Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Đáp án :
A. Nếu cả nhóm cùng bàn bạc kĩ càng thì cả nhóm sẽ có một kết quả tốt
B. Nếu Gà chịu khó tập bơi thì nó sẽ bơi được
Học tốt !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
A. Nếu cả nhóm cùng bàn bạc kĩ càng thì MỌI CHUYỆN XẤU NÀY SẼ KO XẢY RA.
B. Nếu Gà chịu khó tập bơi thì GÀ ĐÃ KO BỊ ĐUỐI NƯỚC.
KO CÓ TỪ NGỌT NGÀO
BẠN Ý NHẮN HƠI KHÓ ĐỌC
A/TÍ TÁCH
B/NGÀO NGẠT
C/THẤP THOÁNG
D/LĂN TĂN
MIK NGHĨ LÀ ĐÁP ÁN B,NGÀO NGẠT VÌ ĐÂY LÀ TỪ GHÉP,CÒN NHỮNG CÂU A,C,D ĐỀU LÀ TỪ LÁY
Đáp án :
Là hi sinh vì tổ quốc, dành lại độc lập tự do cho dân tộc và ko chịu khuất phục trước kẻ thù.
# Hok tốt !
NỐI VỚI NHAU BẰNG DẤU PHẨY
NỐI VỚI NHAU BẰNG QUAN HỆ TỪ THÌ
NỐI VỚI NHAU BẰNG CẶP TỪ HÔ ỨNG CÀNG...CÀNG
Đc nối vs nhau bằng cặp từ hô ứng ...càng ... càng ..
Virus Corona đang được thế giới quan tâm rất nhiều. Bởi, nó mang lại hậu quả vô cùng lớn. Vì thế mà việc phòng bênh và ngăn chặn loại dịch này lan rộng là vô cùng quan trọng.
Dịch covid-19 hay còn gọi là dịch virus corona.Đây chắc hẳn là một cái tên rất quen thuộc đối vs chúng ta.Cái tên này đag gây xôn xao,hoang mang bik bao nhiêu ng dân chúng ta.Dịch này rất mạnh,có thể gây nguy cơ tử vong rất nhanh,điều đáng lo sợ nhất là dịch này hiện nay vẫn chưa có thuốc chữa trị.E cảm thấy nếu như dịch này càng ngày càng lan rộng,thì mọi đất nước sẽ có nguy cơ toang.Như thủ đô Hà Nội,tất cả các sân bay nước ngoài đều đag có mặt tại thủ đô Hà Nội,chính vì lý do đó Hà Nội đag rất nguy kịch,họ đag bị niêm phong.Điều đáng lo ngại là,khi ng dân Việt Nam thấy Hà Nội bị nguy kịch,chưa chuẩn bị đồ ăn.Nhờ vậy,mà ai cx chạy đi mua đồ ăn,chen chúc.Chính vì lý do đó mà đại dịch virus corona đag càng ngày lan rộng đến chống mặt.Nhờ đó,mà đất nước của chúng ta chia ra 2 phe.Một phe là chọn im lặng tức là k cần dự trữ đồ ăn,còn một phe là đag lo sợ sẽ cạn kiệt thức ăn nên chạy đi mua đồ về dự trữ.E nghĩ rằng bây giờ,ng dân đất nước chúng ta k nên chủ quan hay lo sợ quá.Chúng ta phải luôn bảo vệ bản thân theo những gì bộ Y tế đã nói.Nếu k có khẩu trang Y tế thì chúng ta nên dùng đỡ khẩu trang vải,vì nếu cứ mua những khẩu trang đag mắc tiền như 1 hộp khẩu trang là 350k,như thế chúng ta sẽ bị sà vào bẫy của bọn chúng,lỡ như giao hàng tới,chỉ có hộp mà bên trong toàn là giấy thì sẽ như thế nào.Vì vậy,nếu như bà con nào mà cần gấp lắm về khẩu trang Y tế thì nên chọn chỗ tốt để mua và luôn kiểm tra hàng nhé...
Văn mik chép trên mạng nên chỉ dùng để tham khảo Ông nội bạn An là người gần nhà em luôn được mọi người yêu quý. Vào lúc rỗi rãi, bố em thường mời ông nội bạn An sang nhà uống trà và trò chuyện.
Ông nội bạn An năm nay đã bảy mươi chín tuổi. Trông ông thật hiền từ. Nước da ông đỏ au, điểm đôi vết đồi mồi. Chòm râu trắng như cước rủ dài xuống ngực áo. Tóc và lông mày của ông đều bạc cả. Tuổi già, chân ông đã bắt đầu yếu đi. Tuy không phải chống gậy nhưng ông cũng không thể đi nhanh được. Thế nhưng lưng ông vẫn thẳng chứ không bị còng. Ông nói đó là do ông thường xuyên tập thể dục. Ông kể: Hồi trẻ, ông từng là đô vật của thôn đi thi đấu tranh giải cho cả tỉnh. Nhà bạn An còn giữ tờ báo chụp ảnh buổi lễ trao giải đấu vật mùa xuâ năm xưa của ông. Trong ảnh, trông ông phông độ lắm. Bình thường , ông không đeo kính. Chỉ khi nào đọc báo hay xem ti vi ông mới dùng đến kính.
