hãy kể về khoảnh khắc đáng nhớ của em trong tuổi thơ với ai đó
cứu mk với ko bt làm
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
xin lỗi bạn,mk nhầm nhé
Năm năm trôi qua, rất nhiều kỉ niệm buồn vui lẫn lộn với bạn bè, thầy cô dưới mái trường này. Chúng em không thể đếm được bước chân của thời gian đang trôi, và sợ rằng đến một ngày nào đó chúng em không còn được học ở đây nữa, không được nghe tiếng cô giảng bài, không được nghịch mấy trò mà chỉ có học sinh tiểu học mới làm nữa. Khi tiếng ve sắp kêu, mùa hoa phượng nở rực rỡ, bác trống trường nằm im lìm một góc là lúc chúng em phải nói lời tạm biệt với tất cả. Sau khi bước ra khỏi cánh cổng trường ấy, em sẽ bước sang một môi trường học tập mới. Nhưng em không nỡ chia tay, không nỡ xa mọi thứ, vì nó đã quá gần gũi và thân thuộc suốt 5 năm qua.
Bạn tham khảo nhé !
Thời gian thấm thoát thoi đưa thật nhanh. Thế là năm năm học đã dần trôi qua. Tôi lại sắp phải xa mái trường. Càng đến những buổi học cuối, tôi lại càng thấy yêu ngôi trường này hơn vì mỗi góc sân, mỗi hàng cây đã gắn với tôi bao nhiêu kỉ niệm. Sáng nay, tôi đến trường sớm hơn mọi ngày để được ngắm cảnh trường được nhiều hơn.
Ôi chao, cảnh trường lúc này mới tuyệt làm sao! Dù cho lúc này còn khá sớm. Bác mặt trời vừa tỉnh giấc, mật đỏ như quả cầu lửa bẽn lẽn nấp sau lũy tre làng. Một dải sương mờ còn phảng phất trong vòm cây. Ấy thế mà bác cổng trưởng đã dậy từ lúc nào, dang tay đón chúng tôi vào lớp. Tôi lững thững một bước vào sân trường, trong lòng chào dâng một cảm xúc khó tả. Bất giác một làn gió thoảng qua, mang theo hương thơm của bồn hoa chúng như mời gọi tôi nói lời tạm biệt. Tôi bước lại gần nhìn những bông hoa hồn nhiên trước gió mà muốn mình cũng được như những bông hoa đó. Tôi ngồi xuống gốc bàng ngước nhìn bầu trời xanh mướt, trong đầu lại hiện về bao kỉ niệm. Cũng dưới gốc bàng này chúng tôi có bao nhiêu trò chơi lí thú.
Lúc này, bác mặt trời vẫn tươi cười, ban phát những tia nắng vàng tươi làm cho màn sương mỏng tanh vội vã chốn biệt chỉ để lại những hạt sương long lanh còn đọng trên lá cây, ngọn cỏ. Cảnh trường lúc này hiện ra rõ mồn một, rực rỡ sắc mầu. Bác phượng già như trở lại tuổi đôi mươi rực rỡ trong tấm áo đỏ rực cả một góc trời. Chỉ cần một làn gió nhẹ thoảng qua thì những cánh hoa dung dinh như muôn ngàn con bướm thắm vỗ cánh bay lên. Bên kia, bác bàng trông thật cườm tráng với tấm áo mầu xanh mượt. Những ánh nắng xuyên qua kẽ lá thật tinh nghịch như đang chơi trò chốn tìm. Tất cả như không hề biết tôi đang sắp phải xa ngôi trường này. Tôi bước về đứng trước cửa lớp của mình, ôi sao mà thân thương quá! Trước mắt tôi như hiện ra hai mươi tám gương mặt trìu mến thân thương của các bạn đang nói cười, đang say sưa học bài. Tôi như thấy giọng nói thân thương, ấm áp của cô. Tất cả như đang bên cạnh tôi. Lòng tôi sao xuyến, bâng khuâng quá. Tôi chỉ muốn tổ ấm 5B cùng người mẹ hiền yêu dấu này mãi mãi không dời xa. Ôi quang cảnh trường lúc đó thật tươi đẹp nhưng sao lòng tôi bỗng thấy chống trải. Tôi biết dù không muốn nhưng cũng chỉ mai đây thôi, tôi phải xa tất cả những gì tôi đã gắn bó năm năm qua. Ước gì thời gian quay trở lại để tôi mãi là cô bé bỡ ngỡ ngày nào.
