K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Tham khảo: Nói và nghe: Kể lại một truyền thuyết - Hoc24

17 tháng 1 2022

1) Con rồng cháu tiên (Lạc Long Quân – Âu Cơ)

Đứng đầu top những truyền thuyết hay nhất Việt Nam phải kể đến là huyền thoại về nguồn gốc dân tộc nước nhà. Theo cách gọi này, Rồng là cha Lạc Long Quân còn Tiên là mẹ Âu Cơ.

Hễ là người Việt Nam đều tự nhận mình là dòng dõi của Lạc Long Quân và Âu Cơ bởi, truyền thuyết này nói rằng, vua Vua Lạc Long Quân vốn xuất xứ từ nhà Rồng, lấy Âu Cơ đẻ ra một cái túi chứa 100 baby, trai gái chia đều, trai gái có cả. Sau này, vì mẹ là giống Tiên và cha là giống Rồng nên không thể sống chung một vùng đất được rồi phân chia ra, 50 người theo mama lên rừng, còn 50 người lại theo bố của chúng xuống đại dương. Từ đó đến nay, hình thành nên người Việt Nam gồm 54 bộ tộc sống bình đẳng và thân thiết như ngày nay. Hóa ra nền tảng của chúng ta là từ đó ư? Có thể bạn không tin nhưng đó là câu chuyện có thật.

2) Sơn Tinh Thủy Tinh

Có bạn nào biết vì sao mưa thường đi với sấm chớp không ạ? Nếu xét theo góc nhìn của những nhà thiên văn thì đó là hiện tượng tự nhiên, nhưng khi chúng ta nhìn vào góc độ khác theo hướng thần thoại hơn chút xíu thì hãy đọc tiếp truyền thuyết Sơn Tinh Thủy Tinh qua nội dung tóm tắt sau.

Truyền thuyết này đến nay người ta vẫn thường gắn liền nó với những cơn mưa và trận sấm chớp. Lý do là vầy, vua Hùng có con gái tên là Mỵ Nương, xinh đẹp tuyệt trần, ông mở hội kén rể. Trong lễ hội, có hai chàng thanh niên cứng nổi trội nhất đó là Sơn Tinh và Thủy Tinh.

Sơn Tinh là sơn thần núi Tản Viên, còn Thủy Tinh là chúa thủy cung, tài năng và độ “soái ca” đều ngang ngửa nhau. Điều này vô tình làm khó nhà vua, đành phải nghĩ ra một trận đấu công bằng giữa hai người, chỉ cần mang lễ cầu hôn tới trước người đó sẽ dành chiến thắng.

Lễ cầu hôn phải đủ 100 phần cơm nếp, 100 cái bánh chưng, con voi có chín cái ngà, gà có chín cựa, ngựa có chín cái long màu hồng. Mỗi thứ như vậy phải là một cặp. Vì dưới biển nên Thủy Tinh có ít sản vật như nhà vua nói trên. Chỉ có Sơn Tinh là có thể tìm ra những món lạ nhanh chóng nộp cho nhà vua.

Kết quả là Sơn Tinh được làm phò mã, Thủy Tinh đùng đùng nổi giận, bèn dẫn quân lính đi đánh Sơn Tinh, cướp Mỵ Nương về. Một cuộc chiến lớn đã xảy ra giữa hai người nhưng do mạnh mẽ nên lần nào Sơn Tinh cũng dành phần thắng.

3) Thánh Gióng

Ai cũng ví ăn khỏe như Thánh Gióng và hùng mạnh cũng như ảnh luôn, nhưng có thể câu chuyện về vị anh hùng dân tộc này thì có thể đối với những người đã xa cái thời học sinh rồi không còn chút ấn tượng về thần thoại này nữa. Và đây, tương truyền rằng, Vua Hùng thứ 6, có một thôn nhỏ đặt tên là Gióng. Có hai ông bà lão trong thôn hiền lành, phúc hậu nhưng chẳng có lấy một đứa con. Một ngày không trăng, không sao, bà vợ ra ngoài đồng thì bất ngờ thấy một dấu chân to đùng, bả chỉ ướm thử xem có vừa không thôi. Nhưng kết quả thật khiến con người ta kinh ngạc, đó là chỉ ít tháng sau bà có baby. Chẳng ai ngờ được về nhà bà lại có tin vui và 1 năm sau sinh ra đứa bé nhìn dễ thương quá trời quá đất. Nhưng có điều hơi kỳ lạ là đến ba tuổi rồi mà vẫn không biết nói, biết cười, cũng chẳng biết đi, cứ đặt đâu thì nằm đấy. Rõ khổ!

