Bằng hình thức viết thư , hãy kể cho người bạn thân của em về một việc làm tốt của mình.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.
Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.
Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?
Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…
Kể lại một việc tốt mà em hoặc bạn đã làm
Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!
Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:
– Có chuyện chi đó cháu?
– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!
Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:
– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.
Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.
Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vỏ và đổ chơi nhưng em kiên quyết từ chối.
Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.
Viết một bức thư ngắn cho bạn hoặc người thân kể về việc học tập của em trong học kỳ 1 vừa qua.
Gợi ý:
+ Em định viết thư gửi ai? (Ví dụ: Viết gửi cho ông nội hoặc bà nội)
+ Dòng đầu thư em sẽ viết thế nào? Em xưng hô như thế nào để thể hiện sự kính trọng và yêu quý? (Ví dụ: ông nội (bà nội) yêu quý của con!)
+ Trong phần nội dung, em sẽ hỏi thăm ông (bà) điều gì, báo tin (kể) cho ông (bà) biết điều gì? (Hỏi thăm sức khỏe ông (bà); kể về kết quả học tập của em; kể cho ông (bà) tin mừng của gia đình em;…)
+ Cuối thư: Em chúc ông (bà) mạnh khoẻ, vui vẻ,…
+ Em hứa cố gắng chăm học, chăm làm,… đế ông (bà) vui. Hứa đến hè về thăm ông (bà)…
* Tinh cảm trong thư phải chân thành, đúng mực, không giả tạo, khách sáo.)
refer
Trước đây, em thường nghĩ rằng trong cuộc sống hằng ngày, không phải ai cũng có cơ hội để làm việc tốt. Nhưng rồi một chuyện xảy ra tuần trước đã khiến em hiểu là không phải như vậy. Em đã được chứng kiến một tấm gương người tốt việc tốt ngay trên đường phố.
Hôm ấy, trên đường đi học về, ngang qua một ngã tư, em đứng chờ ở phần đường dành cho người đi bộ. Vừa đói, vừa mệt, em chỉ mong đèn đỏ bật lên cho dòng xe cộ dừng lại để qua đường. Chăm chú nhìn vào cột đèn tín hiệu, em chẳng để ý gì đến những người xung quanh. Bỗng có tiếng: Bà ơi, khoan đã, chưa sang được đâu bà ạ! Em quay lại thì thấy một bà cụ đang định bước xuống lòng đường. Dòng xe cộ vẫn ào ào lướt tới. May quá, một bàn tay đã kịp kéo bà đứng lại. Đèn đỏ bật lên, em bước nhanh qua.
Ngoái lại, em thấy một bạn thiếu niên đang dắt bà cụ qua đường. Sang đến nơi, bạn ấy chỉ đường cho bà cụ đi xuôi xuống cuối phố. Bà cụ chống gậy dò dẫm từng bước. Còn bạn thiếu niên ấy đã hòa lẫn trong dòng người đông đúc.
Việc làm của bạn ấy đã đánh thức trong em sự quan tâm đến mọi người, dù là những người mình thoáng gặp trên đường. Em chợt hiểu ra rằng ai cũng có cơ hội để làm việc tốt, chỉ cần mình có một trái tim nhân hậu.
Đề 1:
Trong cuộc đời mỗi con người có biết bao kỉ niệm gắn với gia đình và bạn bè. Những kỉ niệm ấy đều thật đẹp và đáng quý biết bao. Đối với tôi, kỉ niệm gắn với Lan- người bạn thân thời thơ ấu luôn để lại dấu ấn khó phai trong tâm trí tôi.
Tôi với Lan học cùng lớp nên chơi rất thân với nhau. Mặc dù ở cách xa nhà nhau nhưng hôm nào Lan cũng đi qua rủ tôi đi học. Bạn bè trong lớp đều bảo chúng tôi gắn nhau như hình với bóng. Lần đó là sinh nhật lần thứ 10 của tôi, Lan hứa sẽ đến dự sinh nhật. Từ trước đó 1 tuần, tôi đã rất háo hức, mong chờ đến ngày sinh nhật của mình. Bố mẹ tôi chuẩn bị rất chu đáo, mua nhiều bánh kẹo và trang trí nhà cửa thật lộng lẫy, bàn ghế xếp chật cả nhà. Từ sáng sớm, bạn bè đã đến rất đông. Tôi nhận được rất nhiều món quà, nào là quyển sổ nhỏ với những hình vẽ ngộ nghĩnh, chiếc khăn mùi xoa được thêu rất cầu kì, những chú gấu bông dễ thương, cả những bó hướng dương như ánh mặt trời rực rỡ, những món quà lưu niệm xinh xinh... Tuy vậy, trong lòng tôi vẫn bồn chồn, lo lắng vì đã gần giữa trưa mà không thấy mặt mũi Lan đâu. Tôi bắt đầu băn khoăn: Hay là Lan quên mất nhỉ? Không thể nào, con bé này bình thường kĩ tính lắm mà. Cũng có thể Lan gặp chuyện gì bất trắc trên đường, nghĩ đến đây, lòng tôi lại càng như lửa đốt. Bỗng có tiếng Hoa reo lên:
- A! Lan đến rồi kìa!
