giúp tôi viết 1 bài văn tả mẹ
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mẹ _ tiếng gọi thiêng liêng và cao quý biết bao.
Mẹ tôi là phụ nữ nông thôn. Mẹ tôi chỉ biết chân lấm tay bùn. Mẹ chẳng biết thế nào là son phấn. Nhưng mẹ tôi vẫn có nét đẹp riêng của mình. Lạ lắm!
Mẹ tôi đẹp lắm. Nhưng là cái đẹp khác cơ, chứ không phải là sự tỉ mỉ chăm chút đến phô trương. Và, tôi thích cái đẹp này. Mẹ tôi đẹp theo kiểu hiền dịu, cái đẹp thanh thuần, chất phác. Đẹp! Cứ nhìn mấy cô diễn viên người mẫu trên truyền hình, son phấn nổi bật, quần là áo lượt, đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng tôi thấy không thật chút nào. Có lẽ quen nhìn nét giản dị của mẹ mà tôi có một ánh nhìn như thế. Tôi nhìn vào cái tâm chứ không nhìn vào con người. Mẹ tôi chỉ có quần thô áo gai, chít khăn mỏ quạ, chân tay khô sần, chai rạn, nhưng tôi lại thích cái cảm giác khi được chạm vào những thứ không hoàn mĩ đó cơ. Đẹp hơn nhiều!
Mẹ tôi lớn tuổi, đã qua tứ tuần, xuân sắc cũng không còn. Nghe bà ngoại kể, ngày xưa, mẹ tôi là một người con gái rất xinh đó! Tôi tự hào lắm. Bà bảo, cái đẹp nhất của mẹ tôi là mái tóc. Mái tóc dài, đen óng, suôn mượt, xõa ngang hông. Mềm mại. Khi đi làm, mẹ tôi chỉ quấn vội tóc lên đỉnh đầu mà thôi. " Cho tiện" _ Mẹ tôi bảo thế. Tôi thích nhìn mẹ tôi hong tóc. Những buổi chiều, sau khi gội đầu, mẹ tôi hay ra hong tóc trước hiên nhà. Tôi thích lắm. Tôi thích cái mùi hương tự nhiên trên đó, mùi đất mới vương xen lẫn hương hoa nhài thơm nhè nhẹ. Mẹ tôi thích hoa nhài lắm. Mẹ bảo, nó thật thơm. Nhà tôi cũng trống một cây trước cửa, và thỉnh thoảng, mẹ lại ngắt một bông nhài, kéo tôi lại rồi cài lên đó. Mẹ chăm chút cho mái tóc của mình lắm, và cũng cho cả tóc tôi nữa. Mẹ bảo, con gái quan trọng là mái tóc. Vì thế, tôi cũng nghe lời. Tôi thích những chiều mẹ cầm lước ra sân, gỡ từng lọn tóc cho tôi, rồi như thường lệ, cài lên đó một đóa nhài, hương thơm phảng phất. Tôi yêu lắm!
Mẹ tôi là thế. Không son, không cần đẹp, không cần nhà cao cửa rộng. Mẹ tôi đã chối từ một người đàn ông thành thị để lấy bố tôi. Mẹ tôi chỉ bảo, đó là tình yêu. Tình yêu này sâu đậm, đâu cần tiền bạc, chỉ cần cùng người ở cùng nhau đến cuối đời. Mẹ tôi giản dị. Mẹ tôi cần cù. Mẹ tôi dịu hiền. Tất cả phẩm chất phụ nữ Việt Nam mẹ tôi đều có cả. Và tôi tự hào khi nói lên rằng: Mẹ tôi là một người như thế!
