K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 9 2018

các bạn ơi, cho mình sửa lại nha :

- câu 2 ak: đổi từ hô hấp thành trao đổi khí, thanks mọi người nhiều

21 tháng 9 2018

Tôi có 1 người bố yêu thương tôi hết mực, mặc dù bố không phải bố ruột của tôi nhưng bố là người đã nuôi dưỡng tôi. Bố đã đem lại hạnh phúc cho tôi và mẹ. Đối với tôi bố là người đàn ông vô cùng tuyệt vời. Bố tôi tuy là con trai nhưng đã dạy tôi thêu thùa, làm việc nhà, vẽ, ... Mỗi khi tôi làm sai bố không đánh đâu mà bố nhẹ nhàng nói với tôi : Lần sau cố gắng sửa đổi nhé con! Tôi biết những lúc như thế bố rất buồn và cũng có lúc thất vọng về tôi vì vậy tôi đã sửa chữa những sai lầm của mình. Bố còn là 1 người rất chú ý đến gia đình, những việc nhỏ như balo tôi rách chẳng hạn, bố vá cho tôi rất đẹp. Khi tôi mới bước vào lớp 1, bố mua cho tôi từng chiếc bút chì, tẩy, giấy vẽ,... Những hành động và cử chỉ của bố khiến tôi cảm động lắm. Vì thế tôi mới thấm câu "Công sinh không bằng công dưỡng". Còn mẹ tôi là người phụ nữ luôn nghiêm khắc với tôi nhưng cũng rất yêu thương tôi. Mẹ là người đảm đang, mỗi sáng mẹ luôn dạy sớm để nấu cơm cho tôi ăn đi học, trưa khi tôi đi học về thì cơm nóng đã đợi tôi rồi. Mẹ luôn dạy tôi những đạo lí khi làm người phải : Yêu thương mọi người, biết sẻ chia với người khác khi người khác gặp khó khăn, tính đoàn kết. Tôi yêu mẹ và bố tôi lắm thế mà tôi chưa làm được gì để giúp đỡ bố mẹ...

21 tháng 9 2018

con cho wrecking ball  eat shit of dog

- Tư tưởng: Là quê hương của các tôn giáo lớn trên thế giới hiện nay: đạo Hin-đu, đạo Bà-la-môn, đạo Phật.

- Chữ viết: Người Ấn Độ đã có chữ viết riêng của mình từ rất sớm, phổ biến nhất là chữ Phạn. Chữ Phạn trở thành ngôn ngữ để sáng tác các tác phẩm thơ ca, văn học, các bộ kinh “khổng lồ”, đồng thời là nguồn gốc của chữ Hin-đu thông dụng hiện nay ở Ấn Độ.

- Văn học - nghệ thuật: Hàng loạt các tác phẩm chính luận, sử thi, kịch thơ,… Nổi tiếng nhất là hai bộ sử thi Ma-ha-bha-ra-ta và Ra-ma-ya-na. Thời Gúp-ta có Ka-li-đa-sa - ngôi sao của sân khấu và văn học Ấn Độ, tác giả của nhiều vở kịch nổi tiếng.

- Nghệ thuật kiến trúc: chịu ảnh hưởng sâu sắc của các tôn giáo. Nhiều công trình kiến trúc đền thờ, chùa mang đậm phong cách tôn giáo vẫn còn được lưu giữ đến ngày nay.

I Đọc- hiểu: Đọc kỹ đoạn văn sau và trả lời câu hỏi:  Những chùm phượng đỏ rực đã nở trên những chùm cây. Thế là mùa hè đã đên! Những tiếng ve kêu râm ran trong vòm lá như một dàn hợp xướng. Ánh nắng mặt trời nhảy nhót như những chú bé tinh nghịch. Mùa hè là khoảng thời gian nóng nực những cây cối lại thi nhau khoe sắc, kết trái thơm ngon. Những chú, cô chim thi nhau bay lượn tỏ...
Đọc tiếp

