nồi bánh chưng sao thân tình biết bao... Những ngày như tối nay, 29 Tết hoặc ngày mai, 30 Tết, mẹ tôi thường mới luộc bánh chưng, có năm nấu thông luôn cả Giao thừa. Cạnh nồi bánh chưng thường là những món xào nấu, bánh trái. Bên ngọn lửa hồng rừng rực, gương mặt ai cũng ánh lên niềm vui, hạnh phúc...

          Tết đang về. Những giờ phút cuối cùng đang được mỗi gia đình tận dụng tối đa để lo sửa sang, sắp xếp, trang hoàng nhà cửa, mua sắm, thăm hỏi các bậc cao niên, thân thuộc...Từ nồi bánh chưng, làn hương tỏa ra thơm nức, tôi lại bâng khuâng nhớ mẹ, nhớ cha...''

                                                                                      (Trích''Tùy bút Hoài niệm tết''-Trần Ngọc Kha)

Câu 1: Đoạn trích trên thuộc thể loại nào 

A. Ngụ ngôn                                      B. Tùy bút

C. Thơ                                               D.Tản văn

Câu 2: Xá định 1 thuật ngữ có trong câu sau?

''Mấy ai còn để ý đến cái tục lệ mà trong những ngày Tết xưa được coi là quan trọng nhất: luộc bánh chưng...''

A. Ngày Tết                              B. Mấy ai

C. Tục lệ                                   D. Bánh chưng

Câu 3: Vì sao tác giả vui nhất là những khi cả nhà luộc bánh chưng?

A. Vì mọi người sẽ có được nhiều bánh chưng.

B. Vì mọi người cùng ngồi quây quần bên nhau, chia sẽ mọi câu chuyện.

C. Vì mọi người cùng ngồi quây quần bên nhau, thưởng thức món ngon. 

D. Vì nấu bánh chưng sẽ khiến mọi người vui vẻ.

Câu 4: Câu văn ''Bên ngọn lửa hồng rừng rực, gương mặt ai cũng ánh lên niềm vui, hạnh phúc...'' cho thấy?

A. Niềm vui, niềm hạnh phúc trước thềm năm mới.                    B. Sự bâng khuâng khi xuân về.

C. Ngọn lửa hồng khiến mọi người vui vẻ.                                  D. Cuộc sống hạnh phúc khi xuân về

Câu 5: Xác định 1 từ Hán - Việt và giải nghĩa trong câu văn sau?

   '' Những giờ phút cuối cùng đang được mỗi gia đình tận dụng tối đa lo sửa sang, sắp xếp, trang hoàng nhà cửa, mua sắm, thăm hỏi các bậc cao niên, thân thuộc...''

Câu 6: Vào mùa xuân, đặc biệt dịp lễ, Tết, nhân dân thường có tục lệ dâng những sản vật, thức quý lên bàn thờ ông bà, tổ tiên. Em có suy nghĩ về tục lệ này?

Câu 7: Qua đoạn trích, tác giả muốn gửi gắm đến người đọc thông điệp gì?

1
4 tháng 1 2023

1,B

2, D

3, B

4, A

5, trang hoàng

Câu 6 : Em thấy đây là một tục lệ đẹp bởi vì nó thể hiện sự kính trọng của nhân dân đối với ông bà, tổ tiên. 

Câu 7 : Thông điệp : hãy trân trọng từng phút giây ở bên cạnh gia đình nhất là vào các dịp lễ Tết đồng thời sự trân trọng cuộc sống và tận hưởng nó. 

CC
Cô Châu Hạnh
Giáo viên
5 tháng 1 2023

Rất tốt nhé!

20 tháng 12 2021

i need help

11 tháng 1 2022

Xuân Quỳnh là một trong những nữ thi sĩ nổi tiếng của nền văn học Việt Nam hiện đại. “Tiếng gà trưa” được viết vào những năm đầu của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bài thơ là âm thanh, tiếng gọi của quê hương, gia đình, xóm làng còn in đậm trong lòng người lính ra trận, trở thành hành trang của người lính trẻ.