Đã từ lâu, mái trường đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Ở đó có thầy cô hiền như mẹ, bạn bè thân thiết như anh em. Dù biết rằng tôi phải chia tay nó song có lẽ hình ảnh ngôi trường tiểu học thân thương cùng thầy cô với bạn bè sẽ mãi mãi in đâm trong tâm trí tôi.
Sáng nay, vẫn trên con đường quen thuộc, tôi dạo bước đến trường. Những ánh nắng bình minh chan hoà, phủ lên mọi vật và dường như những hạt sương đêm đọng lại trên thảm cỏ cũng ánh lên sắc cầu vồng. Lòng tôi man mác nghĩ về những kỉ niệm xưa của tôi với bạn. Và thật đáng trân trọng, nâng niu những khoảnh khắc thiêng liêng ấy.
Tôi nhớ như in cái ngày tôi mới chuyển về trường mới, cảm giác thật cô đơn và lạc lõng. Hàng ngày tôi không biết làm gì hơn ngoài việc gắn bó với những cuốn sách và thi thoảng có những mẩu truyện vui làm tôi cười thầm. Chính lúc đó bạn nhẹ nhàng đến bên tôi như một thiên thần. Bạn chủ động tách mình ra khỏi tập thể lớp và kết bạn với một “con mọt sách” như tôi. Bạn nhìn tôi cười ấm áp, dịu hiền và mọi cảm giác lạc lõng, cô đơn trong lòng tôi cũng dần biến mất.
Tôi đã xúc động khi thấy bạn đứng dậy, che chở cho tôi trước những trò đùa quá đáng của một vài học sinh cá biệt trong lớp. Giữa bạn bè cùng trang lứa thì tôi có phần nhỉnh hơn một chút, dáng tôi cao, người mập mạp. Chính vì thế nên họ đã cho tôi một biệt danh chế giễu : “Chị béo”. Lên lớp đối với tôi lúc ấy chẳng khác nào một cơn ác mộng. Họ viết lên bảng, lên ghế, lên bàn của tôi và thật tệ hại hơn nữa là khi tôi lên bảng trả lời câu hỏi của cô giáo, các bạn ấy xướng lên từ ngữ đó đầy vẻ khiêu khích. Đã có lần tôi ức, giận dỗi đến phát khóc và lấy cớ nghỉ học đến mấy ngày. Bạn lo lắng, sốt sắng đến thăm tôi, say sưa giảng bài và giúp tôi một số việc vặt trong gia đình. Bạn khuyên tôi nên đi học trở lại và hãy để ngoài tai những câu nói đó. Sáng hôm sau, tôi với bạn cùng sánh vai đến lớp. Bạn đã mắng các cậu học sinh ấy và thưa việc đó với cô giáo chủ nhiệm. Kết quả là họ bị viết bản kiểm điểm và bị đình chỉ học tập đến ba ngày. Bạn đã mang lại sự tự tin cho tôi, giúp tôi xoá bỏ mặc cảm để học tập tốt. Bạn đã cùng tôi san sẻ mọi nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ trong những ngày đầu đi học, bạn còn động viên tôi tiến bộ nhiều. Lúc ấy bạn chẳng khác gì người chị thứ hai của tôi, luôn chăm sóc và dạy dỗ các em mình chu đáo. Bạn đã nói với tôi rằng chính mình phải tự tin vào mình, phải khẳng định mình ở chốn này, phải cho mọi người thấy rằng tôi không hề kém cỏi hay thua bất kì ai để xứng đáng với những giọt mồ hôi mà cha mẹ tôi đã đổ trên ruộng đồng mỗi trưa hè đổ lửa. Rồi tôi cũng làm theo như bạn nói và khi tôi được điểm tốt tôi lại nhớ đến bạn và biết ơn bạn nhiều.
