viết một đoạn văn ngắn về TPHCM sau 49 năm kể từ này giải phóng
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
mạnh là người cao nhất lớp trong số bạn nam lớp tôi . Bạn có mái tóc ngắn với khuôn mặt điển trai . Làn da ngăm đen trông vô cùng khỏe khoắn. Vần trán cao và rộng đôi mắt sáng và đầy mạnh mẽ. Tất cả gợi cho người đối diện cảm giác về sự thông minh.
câu ghép là câu: bạn có mái tóc ngắn với khuôn mặt điển trai
Bạn có một kỷ niệm nào thời đi học thật đáng nhớ và ghi dấu sâu đậm trong trí nhớ của mình không? Đối với tôi, kỷ niệm đáng nhớ ấy không phải là một lần đạt thành tích cao được khen thưởng mà lại là một lần tôi phạm phải lỗi lầm. Đó là vào một kì thi văn hồi tôi học lớp 7. Vì chủ quan cho rằng đề thi sẽ không ra lại vào bài đã thi năm trước, tôi đã bỏ qua và không ôn bài đó. Thật không may, trong đề thi năm ấy vẫn tiếp tục có câu hỏi về văn bản này. Tất nhiên, do không ôn tập kĩ càng nên điểm thi của tôi tệ vô cùng. Khi cô giáo trả bài thi, tôi vô cùng buồn và thất vọng về điểm số của mình. Vậy là chỉ vì sự chủ quan và lười biếng của mình, năm học này tôi đã để tuột mất danh hiệu học sinh giỏi mà mình đã cố găng duy trì suốt nhiều năm. Khi về nhà, tôi chán nản, buồn bã nhốt mình trong phòng và òa khóc. Khi đã thấm mệt, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mẹ ngồi cạnh giường và vuốt ve mái tóc tôi đầy âu yếm. Mẹ không trách mắng tôi một câu vì điểm thi đáng thất vọng ấy. Trái lại, mẹ ân cần nói với tôi rằng: “Trong cuộc sống, con sẽ gặp phải vô vàn những điều khó khăn và đáng thất vọng. Đây là điều con phải học cách chấp nhận và cố gắng đối mặt, vượt qua nó chứ không phải chán nản, buông xuôi như vậy. Thất bại là mẹ của thành công. Hãy coi đây là một bài học kinh nghiệm để sau này làm tốt hơn con nhé!” Những lời mẹ dạy giúp tôi hiểu ra nhiều điều và trở thành bài học cuộc sống mà tôi ghi nhớ mãi về sau.
Mùa hè vừa qua, em được ba đưa đi thăm biển Mũi Né. Hôm đó, cả nhà em đều dậy sớm để chuẩn bị lên đường. Đồ đạc mẹ đã gói ghém, cẩn thận từ trước. Ai cũng nô nức trước chuyến đi này. Đúng sáu giờ, cả nhà em khởi hành.
Ngôi trường của tôi nằm trên quốc lộ 20.Cánh cổng xanh in đậm hàng chữ''Trường THCS Ninh Gia''(chỗ này bạn ghi trường của bạn nhé)mở rộng như đang đón tôi bước vào.Nhìn từ xa ngôi trường như dãy núi nhỏ nhưng sao lại khang trang và đồ sộ đến thế.Ngôi trường được bao quanh bởi những cây hoa giấy và hoa mười giờ cùng những làn gió mát rượi thấm đượm hương thơm dịu dàng của hoa trò thật khiến cho người ta yêu lắm ngôi trường này.Những lóp học được xây theo hình chữ U và khang trang hơn trước,có đầy đủ các thiết bị học tập:tivi,máy chiếu.máy tính,....Trên bàn giáo viên đều được đặt một chiếc bình bông.Mỗi chiếc lọ như vậy chứa đầy những bông hoa màu sắc sặc sỡ.Tôi còn nhớ hồi còn học lớp 6 lớp học đâu được khang trang như thế này,bàn ghế đầy những vết bút mực,sân tập thể dục chưa lát bê tông.Làm sau mỗi tiết thể dục thì sàn của lớp dính đầy bùn đất bởi giầy của chúng tôi,lúc đó thật mắc cười.Hàng cây xanh xanh xòe tán rộng che mát cho chúng tôi dưới tiết trời ấm áp của ánh nắng mặt trời.Ngôi trường đã gắn liền với tuổi thơ,những kỉ niệm vui buồn.Tôi sẽ không bao giờ quên dc