Tiếng gà vốn là một là âm thanh đã rất quen thuộc ở các làng quê Việt. Nó gợi về cuộc sống bình yên của người nông dân quanh năm sau lũy tre làng. Nhưng bằng những cảm xúc rất riêng của mình, Xuân Quỳnh đã thổi vào âm thanh ấy dòng kỷ về những ngày thơ ấu. Tiếng gà trưa đã làm xao động cái nắng trưa trên đường hành quân. Người lính như được tiếp thêm sức mạnh cho đôi chân anh bớt mỏi, cho lòng anh dâng trào cảm xúc. Tiếng gà giống như tiếng gọi của quê hương:

“Cục...cục tác cục ta
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”

 

 

 

5 tháng 12 2021

ý D nha bn

6 tháng 12 2021

TL:

D nhé!

Chúc bạn học tốt!

k mik nha!

26 tháng 2 2018

Cái này là bài hát sao bạn hay chỉ là bn ghi ra thôi

26 tháng 2 2018

chỉ là mik ghi ra thui

9 tháng 8 2016

Trạng ngữ: Sau những cơn mưa xuân, trải ra mênh mông trên khắp các sườn đồi

Chủ ngữ: Một màu xanh non

Vị ngữ.  : Ngọt ngào, thơm mát

18 tháng 3 2017

mk 0 bt nhng ai chat nhìu kt bn với mk nha

3 tháng 7 2019

Chủ ngữ: Lời ru ngọt ngào sâu lắng da diết ấy

Vị ngữ: cho con những giấc ngủ bình yên thanh thản và say nồng

Câu đơn

Chủ ngữ : Lời ru ngọt ngào sâu lắng da diết ấy 

Vị ngữ : cho con những giấc ngủ , bình yên , thanh thản và say nồng .

Tìm những từ ngữ biểu thị mức độ của đặc điểm, tính chất trong đoạn văn sau :   Hoa cà phê thơm đậm và ngọt nên mùi hương thường theo gió bay đi rất xa. Nhà thơ Xuân Diệu chỉ một lần đến đây ngắm nhìn vẻ đẹp của cà phê đã phải thốt lên:         Hoa cà phê thơm lắm em ơi         Hoa cùng một điệu với hoa nhài            Trong ngà trắng ngọc, xinh và...
Đọc tiếp

Tìm những từ ngữ biểu thị mức độ của đặc điểm, tính chất trong đoạn văn sau :

   Hoa cà phê thơm đậm và ngọt nên mùi hương thường theo gió bay đi rất xa. Nhà thơ Xuân Diệu chỉ một lần đến đây ngắm nhìn vẻ đẹp của cà phê đã phải thốt lên:

         Hoa cà phê thơm lắm em ơi

         Hoa cùng một điệu với hoa nhài

 

         Trong ngà trắng ngọc, xinh và sáng

         Như miệng em cười đâu đây thôi.

   Mỗi mùa xuân, Đắk Lắk lại khoác lên mình một màu trắng ngà ngọc và tỏa ra mùi hương ngan ngát khiến đất trời những ngày xuân đẹp hơn, lộng lẫy hơn và tinh khiết hơn.

   M: Hoa cà phê thơm đậm và ngọt nên mùi hương thường theo gió bay đi rất xa.

1
29 tháng 12 2018

 Hoa cà phê thơm đậm và ngọt nên mùi hương thường theo gió bay đi rất xa. Nhà thơ Xuân Diệu chỉ một lần đến đây ngắm nhìn vẻ đẹp của cà phê đã phải thốt lên:

         Hoa cà phê thơm lắm em ơi

         Hoa cùng một điệu với hoa nhài

         Trong ngà trắng ngọc, xinh và sáng

         Như miệng em cười đâu đây thôi.

   Mỗi mùa xuân, Đắk Lắk lại khoác lên mình một màu trắng ngà ngọc và tỏa ra mùi hương ngan ngát khiến đất trời những ngày xuân đẹp hơn, lộng lẫy hơn và tinh khiết hơn.

   M: Hoa cà phê thơm đậm và ngọt nên mùi hương thường theo gió bay đi rất xa.

8 tháng 10 2023

loading...