những người không hiểu được nỗi đau thì sẽ không bao giờ hiểu được sự bình an đích thực
mẹ t cũng không hiểu được thế nào là nỗi đau thực sự
những người như vậy thì ko nên tồn tại trên thế giới
và t sẽ là người phán xét họ vì ta là chúa Pain " đấng tối cao"
gia đình là nơi chúng ta đc sinh ra , lớn lên đc chăm sóc từ bé . ai ai em cũng yêu thương . nhưng ng em quý ,tôn trọng nhất là bà . bà năm nay 56 tuổi . sức khỏe đã yếu dần đi . mắt bà đã kém đi nhiều , khuôn mặt bà trông rất phúc hậu , hiền lành . bà là ng nấu những món ăn ngon cho gia đình . mỗi lúc em đi học về trên bàn có những món ngon . bà thik xem những chương chình hài hước, nghe nhạc. bà ở nhà trông cháu cho chú thím mỗi ngày . em thương bà lắm muốn giúp bà nhưng cứ sáng chiều là phải đi học ko có thời gian phụ bà.em yêu bà lắm chỉ muốn bà sống lâu với em để vui chơi ,nấu ăn , tạo ra những tiếng cười ngọt ngào . em thương bà nhất .
mik nghĩ bn ko nên đọc văn mẫu . nếu là mik , để có 1 bài văn hay thì mik đọc rất nhiều sách , rồi những chi tiết và hình ảnh hay thì mik đều có ấn tượng rồi ghi nhớ mà chẳng cần đọc ik đọc lại . mik sắp thi hsg cấp thành phố mà giáo viên mik ko bao h cho xem văn mẫu , toàn cho đọc thật nhiều sách để cảm nhận , và mỗi lần dạy 1 đề mới mẻ , giáo viên chỉ nói những câu / hình ảnh khơi gợi sức tưởng tượng của mik , giáo viên nói sẽ cho mik đọc sách nhưng sai thời điểm để mik tự có những chọn lọc = ấn tưởng riêng . và đặc biệt giáo viên nhấn mạnh rằng khi xem văn mẫu mà đúng thời điểm thì sẽ làm cho chí tưởng tượng của bản thân bị cạn kiệt / thu nhỏ vì lúc này chúng ta lại ko theo được ý của chúng ta , quá bị ràn buộc , nhiều người sẽ cãi lại mik rằng xem văn mẫu để tham khảo nhưng ko đâu từ hồi mik học lớp 5 mik đã ko bao để ý đến văn mẫu theo chủ đề đang cần rồi , nhưng lúc đó mik chx kết luận đc điều j cả nhưng lúc đó mik lại cảm thấy đọc văn mẫu rất nhàm chán và đúng thật , nó làm mikk quá dựa giẫm vào bai văn mà ko việt theo những cảm xúc chân thật nhất . bn ạ , văn là để mik dãi bày những suy nghĩ riêng , là nơi chúng ta thể hiện bản thân , tình cảm của mik , và dĩ nhiên bài văn hay nhất luôn là bài văn riêng ko giống bất cứ bài văn nào vì chẳng aii suy nghĩ giống nhau cả . cứ mỗi 1 đề văn bn đọc 1 bài văn mẫu là coi như bn đã bị thuần hóa bởi văn ọc của người khác , bn sẽ chẳng có cái riêng cho mik đâu . BÀI VIẾT NÀY CỦA MIK TUY SẼ KO ĐEM LẠI CHO BN 1 BÀI VIẾT THEO ĐÚNG YÊU CẦU NHƯNG MIK MONG NÓ CHO BN 1 CÁI NHÌN MỚI MẺ VỀ VĂN HỌC , CHÚC BN HỌC TỐT và hãy cho mik biết bn nghĩ j khi đọc bài viết này của mik
thanks
Bạn tham khảo nhé !
Lưu ý : Trên mạng
Môi trường giáo dục luôn ảnh hưởng trực tiếp đến con người, nó không chỉ rèn luyện cho con người ta nhân cách mà nó còn giúp ích trong việc rèn luyện bản thân. Không ai trong chúng ta có thể tự nhiên hoàn hảo cả, đó là một quá trình học tập, rèn luyện và có một môi trường là một trong những yếu tố quyết định. Truyện “ Mẹ hiền dạy con” là truyện đã làm rõ vấn đề môi trường sống trong việc giáo dục con người.