Lúc bấy giờ có giặc Ân đến đánh chiếm bờ cõi nước ta. Nhà vua lo sợ nên truyền cho người đại diện đi khắp các vùng để tìm anh hùng tài kiệt, với mong muốn sẽ cứu được nước nhà. Đứa trẻ hay tin, thì đột nhiên mở lời, muốn mời sứ giả vào nhà (hơi bị bất ngờ cả nhà nhỉ, 3,4 tuổi không nói được tiếng nào mà bỗng nhiên nói rành mạch như thánh nhập ấy nhỉ?). Khi người đại diện vừa vào, đứa trẻ nói chuyện tỉnh bơ, cậu nói chỉ cần có một con ngựa sắt có khả năng tạo ra lửa, một cây roi và chiếc áo bằng sắt để giết hết bọn giặc khốn khiếp này.

Sau cái ngày nhận được thông báo từ người đại diện. Thằng bé ăn nhiều hơn và cũng nhanh lớn hơn. Trong lúc bọn địch đã đến chân núi Trâu, nước nhà lâm vào cảnh hoạn nạn, mọi người đều sợ hãi. Cậu nhận được những thứ mình cần khi nói chuyện với sứ giả thì liền vùng dậy, ưỡn vai và biến thành một người khác vừa cao to, khỏe mạnh vừa oai phong lẫm liệt. Chàng trai trẻ cùng với những dụng cụ chiến binh của mình và dĩ nhiên không thể vắng mặt con ngựa sắt được. Người và ngựa lao thẳng vào đám quân của địch, giết sạch hết chúng, không chừa một ai. Giải quyết hết bọn xấu, anh bạn đành phi ngựa bay lên trời. Sau này, mọi người nhớ đến công lao của chàng nên xây dựng đền thờ và phong chàng là Phù Ðổng Thiên Vương. Còn các bà mẹ khi kể lại câu chuyện này với các con nhỏ của mình đều muốn con mình mau ăn chóng lớn giống như Thánh Gióng trong câu chuyện vậy.

4) Hai bà Trưng

Nếu nhắc đến nữ anh hùng vĩ đại của dân tộc Việt Nam, thì chúng ta khó có thể quên được truyền thuyết nói về hai bà Trưng được đúng không mọi người nhỉ?

Trưng Trắc, Trưng Nhị là hai tiểu thư của Lạc tướng ở huyện Mê Linh, tỉnh Vĩnh Phúc ngày nay, thuộc dòng tộc vua Hùng Vương. Những năm 40 sau Công nguyên, hai chị emmạnh bạophát động khởi nghĩa ở cửa sông Hát kế bên sông Hồng, thuộc huyện Phúc Thọ, Hà Tây. Dưới sự lãnh đạo tài tình của hai Bà, nhiều cuộc khởi nghĩa địa phương được thống nhất thành một phong trào lớn, từ miền núi cho tới đồng bằng, gồm người Kinh lẫn các an hem dân tộc khác trong nước Âu Lạc thời xưa.

Kết quả là, cuộc chiến do Hai Bà Trưng cầm quyền lãnh đạo giành thắng lợi vẻ vang. Từ đó, nền tự chủ được phục hồi. Trưng trắc được lệnh cho lên làm Vua rồi đóng quân ở Mê Linh.

5) An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy

Trong thần thoại này, chắc hẳn chúng ta phải thừa nhận rằng “tình yêu không có lỗi, lỗi tại cây nỏ thần” cả nhà ạ!

Chuyện là vầy, sau khi hỗ trợ Vua An Dương Vương hoành thành Loa Thành xong, thần Kim Quy (Rùa Vàng) tặng cho vua chiếc vuốt để làm cây nỏ thần. Nhờ sức mạnh của nỏ thần bên nhà vua luôn thắng lợi trước sự tấn công của quân Triệu Đà đáng ghét, chẳng sợ một ai và cứ thế mà bình yên phát triển. Biết được bí mật của nước nhà, vài năm sau đó, nghĩ kế lập mưu, Triệu Đà cầu hôn Mị Châu cho Trọng Thuỷ, nhà vua đồng ý.