Tôi vội vàng chạy ra ngoài cửa, bao buồn giận, lo lắng bỗng tan biến. Tôi hỏi Lan:
- Sao cậu tới muộn vậy? Mà xe đạp đâu sao không dắt vào?
Lan cười trừ trả lời:
- Xe tớ bị hỏng nên đi bộ đến đây
Trời ơi! Nhà Lan cách nhà tôi tận 10 km chứ ít gì. Tôi còn chưa hết xúc động thì Lan bỗng lấy từ đằng sau ra một chậu cúc nở hoa rất đẹp, vài cái nụ còn đang chúm chím hé mở những cánh đầu tiên, không biết Lan đã trồng nó từ bao giờ. Lan nói:
- Chúc mừng sinh nhật cậu nhé, mong cậu thêm tuổi mới cũng sẽ xinh đẹp như những bông hoa này.
Mọi người vây xung quanh trầm trồ, xuýt xoa khen ngợi chậu hoa và công sức chăm bón của Lan. Hoa nhanh nhẹn:
- Để mình lấy cho hoa ít nước, đi đường xa nên chắc chịu nhiều gió bụi rồi.
Tôi vô cùng biết ơn Lan vì món quà ý nghĩa này và cảm thấy mình thật may mắn khi có một người bạn chân thành như Lan.
Kỉ niệm với Lan sẽ mãi là hồi ức đẹp trong tâm trí tôi, mỗi lần nhớ lại, tôi đều bồi hồi xúc động và cay cay nơi sống mũi. Nhờ có Lan, thời thơ ấu của tôi đã thêm trọn vẹn và ý nghĩa.
Đề 2:
Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.
Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: Ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắn về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về đến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:
– Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi. – Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.
Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em. Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.
bài làm
Để có một môi trường xanh, sạch, đẹp, không bị ô nhiễm, mỗi người chúng ta phải có ý thức tham gia bảo vệ môi trường. Tôi cũng có một việc làm tốt góp phần bảo vệ môi trường, đó là tham gia trồng cây đầu xuân ở trường. Sáng chủ nhật đầu xuân, chúng tôi đã có mặt đầy đủ ở vườn trường. Trên tay chúng tôi là những dụng cụ để trồng cây, nào là xẻng, cuốc.... Rồi cô giáo chủ nghiệm lớp tôi phân công từng công việc cho chúng tôi. Song, chúng tôi hào hứng bắt tay vào trồng cây luôn, vì ai cũng muốn góp phần bảo vệ môi trường xanh, sạch, đẹp. Rồi nhóm một bắt đầu dùng những cái chép đào từng cái hố nhỏ một thẳng hàng để trồng những cái cây non vào. Còn tôi là thành viên trong nhóm hai, tôi cùng các bạn đặt những cây non nớt vào cái hố nhỏ và dùng đôi bàn tay mềm mại của mình vun đất vào gốc cây. Rồi lần lượt, lần lượt... nhóm hai chúng tôi đã phủ xanh cả khu vườn trường. Nhưng để những cái cây non thêm xanh tốt, tươi lớn hơn là phải nhờ đến nhóm ba. Các bạn đã cùng nhau tưới nước lên cả mảnh vườn cây nonxanh mơn mởn. Chắc hẳn những cái cây non sẽ cảm ơn chúng tôi nhiều lắm vì đã trồng ra chúng và còn chăm sóc chúng nữa. Chúng tôi làm việc tuy mô hôi đầm đìa nhưng vẫn vui vẻ tươi cười trò chuyện ríu ran, vui vẻ. Tôi rất vui và hạnh phúc khi đã làm được một việc tốt, bảo vệ môi trường thêm xanh tốt hơn nữa.
HỌC TỐT!!
