câu chuyện của hạt dẻ gai có thể gợi lên liên tưởng đến trải nghiệm nào giúp em trưởng thành hơn trong cuộc sống ? hãy viết bài văn kể lại trải nghiệm đó
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Ai cũng có những người bạn thân, cùng nhau chia sẻ những kỷ niệm vui buồn. Với em, Trung là người bạn thân duy nhất và những kỷ niệm về tình bạn này đều in sâu trong tâm trí em, đặc biệt là lần hai đứa bị bố mẹ phạt vì tội rủ nhau vào quán chơi điện tử. Trung là cậu bạn tốt bụng, ngoan hiền nhưng hơi trầm tính, ít nói. Trung gần nhà, học cùng em từ những năm học mầm non và có nhiều sở thích chung giống nhau và khá hiểu nhau. Trung hay nhường nhịn em. Những lúc có chuyện gì buồn, cậu ấy đều lắng nghe em giãi bày. Tình bạn của chúng em cứ thế phát triển và có lẽ sẽ còn tiếp tục mãi mãi. Chuyện xảy ra cũng đã hai năm nhưng em vẫn còn nhớ mãi. Hôm đó là một buổi chiều thứ 6 mùa hè, trên đường đi học về như mọi ngày, chúng em vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên em chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, em rủ Trung đi vòng qua quán điện tử sau trường Mầm Non với ý định vào đó chơi trò chơi. Đó cũng là lần đầu tiên vào quán của hai đứa. Ban đầu, khi nghe em rủ, Trung đã rất sợ hãi, không dám đi cùng. Cậu còn khuyên em không nên vào đó. Em vì tò mò, hiếu động, vẫn muốn thử một lần cho biết trò chơi ấy như thế nào mà thấy mấy anh cấp hai vẫn hay rỉ tai nhau vào đó sau mỗi chiều tan học. Em thuyết phục Trung, đồng thời hứa sẽ chỉ vào đó một lần này thôi. Trung sau một phút phân vân đã đồng ý đi cùng, vậy là mấy phút sau chúng em đã có mặt ở quán. Những màn hình máy tính với những trò chơi điện tử hấp dẫn đã nhanh chóng cuốn hút chúng em. Mải say mê với các trò chơi, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua mà chúng em không hề hay biết. Đến khi báo hết tiền để chơi tiếp, nhìn ra ngoài trời đã nhá nhem tối, chúng em mới giật mình sợ hãi. Trung lo lắng lắm, chúng em chưa bao giờ đi học về muộn như thế này. Chắc chắn là bố mẹ hai đứa cũng đang lo lắng và đi tìm. Chúng em nhanh chóng về nhà, vừa đi vừa bàn nhau sẽ nói thế nào với bố mẹ. Em an ủi Trung là sẽ nhận lỗi vì đã rủ cậu ấy đi cùng. Vừa về đến đầu đường, đón chúng em là ánh mắt lo lắng và giận dữ của bố Trung. Em đang định nhận lỗi thì Trung đã nhanh chóng nhận hết lỗi về mình. Em không quá bất ngờ vì tính cậu ấy vẫn vậy, luôn nhường nhịn em. Em xin lỗi bố cậu ấy, kể lại toàn bộ sự việc và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Bố Trung bớt giận, căn dặn chúng em một hồi rồi đưa chúng em về. Bố mẹ hai đứa biết chuyện cũng rất buồn và thất vọng. Em thấy hối hận vô cùng, chỉ vì tò mò hiếu động, đã không làm chủ được mà rủ cả bạn cùng mắc sai lầm. Đó có lẽ là kỷ niệm buồn đáng nhớ nhất của chúng em. Chúng em đã hứa sẽ không tái diễn những hành động bồng bột như vậy nữa. Nếu một trong hai chúng em có ý định không tốt, người còn lại phải khuyên bảo, nhắc nhở hoặc ngăn cản. Tình bạn của chúng em đã trưởng thành và ngày càng lớn lên như vậy.
Ai cũng có những người bạn thân, cùng nhau chia sẻ những kỷ niệm vui buồn. Với em, Trung là người bạn thân duy nhất và những kỷ niệm về tình bạn này đều in sâu trong tâm trí em, đặc biệt là lần hai đứa bị bố mẹ phạt vì tội rủ nhau vào quán chơi điện tử.
Trung là cậu bạn tốt bụng, ngoan hiền nhưng hơi trầm tính, ít nói. Trung gần nhà, học cùng em từ những năm học mầm non và có nhiều sở thích chung giống nhau và khá hiểu nhau. Trung hay nhường nhịn em. Những lúc có chuyện gì buồn, cậu ấy đều lắng nghe em giãi bày. Tình bạn của chúng em cứ thế phát triển và có lẽ sẽ còn tiếp tục mãi mãi.