Truyện “ Mẹ hiền dạy con” được trích từ sách Liệt nữ truyện của Trung Hoa. Câu chuyện xoay quanh vấn đề dạy dỗ đứa con của người mẹ giàu lòng yêu thương. Bà luôn tạo cho con một môi trường sống tốt tốt đẹp, vừa có đạo đức, vừa có ý chí học hành phấn đấu thành tài.
Khi ở gần nghĩa địa, bà thấy người con luôn học theo người ta đào, chôn, lăn lóc… Trong đầu bà lúc này hiện lên suy nghĩ là không thể để đứa con trai của mình ở đây được, cứ tiếp tục như vậy con sẽ không chú tâm vào học hành, suốt ngày chỉ làm những điều vô bổ. Thấy vậy, bà chuyển nhà đến chợ. Ở đây, thấy người ta buôn bán tấp nập. nhộn nhịp thì đứa con cũng tập cách buôn bán điên đảo và bà lại nghĩ rằng, đây cũng không phải là môi trường tốt cho con học tập và noi theo. Rồi sau đó, bà lại chuyển nhà tới ở gần trường học. Trường học là môi trường giáo dục vô cùng tốt, ở đây bọn trẻ được học kiến thức, lễ phép với thầy cô giáo. Thấy các bạn đến trường, đứa con cũng học theo để đến trường và rồi đứa con học được cách lễ phép, từ đó có ý học chăm chỉ và bà nghĩ rằng đây chính là môi trường cho con, là chỗ ở lâu nhất.
Trong một lần qua nhà hàng xóm chơi, đứa trẻ thấy người ta đang giết lợn và về nhà hỏi mẹ: “ người ta giết lợn để làm gì”, không kịp suy nghĩ là mẹ đã trả lời ngay là giết lợn để cho con ăn. Sau khi suy nghĩ về lời nói của mình, bà thấy rằng đã lừa dối con, vì vậy bà ngay lập tức ra chợ để mua thịt lợn về cho con ăn như lời hứa mà bà đã nói với con. Bà mẹ đã hình thành cho con một ý thức tuyệt vời, nói được làm được, không bao giờ được nói dối, từ đó tạo nên những phẩm chất tốt đẹp trong người con.
Khi đang dệt tấm vải, bà thấy người con đang đi học thì bỏ về, ngay lập tức bà cắt đi tấm vải mà mình đang dệt để cho người con hiểu ra bản chất vấn đề. Khi đi học mà bỏ học về giữa chừng cũng giống như tấm vải đang dệt mà bị cắt đứt, mãi mãi sẽ không có sản phẩm, nếu hàm chơi sẽ chấm dứt giống như tấm vải kia. Đó là một lời cảnh tỉnh sâu sắc mà bà mẹ muốn nhắn nhủ tới người con của mình. Người con trai đã cảm nhận được tình cảm của người mẹ và từ đó đi học rất chuyên cần, không bao giờ bỏ học đi chơi hay về giữa chừng nữa.
Qua câu chuyện trên, chúng ta có thể rút ra được nhiều bài học có ý nghĩa. Môi trường giáo dục có vai trò quan trọng trong việc rèn luyện đạo đức cũng như nhân cách của mỗi con người. Ông cha ta có câu: “ Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” quả là một trong tuc ngữ không hề sai, không chỉ có ý nghĩ trong thời xưa mà còn có ý nghĩ đối với cuộc sống hiện nay
Khi xã hội có rất nhiều cái xấu, chúng ta phải biết chọn môi trường sống cho mình, điều đó quả thực là không hề dễ dàng, chúng ta cần phải suy nghĩ cẩn trọng để đưa ra quyết định.