I Đọc- hiểu: Đọc kỹ đoạn văn sau và trả lời câu hỏi:

  Những chùm phượng đỏ rực đã nở trên những chùm cây. Thế là mùa hè đã đên! Những tiếng ve kêu râm ran trong vòm lá như một dàn hợp xướng. Ánh nắng mặt trời nhảy nhót như những chú bé tinh nghịch. Mùa hè là khoảng thời gian nóng nực những cây cối lại thi nhau khoe sắc, kết trái thơm ngon. Những chú, cô chim thi nhau bay lượn tỏ vẻ thích thú khi một mùa mới đến. Mùa hè là khoảng thời gian tụi học sinh được nghỉ ngơi sau những giờ học căng thảng, mệt mỏi. Mùa hè đến kỉ niệm trong tôi lại ùa về, sao lại mơn man quá! Những chiếc lá bàng rơi xuống sân, lũ học trò chúng tôi lại viết lên những dòng tâm sự chia sẽ: Bay đi! Mang những ước mơ của chúng tớ đi nhé!

1. Xác định phương thức biểu đạt chính của đoạn văn?

2. Ghi ra những câu văn chứ biện pháp tu từ so sánh.

3. Nêu nội dung của đoạn văn?

1
21 tháng 9 2018

1. Miêu tả

2 .so sánh a,tiếng ve.....hợp khớp

b,Anhs nắng ......chú bé tinh ngịch

nhân hóa:cây cối...khoe sắc

những chú .....một mùa mới đén

3Nội dung;tả vễ những ngày hè của cây cối, muôn hoa,chim thú.. và lòng khát khao của những bạn nhỏ khi mùa hè đến.

21 tháng 9 2018

"Nếu ai đó hỏi tôi thần tượng ai, tôi sẽ trả lời tôi thần tượng mẹ. Mẹ là bữa cơm chiều ngọt lành, là đôi găng tay mùa lạnh, là tấm chăn được ghém lại khi tôi trở mình lúc tối. Mẹ là ngọn đèn, là hơi ấm, là ngọn hải đăng soi đường. Tôi gắn bó với mẹ như thế đấy, gắn bó đến mức với tôi, mẹ là cả cuộc sống. Mọi góc trong cuộc đời tôi, có mẹ hiện diện. Và mẹ, cũng là người ảnh hưởng đến tôi lớn lao nhất" - Đó là tiếng lòng tri ân chân thành và xúc động của nữ sinh lớp 11 Dương Quỳnh Anh viết về mẹ, thần tượng của cô.

Mẹ tôi là giáo viên và là người thầy lớn của tôi. Nhẩm lại chặng đường ngắn 17 năm có mặt trên đời, tôi luôn thấy mẹ. Mẹ đặt đồng phục cho tôi vào lớp Một. Mẹ dắt tay ngày tôi nhập trường Tiểu học. Tôi thấy mẹ khi tôi được điểm mười đầu tiên và cả lúc tôi khóc thút thít ở trường khi thi học sinh giỏi lớp Năm. Và vừa mới chiều nay thôi, tôi cùng mẹ đi Siêu thị. Mẹ luôn cùng tôi, từ những ngày đầu tiên!

Ngày Nhà giáo Việt Nam, hẳn là của mẹ rồi! Nhưng bó hoa tôi muốn tặng mẹ, không phải là bó hoa tri ân cho một cô giáo dạy Văn cấp hai đã ngót hai mươi năm trong nghề, mà là bó hoa cho Người Thầy lớn trọn đời, của riêng tôi.

Những điều nhỏ nhặt và lớn lao

Mẹ đã dạy tôi đi bước đầu tiên, dạy tôi ăn, dạy tôi nói. Mẹ dạy tôi xúc cơm, xỏ giày, làm việc nhà. Mẹ dạy tôi chào cô hàng xóm, dạy tôi đi xe đạp, dạy tôi lúc bê bát canh nóng, đưa tay lên tai để không bị bỏng. Mẹ dạy tôi từ những điều nhỏ nhặt như thế, mà cũng lớn lao như thế.