Một thời gian sau, Trọng Thủy đã lừa Mị Châu để nàng cho mình nhìn thấy nỏ thần và tìm cách ăn cắp nó về nước. Sau đó, Triệu Đà cậy có nỏ thần, đem quân sang đánh Âu Lạc. Một phần vì chủ quan mình có bảo bối trong tay, một phần là không nghĩ Triệu Đà sẽ xâm chiếm nước mình một lần nữa, do đó nhà vua chẳng có chút đề phòng gì cả. Kết quả là An Dương Vương thua trận, cùng Mị Châu chạy về phương Nam. 

Ngay lúc này con Rùa Vàng mới hiện lên kết tội Mỵ Châu, biết được là do con gái của mình nên mới mất đất nước nên nhà vua chém chết con rồi đi xuống biển. Mỵ Châu chết, máu chảy xuống biển thành ngọc trai. TTrọng Thủy đưa thi thể của Mị Châu về chôn cất tại Loa Thành, thân thể của nàng liền hóa thành ngọc thạch. Vì yêu thương và cảm giác tội lỗi nên Trọng Thủy đã nhảy xuống giếng tự tử. Người sau khi tìm thấy ngọc trai, lấy nước giếng rửa thì thấy nó sáng hơn rất nhiều.

6) Bánh chưng – bánh giầy

Có những câu chuyện thú vị về phong tục tập quán cũng như thói quen của người Việt chúng ta vào dịp lễ tết mà ít ai biết đến, điển hình đó là bánh chưng – bánh giầy.

Tương truyền rằng, vua Hùng Vương thứ 6 đã già nên muốn tìm đứa con trai tài đức vẹn toàn để cho nó nói ngôi. Nhà vua ra quy tắc là không bất kể út hay đầu, miễn là làm đúng trong ngày lễ Tiên Vương thì sẽ được làm Vua kế ngôi.

Các hoàng tử giàu có đều đua nhau sắm lễ thật hậu, thật ngon. Tuy nhiên người con trai thứ 18 là Lang Liêu lại rất khổ tâm vì nhà nghèo, hàng ngày chỉ biết làm đồng áng nên không có cách gì mà tìm được món ngon để dâng lên cả. Sau một đêm nằm mơ, thấy có một vị thần mách nước. Sáng ngủ dậy, chàng bèn lấy gạo nếp, đậu xanh và thịt heo làm thành hai thứ bánh, loại hình tròn, loại hình vuông dâng lên vua cha.

Vua thấy bánh có hương vị đặc biệt, lại mang ý nghĩa và biểu tượng tốt lành nên lấy hai thứ bánh này đặt làm tế lễ. Rồi đặt tên cho chúng, bánh tròn là bánh giầy, bánh có bốn góc cạnh là bánh chưng và cho Lang Liêu nối vị.

Cho đến nay, việc gói bánh chưng và bánh giầy cúng lễ tổ tiên trở thành phong tục không thể thiếu trong ngày Tết của người Việt mình.

7) Mai An Tiêm: nguồn gốc dưa hấu

Có rất nhiều người ăn dưa hấu nhưng ít ai biết được nguồn gốc của chúng từ đâu ra. Bây giờ, chúng tôi xin kể tóm tắt về câu chuyện này như sau:

Mai An Tiêm là nhân vật huyền thoại cũng vào giai đoạn Hùng Vương. Anh vốn là nô bộc, được vua tin yêu cho làm quan, dần dần trở nên giàu có. Sau này, do làm trái ý vua nên chàng bị đẩy ra ngoài hoang đảo, nghe nói đó là khu vực Nga Sơn, Thanh Hóa. Tại đây, anh và người vợ chăm chỉ làm ăn, rồi vô tình nhặt được hạt giống, ảnh mạnh dạn gieo nó, chăm sóc nó, kết quả là cho ra loại quả dưa hấu có vị ngọt mát, ăn đỡ khát, khỏe người.