Năm nay , em đã học lớp Năm. Vì vậy ở dưới mái trường tiểu học thân thương này, em đã trải qua học nhiều thầy cô. Tuy nhiên hầu hết các thầy cô vẫn còn dạy ở trường. Chỉ có cô Tâm là về hưu, cũng là người thầy đã để lại cho em nhiều ấn tượng và tình cảm tốt đẹp nhất. Năm em học cô Tâm năm lớp Ba thì cô đã ngoài tuổi năm mươi. Với vóc người tầm thước, tóc uôn ngắn, nước da trắng giúp cho cô trẻ hơn so với số tuổi. Vầng trán cô rộng , cao với khoảng 30 năm trong nghề, tất cả đã toát lên trên gương mặt vẻ đạo mạo của một người trí thức. Đôi mắt cô hiền từ rất phù hợp với giọng nói nhỏ nhẹ, từ tốn. Mỗi khi cô cười, nụ cười thật thân thiện và để lộ hai hàm răng trắng muốt, đều đặn. Tuy cô vẫn mặc áo dài đến trường như bao cô giáo khác nhưng trông giản dị qua những màu sắc sẫm hơn. Trong lớp, cô giảng bài thật dễ hiểu. Nếu có bạn nào chưa thông, cô không bao giờ to tiếng rầy la, chê bai mà còn khuyến khích cứ nêu lên những điều không hiểu để nghe cô giảng lại. Đối với học sinh yếu, cô còn dành thời gian hướng dẫn thêm, đễ tất cả học trò mình ai cũng tiến bộ. Đối với các em có hoàn cảnh khó khăn, cô đặc biệt lưu tâm và tìm cách giúp đỡ. Có lần em nằm viện cả tuần, thật là cảm động khi cô vào bệnh viện thăm. Cô đã để nhiều tâm sức vào mọi hoạt động của lớp, của đội. Mỗi khi lớp chúng em được tuyên dương, được khen thưởng, cô biểu hiện niềm vui bằng nụ cười thật tươi. Gương mặt cô đôn hậu, tính tình cô hiền lành nên rất được lòng đồng nghiệp, phụ huynh học sinh. Cô còn tận tình đến nhà phụ huynh để trao dổi nhằm cùng nhau sửa chữa những thiếu sót trong học hành của đứa trẻ . Vì vậy cha mẹ học sinh rất yêu mến và tin tưởng cô. Chúng em xem cô như người mẹ thứ hai bởi đức tính của cô luôn khoan dung và độ lượng. Mặc dù không còn gặp cô ở trường nữa nhưng trong lòng em vẫn còn đó sự kính mến, vẫn còn nhớ da diết những kỉ niệm trong thời gian cô dìu dắt. Bây giờ, cô Tâm về đâu, ở đâu? Em tin rồi một ngày nào đó, em sẽ tìm gặp lại cô : một người thầy đã cho em nhiều ấn tượng và tình cảm sâu sắc nhất trong thời thơ ấu.
Em tên là Trần Hùng Luyện, 8 tuổi, học sinh lớp 2A trường Tiểu học Quang Trung, huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định. Lớp có 39 học sinh, trong đó có 8 bạn là học sinh giỏi. Cô giáo Lê Như Quỳnh phụ trách lớp 2A là giáo viên giỏi cấp tỉnh. Cô xinh đẹp dịu dàng. Cô coi chúng em như đàn con nhỏ yêu thương của cô. Em rất yêu cô, rất thích nghe cô đọc thơ trong giờ Tập đọc.
Write a short paragraph about the changes in your village: These days life in my village is quiet much different from the one in the past. The first change is that, there are more new houses made of bricks instead of earthen ones. An another change is that, we do not have to travel on narrow and bumpy roads. We now can travel faster because we use motorbikes and cars. Next, some houses are even equipped with modern household appliances: smart TV, the Internet and air conditioner...For these reasons. my villagers live a more an easier life at present and I feel so happy with these changes in my village.
Để bài văn đặc sắc hơn mình sẽ làm dài luôn.