Bạn đã kể với tôi nhiều lắm. Có lẽ câu nói đáng yêu nhất của bạn chính là bạn rất thích mùa xuân. Phải đấy, cứ mỗi một mùa xuân về chúng ta lại được thêm một tuổi mới và những bao lì xì thật hay. Không những vậy, mùa xuân có những cơn mưa phùn giăng giăng khắp đất trời. Vào những buổi sáng sớm, bạn chạy đến rủ tôi đi dạo. Làn gió xuân khẽ lùa vào mái tóc, những giọt sương mát lạnh và cả những chiếc lá phượng tinh nghịch nằm lên những lọn tóc mỏng. Tôi thích cảm giác ấy nhất, lúc đó tôi cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời, đáng yêu làm sao. Hay vào những buổi trưa hè đổ lửa, bạn và tôi cùng đi chung một chiếc ô nhỏ. Tôi chợt nghĩ rằng: bạn thực sự là một phần trong trái tim tôi, là người quan trọng nhất của tôi đấy.
Bạn là một cô bé rộng lòng bao dung và biết chia sẻ. Tôi kể cho bạn nghe câu chuyện về quê tôi. Đó là một miền quê nghèo, đất đai khô cằn cùng với ánh nắng đổ lửa như thiêu đốt những đụn cát sa mạc. Những đứa trẻ nhỏ hơn chúng mình phải đi bán bánh mì trong những đêm đông giá lạnh mà người phong phanh một tấm áo khoác mỏng, hay chúng phải nghỉ học ở nhà để phụ giúp bố mẹ và bươn trải kiếm sống. Tôi chợt nhìn thấy khoé mắt bạn cay cay và những giọt nước mắt chan hoà trên má bạn. Rồi bạn kể cho tôi nghe về gia đình bạn. Bố mẹ bạn đều là những thương nhân giàu có, đi công tác suốt. Bạn phải ở trong một ngôi nhà lạnh lẽo thiếu tình thương cùng với vài người giúp việc. Bạn bảo rằng những lúc ấy bạn rất cô đơn và buồn chán nên bạn rất hiểu tâm trạng của tôi những ngày đầu xa nhà, học ở một ngôi trường mới như này. Bạn đã gục đầu vào vai tôi mà khóc oà lên. Bạn thân ơi hãy khóc đi, khóc nhiều vào nếu nước mắt có thể làm vơi nỗi buồn trong lòng bạn. Bạn thân ơi, bạn có nhớ những hàng rào nhỏ xinh bên cạnh vườn táo của chúng mình, nơi in dấu những kỉ niệm giận hờn vu vơ? Và tôi thấy thật có lỗi với bạn. Buổi chiều hôm ấy, những ánh nắng vàng vọt chiếu mỏi mắt. Tôi kiên nhẫn đứng đợi bạn bên vườn. Tôi đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy bạn đâu. Đó là lần đầu tiên bạn trễ hẹn, tôi cảm thấy mình không được tôn trọng và tôi đã rất tức giận. Tôi bỏ về một mình rồi nằm lên giường khóc. Cậu mợ gọi xuống ăn cơm, tôi không chịu. Ai dỗ kiểu gì tôi cũng khước từ. Tôi cứ nằm khóc như thế và ngủ quên lúc nào không hay. Sáng hôm sau, tôi mở cửa hít thở bầu không khí trong lành. Đến cửa lớp, bạn lại tươi cười đến bên tôi, lại lân la kể chuyện như bao hôm khác. Tôi lạnh lùng không nói một câu và lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình. Tôi thấy mình như bị tổn thương. Tôi đã nghĩ rằng sáng nay đến bạn sẽ giải thích mọi chuyện cho tôi nhưng hình như bạn lảng tránh. Bạn thân yêu ơi, tình bạn của chúng mình đã sứt mẻ rồi hay sao? Bao nhiêu kỉ niệm buồn vui chúng ta đều san sẻ, sao bạn lại nỡ… Từ hôm đó, tôi chủ động chấm dứt tình bạn mà tôi cho là gian dối này. Chắc là mỗi đêm bạn đều khóc bởi vì tôi thấy sắc mặt bạn xấu đi nhiều và đôi mắt thâm quầng. Nhưng điều đó không hề làm rung động lòng tôi vì khi ấy mọi kí ức về bạn đã bị tôi xoá sổ. Nghĩ lại lúc ấy, tôi thấy mình thật đáng trách. Đến gần cuối học kì II, bạn đến bên tôi và nói rằng bạn sẽ theo cha mẹ về quê. Tôi sững sờ nhìn bạn, bối rối không biết nói sao cho đúng. Tan học, tôi kéo bạn ra ngoài cổng và xin lỗi bạn. Hai đứa ôm nhau mà khóc đến quên cả giờ. Cuối cùng ngày ấy cũng đã đến, hai đứa tiễn nhau, ngậm ngùi dặn dò nhau từng thứ một. Bạn thân ơi, dù bạn ở nơi đâu tôi vẫn luôn nhớ bạn, hãy bảo trọng nhé!