CHÚC EM HỌC TỐT NHAbanh

9 tháng 10 2023

Dạ e cảm ơn

"Cuộc đời mỗi con người có vô vàn những kỷ niệm, song những kỷ niệm thơ ấu của thời học sinh bao giờ cũng in đậm trong ký ức, được người ta khắc ghi, nâng niu trân trọng nhất. Nó có buồn, có vui song cũng rất hạnh phúc mỗi khi hồi tưởng lại. Sau 23 năm rời xa ngôi trường thân yêu, tôi mới thấu hiểu tình cảm ấy khi trở về dự lễ hội kỷ niệm 40 năm (1996-2036) thành lập ngôi...
Đọc tiếp

"Cuộc đời mỗi con người có vô vàn những kỷ niệm, song những kỷ niệm thơ ấu của thời học sinh bao giờ cũng in đậm trong ký ức, được người ta khắc ghi, nâng niu trân trọng nhất. Nó có buồn, có vui song cũng rất hạnh phúc mỗi khi hồi tưởng lại. Sau 23 năm rời xa ngôi trường thân yêu, tôi mới thấu hiểu tình cảm ấy khi trở về dự lễ hội kỷ niệm 40 năm (1996-2036) thành lập ngôi trường cũ của tôi mang tên tiểu học Trưng Vương.

Tôi là Lê Thái Hà, nhà thiết kế cao cấp ngành thời trang đang làm việc tại Tokyo (Nhật Bản). Xưa kia, tôi là học sinh lớp 6 của trường tiểu học Trưng Vương, TP Vũng Tàu. Từ 23 năm trước, khi còn là học sinh lớp 5 tôi đã rất tự hào với thành tích của trường. Được thành lập từ năm 1996 nhưng bấy giờ cơ sở vật chất vẫn còn đơn sơ, nhiều dãy phòng xuống cấp, chỉ có tình thương của thầy cô, bạn bè cùng môi trường giáo dục thân thiện là không thể chê được.

Chiều ngày 16/11/2036, khi được nhận thư mời qua fax, tôi thu xếp công việc trở về Việt Nam. Từ Tokyo, sau 4 giờ bay thẳng trên máy bay phản lực siêu thanh của hãng hàng không quốc gia Nhật Bản, vượt qua gần 8000 km, tôi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Vũng Tàu. Tôi nghỉ ngơi tại khách sạn 6 sao mang tên Cap Saint Jacque để về thăm trường cũ vào sáng hôm sau. Sau 23 năm xa cách, tình cảm năm xưa về ngôi trường, thầy cô, bạn bè dồn dập kéo về, hiện hữu trong suy nghĩ của tôi như thời gian quay ngược.

Vũng Tàu khác xưa nhiều lắm, hiện đại không kém gì Tokyo nhưng nhỏ hơn nhiều. Xe dừng, tôi sững sờ khi nhìn thấy cổng trường nay đồ sộ và hoành tráng ngoài sức tưởng tượng với tấm biển đồng rất lớn ghi dòng chữ : “Trường tiểu học nội trú số 1 Trưng Vương”.

Ngay cả những cổng của các học viện thời trang cao cấp Paris ở Pháp và Milan ở Ý - nơi tôi đã từng học khó có thể đẹp như thế này. Ngỡ ngàng và sung sướng, tôi hồi hộp bước qua cổng trường, nhớ lại câu nói của thầy: “Đằng sau chiếc cổng này là một thế giới kỳ diệu của trẻ thơ đang chờ đợi các con”.

Tôi ngạc nhiên vì sân trường không còn là gạch vương giả đá màu xám đen mà được lát đá hoa cương cao cấp màu sắc đỏ hồng tuyệt đẹp. Những hàng cây phượng, lim cổ thụ, to lớn, xanh mượt đến nao lòng. Tán lá của chúng xòe kín đan chéo vào nhau tạo nên những chiếc dù khổng lồ che mát cả sân trường. Tượng đài Hai Bà Trưng cưỡi voi ra trận, uy nghi nép bên cây vạn tuế - giờ đã cao lớn hơn xưa như dõi theo các thế hệ học trò. Lá cờ Tổ quốc phần phật bay trong gió nhưng tươi hơn trong nắng mới.

Ngắm nhìn sân trường, lòng tôi trào dâng những cảm xúc thật lạ lùng. Sau 23 năm, cảnh vật có đổi khác rất nhiều nhưng không hề xưa cũ, vẫn tràn trề sức sống như chứa đựng mãi niềm tự hào của ngôi trường nổi tiếng ngày nào.