Ông thường ngồi nói chuyện với bố em vào lúc buổi chiều. Giọng ông vẫn khỏe và sang sảng. Những lúc có chuyện gì vui, ông thường qua nhà kể với bố em. Ông ngồi tựa ghế, chuyện trò. Đến lúc cao hứng, ông lại đưa tay vuốt vuốt chòm râu. Có lúc mải nói chuyện, ông cứ cầm mãi chén trà trong tay, quên cả uống. Thỉnh thoảng, ông rủ bố em đánh cờ. Em không biết ai thắng ai thua, chỉ thấy hai người đánh mãi chẳng hết một ván cờ.
Công việc yêu thích của ông là nuôi chim và chăm sóc mấy chậu cây cảnh. Em và bạn An quấn ông lắm. Khi ông choc him ăn, hai đứa cứ sán lại để được ông sai vặt. Khi ông thông dong đi dạo trước ngõ, hai đứa lại quanh quẩn bên ông để được nghe ông kể chuyện, nào là chuyện mấy quả đồi xa xa mấy chục năm trước còn um tùm những cây, nào là chuyện gốc tích của ngôi chùa đầu phố, chuyện cây cầu bắc qua sông Hồng … em có cảm tưởng như nghe suốt cả mùa hè cũng chẳng hết chuyện ông kể.
Mấy hôm liền không thấy ông sang chơi, cả nhà em ai cũng nhắc. Hỏi An, mới biết ông có việc về quê đi giỗ. Vắng ông, ngày nào đi học về em cũng chạy qua hỏi An: “Ông nội cậu đã lên chưa?”. Bạn An cũng mong ông lên lắm. An còn nói nhỏ: “Bảo nhỏ với cậu, đừng nói với bố mẹ tớ. Lần này vê quê, ông sẽ tìm mua một con sáo lên cho nó tập nói”. Hồi hộp thật! Hai đứa bàn hôm nào ông lên sẽ ra tận đầu bến xe buýt để đón ông.
Những lúc học bài và làm một số công việc ba mẹ giao cho xong, em thường sang thăm bà Năm Hợi ở cạnh nhà em. Em thương bà, quý bà không chỉ ở chỗ bà như nội của em mà còn bởi tình cảm của bà đối với em, với lũ nhỏ trong xóm nữa.
Năm nay, bà đã ngoài bảy mươi tuổi, cái tuổi của một vầng trăng xế. Nghe nội kể lại, cuộc đời của bà Năm là một chuỗi dài những thương đau và vất vả. “Hơn hai năm nay, bà mới được ở ngôi nhà tường, mái ngói như bây giờ. Đó là nhờ Đảng và Cụ Hồ đấy cháu ạ!” Ngôi nhà tình nghĩa do úy ban Nhân dân xã xây cất là niềm an ủi bà những năm cuối đời. Cũng là nguồn động viên cho tuổi già và cũng làm mát lòng, mát dạ hương hồn nơi chín suối của ba người con đã hi sinh vì dân, vi nước. Hôm được phong danh hiệu “Bà mẹ Việt Nam anh hùng” một đợt với nội, bà nghẹn ngào không nói được nên lời. Đôi dòng lệ tuôn dài trên hai gò má đã nhăn nheo. Nội còn nói: “Giá như thằng Hoàng, thằng Hợi ra đi, để lại một vài đứa cháu thì cũng an ủi cho bà. Ai dè, đứa nào mất đi cũng chưa vợ con gì cả. Bây giờ để bà thui thủi một mình, tội nghiệp quá!”.
Những đêm trăng sáng, lũ trẻ chúng em thường tụ tập ở sân nhà bà, để được nghe bà kể chuyện: nào là chuyện thần thoại, cổ tích… nào là chuyện những năm đánh Mĩ, chuyện chú Hoàng, chú Hợi… Bao nhiêu là chuyện hay. Chuyện nào cũng hấp dẫn và đầy ý nghĩa không kém gì những mẩu chuyện trong sách. Giọng kể của bà êm như một làn gió nhẹ thổi qua, đưa chúng em về với cội nguồn của cha ông, về với những phong tục tập quán, giúp chúng em hiểu cặn kẽ hơn những năm đánh Mĩ, hiểu được những sự mất mát thương đau mà nhân dân ta phải chịu đựng trong cuộc chiến tranh. Những năm ác liệt ấy, không chỉ có chồng, con tham gia đánh Mĩ mà bản thân bà cũng đã từng là một chiến sĩ của đội quân tóc dài trong những ngày Đồng Khởi oanh liệt năm xưa.
Bà là hiện thân của đức hi sinh và chịu đựng của người mẹ Việt Nam anh hùng đáng kính, đáng