Bài làm
Thanh Hóa, ngày 04 tháng 02 năm 2022
Minh Anh thân mến!
Chào bạn Minh Anh, mình là Mie đây. Dạo này bạn có khỏe không? Bạn cùng gia đình bạn như thế nào rồi? Còn mình thì vẫn khỏe. Trong thời gian vừa qua, mình đã có làm một việc làm tốt góp phần bảo vệ môi trường đấy. Trong bức thư lần này, mình sẽ kể cho bạn nghe việc làm đó của mình. Bạn biết đấy để có một môi trường xanh, sạch, đẹp, không bị ô nhiễm, ai cũng phải có ý thức tham gia bảo vệ môi trường. Và mình cũng có một việc làm tốt góp phần bảo vệ môi trường, đó là tham gia trồng cây đầu xuân ở trường. Sáng chủ nhật đầu xuân, mình cùng các bạn trong lớp đã có mặt đầy đủ ở vườn trường. Trên tay của mình và mọi người đều là những dụng cụ để trồng cây, nào là xẻng, cuốc.... Rồi cô giáo chủ nhiệm lớp mình phân công từng công việc cho bọn mình.Bọn tớ đều rất hào hứng bắt tay vào trồng cây luôn, vì mọi người ai cũng muốn góp phần bảo vệ môi trường xanh, sạch, đẹp. Rồi nhóm một bắt đầu dùng những cái xẻng đào từng cái hố nhỏ một thẳng hàng để trồng những cái cây non vào. Còn mình là thành viên trong nhóm hai, và mình cùng các bạn có nhiệm vụ là đặt những cây non nớt vào cái hố nhỏ và dùng những đôi bàn tay mềm mại của bọn mình vun đất vào gốc cây. Rồi lần lượt, lần lượt... nhóm hai chúng mình đã phủ xanh cả khu vườn trường. Nhưng để những cái cây non thêm xanh tốt, tươi lớn hơn là phải nhờ đến nhóm ba. Các bạn đã cùng nhau tưới nước lên cả mảnh vườn cây nonxanh mơn mởn. Chắc hẳn những cái cây non sẽ cảm ơn chúng mình nhiều lắm vì đã trồng ra chúng và còn chăm sóc chúng nữa. Chúng mình đã làm việc hơi vất vả và mồ hôi rơi nhiều nhưng vẫn vui vẻ, hạnh phúc vì bọn mình có thể làm một việc dù rất nhỏ nhưng đã góp phần làm cho môi trường xanh, sạch, đệp. Mình rất vui và hạnh phúc khi đã làm được một việc tốt, bảo vệ môi trường thêm xanh tốt hơn nữa.Bạn thấy thế nào về việc làm của mình và các bạn cùng. Mình xin dừng bút tại đây. Mong bạn trả lời và phản hồi thư của mình.
Ký tên
Mie
(Em thay chỗ in đâm đi nhé, chị có lấy trên mạng í nhưng cũng đã thay đổi vài chỗ)
1/ Ông bà đã giúp em giặt quần áo , bảo vệ những lần bị bố mẹ la mắng ,....
Suy nghĩ của em : Em rất biết ơn ông bà và cảm thấy càng yêu ông bà hơn nữa. Vì ông bà đã vì em mà bảo vệ cho em, không để em phải chịu khổ,...
2/ Một số việc mà bố mẹ tốt đã làm cho em :
+ Che chở em những ngày còn nhỏ xíu.
+ Bảo vệ em khỏi những điều xấu, để cho em một cuộc sống ấm no.
+.....
Suy nghĩ của em : Em cũng rất biết ơn và yêu bố mẹ, bố mẹ cũng đã dành hết nữa cuộc đời còn lại để chăm sóc cho em, không ngại khó khăn, gian khổ mà vùng dậy che chở, che chắn khỏi những bão táp, giông tố ngoài kia.
1, Với em
+ Chăm sóc, giúp đỡ em mỗi khi em gặp khó khăn
+ Giáo dục em về mặt làm người
+ Giúp em mỗi khi ba me không có nhà
+ Chơi với em mỗi khi ông bà rảnh
+ Chăm sóc em mỗi khi em ốm
+ Dạy cho em những gì em không biết.