Theo thời gian, tin đồn về đến tai nhà vua, hóa giải được hiểu lầm, An Tiêm được nhà vua cho hồi cung và trở lại với ngôi vị ban đầu.

19 tháng 1 2019

Mình ghi lộn tiếng việt 5 nha

22 tháng 2 2019

ngu bỏ mẹ

Ngày xửa, ngày xưa, có hai anh em nhà kia cha mẹ mất sớm. Người anh tham lam, khi chia gia tài liền chiếm hết nhà cửa, ruộng vườn cha mẹ để lại, chỉ cho người em một túp lều nhỏ và mảnh vườn, trong đó có cây khế ngọt. Người em không chút phàn nàn, ngày ngày chăm bón cho mảnh vườn và cây khế.

Năm ấy, cây khế trong vường nhà người em ra quả rất sai. Từng chùng quả chín vàng như năng lúc lỉu trên cành. Người em nhìn cây khể mà vui mừng, tính đem bán để lấu tiền mua gạo.

Một hôm, có con chim lạ từ đâu bay đến ăn khế. Thấy cây khế bị chim ăn xơ xác người em ôm mặt khóc. Chim bỗng cất lời:

“Ăn một quả trả một cục vàng

May túi ba gang, mang đi mà đựng”

Người em nghe chim nói tiếng người lấy làm kinh ngạc, bèn vể kể cho vợ nghe. Hai vợ chồng may một chiếc túi vừa đúng ba gang, chờ chim đến. Hôm sau, chim bay đến, bảo người em ngồi lên lòng mình. Chim bay rất xa, dên một hòn đảo đầy vàng bạc giữa biển khơi bao la. Người em lấy vàng bỏ đầy túi ba gang rồi lại theo chim trở về nhà. Từ đó, người em trở nên giàu có.

Người anh nghe thấy em giàu liền sang chơi và lân la hỏi chuyện. Em không giấu giếm kể lại cho anh tường tận mọi điều. Người anh nằng nặc đòi đổi nhà cửa ruộng vườn của mình lấy mảnh vườn và cây khế, người em dù không muốn nhưng thấy anh cương quyết quá cũng đành đởi cho anh.

Mùa năm sau, cây khế lại sai trĩu những quả vàng chín mọng, người anh khấp khởi mừng thầm, ngày ngày ngóng chờ con chim lạ tới. Thế rồi một hôm, chim tới ăn khế, người anh giả vờ khóc lóc, chim cũng nói:

“Ăn một quả trả một cục vàng

May túi ba gang, mang đi mà đựng”

Người anh nghe vậy, mừng như mở cờ trong bụng, vội vã cùng vợ may một chiếc túi to thật là to. Hôm sau chim tới đưa người anh đi lấy vàng ở hòn đảo xa lạ nọ. Nhìn thấy vàng bạc châu bái trên đảo, người anh vội vàng nhết đầy túi to, lại còn giắt khắp người. Khi người anh leo lên lưng chim, chim phải vổ cánh mấy lần mới bay lên được. Vì quá nặng nên chim bay chậm, mãi vẫn ở trên biển. Chim bảo người anh vứt bớt vàng bạc đi nhưng anh ta không chịu. Chim nặng quá, nghiêng cánh, thế là người anh tham lam cùng túi vàng rơi xuống biển sâu, không bao giờ trở về được nữa.

17 tháng 9 2018

“Thạch Sanh” là một truyện rất hay mà em luôn nhớ đến bây giờ. Câu chuyện này đã dược cô giáo em kể thật hấp dẫn vào cuối tiết học như sau đấy.

Ngày xưa, có hai vợ chồng tuổi già mà chưa có con. Thấy họ tốt bụng, hay giúp mọi người, Ngọc Hoàng bèn sai Thái tử xuống dầu thai làm con. Từ dó, người vự có mang nhưng đã qua mấy năm mà không sinh nở. Rồi người chồng lâm bệnh mà mất. Mãi về sau người vợ mới sinh được một cậu con trai.

Khi cậu bé vừa khôn lớn thì mẹ chết. Cậu sống lủi thủi trong túp lều cũ dựng dưới gốc da, cả gia tài chỉ có một lưỡi búa của cha dể lại. Người ta gọi cậu là Thạch Sanh.