Hôm nay là sinh nhật Tôi. Mọi năm vào ngày này, tranh thủnhững phút ra chơi. Tôi lại háo hức đưa tận tay từng đứa bantrong lớp một tấm thiệp mới sinh nhật nhỏ xinh, kèm theo một nụcười thật tươi tắn và lời nhắc "Bạn nhớ đến nhé !". Nhà Tôichẳng khá giả gì (bố mẹ đều là công nhân), nhưng cứ đến sinhnhật Tôi là bố mẹ nó lại tổ chức một buổi tiệc ngọt nho nhỏ đểTôi mới bạn bè đến chung vui. Mỗi lần sinh nhật ấy, với Tôi lạilà một trong những ngày vui và đáng nhớ nhất trong năm. Nhưng hôm nay, cái cảm giác háo hức ấy không có ở trong âm, mà ngược lại, nó thấy buồn và ngại khi bạn nào đó nhắc đến ngày sinh nhật của mình. Bởi vì tối nay, nó sẽ không có buổi tiệc mừng sinh nhật. Mẹ Tôi vừa phải nằm bệnh viện để chữa trị một căn bệnh nặng. Dù đã xuất viện, nhưng mẹ nó vẫn còn yếu, hằng ngày vẫn phải dùng thuốc và chưa thể đi làm được. Bao nhiêu tiến bạc bố mẹ nó chất chịu, dành dụm được đều đã dùng hết cho việc chữa bệnh của mẹ. Một minh bố đi làm chỉ đủ tiền để thuốc thang cho mẹ và chi tiêu hằng ngày trong gia đình. Hôm trước, bố đã bảo với Tôi rằng bố mẹ không có tiền để tổ chức sinh nhật này cho nó, rằng sinh nhật sau, khi mẹ đã khoẻ, đã đi làm thì bố mẹ sẽ lại tổ chức sinh nhật cho nó như mọi năm. Tôi hiểu lời bố, vì nếu bố không nói thì trong hoàn cảnh gia đình hiện tại, nó cũng không muốn đòi hỏi bố mẹ phải tổ chức sinh nhất cho mình. Rồi buổi học cũng đã trôi qua mà Tôi không hề nghe thấy ban nào nhắc đến sinh nhật của mình. Điều đó làm nó phần nào cảm thấy yên lòng, vi tuy các ban đều đã biết chuyên mẹ nó bị bệnh và đã nhiều lần tổ chức đến thăm hỏi, nhưng nó vẫn thấy rất ngại phải nói với bạn nào đỏ rằng vì thế mà tối nay bố mẹ không thể tổ chức sinh nhật để nó có thể mới các bạn đến chơi Tuy nhiên, việc không được bạn nào nhắc đến ngày sinh của mình cũng làm Tôi cảm thấy tủi thân. Chẳng lẽ, cả 29 bạn trong lớp, năm nào cũng được Tôi mới đến dự sinh nhật, mà hôm nay khi nó không mới thì chẳng có ai nhớ đến ngày sinh nhật của nó ? Sau bữa cơm tối, khi bố mẹ và Tôi đang ngồi bên bàn nước “tổ chức" sinh nhật "suông" cho Tôi bằng nước lọc và những câu chuyện của bố mẹ về những ngày Tôi mới ra đời, rồi lúc nó tập ngồi, tập đứng, tập đi, tập nói…., thì có tiếng gọi ở ngoài cửa : - .....(tự điền) ơi ! Đấy là tiếng của cái ....., lớp trưởng. Tôi ngồi ngẩn người ra, chưa biết phải làm gì thì bố đã giục. - Nào, con, đi ra mở cửa mới các bạn vào dĩ ! Chắc các bạn đếnmừng sinh nhật con đấy. – Nhưng mà - Tôi lúng túng - tối nay.., nhà tà... Bồ cươi, động viên Tôi – Con đừng ngại, cử ra mời các bạn vào đi ! Không có bánh kẹo thi ta mới các bạn uống nước vậy. Chắc các bạn sẽ vẫn vui vẻ và thông cảm thôi mà t Tám đứng dậy, ngập ngừng giây lát rồi đi ra mở cửa. Trước mặt Tâm là lớp trưởng .... với một bỏ hoa to trên tay. Bên phải ..... là ..... và ....., cả hai đang cũng bề một hộp quả to. Bên trái..... là lớp phó ...... đang xách một túi đường sữa. Dằng sau bốn người là tất cả các ban còn lại trong lớp. Mọi người cùng mỉm cưối với Tôi và đồng thanh hát to "Happy birthday to you"2. Tôi ngưỡng nghịu cười đón nhận bỏ hoa từ tay ...., cảm ơn tối lúng túng mới các bạn vào nhà, nó thấy mặt nóng bừng như bị sốt. Không để ý đến sự lúng túng của tôi, các bạn lần