VIẾT BÀI VĂN TẢ CẢNH SINH HOẠT NẾU ĐƯỢC MONG CÁC BẠN VIẾT BÀI VĂN KO CHÉP MẠNG ĐƯỢC NHÉ
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Một hành động của Thánh Gióng mà em ấn tượng sâu sắc nhất là khi Thánh Gióng đánh bại giặc Ân. Khi nghe tin đất nước bị xâm lược, Thánh Gióng, lúc này mới chỉ là một cậu bé, đã lập tức vươn mình trưởng thành, sức mạnh phi thường trỗi dậy trong cơ thể. Thánh Gióng mặc áo giáp, cưỡi ngựa sắt và cầm cây roi sắt to lớn, ra trận đánh giặc. Trong trận chiến, Thánh Gióng đã phá tan đội quân xâm lược, khiến chúng khiếp sợ và bỏ chạy. Hành động này không chỉ thể hiện sức mạnh vượt trội của Thánh Gióng mà còn là biểu tượng của lòng yêu nước, sự dũng cảm và quyết tâm bảo vệ đất nước. Em rất tự hào về hình ảnh Thánh Gióng trong sử sách, vì anh là tấm gương sáng về lòng trung thành và sức mạnh phi thường trong lòng mỗi người Việt Nam.


Hôm ấy, trên đường đi học về, tôi thấy một cụ già đang loay hoay với chiếc xe đạp cũ kỹ của mình. Xe bị xích khóa, bánh xe lại bị kẹt, cụ cố mãi mà không được. Mồ hôi nhễ nhại trên trán cụ, khuôn mặt nhăn nhó vì khó chịu. Thấy vậy, tôi liền chạy lại gần và hỏi cụ có cần giúp đỡ gì không. Cụ ngước nhìn tôi, đôi mắt hiền từ ánh lên niềm vui. Tôi nhẹ nhàng giúp cụ mở khóa xích, sau đó dùng chút sức lực của mình để xoay bánh xe cho nó hoạt động trở lại. Cụ mừng rỡ cảm ơn tôi rối rít. Nhìn nụ cười tươi tắn của cụ, lòng tôi dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả. Đó là một việc nhỏ nhưng nó khiến tôi cảm thấy mình đã làm được điều có ích, và tôi sẽ luôn nhớ về khoảnh khắc tốt đẹp ấy.

BẠN TK
Lá đỏ được nhà thơ Nguyễn Đình Thi chắp bút sau khi đến với mảnh đất Tây Nguyên, trong buổi nơi đây đang trải qua những ngày tháng khốc liệt nhất của trận chiến chống Pháp. Với thể thơ tự do và cách ngắp nhịp, gieo vần phóng khoáng, linh hoạt, bài thơ đã khắc họa được bối cảnh Trường Sơn hùng vĩ cùng khí thế hào hùng, tâm thái lạc quan của quân ta. Người lính trong bài thơ chợt gặp một “em gái tiền phương” giữa chốn rừng núi. Lá rừng đỏ rơi ào ào như cơn mưa, tạo khung cảnh đậm chất trữ tình cho cuộc gặp gỡ ấy. Người lính trẻ ví “em gái tiền phương” với quê hương, đã giúp người đọc tưởng tượng ra vẻ đẹp mộc mạc, bình dị và gần gũi của cô gái ấy. Với người lính, những cô gái đó là hiện thân của hậu phương, của quê hương - điểm tựa tinh thần cho các anh vững tay súng, chắc bước chân. Cuộc gặp gỡ ấy diễn ra chóng vánh, bời ai cũng vội vã với nhiệm vụ của mình. Đoàn quân rời đi hướng Trường Sơn nhòa khói lửa. Hình ảnh vừa hùng vĩ vừa lãng mạn, lại hào hùng. Các anh rời đi, mang theo khát vọng độc lập của hậu phương, thẳng tiến vào Sài Gòn. Với quyết tâm và hi vọng ngút ngàn, người lính để lại lời hẹn gặp mặt tại Sài Gòn. Khi đó, đất nước đã độc lập, hậu phương và tiền tuyến sẽ đoàn tụ với nhau. Đó không chỉ là một lời hứa mà còn là một thời thề mang nặng quyết tâm của người lính. Những con người quyết tử cho tổ quốc quyết sinh. Kết thúc bài thơ, là nụ cười và đôi mắt trong veo của em gái tiền phương. Đó là ánh nhìn của sự tin tưởng và hi vọng của hậu phương dành cho những người lính. Tác phẩm thơ Lá đỏ đã kể lại cuộc gặp gỡ chóng vánh đầy thi vị giữa chốn Trường Sơn bom đạn, giúp em cảm nhận được sự khốc liệt của chiến tranh. Và thấu hiểu được những hi sinh cùng khát vọng của những người lính và cả hậu phương trong chiến tranh.