Đó là một câu chuyện về tình bạn mà tôi mãi mãi không bao giờ quên. Hôm nay là sinh nhật bạn. Tôi ngồi đây, cầm nến và hát bài sinh nhật. Tôi chúc bạn luôn luôn khoẻ mạnh và học giỏi.
Ai trong cuộc đời cắp sách tới trường cũng đều có một kỉ niệm khiến ta nhớ mãi, và em cũng vậy, đó là một kỉ niệm không thể quên với cô Thu- cô giáo chủ nhiệm em hồi lớp 1.
Gia đình em hồi ấy còn khó khăn, mỗi lần chở em đi học, bố em lại rướn mình trên chiếc xe đạp thời bao cấp mà ông nội để lại. Mẹ em thì đi làm đồng áng đến tối mới về. Hôm ấy, em nhớ không nhầm thì là buổi học thêm vào buổi chiều. Đến giờ ra về, em cũng như bao bạn khác đứng chờ bố mẹ ở lớp đến đón. Nhưng chờ mãi, hết người này đến người khác đến đón các bạn nhưng chẳng thấy bóng dáng bố em đâu. Khi mọi người đã về gần hết và vãn dần, cô Thu vẫn đứng đó dọn đồ trong lớp cho gọn là chuẩn bị khóa cửa lớp. Trông thấy em, cô ân cần lại hỏi: “Em đã có ai đến đón về chưa Linh?” . Tôi gật đầu trả lời cô với tâm trạng lo lắng không biết bố có đến đón không: “Dạ có ạ, lát nữa có bố em đến đón”. Cô đưa mắt ra nhìn cũng vẻ trông ngóng như tôi. Vì mọi lần bố tôi luôn đúng giờ nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại trễ như vậy.
Chờ tầm khoảng nửa tiếng nhưng chẳng thấy bố tôi đâu, cô quay lại nói với tôi thật nhỏ nhẹ:” Cô trở em về nhé, chắc bố của e bận việc gì rồi, em có nhớ đường về nhà không?”.Tôi trả lời: “Dạ, em có nhớ ạ”. Rồi cô nắm tay tôi dẫn ra nhà xe và chở tôi về. Thời đó, giáo viên cũng không giàu có gì, cũng vẫn chiếc xe đạp cọc cạch, lúc đó trời cũng đã xẩm tối. Sau này tôi được biết nhà cô cách xa trường nên nếu trở tôi rồi mới về nhà thì cô sẽ bị muộn. Khi về đến nhà tôi, mẹ tôi lúc ấy cũng mới đi làm đồng về. Mẹ tôi ngạc nhiên vì cô giáo trở tôi về. Sau đó mới biết bố tôi vừa đưa anh tôi đi đến trạm y tế vì anh tôi sốt cao. Mẹ mời cô vào uống nước nhưng chắc vì trời đã tối nên cô chỉ trò chuyện với mẹ một lát rồi xin phép ra về. Mẹ tôi cảm ơn cô và ôm tôi vào lòng.
Cô như người mẹ thứ hai của tôi, người luôn quan tâm lo lắng cho chúng tôi, dạy dỗ chúng tôi nên người. Không chỉ tôi mà cả những bạn khác đều rất quý mến cô.
Mãi sau này những hình ảnh của cô luôn còn mãi trong tôi. Cô giáo người không những truyền kiến thức mà còn cả những bài học làm người, truyền ngọn lửa đam mê. Đó là kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên với dáng đi cao cao, gầy gầy, giọng nói ấm áp, và lời an ủi nhẹ nhàng mang lại cho tôi cả giác an toàn lúc còn 6 tuổi. Đến bây giờ tôi vẫn không thể quên và hi vọng một dịp sẽ trở về trường cũ thăm cô.