Một hôm, có người hàng rượu tên là Lý Thông. Lý Thông gạ cùng Thạch Sanh kết nghĩa anh em để lơi dụng. Thạch Sanh vui vẻ nhận lời và đến sống chung với mẹ con Lý Thông.

Bấy giờ trong vùng có con chằn tinh có nhiều phép lạ thường ăn thịt người. Quan quân không làm gì được, dân làng hàng năm phải nộp một người cho chằn tinh.

Năm ấy, đển lượt Lý Thông nộp mình. Mẹ con hắn nghĩ kế lừa Thạch Sanh đi canh miếu dể chết thay. Thạch Sanh thật thà, nhận lời đi ngay. Nửa đêm, chằn tinh hiện ra. Thạch Sanh dùng búa chém chêt chằn tinh. Chàng chặt đầu chằn tinh và lấy được một bộ cung tên bằng vàng mang về nhà. Mẹ con Lý Thông lúc đầu hoảng sợ vô cùng, nhưng sau đó Lý Thông nảy ra một kế dụ Thạch Sanh trôn đi vì dã chém chết con trăn của vua nuôi đã lâu.

Thạch Sanh lại thật thà tin ngay. Chàng từ giã mẹ con Lý Thông, trở về dưới gôc đa. Còn Lý Thông hí hửng đem đầu con yêu quái vào kinh dô nộp cho vua. Hắn được vua khen và phong cho làm Quận công.

Năm ấy, vua mở hội lớn dể chọn chồng cho công chúa nhưng không may nàng bị con dại bàng khổng lồ quắp đi. Đại bàng bay qua túp lều của Thạch Sanh và bị chàng dùng tên vàng bắn bị thương. Thạch Sanh lần theo dấu máu, tìm được chỗ ở của đại bàng.

Từ ngày công chúa bị mất tích, vua vô cùng dau khổ, hứa gả công chúa và truyền ngôi cho ai tìm được công chúa. Lý Thông tìm gặp lại Thạch Sanh và được chàng cho biết chỗ ơ của đại bàng. Thạch Sanh xuống hang để cứu công chúa. Chàng giết chết con quái vật rồi lấy dây buộc vào người công chúa, ra hiệu cho Lý Thông kéo lên. Không ngờ, sau đó Lý Thông ra lệnh cho quân sĩ dùng dá lấp kín cửa hang lại. Thạch Sanh tìm lối ra và tình cờ cứu dược con trai vua Thủy Tề. Chàng được vua Thủy Tề tặng cho cây đàn.

Hồn chằn tinh và đại bàng gặp nhau tìm cách báo thù. Chúng ăn trộm của cải trong kho nhà vua, đem tới giấu ở gốc đa để vu vạ cho chàng. Thạch Sanh bị bắt hạ ngục.

Lại nói chuyện nàng công chúa từ khi về cung, trở nên buồn rầu, chẳng nói chẳng cười. Bao nhiêu thầy thuốc giỏi cũng không chữa được. Một hôm, khi nghe tiếng đàn vẳng ra từ trong ngục, công chúa bỗng cười nói vui vẻ. Nhà vua lấy làm lạ, gọi Thạch Sanh đên. Chàng kể hết sự tình. Vua sai bắt hai mẹ con Lý Thông giao cho Thạch Sanh xét xử. Chàng không giết mà cho chúng về quê làm ăn. Giữa đường, chúng bị sét đánh chết, hóa kiếp thành bọ hung.

Nhà vua gả công chúa cho Thạch Sanh. Hoàng tử các nước chư hầu đến cầu hôn không được, liền tức giận họp binh lính cả mười tám nước kéo sang đánh. Thạch Sanh lấy cây dàn ra gảy. Binh lính mười tám nước bủn rủn tay chân, không đánh nhau được nữa, các hoàng tử phải cởi giáp xin hàng. Thạch Sanh thết đãi những kẻ thua trận bằng một niêu cơm tí xíu. Quân sĩ mười tám nước ăn mãi mà không hết. Bọn chúng bái phục và kéo nhau về nước.

Về sau, vua nhường ngôi cho Thạch Sanh.