Với người khác :
+ giúp làng xóm láng giềng vượt qua khó khăn đau thương mất mát chiến tranh
+ Ông bà giúp con cháu về mặt tinh thần lẫn thể chất
Em nghĩ rằng ông bà làm những việc đó là hoàn toàn hợp lý và đúng lương tâm của mình , và đó là nhữug việc nên làm
2, mẹ làm cho em
+ Nuôi em khôn lớn
+ nhẫn nại giáo dục một đứa bướng bỉnh như toi
+ quan tâm tôi
+ lo lắng từng miếng ăn áo mặc của toi
+ cho em biết đúng , biết sai
+.......( nói chung là nhiều bởi vì cha mẹ là nhưunxg người ko thể kể nhưunxg việc làm đã làm cho chính mình )
Chào Vy
Lâu lắm rồi mình mới viết thư cho bạn nhỉ?Kể từ hồi bạn chuyển đi đến giờ làng xóm xung quanh,trường học cũng có nhiều thay đổi nhưng các bạn trong lớp vẫn nhớ và quý mến bạn!Bạn thế nào rồi??Khỏe không??Việc học vẫn ổn định và đặt thành tích nhất lớp chứ?Cho mình hỏi thăm sức khỏe gia đình bạn nhé
Vy biết ko??Tuần vừa qua trường mình đã tổ chức phong trào thi đua làm việc tốt,mọi người ai cũng hăng hái tích cực làm thật nhiều việc đó.Và mình cũng đã làm được một việc tốt mình vui lắm và muốn chia sẻ niềm vui này với bạn
Đó là một buổi chiều mình đi học về,với cái nắng chói chang của mùa hè mình mong trở về nhà thật nhanh để có thể nhâm nhi ly nước đá,nhưng rồi mình bỗng thấy có một bà cụ đang xách rất nhiều đồ,có vẻ rất nặng mà hình như bà còn muốn sang đường nhưng xe đông quá.Nhìn thấy bà vất vả như vậy mình không nỡ vì thế mình đã chạy nhanh lại đỡ từ tay bà túi đồ lỉnh kỉnh nhẹ nhàng hỏi bà:
-Bà ơi,bà muốn sang đường ạ?Vậy để cháu giúp bà nhé!
-Bà cảm ơn con,con tốt bụng quá.Bà nở nụ cười trìu mến nhìn mình
Giúp bà qua đường xong mình vẫn thấy bà ngồi đợi xe bus thế là mình ngồi xuống bên bà hỏi:
-Bà ơi,bà đi đâu ạ??
À,cháu gái bà mới sinh bà lên thăm nó,mà cháu có biết chuyện xe nào thì đi đến bệnh viện phụ sản ko??
-À,nếu vậy thì trùng hợp quá,cháu cũng đang định đi chuyến xe ấy,cháu với bà đi chung được ko ạ?
Bà nở nụ cười móm mém nói:
-Cháu giúp bà nhiều quá,ngoan ghê
-Hihi,cháu cảm ơn bà
Chuyến xe số 06 dừng lại mình giúp bà lên xe cầm đồ chọn cho bà chỗ ngồi thoáng ko bị say.Xe vẫn cứ chạy trên con đường đầy nắng mình ko biết mệt mọi đã tan biến đâu hết chỉ còn lại niềm vui,lạ ghê ây!
Bỗng xe phanh lại
-A,kia rồi bệnh viện đa khoa phụ sản-Mình reo lên,quay sang bà mình nói:
Bà ơi,mình xuống thôi,đến nơi rồi!
-Vậy à.ta đi thôi!
Hai bà cháu đi vô bệnh viện mình nhanh nhẹn tìm số phòng giúp bà
-Hm.....m số 109 ở đâu ta?
-A đây rồi,bà ơi phòng đây rồi-Mình reo lên vui sướng
-Vậy à,vô vô đi cháu-Bà vui ko kém mình
Ngoại-Tiếng gọi của ai đó khiến bà giật mình,như nhận ra cháu gái mình bà chạy lại liền hỏi han:
-Cháu sinh có đau ko?
-Ko mệt lắm chứ?
Nhìn bà ân cần hỏi han cháu gái mình vui lắm,ơ nhưng như thế này liệu có phải việc tốt ko nhỉ?
-Cháu gái lại đây nào-Bà kêu mình
-À,dạ vâng
Đây là cô bé đã giúp bà đi đến đây cháu nó ngoan lắm!
-Oh vậy sao?Chị cảm ơn em nhé!
-Dạ ko có gì đâu ạ,giúp bà em cũng thấy rất vui
Mình ra về trong lòng có một niềm sung sướng khó tả,mình hạnh phúc vì có thể giúp mọi người ra là làm việc tốt vui vậy đó Vy ạ
Con viết về Miyuki à?