Hình ảnh của cô sẽ còn mãi trong trái tim của em, cô là người đã dạy cho em biết bao nhiêu điều hay lẽ phải, từ những điều đó em thấy thấu hiểu được sự tận tụy trong cách cô dạy dỗ. Khi em làm sai cô đều nhẹ nhàng và chỉ bảo cho em, không bao giờ cô lớn tiếng. Cô thực sự là người mẹ, người thầy, người cô của em. Từ lúc em cắp sách đến trường cô đã luôn yêu thương và dạy dỗ em. Cô truyền cho em ngọn lửa đam mê, nhờ có cô mà em được như ngày hôm nay.
Hình ảnh của cô sẽ luôn trong tâm trí của em, rất nhiều lễ kỉ niệm em muốn quay trở về trường cũ để thăm lại các thầy cô giáo. Em còn nhớ ngày 20 tháng 11 năm ngoái, em đã về thăm lại trường cũ, gặp lại cô giáo chủ nhiệm, em cảm thấy rất vui mừng và biết ơn những điều mà cô đã dạy cho em. Em sẽ nhớ mãi bóng dáng của cô trên mục giảng, cô đã dạy cho em rất nhiều những điều hay, lẽ phải, chính vì thế em sẽ cố gắng mỗi ngày để có thể trở thành một cô giáo tâm huyết và nhiệt tình với nghề như cô.
Em rất yêu quý cô giáo chủ nhiệm cũ của em, em sẽ nhớ mãi những khoảnh khắc khi được cô giảng bài, dù đi đâu và về đâu, em cũng không bao giờ có thể quên được những kỉ niệm đã từng rất gắn bó với cô trong quãng thời gian còn học tập trên trường.
Ai trong cuộc đời cắp sách đến trường, cũng đều có một kỉ niệm khiến ta nhớ mãi và tôi cũng vậy, đó là một kỉ niệm khó quên với người cô giáo cũ của tôi là cô Hồng- giáo viên chủ nhiệm hồi lớp một của tôi.
Hôm đó là một buổi mùa đông lạnh lẽo. Vừa hết mười lăm phút truy bài đầu giờ, cô Hồng bước vào lớp trong bộ áo dài màu trắng thước tha.Lúc nào cũng vậy, trong mắt tôi cô luôn xinh đẹp với những bộ áo dài truyền thống.Hôm naý, chẳng hiểu sao, lớp tôi đứng im phăng phắc.Mọi ngày, mỗi khi cô bước vào lớp lại có tiếng nói cười của bọn con gái hoặc là tiếng lộc cộc nghịch ngợm của cánh con trai, nhưng sao hôm nay lớp lại có một sự im lặng đến kì lạ.Tôi dường như mất đi một sự vui nhộn của toàn thể lớp 1A.
Nhận ra điều đó cô Hồng liền ngâm ngay một bài thơ trước lớp.Cả lớp tôi hưởng ứng nhiệt liệt.Cô từ từ ngâm thơ cho chúng tôi nghe:
Sáng mùa đông lạnh lẽo
Cô giáo đứng bên ngoài
Không còn nghe tiếng nói
Như mọi khi nữa rồi.
Cô hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục:
Cô bước chân vào lớp
Chỉ nghe tiếng cầm cập
Tiếng nói tiếng cười đâu?
Chạy đi chơi cả rồi.
Cả lớp tôi phá lên cười. Sau đó cô vào bàn giáo viên và bắt đầu tiết học bằng cách dò bài cũ như mọi hôm. Thấy các bạn đạt được điểm chín , điểm mười, cô rất vui. Cô cười thật tươi nhìn chúng tôi với một ánh mắt triều mến.
Tôi rất yêu cô và tự hứa sẽ học thật giỏi để không phụ lòng của cô đối với lớp chúng tôi, người cô thân yêu.
Khoảnh khắc chiều thu cùng hình ảnh cành cây khô và con quạ khơi gợi lên trong bạn đọc cảm giác cô đơn, nhỏ bé, đượm buồn giữa một không gian trống trải và tĩnh lặng.
tham khảo:
Thời thơ ấu là quãng thời gian có biết bao kỉ niệm đáng nhớ, nhiều khi nhớ lại chỉ biết tự bật cười vì sự ngây ngô của mình. Sau mỗi kỉ niệm em thấy mình trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Câu chuyện trong lần bố mẹ em đi công tác chính là kỉ niệm em nhớ mãi không thể nào quên.