Chuyện xảy ra cũng đã hai năm nhưng em vẫn còn nhớ mãi. Hôm đó là một buổi chiều thứ 6 mùa hè, trên đường đi học về như mọi ngày, chúng em vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên em chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, em rủ Trung đi vòng qua quán điện tử sau trường Mầm Non với ý định vào đó chơi trò chơi. Đó cũng là lần đầu tiên vào quán của hai đứa. Ban đầu, khi nghe em rủ, Trung đã rất sợ hãi, không dám đi cùng. Cậu còn khuyên em không nên vào đó. Em vì tò mò, hiếu động, vẫn muốn thử một lần cho biết trò chơi ấy như thế nào mà thấy mấy anh cấp hai vẫn hay rỉ tai nhau vào đó sau mỗi chiều tan học. Em thuyết phục Trung, đồng thời hứa sẽ chỉ vào đó một lần này thôi. Trung sau một phút phân vân đã đồng ý đi cùng, vậy là mấy phút sau chúng em đã có mặt ở quán. Những màn hình máy tính với những trò chơi điện tử hấp dẫn đã nhanh chóng cuốn hút chúng em. Mải say mê với các trò chơi, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua mà chúng em không hề hay biết. Đến khi báo hết tiền để chơi tiếp, nhìn ra ngoài trời đã nhá nhem tối, chúng em mới giật mình sợ hãi. Trung lo lắng lắm, chúng em chưa bao giờ đi học về muộn như thế này. Chắc chắn là bố mẹ hai đứa cũng đang lo lắng và đi tìm. Chúng em nhanh chóng về nhà, vừa đi vừa bàn nhau sẽ nói thế nào với bố mẹ. Em an ủi Trung là sẽ nhận lỗi vì đã rủ cậu ấy đi cùng. Vừa về đến đầu đường, đón chúng em là ánh mắt lo lắng và giận dữ của bố Trung. Em đang định nhận lỗi thì Trung đã nhanh chóng nhận hết lỗi về mình. Em không quá bất ngờ vì tính cậu ấy vẫn vậy, luôn nhường nhịn em. Em xin lỗi bố cậu ấy, kể lại toàn bộ sự việc và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Bố Trung bớt giận, căn dặn chúng em một hồi rồi đưa chúng em về. Bố mẹ hai đứa biết chuyện cũng rất buồn và thất vọng. Em thấy hối hận vô cùng, chỉ vì tò mò hiếu động, đã không làm chủ được mà rủ cả bạn cùng mắc sai lầm. Đó có lẽ là kỷ niệm buồn đáng nhớ nhất của chúng em.
Chúng em đã hứa sẽ không tái diễn những hành động bồng bột như vậy nữa. Nếu một trong hai chúng em có ý định không tốt, người còn lại phải khuyên bảo, nhắc nhở hoặc ngăn cản. Tình bạn của chúng em đã trưởng thành và ngày càng lớn lên như vậy.
-----CHÚC BẠN HỌC TỐT-----

Giúp các học sinh tỏ lòng biết ơn với các thầy cô giáo vào ngày nhà giáo Việt Nam

Khi giặc Ân kéo quân đến chân núi Trâu, tình thế nguy cấp, Gióng từ một đứa trẻ ba tuổi không nói không cười bỗng vươn vai biến thành một tráng sĩ oai phong lẫm liệt. Hình ảnh này tượng trưng cho sự trưởng thành vượt bậc, sức mạnh tiềm tàng của dân tộc khi đất nước lâm nguy.
Gióng mặc áo giáp sắt, cưỡi ngựa sắt, tay cầm roi sắt xông thẳng ra trận tiền. Ngựa sắt của Gióng không chỉ là một con vật mà là một chiến mã phi thường, phun ra lửa, hỗ trợ đắc lực cho Gióng trong chiến đấu. Gióng dùng roi sắt đánh tan tác quân giặc, quân giặc chết như rạ. Hình ảnh roi sắt và ngựa sắt phun lửa thể hiện sức mạnh phi thường, vũ khí thần kỳ mà nhân dân ta ước mơ có được để đánh giặc.