Qua truyện “ Mẹ hiền dạy con”, chúng ta có thể học được rất nhiều điều thông qua các dạy, giáo dục con của người mẹ. Tình thương của người mẹ là chưa đủ trong việc giáo dục con cái mà cần phải đến một môi trường giáo dục tốt để con học tập và noi theo.
Ai (cái gì, con gì) | Thế nào ? |
---|---|
Mái tóc ông em | đã ngả màu hoa râm. |
Mái tóc bà | dài và bồng bềnh như mây. |
Bố em | rất hài hước. |
Mẹ em | là người phụ nữ hiền hậu. |
Bàn tay bé Na | mũm mĩm và trắng hồng. |
Nụ cười của chị em | lúc nào cũng tươi tắn. |
Bài thơ của Trần Đăng Khoa khiến em có một cảm giác lâng lâng khó tả. Bài thơ nói lên cả cuộc đời mẹ vất vả vì con. Những nắng mai cháy sạm làn da của mẹ. Rồi những lúc bệnh tật chỉ trông chờ vào con. Những trò hề những lúc mẹ ốm của con thật cảm động. Nó mang nhiều màu sắc về tình mẫu tử của người con đối với mẹ và người mẹ đối với con.
nhớ tíck
Tham Khảo nhé !!
I. Mở bài: Giới thiệu hoàn cảnh xảy ra sự việc
Hôm qua em vừa làm được một việc tốt đó là giúp một bà cụ qua đường. khi về kể cho ba mẹ nghe thì ba mẹ rất vui và khen em ngoan
Việc làm này cũng khiến em thấy vui và rất tự hào.
II. Thân bài:
1. Hoàn cảnh xảy ra việc:
Vì tối hôm trước em ngủ muộn vì phải thức khuya học bài nên sáng em dậy muộn và đi học muộnTrên đường đi học, em nhìn thấy mà bà lão già khom khom chuẩn bị qua đườngChắc vì bà già nên khi qua đường bà còn rụt rè và lo sợTôi chấp nhận đi học muộn để giúp bà cụ qua đường2. Diễn biến sự việc:
Tôi chạy đến hỏi bà cần tôi giúp đỡ không?Bà lão trả lời tôi một cách chậm rãi rằng “bà muốn qua đường nhưng xe đông quá nên bà sợ”Tôi đề nghị giúp bà qua đườngThoạt đầu bà còn đắn đo suy nghĩ, nhưng nhìn tôi hồi lâu rồi bà đồng ýTôi cầm tay bà dẫn bà qua đường; tay bà run run nhưng ấm áp vô cùngTrong lúc qua đường hai bà cháu nói chuyện hỏi thăm về nhauTôi tới trường thì đã vào giờ học, tôi phải chịu phạt vì đi học muộnTối về tôi vui vẻ kể cho ba mẹ ngheBa mẹ khen tôi ngoan, biết giúp đỡ người khác.III. Kết bài: Nêu cảm nghĩ về việc làm của mình
Tôi tự hào về việc làm của tôiTôi sẽ cố gắng để làm nhiều việc khác để ba mẹ vui lòng hơn nữa
tham khảo trên mạng nha
Mẫu:
Thật tự hào và hạnh phúc biết bao khi mẹ của em cũng chính là cô giáo mầm non - giáo viên đầu đời của em.