Đôi khi bố tôi cười đùa, người tốt như mẹ tôi thời nay dễ bị thiệt, và rằng mẹ tôi hiền quá. Mẹ chỉ cười xòa. Mẹ là như thế. Mẹ tôi sống hết mình, và hết mình với mọi người. Mẹ chưa bao giờ nói thành lời, nhưng mẹ cho tôi thấy làm thế nào để giúp đỡ và sống vì những người xung quanh mình, hằng ngày.

Lớn lao ở chỗ mẹ không chỉ dạy tôi đi, mà còn đi sao cho vững; Mẹ không chỉ dạy tôi ăn, mà còn dạy ăn sao cho khỏe mạnh; Mẹ không chỉ dạy tôi nói, mà còn dạy nói sao cho hay, cho đẹp. Nhưng bài học lớn nhất từ mẹ mà tôi nhận được là bài học từ chính mẹ, từ cuộc sống và cách sống của mẹ.

Nếu ai đó hỏi tôi thần tượng ai, tôi sẽ trả lời tôi thần tượng mẹ. Mẹ là bữa cơm chiều ngọt lành, là đôi găng tay mùa lạnh, là tấm chăn được ghém lại khi tôi trở mình lúc tối. Mẹ là ngọn đèn, hơi ấm, ngọn hải đăng soi đường.

Tôi gắn bó với mẹ như thế đấy, gắn bó đến mức với tôi, mẹ là cả cuộc sống. Mọi góc trong cuộc đời tôi, có mẹ hiện diện. Và mẹ, cũng là người ảnh hưởng đến tôi lớn lao nhất.

Đôi khi bố tôi cười đùa, người tốt như mẹ tôi thời nay dễ bị thiệt, và rằng mẹ tôi hiền quá. Mẹ chỉ cười xòa. Mẹ là như thế. Mẹ tôi sống hết mình, và hết mình với mọi người. Mẹ chưa bao giờ nói thành lời, nhưng mẹ cho tôi thấy làm thế nào để giúp đỡ và sống vì những người xung quanh mình, hằng ngày.

Mẹ chiều tôi lắm. Có khi một ngày lạnh mà tôi thèm ăn kem, mẹ cũng dẫn tôi đi. Và khi tôi được điểm mười hay có bài văn được đọc trước lớp, mẹ thưởng tôi thật “hậu”.

Mẹ cũng chưa đánh đòn tôi thực sự một lần nào trong đời. Một hôm mẹ cười, bảo rằng, mẹ dạy tôi cũng khá thành công rồi. Tôi tròn mắt hỏi vì sao. Mẹ trả lời: “Vì tự con biết nói rằng con được chiều chuộng!”. Lúc đó tôi mới năm tuổi thôi.

Trân quý sự nghiệp trồng người

Có mẹ là một giáo viên, tôi phần nào hiểu hơn về thầy, cô và sự nghiệp trồng người. Từ lâu lắm rồi, tôi quen với hình ảnh mẹ cặm cụi với chồng giáo án, tập bài kiểm tra, với sổ điểm, sổ chủ nhiệm.

Tôi khi nhỏ không mơ về nghề giáo viên chỉ có viết bảng, gọi học sinh giơ tay và nghiêm giọng khi cần vì tôi hiểu rằng làm một giáo viên khó khăn và vất vả thế nào.

Mẹ tôi yêu nghề giáo, yêu nghiệp trồng người. Mẹ tâm huyết với từng bài giảng, mẹ có thể thức đêm để chấm và nhận xét bài làm học sinh thật chi tiết, vì như mẹ nói : “Để chúng nó biết sai còn sửa”. Mẹ tận tụy với công tác chủ nhiệm, luôn cố gắng sát sao, quan tâm, vì cũng như mẹ nói: “Dạy học không chỉ là dạy chữ, mà còn là dạy làm người”.