Trong quá trình chiến đấu, roi sắt của Gióng bị gãy. Thay vì nao núng, Gióng đã nhổ những cụm tre bên đường để làm vũ khí tiếp tục chiến đấu. Chi tiết này vô cùng ý nghĩa, thể hiện tinh thần dũng cảm, kiên cường, không chịu khuất phục trước kẻ thù. Đồng thời, nó cũng cho thấy sự ứng biến linh hoạt, sáng tạo của người Việt trong chiến đấu, biết tận dụng mọi vật liệu có sẵn để chống giặc.
Cuối cùng, với sức mạnh phi thường và tinh thần chiến đấu quả cảm, Gióng đã đánh tan quân giặc Ân, bảo vệ bờ cõi đất nước. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Gióng cưỡi ngựa lên đỉnh núi Sóc Sơn, cởi áo giáp sắt bỏ lại rồi cả người lẫn ngựa bay về trời. Chi tiết Gióng bay về trời mang ý nghĩa thiêng liêng hóa người anh hùng, đồng thời thể hiện sự bất tử của Gióng trong lòng nhân dân. Gióng không màng danh lợi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã trở về với cõi vĩnh hằng, sống mãi trong tâm trí người dân Việt Nam.

Trường THCS Nguyễn Hồng Lễ là một ngôi trường khang trang và hiện đại, nằm tại trung tâm thành phố. Với cơ sở vật chất đầy đủ và đội ngũ giáo viên tận tâm, trường luôn tạo điều kiện tốt nhất cho học sinh phát triển cả về học tập lẫn kỹ năng sống. Mỗi lớp học đều được trang bị đầy đủ thiết bị học tập, từ máy chiếu, bảng tương tác đến thư viện phong phú sách và tài liệu. Các hoạt động ngoại khóa tại trường cũng rất đa dạng, từ thể thao, văn nghệ đến các câu lạc bộ học thuật, giúp học sinh rèn luyện và phát huy năng khiếu của mình. Trường THCS Nguyễn Hồng Lễ không chỉ là nơi truyền đạt kiến thức mà còn là môi trường phát triển toàn diện, nơi các em học sinh được trang bị những hành trang vững chắc cho tương lai.

Lễ hội Pháo Đài ở Cửa Lò là một minh chứng sống động cho văn hóa phong phú và đa dạng của người Việt. Mỗi năm, khi Tết đến xuân về, lễ hội lại diễn ra rộn ràng, mang theo hi vọng, niềm vui và những ước mơ mới cho một năm an lành, thịnh vượng. Đây là dịp không thể thiếu cho những ai yêu thích tìm hiểu văn hóa và muốn tận hưởng không khí Tết truyền thống của dân tộc Việt Nam.
văn mẫu:
bài làm:
Một cái tết nx sắp đến.Trong những ngày này,vc chuẩn bị chào đón năm mới cũng diễn ra náo nhiệt ở khắp mợi nơi,nơi nào cũng đều đón năm mới bằng những cách khắc nhau trường của tôi là một ví dụ:
Tết năm nay tôi đc đón tết ngay tại trường.Học sinh trường tôi cũng tổ chức hội chợ xuân truyền thống ngay tại sân trường.Hội chợ xuân này đc nhà trường,các thầy cô giáo và các bn các anh các chị chuổn bị suốt 2-3 tuần.Các thầy cô giáo,nhất là các thầy cô giáo CN lớp,cùng với hội PH và nhiều bn học sinh,sau mỗi buổi học,mọi người lại bắt đầu chuẩn bin cho ngày Hội chợ xuân ở trường tôi.Mọi người làm các công việc như:trang trí sân khấu chính,chuẩn bị những tiết mục văn nghệ chào đón các đại biểu,người thì bắt tay vào để lập môtk gian hàng nhi nhỏ,người sắp sếp các vật dụng cần thiết để lm một gian hàng hoàn chỉnh,người nấu ăn lm các loại đặc sẳn quê,....Đây là hoạt động thường niên diễn ra hằng năm của nhà trường,nhưng năm nay là năm đầu tiên tôi đc tham gia hoạt động này nên tôi cảm thấy rất hào hứng khi đc tham gia hoạt động này.
Sáng ngày 15,gần như mn và các thầy cô giáo đều tụ hợp đông đủ trong sân trường.Mọi người ai nấy vào việc của riêng mik.Đúng 13h30',lễ khai mạc chính thức bắt đầu.Sau màn giới thiêuk chương chình,đến cô Hiệu Trưởng trường lên phát biểu lễ khai mạc hội chợ.Sau lễ phát biểu của cô Hiệu Trưởng là tiết mục văn nghệ chào mừng như:hát múa sạp,nhảy hiện đại,hát dân ca,...Ấn tượng nhất là tiết mục sân khấu hoá kịch Bánh chưng,bánh giầy.Được thầy cô và mn khen ngợi..........vavvan
Mn tự nghĩ nha động não có thể vt giống nhx ko sao chép.Viết tiếp vô chỗ trống để đc một đoạn văn hoàn chỉnh theo ý mn!!

