viết bài văn kể về trải nghiệm buồn , vui hoặc đáng nhớ của bản thân em trong thời gian học tập ở bậc tiểu học
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Cuối năm là thời điểm mà ai ai cũng háo hức đón chờ giây phút sum vầy bên gia đình. Đối với tôi, bữa ăn tất niên là khoảng thời gian đặc biệt nhất, khi mọi thành viên quây quần bên nhau, cùng nhìn lại một năm đã qua và chia sẻ những ước vọng cho năm mới.
Từ sáng sớm, cả nhà đã tất bật chuẩn bị. Mẹ tỉ mỉ lựa chọn những nguyên liệu tươi ngon nhất từ chợ. Bố lau dọn bàn ghế, trang trí thêm những cành mai vàng để không khí Tết thêm rộn ràng. Tôi và em trai phụ mẹ lặt rau, vo gạo và chuẩn bị các món ăn truyền thống. Năm nay, mẹ quyết định làm bánh chưng, thịt kho tàu và một đĩa gỏi tôm thịt thật hấp dẫn.
Khi mâm cơm được dọn ra, cả nhà ngồi lại bên nhau, ánh mắt ai cũng ánh lên niềm vui và hạnh phúc. Mâm cơm tuy giản dị nhưng đầy đủ hương vị: vị béo ngậy của thịt kho, vị bùi của bánh chưng, cùng với chén nước chấm chua ngọt làm tròn vị. Chúng tôi cùng nâng ly, chúc mừng một năm cũ đã qua và cầu mong cho năm mới thật nhiều sức khỏe, thành công và hạnh phúc.
Bữa ăn kết thúc trong tiếng cười đùa và những câu chuyện kể mãi không dứt. Đối với tôi, đây không chỉ là một bữa ăn, mà còn là khoảnh khắc thiêng liêng, khi tình cảm gia đình được gắn kết chặt chẽ hơn bao giờ hết.
Bữa ăn tất niên không chỉ đơn thuần là phong tục, mà còn là sợi dây vô hình gắn kết các thế hệ trong gia đình. Tôi yêu những phút giây này và hy vọng sẽ luôn giữ được truyền thống đẹp đẽ ấy.
tham khảo ạ nhưng tớ thấy hơi lạc đề ạ,có j cho tớ sorry ạ:
Tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa bát ngát, trải dài đến tận chân trời. Mùi hương lúa chín thơm nồng, quyện với gió nhẹ thổi về, luôn là một phần không thể thiếu trong kí ức của tôi. Trong những kí ức ấy, có một trải nghiệm đã trở thành kỉ niệm sâu sắc nhất, đó là lần đầu tiên tôi được cùng bố mẹ gặt lúa.
Hè năm ấy, tôi vừa tròn tám tuổi. Cánh đồng lúa quê tôi đang vào độ chín rộ, từng bông lúa nặng trĩu, uốn cong thân mình dưới sức nặng của hạt vàng óng. Bố mẹ tôi tất bật chuẩn bị mọi thứ cho mùa gặt. Tôi háo hức được tham gia cùng bố mẹ, được trải nghiệm công việc mà tôi chỉ từng được nhìn thấy từ xa.
Sáng sớm tinh mơ, cả gia đình tôi ra đồng. Không khí trong lành, mát rượi. Những giọt sương sớm còn đọng trên lá lúa, long lanh như những viên ngọc nhỏ xíu. Bố mẹ tôi hướng dẫn tôi cách cầm liềm, cách gặt sao cho đúng kỹ thuật để không làm đổ ngã lúa. Ban đầu, tay tôi còn vụng về, liềm cứ đâm lung tung, lúa gặt được ít mà lại làm đổ nhiều. Bố mẹ nhẹ nhàng hướng dẫn, động viên tôi.
Dần dần, tôi cũng quen tay hơn. Cảm giác được dùng đôi tay nhỏ bé của mình thu hoạch những bông lúa vàng óng ả, cảm giác thật tuyệt vời. Mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhưng tôi không hề thấy mệt mỏi. Tôi say sưa với công việc, quên cả thời gian.
Cả buổi sáng trôi qua thật nhanh. Cánh đồng lúa trước mắt tôi dần dần thu nhỏ lại, thay vào đó là những đống lúa vàng chất đầy. Tôi cảm thấy vô cùng tự hào về bản thân mình.