“Chuyện cổ tích về loài người” của Xuân Quỳnh là một bài thơ giàu ý nghĩa, đặc biệt là khổ thơ nói về sự thay đổi của trái đất khi trẻ con được sinh ra. Trước đó, trái đất thật là trần trụi: không một dáng cây ngọn cỏ, cũng như không có ánh sáng hay màu sắc. Thì sau khi trẻ con ra đời, trái đất đã hoàn toàn thay đổi. Đầu tiên là sự xuất hiện của mặt trời xuất hiện giúp trẻ con nhìn rõ. Màu xanh của cây cỏ, màu đỏ bông hoa giúp trẻ con nhận biết màu sắc. Và tiếng chim hót, tiếng gió thổi cho trẻ con cảm nhận âm thanh. Sông xuất hiện giúp trẻ con tắm rửa sạch sẽ. Biển lại giúp trẻ con suy nghĩ, cung cấp cá tôm và phương tiện là tàu thuyền để khám phá khắp nơi. Khi trời nắng, những đám mây đem bóng mát cho trẻ em. Và khi trẻ em bắt đầu tập đi thì con đường xuất hiện. Mọi sự việc xuất hiện đều xoay quanh trẻ em. Điều đó đã giúp người đọc hiểu hơn về tầm quan trọng của trẻ em trong cuộc sống.

Ngày xưa, dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời, bên cạnh những cánh rừng xanh tươi, có một ngọn núi hùng vĩ mang tên Núi Xanh. Ngọn núi cao chót vót, che chắn cho cả một vùng đất rộng lớn, đứng hiên ngang giữa bầu trời bao la. Núi Xanh rất uy nghi, điềm tĩnh, và đã chứng kiến biết bao mùa thay lá, biết bao câu chuyện của đất trời. Dưới chân núi, có một dòng suối nhỏ tên là Suối Rốc. Suối Róc tràn đầy sức sống, ngày đêm chảy róc rách qua các ghềnh đá, len lỏi giữa những tán cây xanh mát. Với làn nước trong veo, Suối Rốc tự hào mình là một dòng suối tuyệt đẹp và hùng vĩ. Nó đi du lịch khắp mọi nơi, không ngừng lan tỏa cái kiêu ngạo của mình. Mỗi sáng, khi mặt trời vừa lên, Suối Róc lại khởi đầu một cuộc phiêu lưu. Nó rí rít khoe khoang với các bạn nhỏ trong rừng, nói về những nơi nó đã đi qua, những thung lũng rộng lớn, và những cánh đồng hoa rực rỡ mà nó đã gặp. Suối Róc thường nói: “Các bạn thấy không, tôi là dòng suối nhất định toàn vùng, tôi mang nước đến mọi nơi!” Trong khi ấy, Núi Xanh lặng lẽ đứng nhìn. Nó không nói gì, nhưng trong lòng có chút buồn. Dù bên ngoài Ngọn Núi luôn tỏ ra điềm tĩnh, nhưng nó biết sức mạnh của những thứ tự nhiên không chỉ nằm ở vẻ bề ngoài. Một ngày nọ, trong một cơn bão lớn, gió thổi ào ào và mưa rơi như trút nước. Suối Róc đứng trước thách thức lớn nhất trong đời. Dòng nước từng hùng mạnh bỗng chốc trở nên cuồng loạn. Nó gào thét, cố gắng đè nén sự sợ hãi và thách thức cơn bão. “Tôi không sợ, tôi sẽ vượt qua!”, Suối Róc hét lên. Nhưng cơn bão quá mạnh mẽ, khiến Suối Róc bắt đầu mất kiểm soát. Cuối cùng, nó va chạm vào những tảng đá lớn và phải ngừng lại. Trong đau đớn, Suối Róc nhận ra sự vô lực của mình. Nó không còn kiêu hãnh nữa, mà giờ đây chỉ thấy mình nhỏ bé trong dòng chảy của tự nhiên. Lúc này, Núi Xanh không còn lặng lẽ nữa. Nó từ từ tiến lại gần, nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng đầy trí tuệ: “Suối Róc, đừng buồn. Dòng suối có sức mạnh riêng của nó, nhưng hãy nhớ rằng, tự nhiên luôn có những thứ mạnh mẽ hơn. Sự kiêu ngạo có thể làm ta dễ bị tổn thương. Còn tôi, tôi đứng đây không phải để khoe khoang mà để che chở cho tất cả.” Suối Róc lắng nghe, lòng tràn đầy cảm xúc. Nó cảm nhận được tình yêu và sự chở che từ Núi Xanh. Kể từ đó, Suối Róc không còn tự mãn hay kiêu ngạo nữa. Nó hiểu rằng mỗi sinh vật, mỗi ngọn núi, mỗi dòng nước đều có vai trò riêng trong cuộc sống. Khi bão qua đi, suối lại tiếp tục chảy, nhưng lần này, nó mang theo trong lòng một bài học quý giá. Nó không cần phải đi khắp nơi để chứng tỏ giá trị của mình, mà chỉ cần tự hào về những gì mình có, và biết trân trọng sự hiện hữu của những người bạn xung quanh. Từ đó, Suối Róc trở thành một dòng suối hiền hòa, luôn biết cảm ơn sự che chở của Núi Xanh. Hai người bạn này, với những đặc điểm khác nhau, đã sống hài hòa bên nhau, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, nơi ngọn núi vững chãi và dòng suối dịu dàng hòa quyện trong lòng đất mẹ, cùng nhau ca hát dưới ánh nắng mặt trời.
Ngày xưa, dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời, bên cạnh những cánh rừng xanh tươi, có một ngọn núi hùng vĩ mang tên Núi Xanh. Ngọn núi cao chót vót, che chắn cho cả một vùng đất rộng lớn, đứng hiên ngang giữa bầu trời bao la. Núi Xanh rất uy nghi, điềm tĩnh, và đã chứng kiến biết bao mùa thay lá, biết bao câu chuyện của đất trời.

Một trong những truyền thống mà em rất tự hào của quê hương mình, chính là lễ hội đua thuyền trên sông Gianh được tổ chức vào Lễ độc lập 2-9 hằng năm. Đây là lễ hội được tổ chức nhằm chào mừng và kỉ niệm ngày đánh dấu ngày khai sinh nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Đồng thời, lễ hội còn là dịp để quảng bá thiên nhiên và sự mạnh mẽ, đoàn kết của người dâ, bảo tồn nét đẹp văn hóa phi vật thể của người dân vùng sông nước. Từ trước đó cả tháng, người dân các xã đã tập luyện, chuẩn bị sửa sang thuyền để tham gia thi đấu. Sau phần khai mạc trang trọng, cuộc thi diễn ra trọng sự hưởng ứng nhiệt liệt của mọi người. Không chỉ người dân trên tỉnh, mà còn rất nhiều người dân ở nơi khác cũng đến để ủng hộ lễ hội. Bầu không khí tưng bừng, đoàn kết ấy chính là điều đã góp phần giúp cho lễ hội đua thuyền thành công rực rỡ.
Em là một học sinh lớp 7. Mỗi ngày, sau khi hoàn thành bài tập về nhà, em thường dành thời gian để đọc những cuốn sách hay hoặc vẽ tranh. Em rất thích vẽ những bức tranh phong cảnh vì nó giúp em thư giãn và cảm thấy yêu đời hơn. Em cũng rất thích chơi cầu lông cùng bạn bè vào cuối tuần. Tuy nhiên, đôi khi em vẫn còn lười biếng và hay trì hoãn việc học. Em đang cố gắng khắc phục điều đó bằng cách lập kế hoạch học tập cụ thể và thưởng cho mình khi hoàn thành mục tiêu. Em hy vọng trong tương lai, em sẽ trở thành một người có ích cho xã hội.