Tuy nhiên, trường Trưng Vương đã được xây mới lại hoàn toàn. Trên khu đất rộng của trường khi xưa, giờ đây đứng sừng sững hai tòa nhà như tòa tháp đôi cao mười ba tầng phủ toàn nhôm và kính sáng choang theo kiến trúc hiện đại và đậm màu sắc dân tộc. Nối liền hai tòa tháp là một chiếc cầu vững chãi ở lưng chừng tầng tám. Đứng trên đây ngắm xuống toàn cảnh sân trường mới thơ mộng làm sao. Mỗi bên tháp có bốn thang máy cảm ứng điều khiển bằng giọng nói và một thang cuốn hiện đại sử dụng nguồn điện mặt trời vĩnh cửu đảm bảo đưa toàn bộ học sinh toàn trường ra vào lớp hay xuống sân chỉ trong vòng 5 phút nếu có sự cố xảy ra.

Thiết kế của ngôi trường thật là đẹp, cứ cách ba tầng lại có một tầng để trống làm sân chơi cho học sinh. Các tầng này đặt đầy bồn hoa như một công viên nên trường lúc nào cũng thoang thoảng mùi hoa. Các lớp học cũng rất khang trang, hiện đại theo tiêu chuẩn châu Âu. Vì là trường nội trú, cuối mỗi tuần, cha mẹ học sinh mới đón về chơi ngày nghỉ nên điều kiện học tập và sinh hoạt của học sinh rất đầy đủ. Trường bao gồm phòng học, phòng ăn, phòng ngủ, khu thể thao, giải trí với bể bơi xanh 18 đường đua, phòng chơi bowling, chơi game, thính phòng hòa nhạc, nơi thi đấu cờ vua và các phòng chức năng như tin học, mỹ thuật.

Đặc biệt, trường sử dụng năng lượng sạch của tương lai, không dùng bóng đèn mà cửa sổ là các tấm pin mặt trời. Tại đây tế bào quang điện sẽ biến đổi ánh sáng thành điện năng và tự điều chỉnh theo thời tiết để chống cận thị cho học sinh.

Việc dạy học ngày nay khác xưa nhiều lắm. Tôi không thể tìm thấy dấu vết gì của thời trước đây. Tấm bảng xanh Hàn Quốc khi xưa thầy viết phấn giờ đã thay bằng màn hình cảm ứng từ xa 143 inch. Dưới chỗ ngồi của học sinh và thầy giáo cũng không còn sách vở lỉnh kỉnh, thay vào đó là máy tính cảm ứng nối mạng không dây, chỉ to bằng tờ A4 nhưng chứa kho dữ liệu khổng lồ. Học sinh không còn phải lên bảng, chỉ ngồi dùng ngón tay lướt trên máy tính bảng. Khi thầy nhấn số của bạn nào là bài làm của bạn ấy hiện lên màn hình lớn cho cả lớp cùng xem và nhận xét. Thầy và trò sử dụng hoàn toàn công nghệ thông tin kỹ thuật cao trong dạy và học. Người thầy ngày nay không còn gân cổ giảng bài như xưa nữa mà là người đứng ra tổ chức các hoạt động giáo dục cho học sinh tự mình chiếm lĩnh tri thức.

Học sinh lớp 4 và 5 ngày nay sử dụng thành thạo đồ họa vi tính không gian ba chiều trong giờ học vẽ hay học toán hình. Cách đây hơn hai mươi năm, thời tôi học, đó là công việc của các kỹ sư tin học hay chuyên viên thiết kế. Tôi cứ nghĩ, được học trong một ngôi trường hiện đại và nổi tiếng như thế này - những thế hệ học sinh ngày nay lại không tự hào sao được?