Từ nhỏ em chưa bao giờ phải ở nhà một mình, lúc nào bố mẹ luôn ở bên quan tâm, lo lắng cho em từng li từng từng tí. Thế nhưng, có một lần em phải tự chăm sóc cho mình và cô em gái năm tuổi. Đó là vào năm ngoái, cơ quan bố mẹ em có việc bận đột xuất, nên cả hai người phải đi công tác xa một chuyến. Buổi tối hôm trước vừa nhận thông báo mà sáng hôm sau bố mẹ em đã phải lên đường ra sân bay rồi. Mẹ em vừa chuẩn bị đồ đạc vừa cuống quýt gọi điện cho ông bà ở dưới quê lên trông hai anh em trong mấy ngày hôm đó. Lúc ấy em và em gái chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai đứa tự trông nhau.
Sau khi thu xếp hành lí xong, bố mẹ gọi cả hai đứa xuống dưới bếp để dặn dò. Em thắc mắc: “Sao bố mẹ không dặn luôn ở đây mà phải xuống tận dưới bếp làm gì nhỉ?”. Hai anh em vừa bước vào, mẹ liền nói:
- Vì bố mẹ gọi gấp quá nên sáng mai ông bà mới bắt xe từ quê lên đây, có thể đến trưa mai ông bà mới đến nơi. Thế nên, sáng mai hai đứa phải tự chăm sóc nhau, tự nấu ăn cho đến khi ông bà lên. Các con đã nhớ chưa?
Nói xong, mẹ dẫn em đến gần tủ lạnh để chỉ cho em vị trí từng loại đồ ăn đã nấu sẵn mẹ đã chuẩn bị. Mẹ còn chỉ cho em cách bật, tắt bếp như thế nào để hâm nóng lại đồ ăn trong tủ. Khi ấy, em cảm thấy rất lo lắng vì chưa bao giờ tự nấu cơm, cũng chưa bao giờ ở nhà một mình, không những thế còn trông cả em gái nữa.
Sáng hôm sau, bố mẹ em xuất phát sớm ra sân bay. Chắc mẹ cũng không an tâm nên dặn đi dặn lại hai anh em ở nhà phải cẩn thận. Hai anh em phải tự ngồi ăn sáng, sau đó em phải tự dọn bàn, rửa bát. Đến gần trưa, ông bà em lại gọi điện nói rằng ông bà bị lỡ chuyến xe sáng nên chiều mới đến nơi. Thế là đến buổi trưa hai đứa phải tự vào bếp nấu ăn. Chẳng hiểu sao lúc bật em không thấy nó lên. Em đã thử bật đi bật lại đúng như cách mẹ dạy nhưng không có tác dụng. Lúc ấy, em chợt hoảng hốt:
- Hay là bếp hỏng rồi, có khi nào sẽ dẫn đến cháy nổ không em nhỉ?
Em gái em đột nhiên khóc ầm lên, nó cứ luôn miệng nói:
- Anh ơi em sợ lắm, em sợ lắm! Sắp cháy rồi!
Đã thế em lại càng cuống hơn, em chỉ biết kéo tay em chạy thật nhanh xuống phòng bác bảo vệ khu chung cư để kêu cứu. Bác cũng vội vã lên xem tình hình ra sao. Sau một hồi kiểm tra bác nói:
- Không sao đâu nhé, chỉ là hết gas thôi, hai đứa yên tâm!
Lúc đó em mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đến trưa cả hai anh em đều đói meo, biết làm cách nào để hâm lại thức ăn bây giờ. Em đành sang nhấn chuông nhà hàng xóm và nhờ cô hàng xóm nấu hộ, hai đứa còn ăn cơm luôn cùng gia đình cô. Đến chiều ông bà mới lên đến nơi, em kể hết mọi chuyện cho ông bà nghe. Ông bà khen em ngoan, nhanh trí khi biết nhờ đến sự giúp đỡ của người khác, không những tự chăm sóc mình mà còn chăm sóc cả em gái nữa.
Sau lần ấy, em đã cố gắng tự học, tự làm những công việc đơn giản trong nhà để bố mẹ không phải lo lắng mỗi khi đi vắng. Em thấy kỉ niệm lần đó là một trải nghiệm đáng nhớ đối với em, nó giúp em trưởng thành hơn.