Câu 1. A. Tự sự Câu 2. C. Ngôi thứ ba Câu 3. B. Từ láy Câu 4. : A. Cái kết thương tâm cho những ai chưa biết nghe lời khuyên của người lớn. Câu 5. Đáp án: A. Nó quay cuồng rồi rơi xuống một dòng suối. Câu 6. A. Nhân hóa Câu 7. C. So sánh Câu 8. B. Là trẻ con có trí tuệ tò mò, thích khám phá nhưng chưa biết lời khuyên của anh chị. Câu 9 Thích nhất: Em thích sự tò mò và khao khát khám phá của Chiếc lá non, bởi vì điều đó có thể hiện thực hóa thần mơ tưởng mộng làm. Không thích nhất: Em không thích sự tắm rửa và không nghe lời khuyên của các chị, dẫn đến hậu quả đáng tiếc. Câu 10 Em rút ra bài học rằng: Trong cuộc sống, chúng ta cần lắng nghe những lời khuyên Lời khuyên từ người có kinh nghiệm, đặc biệt là gia đình, để tránh những sai lầm không đáng có. Đồng thời, cần cân nhắc kỹ thuật cân bằng trước khi hành động để không phải trả giá cho hương vàng hay bồng bềnh bột.

Mùa xuân năm ấy, em được ba mẹ đưa về quê ngoại chơi. Một buổi sáng, khi mặt trời vừa ló dạng, em cùng bà ra thăm vườn. Đi qua con đường làng nhỏ, một khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt em. Đó là một cánh đồng hoa cải bao la.
Cánh đồng hoa trải rộng mênh mông như một tấm thảm vàng óng, trải dài đến tận chân trời. Mỗi bông hoa đều là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo của thiên nhiên. Những cánh hoa mỏng manh rung rinh trong gió, tựa như những cánh bướm khổng lồ đang bay lượn. Hương thơm ngọt ngào của hoa cải quyện lẫn với mùi đất ẩm và tiếng ong bướm rộn rã, tạo nên một bản giao hưởng của mùa xuân. Làn gió nhẹ nhàng đưa những cánh hoa mỏng manh khẽ chạm vào má em, mang đến cảm giác dịu mát.
Em ngồi trên một gò đất nhỏ, ngắm nhìn cánh đồng hoa trải dài bất tận. Ánh nắng vàng ấm áp chiếu rọi xuống những cánh hoa, làm chúng trở nên lung linh như những viên ngọc trai. Em cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới cổ tích, nơi mà mọi muộn phiền đều tan biến. Em nhớ lại những ngày thơ ấu, khi còn là một đứa trẻ, em thường cùng bạn bè chạy nhảy trên những cánh đồng quê. Chúng em nhặt những bông hoa dại, tết thành những vòng hoa nhỏ đội lên đầu. Cánh đồng hoa cải này gợi cho em nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ đẹp đẽ. Em chợt nhận ra rằng, dù cuộc sống có nhiều thay đổi, nhưng tình yêu thiên nhiên vẫn luôn tồn tại trong trái tim mỗi người.
Khi hoàng hôn buông xuống, cánh đồng hoa lại khoác lên mình một tấm áo mới. Ánh nắng chiều nhuộm vàng những cánh hoa, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và huyền ảo. Em cùng bà thong thả dạo bước trên con đường nhỏ giữa cánh đồng hoa, tâm hồn như được thư thái đến lạ. Em chợt nghĩ đến câu nói: "Hoa không chỉ để ngắm mà còn để cảm nhận." Và đúng vậy, cánh đồng hoa cải không chỉ đơn thuần là một khung cảnh đẹp mà còn là nơi để con người ta tìm về với thiên nhiên, tìm lại chính mình.
Chuyến đi về quê đã để lại trong em nhiều kỷ niệm đẹp. Hình ảnh cánh đồng hoa cải sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí em. Em mong rằng sẽ có nhiều dịp để được trở lại nơi đây và tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên. Và em cũng ước mong rằng, những cánh đồng hoa sẽ mãi mãi được bảo vệ, để thế hệ mai sau cũng có cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt vời này.