Ngoại truyện những kẻ mộng mơ dưới trời xám☕
Hắn đến vào một ngày mùa đông xám xịt, khi cơn mưa dai dẳng quất lên những tấm kính cửa sổ, vỡ tan thành ngàn giọt nước nhỏ. Cơn mưa ấy kéo dài triền miên, không dứt, như thể bầu trời đã quên mất cách ngừng rơi lệ. Hắn mang theo một tách cà phê đen, đặt xuống trước mặt em mà không nói một lời. Ánh mắt hắn lặng như mặt hồ mùa đông, ẩn sâu trong đó là những tầng sóng mà em chưa bao giờ chạm tới. "Uống đi," hắn cất giọng trầm, như tiếng vọng từ nơi nào xa lắm. Em nhìn tách cà phê, rồi nhìn hắn. "Anh nghĩ nó sẽ làm tôi ấm hơn à?" "Không," hắn đáp, nhếch môi cười nhạt. "Nhưng ít nhất nó sẽ không để cậu chết cóng." Chúng ta yêu nhau trong một thế giới chẳng hề có chỗ cho tình yêu. Không có những cái nắm tay giữa phố đông, không có những lời hứa hẹn xa xôi, chỉ có những buổi tối lặng im ngồi bên nhau, nghe tiếng mưa rơi đập vào mái hiên, và những điếu thuốc cháy dở giữa cơn gió lạnh. Hắn gọi em là "Lọ lem", nhưng em biết rõ câu chuyện của mình không có phép màu. Không có bà tiên, không có giày thủy tinh, chỉ có một đôi giày cũ rách bươm và những bước chân lê qua những con phố mịt mù hơi sương. "Vậy," em hỏi một lần, khi cả hai ngồi co ro dưới mái hiên quán bar cũ, "Lọ lem của anh có được hạnh phúc không?" Hắn nghiêng đầu, ánh mắt phản chiếu những ánh đèn vàng hiu hắt. "Chẳng có ai thực sự hạnh phúc cả, em biết mà." Ngày hắn rời đi, mưa vẫn rơi. Em đứng bên cửa sổ, nhìn từng giọt nước vỡ tan trên mặt kính. Tách cà phê trên bàn đã nguội lạnh, vị đắng bám trên đầu lưỡi như một lời từ biệt chưa kịp thốt ra. Hắn không để lại gì cả, ngoài một bao thuốc hút dở và chiếc bật lửa cũ kỹ. Chẳng có một cái ôm cuối cùng, chẳng có một câu chào tạm biệt. Vì chúng ta luôn biết, có những người chỉ xuất hiện trong đời nhau để đi cùng nhau qua một mùa mưa, rồi lặng lẽ biến mất như thể họ chưa từng tồn tại. Cái chết, em nhận ra, không phải là một khoảnh khắc. Không phải là tiếng súng vang lên, hay một lời kêu cứu nghẹn lại trong cổ họng. Cái chết là sự im lặng kéo dài vô tận, là một buổi sáng thức dậy và nhận ra rằng người đó đã biến mất. Là sự trống rỗng len lỏi vào từng ngóc ngách trong trái tim, như hơi lạnh của mùa đông thấm qua từng lớp áo. Mưa vẫn rơi. Hắn sẽ không quay lại nữa. Và em sẽ học cách quen với điều đó.
Olm chào em đã chia sẻ bài viết thật hay và ý nghĩa là rất giàu ý chí và nghị lực em ạ. Rất mong có thật nhiều bài viết sâu sắc như này.