Năm nay mẹ em đã tròn 40 tuổi và có gần 20 năm gắn bó với nghề giáo viên mầm non. Mẹ có dáng người nhỏ bé và hơi gầy, nhưng vẫn rất khỏe. Mẹ có thể một tay bế học sinh của mình, tay còn lại quét lớp, xếp đồ chơi cho ngăn nắp. Da của mẹ trắng hồng nhưng hơi khô, đôi bàn tay mùa đông thường bị bong da vì phải tiếp xúc nhiều với nước. Khuôn mặt của mẹ có dáng trái xoan, phần trán hơi ngắn nên mẹ thường để tóc mái bằng để che bớt đi. Đôi mắt của mẹ là mắt một mí, lúc nào cũng đeo một cặp kính cận để nhìn rõ hơn. Vì đặc thù nghề nghiệp, nên mẹ của em chẳng trang điểm khi đi làm, sợ dính son vào các bạn nhỏ. Trang phục của mẹ cũng là những bộ quần áo đồng phục màu xanh dương đơn điệu. Mái tóc cũng được tết lại gọn gàng hoặc búi lên phía sau đầu. Chỉ khi có dịp quan trọng đi đâu, mẹ mới xõa tóc ra và trang điểm. Lúc đó, em thấy mẹ trông thật đẹp biết bao nhiêu, chẳng kém các diễn viên trên tivi đâu. Công việc là giáo viên mầm non nên mẹ em luôn phải đến trường từ sớm và trở về nhà tối muộn. Dù vậy, mẹ vẫn luôn cố dành nhiều thời gian nhất cho gia đình. Bố là người nấu cơm cho cả nhà, thì mẹ sẽ rửa bát. Sau đó bổ hoa quả rồi ngồi ăn, trò chuyện với cả nhà.
Có thể mẹ của em chưa hoàn hảo trong mắt những người xung quanh. Nhưng với em thì mẹ chính là mặt trời hoàn mĩ nhất, vừa ấm áp lại xinh đẹp. Chẳng thể nào mà em sống được nếu như thiếu đi mặt trời nhỏ ấy dù chỉ một ngày.
Tả mẹ Mẹ là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Mỗi khi nghĩ về mẹ, trong tôi lại tràn ngập yêu thương và lòng biết ơn sâu sắc. Mẹ không chỉ là người sinh ra tôi mà còn là người đã nuôi dưỡng, dạy dỗ và luôn bên tôi trong những lúc khó khăn. Mẹ tôi không cao lớn nhưng có một dáng vẻ thật tỏa sáng. Mẹ thường mặc những bộ áo dài đơn giản nhưng rất đẹp. Làn da mẹ rám nắng, bởi mẹ luôn dành thời gian làm việc ngoài trời. Khuôn mặt mẹ hiền hậu, đôi mắt sáng ấm áp như ngọn lửa luôn sưởi ấm trái tim tôi. Mái tóc mẹ dài, đen nhánh, thường được cột gọn gàng sau gáy. Khi mẹ cười, cả khuôn mặt mẹ đều rạng rỡ, nụ cười của mẹ có thể xua tan mọi lo âu. Mẹ tôi không chỉ là một người mẹ mà còn là một người bạn, người cố vấn đáng tin cậy. Mẹ luôn lắng nghe những tâm sự của tôi, từ những điều nhỏ nhặt hàng ngày đến những dự định lớn trong tương lai. Mẹ khuyên tôi không chỉ bằng lời nói mà còn bằng cả tấm gương của bản thân. Mẹ làm việc chăm chỉ, luôn cố gắng để cho tôi có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Những buổi chiều, sau khi làm việc mệt nhọc, mẹ vẫn dành thời gian để nấu những bữa cơm nóng hổi cho cả gia đình, với những món ăn khiến tôi nhớ mãi. Mẹ là ngọn đèn dẫn đường, luôn dạy tôi về những giá trị tốt đẹp của cuộc sống. Mẹ dạy tôi biết yêu thương, biết chia sẻ, và quan trọng nhất là biết đứng lên khi vấp ngã. Có những lúc tôi gặp khó khăn, mệt mỏi, mẹ luôn bên cạnh động viên, an ủi và khuyến khích tôi. Mẹ có một sức mạnh nội tâm mà tôi luôn ngưỡng mộ. Trong cuộc sống, không gì có thể sánh bằng tình yêu của mẹ. Mẹ là niềm tự hào của tôi, là người phụ nữ tôi kính trọng và yêu thương nhất. Tôi hy vọng rằng mình sẽ luôn là niềm tự hào của mẹ, để đáp lại tất cả những gì mà mẹ đã dành cho tôi.