Càng nghe câu chuyện, em càng yêu quý tính tình hiền lành, tốt bụng của Thạch Sanh và càng căm ghét những kẻ vong ân bội nghĩa như mẹ con Lý Thông. Em tự hứa với lòng là sẽ noi theo tấm gương tốt dể trd thành người có ích cho xã hội vì em hiểu đươc ý nghĩa sâu xa của truyện cô tích này là ở hiền gặp lành” và “ác giả ác báo”.

Học tốt

8 tháng 11 2016

Có một lần, tôi đã làm một việc khiến ba mẹ rất vui lòng. Cảm giác làm được việc tốt nên trong lòng thấy vui lắm, vì lúc ấy tôi mới học lớp bốn thôi.

Hôm đó, một ngày chủ nhật, ánh nắng mặt trời trải khắp không gian chiếu lên những giọt sương còn đọng trên lá cỏ làm nó lung linh như những viên pha lê. Một ngày được nghỉ ngơi thư giãn sau một tuần học tập và làm việc vất vả của mọi người. "Một ngày rảnh rỗi mà không đi chơi thì thật là lãng phí thời gian", chỉ nghĩ thôi tôi thấy lâng lâng trong người. Tôi vừa đi ra phòng khách vừa hát "Một ngày mới nắng lên, ta đưa tay chào đón...là...la...lá...lá...la.." thì thấy ba mẹ lăng xăng làm chuyện gì đó, tôi tò mò hỏi "Ba mẹ đang làm gì vậy ạ?" "À! Ba mẹ chuẩn bị đi thăm bạn cũ, đã lâu rồi không còn gặp con à" ba tôi đáp. Mẹ nói với thêm vào "Hôm nay con trông nhà và giúp ba mẹ làm việc nhà nhé! Chiều ba mẹ về có quà cho con". Nghe mẹ nói xong tôi cảm thấy cụt hứng, những dự định được đi chơi tan biến, chưa làm việc gì mà cảm thấy mệt mỏi. Trước giờ tôi có động tay, động chân vào mấy việc này đâu, có thời gian rảnh là đi chơi với đám bạn nên mệt mỏi là phải rồi.

Ba mẹ tôi vừa ra khỏi nhà thì lũ bạn tôi chạy ùa vào "Linh ơi! Đi thôi!", một đứa trong bọn la lên, tôi ngạc nhiên hỏi "Đi đâu?" "Mày không nhớ hôm nay là ngày gì à?" Ngân hỏi lại, nó nhìn cái mặt ngơ ngác của tôi và nói tiếp "Hôm nay là ngày sinh nhật Minh Thư lớp mình đấy" Tôi chợt nhớ ra và nói "Chút xíu nữa là quên mất, cảm ơn các bạn nha". Tôi mời các bạn vào nhà và nói "Chờ tao một chút, đi thay quần áo". Bước vào trong nhìn thấy nhà còn bề bộn, dơ bẩn tôi chợt nhớ lời mẹ dặn lúc nãy tôi nghĩ bụng "Chết rồi nhà cửa như thế này làm sao mà đi được, với lại buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi". Tôi đắn đo cân nhắc có nên đi hay không, nếu đi thì tất cả việc nhà mẹ giao mình không làm chắc mẹ buồn lắm và mẹ phải bắt tay vào dọn dẹp thì càng vất vả. Còn nếu tôi không đi sinh nhật thì Minh Thư sẽ giận và không chơi với tôi nữa, sinh nhật nó bốn năm mới tổ chức một lần vì nó sinh vào ngày 29/2. Tôi phải làm sao đây...? Một đứa ham chơi như tôi đây mà bỏ lỡ một cuộc vui như vầy thì thật là đáng tiếc. Suy nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Chạy ra cửa nói với đám bạn là tôi không đi được và gửi lời xin lỗi đến Minh Thư. Có thể nó giận và không chơi với tôi thì cũng một thời gian ngắn thôi, thế nào rồi cũng quay lại, tính Thư trước giờ là như vậy.