Buổi chiều, cả gia đình cùng nhau quây quần bên mâm cơm giản dị nhưng ấm áp. Món ăn chính là cơm mới được nấu từ chính những hạt lúa mà tôi cùng bố mẹ gặt hái. Vị ngọt của hạt gạo, vị ngon của bữa cơm, tất cả đều trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Kỉ niệm lần đầu tiên được gặt lúa cùng bố mẹ đã trở thành một phần không thể thiếu trong kí ức tuổi thơ của tôi. Đó không chỉ là một trải nghiệm lao động, mà còn là bài học quý giá về sự cần cù, chịu khó, về tình yêu thương gia đình và sự trân trọng những thành quả lao động. Kỉ niệm ấy sẽ mãi mãi được tôi lưu giữ trong trái tim.
Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa kịp vươn những tia nắng vàng rực rỡ lên, làng quê em ở Nghệ An đã thức giấc.
Không khí trong lành, mát mẻ, mang theo vị mặn mòi đặc trưng của biển cả gần đó, xen lẫn mùi hương của lúa chín thơm nồng và mùi hoa cỏ dại ven đường. Tiếng gà gáy râm ran gọi bình minh, hòa cùng tiếng sóng biển rì rào xa xa. Những người nông dân bắt đầu một ngày lao động mới của họ. Họ cần mẫn ra đồng, tiếng chân người, tiếng bước chân trâu bò vang lên nhè nhẹ hòa cùng tiếng chim hót líu lo trên những cành cây phượng vĩ đỏ rực. Trên cánh đồng, những người nông dân đang gặt lúa, tiếng cười nói rộn rã, xen lẫn tiếng gọi nhau í ới. Những đứa trẻ con tung tăng chạy nhảy trên con đường làng đất đỏ, tiếng cười đùa giòn tan. Cảnh vật thanh bình, yên ả, chỉ có tiếng gió biển thổi nhẹ nhàng. Buổi trưa, nắng vàng rực rỡ, mọi người nghỉ ngơi, ăn cơm trưa. Không khí tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi xào xạc trên những cây phi lao ven biển. Buổi chiều, khi mặt trời bắt đầu xuống núi, những tia nắng nhuộm vàng cả biển cả, mọi người lại bắt đầu công việc của mình. Trên những con đường làng, những người phụ nữ đang trò chuyện rôm rả, tiếng cười nói vang lên. Buổi tối, khi màn đêm buông xuống, mọi người quây quần bên nhau, ăn cơm tối, trò chuyện. Không khí gia đình ấm áp, tình cảm. Ánh đèn dầu leo lét chiếu sáng khắp xóm làng. Tiếng côn trùng kêu rả rích hòa cùng tiếng sóng biển vỗ nhẹ vào bờ tạo nên một bản nhạc đồng quê du dương, riêng biệt của vùng đất Nghệ An.
Đó là một ngày sinh hoạt bình dị, nhưng đầy ắp tình người ở quê em, một vùng quê trù phú, giàu bản sắc văn hóa của xứ Nghệ.
Mỗi một chúng ta, ai cũng có quê hương của mình. Quê hương là chùm khế ngọt, là nơi để lại những kỉ niệm đẹp trong cuộc đời. Dẫu có phải đi xa, bao giờ người ta cũng nhớ về quê cha đất tổ.
Em lớn lên ở vùng chiêm trũng, nơi có cánh đồng thẳng cánh cò bay. Và có lẽ cánh đồng lúa quê em luôn có sức hấp dẫn kéo những người đi xa nghĩ về nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Những buổi sáng mùa xuân ra đứng ở đầu làng mà nhìn cánh đồng thì thích thú biết bao! Gió xuân nhẹ thổi, sóng lúa nhấp nhô từng đợt, từng đợt đuổi nhau ra mãi xa. Một đàn cò trắng dang rộng đôi cánh bay qua, nổi bật trên nền trời xanh thẳm. Nhất là những buổi khi bà con nông dân đi làm cỏ, cánh đồng rộn lên bao câu ca tiếng hát.. Từng đàn bướm đủ màu sắc sặc sỡ như đùa giỡn với thảm lúa xanh. Vào những mùa lúa chiêm đang chín rộ, nếu ai đứng ở xa nhìn lại sẽ thấy một biển vàng mênh mông. Rải rác khắp cánh đồng là cảnh bà con nông dân đang gặt lúa, nón trắng nhấp nhô trên đồng.