lượt đi vào nhà và ríu rít chào bố mẹ Tôi. Bố Tôi đã đem ba cái chiếu đối ra trải xuống nền nhà và mời các bạn ngồi xuống. ...... và ..... đặt cái hộp vào giữa rồi cùng mọi người ngồi xuống xung quanh. Riêng .... cùng với hai bạn lớp phó là ...... và ..... thì đến biểu mẹ Tâm túi đường sữa và hỏi hạn sức khỏe rồi mới lại chiếu ngói. Khi tất cả đã yên vị, các bạn đều đổ dồn ánh mắt về phía Tôi. Tâm cảm thấy trong những ánh mắt bạn bé ấy dường như đều lấp lãnh một niềm vui bị ẩn. Mặt Tôi nóng bừng. Sau một lát hồi hợp. Tôi run run nói: - Mình... mình rất cảm ơn các bạn đã nhớ đến sinh nhật minh. vì, vì điều kiện gia đình nên hôm nay nhà minh không có gì để mời các bạn, mong các bạn thông cảm.. - Không sao đâu. Tôi – lớp trưởng ..... nói, giọng chứng chạc như những người lớn. - Bọn mình đã biết là nhà Tôi đang gặp khó khăn mà Rồi....... chỉ vào hộp quả và nói tiếp : - Đây là quả của lớp tặng .... , ..... mở ra đi! Tôi run run mở hộp qua trong khi những ánh mắt lấp lãnh niềm vui bị ẩn của bạn bè vẫn đổ dồn vào nó. Khi nắp hộp được mở ra. Tôi ngắn người trong niềm vui sưởng bất ngờ. Xếp đẩy trong hộp không phải là những con giống, những bức ảnh ca sĩ ban nhạc hay những cuốn số tay như mọi khi, mà là những gói bánh, kẹo, ô mai, những túi mãn, cam, quýt, một bộ quân do và mấy quyển sách, vở. Nước mặt Tôi bỗng dàng lên đắy khoe mặt Chưa bao giờ nó thấy xúc động trước tỉnh cảm ban bè đến thủ. Có lề Tôi sẽ ngồi ngẩn ra như thế mãi tiêu như ...... không nhắc : — Kia ......, bay bành kẹo và hoa quả ra để tổ chức sinh nhật đi chứ : Rồi ...... cùng mấy bạn gái xúm vào cùng Tầm nhanh chóng bóc bánh kẹo, hoa quả bảy lên những cái đĩa do các bạn trai vừa chạy xuống bếp mang lên. Lát sau, cả bố mẹ cùng Tôi và các bạn đã hoà vào buổi tiệc sinh nhật thịnh soạn, vui vẻ và đảm ấm không kém gì những năm trước. Riêng Tôi, nó cảm thấy đây là buổi sinh nhật cảm động và vui vẻ nhất từ trước đến giờ.
Sau 49 năm kể từ ngày TPHCM được giải phóng, thành phố đã trải qua một hành trình đầy ấn tượng và phát triển không ngừng. Nơi này đã trở thành trung tâm kinh tế, văn hóa và du lịch hàng đầu của Việt Nam, thu hút hàng triệu du khách và nhà đầu tư từ khắp nơi trên thế giới. Với sự phát triển của nền kinh tế và hạ tầng, TPHCM bước vào thế kỷ 21 với tinh thần hùng mạnh và quyết tâm tiến lên.
Nhìn chung, thành phố đã trải qua sự biến đổi đáng kinh ngạc. Các quận trung tâm như Quận 1, Quận 3 đã phát triển vượt bậc với các tòa nhà cao tầng, trung tâm mua sắm hiện đại và những khu vui chơi giải trí sôi động. Trong khi đó, các quận ngoại ô cũng không ngừng mở rộng với các khu công nghiệp, đô thị mới và các cơ sở hạ tầng công cộng cải thiện.
TPHCM ngày nay không chỉ là một trung tâm kinh tế mà còn là một điểm đến văn hóa đa dạng và sôi động. Văn hóa đường phố, ẩm thực đa dạng và sự pha trộn giữa truyền thống và hiện đại làm cho thành phố trở thành điểm đến hấp dẫn cho mọi người. Đồng thời, việc bảo tồn di sản văn hóa và lịch sử của thành phố cũng được chú trọng, tạo nên một không gian sống đa chiều và phong phú.
Với tất cả những thành tựu và tiềm năng, TPHCM vẫn không ngừng phát triển và tiến lên trong thời gian tới, tiếp tục là động lực cho sự phát triển của cả đất nước Việt Nam.