Tôi bắt tay vào công việc. Bắt đầu là phòng ngủ, sắp xếp lại mền, gối cho ngay ngắn, quét dọn phòng sạch sẽ, kéo rèm lên cho nắng sớm vào phòng. Tiếp đến phòng khách phải quét bụi trên tủ, bàn, rửa bộ ấm chén uống trà của ba và lau sạch nền gạch. Bước xuống bếp thấy chén đủa ăn sáng còn ngổn ngang trên bàn, một thau đồ mẹ giặt chưa phơi, trên bếp còn bề bộn xoong nồi, tôi hít một hơi dài và bắt tay vào việc. Trước giờ tôi chưa làm việc này nhưng vừa làm vừa nhớ lại lời mẹ dạy, miệng ngân nga câu hát mà công việc đã xong lúc nào không hay. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy mồ hôi của mình chảy như suối vậy, cảm giác mệt mỏi xen lẫn niềm vui. Thành quả lao động của một cô bé luôn lười biếng, ỉ lại ba mẹ, nhiều lúc ba mẹ nói lắm mới giúp, bây giờ làm việc một cách tự giác và hoàn thành rất tốt công việc được giao, trong lòng thấy vui sướng làm sao! Hạnh phúc biết bao! Thật sung sướng khi mình đã chiến thắng bản thân để vượt lên chính mình.

Khỏi phải nói, chiều đó ba mẹ về, vừa bước vào nhà đã vui cười ba khen "Con gái của ba rất ngoan, biết nghe lời ba mẹ, cảm ơn con rất nhiều". Tôi bẽn lẽn "Dạ con đã lớn rồi phải không mẹ". Mẹ nói "Con mẹ đã lớn rồi, quà của con đây này" vừa nói mẹ vừa lấy trong túi ra một con gấu bông xinh xinh tặng cho tôi "Cảm ơn ba mẹ, con thích lắm". Mẹ làm cơm chiều thật ngon để đãi tôi vì thành quả lao động của một ngày "làm việc".

Sau ngày hôm đó tôi suy nghĩ nhiều về bản thân "Mình có thể làm được nhiều việc hơn thế nữa, tuổi nhỏ làm việc nhỏ tùy theo sức của mình". Hoàn thành một việc tốt làm cho ba mẹ vừa lòng và mình cũng cảm thấy hạnh phúc nhân lên gấp bội. Về sau tôi làm được nhiều việc hơn, cố gắng giúp đỡ ba mẹ bớt cực nhọc sau những ngày làm việc vất vả. Hôm nay tôi chia sẻ cho các bạn một mốc son trong đời và là một kỉ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi.

8 tháng 11 2016

Đề 1 ha !!!

2 tháng 7 2019

Những cảnh vật ở đền Hùng gợi nhớ truyền thuyết về sự nghiệp dựng nước và giữ nước của dân tộc ta là :

+ Đỉnh Ba Vì vòi vọi, nơi Mị Nương Ngọc Hoa – con gái Hùng Vương thứ 18 – theo Sơn Tinh về trấn giữ núi cao.

Cảnh vật nơi này gợi nhớ truyền thuyết Sơn Tinh, Thủy Tinh.

+ Núi Sóc Sơn, nơi in dấu chân ngựa sắt Phù Đổng, đánh thắng giặc Ân xâm lược.

Cảnh vật này gợi nhớ truyền thuyết Thánh Gióng.

+ Cột đá cao năm gang, rộng khoảng ba tấc. Cột đá đó An Dương Vương dựng và thề với các Vua Hùng giữ vững giang sơn.

10 tháng 1 2022

ĐÓ LÀ TRUYỀN THUYẾT 

THÁNH GIÓNG 

AN DƯƠNG VƯƠNG

SƠN TINH ,THỦY TINH

22 tháng 1 2019

Thật tình cờ trong ngày Giỗ Tổ Hùng Vương em được gặp bà Âu Cơ trong truyền thuyết "Con Rồng Cháu Tiên" bà đã kể cho em nghe về nguồn gốc dân tộc Việt Nam hãy tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ kì thú đó

Link:

https://h.vn/ly-thuyet/de-bai-trong-vai-au-co-hay-ke-lai-cau-chuyen-con-rong-chau-tien.2521/

nhớ bạn

22 tháng 1 2019

nó bị lỗi gửi nhầm

12 tháng 1 2022

Con Rồng cháu Tiên

12 tháng 1 2022

con rồng cháu tiên là truyền thuyết ở phú thọ mà