Chiều đến khi gió nồm nhẹ thổi, lúa khẽ lay động rì rào như đang thì thầm tâm sự với nhau. Những buổi chiều thu, làn sương phủ trên cánh đồng, trông xa như một màn khói loãng, trắng nhờ nhờ. Sáng ra, màn sương tan đi để lại những giọt sương long lanh trên lá lúa.
Đến khi mặt trời lên sưởi ấm cánh đồng, những tia nắng rọi vào hạy sương tưởng như muôn vàn hạt ngọc li ti, ánh lên những tia sáng muôn màu, muôn vẻ trông rất đẹp
Ở xóm em, có những anh chị đi xa, lần nào về thăm quê cũng ra thăm cánh đồng. Họ say sưa nhìn ngắm những con chim sẻ đi kiếm ăn bay là là trên thảm lúa. Thỉnh thoảng, chúng đỗ hẳn xuống rồi lại bay vút lên trời xanh ríu rít gọi nhau.
Em yêu mến cánh đồng làng em, yêu mến quê hương em. Nơi đây, em đã sinh ra và lớn lên. Giờ đây, vùng chiêm trũng nàv đã có những cậu “trâu sắt” băng băng chạy trên cánh đồng. Điện cao thế bừng sáng xóm làng. Cuộc sống đang đi lên trên con đường hạnh phúc.
BẠN XEM THẾ NÀY ĐC CHX 🥰
Tác phẩm "Chân Quê" của Nguyễn Bính là một trong những bài thơ tiêu biểu, ghi dấu ấn đặc biệt trong lòng người đọc bởi những nét đẹp tinh tế và sâu sắc.
1. Nội dung và chủ đề: "Chân Quê" vẽ lên bức tranh cuộc sống làng quê Việt Nam với những hình ảnh giản dị, mộc mạc. Bài thơ không chỉ là lời tâm sự của tác giả về những đổi thay trong cuộc sống, mà còn là nỗi nhớ nhung về một quê hương thuần khiết, không bị phai mờ bởi thời gian và sự biến động.
2. Ngôn ngữ và phong cách: Nguyễn Bính sử dụng ngôn ngữ giản dị, gần gũi nhưng rất tinh tế và đầy cảm xúc. Cách diễn đạt của ông mộc mạc nhưng vô cùng sống động, làm cho người đọc cảm nhận được sự chân thực và tình cảm sâu nặng mà ông dành cho quê hương. Đặc biệt, nhịp điệu và âm hưởng của bài thơ nhẹ nhàng, uyển chuyển, như những dòng tâm sự chân thành, tha thiết.
3. Hình ảnh và biểu tượng: Trong "Chân Quê," Nguyễn Bính sử dụng những hình ảnh quen thuộc của làng quê như con đường làng, bến đò, cây đa, giếng nước... Những hình ảnh này không chỉ gợi lên không gian bình yên, thanh tịnh của quê hương, mà còn mang đậm giá trị văn hóa truyền thống. Chúng không chỉ là bối cảnh mà còn trở thành biểu tượng của tình yêu quê hương và nỗi nhớ nhung của tác giả.
4. Tình cảm và cảm xúc: Bài thơ chứa đựng tình cảm chân thành và nỗi nhớ nhung sâu sắc của tác giả đối với quê hương. Nguyễn Bính đã thể hiện nỗi buồn man mác khi nhận ra những đổi thay trong cuộc sống, nhưng đồng thời cũng là niềm tin tưởng và hy vọng vào giá trị vĩnh hằng của quê hương.
Kết luận: "Chân Quê" của Nguyễn Bính là một tác phẩm thơ đầy cảm xúc và giàu tính nhân văn, đã để lại dấu ấn đậm nét trong lòng người đọc. Bằng ngôn ngữ giản dị mà tinh tế, tác phẩm không chỉ vẽ lên bức tranh đẹp của làng quê Việt Nam mà còn truyền tải thông điệp về tình yêu quê hương và sự trân trọng những giá trị truyền thống.
Đúng thì tick cho mình với ạ.