Qua đoạn thơ "Hồn quê", em cảm nhận được vẻ đẹp tâm hồn yêu thiên nhiên , yêu quê hương, yêu mẹ; tâm hồn nhạy cảm và tinh tế. Trong bài thơ, nhà thơ đã miêu tả rất chân thực những hình ảnh thiên nhiên như: gió đồng xanh, đất, lúa,..Nhà thơ còn bày tỏ nỗi thương xót khi chứng kiến hình ảnh mẹ hao gầy vì làm lụng. Ngoài ra, để miêu tả thiên nhiên quê hương đầy sinh động và đem lại nhiều xúc cảm cho bạn đọc như vậy, nhà thơ đã sử dụng tâm hồn nhạy cảm và tinh tế với vẻ đẹp thiên nhiên. Nói chung , bài thơ đã cho ta thấy vẻ đẹp tâm hồn yêu thiên nhiên, quê hương, đất nước kèm; tinh tế và nhạy cảm của nhà thơ.
Trong đoạn thơ "Hồn Quê" của tác giả Hảo Trần, em cảm nhận được vẻ đẹp trong tâm hồn nhà thơ qua những cảm xúc chân thật và sâu sắc về quê hương. Tác giả không chỉ miêu tả những cảnh vật quen thuộc mà còn gửi gắm tình yêu và nỗi nhớ nhung về những giá trị giản dị của cuộc sống làng quê. Qua những hình ảnh như cánh đồng lúa bát ngát, con sông êm đềm, hay tiếng chim hót vang xa, nhà thơ thể hiện một tâm hồn nhạy cảm, luôn tìm thấy vẻ đẹp trong những điều bình dị nhất. Những từ ngữ, hình ảnh trong bài thơ như dệt nên một không gian bình yên, tràn đầy tình yêu thương và sự trân trọng đối với quê hương. Đặc biệt, cảm giác yêu mến và gắn bó với mảnh đất quê nhà không chỉ là tình cảm cá nhân mà còn là sự kết nối giữa con người và thiên nhiên, đất đai. Từ đó, em cảm nhận được một tâm hồn nhà thơ rất tinh tế, biết lắng nghe, cảm nhận vẻ đẹp trong từng khoảnh khắc của cuộc sống. Thông qua bài thơ, tác giả muốn nhắc nhở mỗi người chúng ta về giá trị của những điều giản dị, về lòng yêu quê hương và sự trân trọng đối với những gì mình đã có.
Tôi nhớ như in, đó là một ngày đầy nắng. Tôi đã chuẩn bị rất kỹ càng cho cuộc thi này, từ việc ôn tập kiến thức, làm đề thi thử, đến việc rèn kỹ năng giải quyết vấn đề nhanh chóng. Tôi tự tin rằng mình sẽ giành được một kết quả tốt.
Khi bước vào phòng thi, tôi cảm thấy hơi lo lắng nhưng vẫn cố gắng giữ tinh thần lạc quan. Tuy nhiên, khi nhìn vào đề thi, tôi hoàn toàn bị sốc. Các câu hỏi khó khăn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Tôi cố gắng giải quyết chúng, nhưng thời gian dường như trôi qua nhanh chóng. Khi hết giờ, tôi chỉ hoàn thành được một nửa số câu hỏi.
Khi kết quả được công bố, tôi không thể tin vào mắt mình. Tôi đã không đạt được điểm số mong muốn. Tôi cảm thấy thất vọng và buồn bã. Tôi đã khóc suốt đêm đó, cảm thấy mình đã thất bại.
Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng, thất bại không phải là điều gì đó xấu xa. Nó chỉ là một bước để tôi trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Tôi đã học được cách đối mặt với thất bại, không để nó làm mình mất lòng tin. Tôi đã học cách kiên trì, không bỏ cuộc dù gặp khó khăn.
Và quan trọng nhất, tôi đã học được rằng, thành công không phải là điều duy nhất quan trọng trong cuộc sống. Quá trình cố gắng, sự kiên trì, lòng dũng cảm đối mặt với thất bại mới là những gì thực sự quan trọng.
Và giống như "hạt dẻ gai" trong câu chuyện, tôi đã nhận ra rằng mình cũng có thể vượt qua khó khăn, thất bại để trở nên mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn.
...Xem thêm
chép mạng hoặc AI. Có ai 5 phút mà viết được thế không