Nhiều khi nhìn mẹ tất bật sắm hai vai cô giáo ở trường và người vợ, người mẹ ở nhà, tôi thấy thương mẹ nhiều. Tự nhủ, ai cũng vậy thôi, người phụ nữ luôn phải sắm nhiều vai. Tôi luôn khâm phục mẹ vì mẹ có thể làm mọi thứ, với nhiệt tình và tâm huyết chừng ấy.

Và điều đó, giúp tôi nhìn cô thầy mình gần gũi hơn, thấu hiểu hơn và trân trọng hơn. Không hình tượng hóa, lí tưởng hóa, thầy cô của tôi cũng là những người bình thường làm nghề dạy học, nhưng vẫn cao quý lạ thường.

Và những gánh nặng cùng áp lực của nghề giáo, nhờ mẹ, tôi cũng hiểu hơn. Nếu ai đó nói theo nghề giáo cho nhàn, hẳn là người ấy nhầm! Nếu bác sĩ phải chịu trách nhiệm về sức khỏe, tính mạng của con người, thì người làm thầy cũng phải chịu trách nhiệm, một phần đáng kể, tới việc một người lớn lên có vẹn toàn, có thiện lương, có ích hay không.

Những thầy, những cô dạy học với nhiệt huyết có ảnh hưởng vô cùng lớn lao tới học sinh! Thầy cô dạy tôi không chỉ kiến thức, còn dạy tôi về quan hệ giữa người với người, về giá trị của trung thực, của nhẫn nại, kiên định và đam mê. Những người giáo viên, đích thực là những người thắp đèn - thắp lên ánh sáng trong học trò.

Tôi từng nhìn thấy mẹ vui đến chảy nước mắt khi nhận món quà là bức tượng cô giáo và tấm thiệp tự làm với lời chúc ngô nghê, chân thành của một nhóm học trò lớp sáu. Mẹ đọc thiếp, rồi cười hạnh phúc. Mẹ gấp cả giấy bọc cất đi như vật kỉ niệm. Khi ấy, tôi hiểu, được nhớ đến thật vui, thật quan trọng đến nhường nào! Tôi hiểu, sự tri ân có ý nghĩa lớn lao đến nhường nào!

Giá trị của lòng biết ơn không nằm ở trọng lượng hay giá cả của bó hoa, món quà bạn tặng thầy cô - điều mà ngày nay nhiều người vẫn nhầm tưởng - mà nằm ở tấm lòng và sự chân thành.

Lệch lạc thần tượng

Những cơn sóng hâm mộ ca sỹ, diễn viên Hàn Quốc mới đây khiến chúng ta có đôi chút hốt hoảng khi chứng kiến những hình ảnh fan khóc thét, ngất xỉu, đổ máu, cấp cứu… trong một số buổi biểu diễn.

Không chủ quan, không bảo thủ khi nói rằng, có một bộ phận người trẻ đang lệch lạc thần tượng và tạo ra những hiệu ứng không tốt.

20 tháng 9 2018

thế giới ki diệu đó là thế giới của tri thức; có tình thầy cô, tình bạn bè; có những khát khao những ước mơ những hoài bão

Tuổi học trò có lẽ là tuổi hồn nhiên, đẹp đẽ, trong sáng đơn thuần nhất trong cuộc đời mỗi con người. Cùng với âm thanh quen thuộc của tiếng ve, sắc đỏ rực rỡ của những chùm phượng vĩ thì cây bàng chính là hình ảnh quen thuộc, gắn liền sâu sắc với kí ức thời áo trắng thơ ngây.

hok tốt

20 tháng 9 2018

Tham khảo:

Tuổi học trò có lẽ là tuổi hồn nhiên, đẹp đẽ, trong sáng đơn thuần nhất trong cuộc đời mỗi con người. Cùng với âm thanh quen thuộc của tiếng ve, sắc đỏ rực rỡ của những chùm phượng vĩ thì cây bàng chính là hình ảnh quen thuộc, gắn liền sâu sắc với kí ức thời áo trắng thơ ngây.

Hok tốt!