Ở đây, tôi gặp lại rất nhiều bạn bè cũ ngày xưa giờ phần lớn đều đã thành đạt, tay bắt mặt mừng. Nguyễn Đình Hoàng yêu thích môn Toán giờ là tiến sĩ ở viện Toán quốc gia. Trần Lê Hiếu là tổng giám đốc công ty kinh doanh địa ốc. Đỗ Huy Hoàng bệ vệ là phó giám đốc xí nghiệp khoan dầu khí. Đặng Khánh Mai có tố chất lãnh đạo giờ là bí thư Thành đoàn. Nguyễn Hoàng Duy là bếp trưởng tại khách sạn Cap Saint Jacque Vũng Tàu. Ngô Thanh Tâm là bà chủ nhà hàng Vườn treo nổi tiếng. Việt Hà là nghệ sĩ múa ưu tú. Phan Việt Quang là huấn luyện viên trưởng đội tuyển Game thủ quốc gia…

Nhưng ấn tượng nhất chính là tôi gặp lại những thầy cô cũ xưa giảng dạy tại trường giờ đã nghỉ hưu. Từ những thầy cô là hiệu trưởng đầu tiên đến giáo viên từ cũ đến mới. Dù nhiều thầy cô mái tóc đã bạc trắng, lưng còng, dáng đi mệt nhọc của các cụ già lớn tuổi nhưng nụ cười, ánh mắt của các thầy cô giáo vẫn tinh anh rạng rỡ và tràn đầy tâm huyết. Nhìn vào đôi mắt già nua của thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi sau 23 năm đã qua đi, tôi vẫn thấy tỏa ra ánh sáng của lòng nhân từ của những ước mơ mà thầy đã chắp cánh cho tôi. Giọng thầy vẫn trầm ấm chậm rãi, vẫn rất chu đáo, đầy quan tâm khi hỏi chúng tôi về con đường sự nghiệp, gia đình. Quả thật tôi như được sống lại trong những năm tháng là học sinh của thầy.

Tôi tự hào khoe với thầy sự trưởng thành của mình. Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế thời trang cao cấp tại học viện Thời trang Mod Art Paris, tôi học tiếp sau đại học tại học viện Domus Academy Milan (Italia) - nơi nhà thiết kế Đỗ Mạnh Cường đã từng theo học. Nhận bằng thạc sĩ xuất sắc, tôi về đầu quân cho hãng một hãng thời trang Pháp. Hiện giờ, tôi là giám đốc thiết kế trang phục mùa đông khu vực châu Á của hãng tại Nhật Bản. Tôi có công việc làm phù hợp với sở thích, có một mái ấm gia đình hạnh phúc và tên tôi thỉnh thoảng lại xuất hiện đều đặn trong tạp chí chuyên ngành thời trang thế giới. Vậy có thể coi tôi là một phụ nữ thành đạt.

Thầy vui mừng chúc cho sự thành công của tôi. Tôi xúc động cảm ơn thầy, kính chúc thầy sức khỏe và xin phép thầy bước vào thang máy lên tầng mười ba đi về phía hội trường. Bước ra khỏi thang máy, tôi gặp một phụ nữ lớn tuổi, tóc đã hoa râm nhưng vẫn giữ được nét đẹp của tuổi thanh xuân trông rất quen.

Thấy tôi, bà cười thật tươi và tôi nhận ra đó là cô Nguyễn Thị Thu Thủy, hiệu trưởng khi tôi học lớp 5 tại trường. Tôi đến chào cô rồi tự giới thiệu về mình. Cô ồ lên: “Thái Hà đấy à? Trông sang trọng quá nhỉ? ”. Cô hỏi chuyện tôi rất nhiều và cô còn nhớ cả tiết mục văn nghệ nhảy Gangnam Style mà chúng tôi biểu diễn cách đây 23 năm.

Lễ hội trường sôi nổi và đầy ắp cảm xúc rồi cũng đến lúc kết thúc và chúng tôi chia tay ngôi trường cùng mọi người trong tình cảm lưu luyến.

Một ngày không xa, chúng tôi sẽ trở về thăm lại ngôi trường cũ của mình và chắc chắn sẽ làm một điều gì đó dù bé nhỏ để góp phần tô điểm thêm truyền thống của ngôi trường mà tôi yêu dấu, tôi tự hào về nó trong mỗi bước chân, mỗi ngả đường đi đến thành công.

Bóng ngôi trường mỗi lúc một nhòa dần và tôi giật mình bừng tỉnh – thì ra đó chỉ là một giấc mơ báo trước tương lai, nhưng tôi tin rằng giấc mơ đó sẽ trở thành hiện thực"

1
14 tháng 12 2023

wow