K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

(4 điểm) Đọc văn bản và trả lời câu hỏi:                Giới sắc                       - Nguyễn Trãi -       Sắc là giặc, đam làm chi,      Khuở(1) trọng còn phòng(2) có khuở suy(3).      Trụ(4) trật quốc gia vì Đát Kỷ,      Ngô(5) lìa thiên hạ bởi Tây Thi.      Bại tan gia thất đời từng thấy,      Tổn hại tinh thần sự ích chi!      Phu phụ(6) đạo thường...
Đọc tiếp

(4 điểm) Đọc văn bản và trả lời câu hỏi:

               Giới sắc 

                     - Nguyễn Trãi - 

     Sắc là giặc, đam làm chi,

     Khuở(1) trọng còn phòng(2) có khuở suy(3).

     Trụ(4) trật quốc gia vì Đát Kỷ,

     Ngô(5) lìa thiên hạ bởi Tây Thi.

     Bại tan gia thất đời từng thấy,

     Tổn hại tinh thần sự ích chi!

     Phu phụ(6) đạo thường chăng được trớ(7),

     Nối tông hòa phải một đôi khi.

                                  (Trích Nguyễn Trãi quốc âm từ điển)

Chú thích: 

(1) Khuở: Đồng nghĩa với khi, lúc, thời.

(2) Phòng: Dự tính trước mà phòng bị cách ứng phó.

(3) Suy: Giảm sút.

(4) Trụ: Tức Đế Tân, là vị vua cuối cùng đời nhà Thương của Trung Quốc, nổi tiếng là một ông vua tàn ác. Ông mê Đát Kỷ, ngày ngày cùng Đát Kỷ hưởng lạc, vui chơi, cho xây dựng nhiều chốn ăn chơi xa hoa. Chính vì sự tàn bạo và mê muội sắc đẹp mà ông đã để mất nước vào tay nhà Chu.

(5) Ngô: Ngô vương Phù Sai, là vị vua thứ 25 của nước Ngô thời Đông Chu. Ông cũng vì mê mẩn sắc đẹp của Tây Thi nên rơi vào cảnh mất nước.

(6) Phu phụ: Mối quan hệ vợ chồng.

(7) Trớ: Sai, trái, làm sai.

Câu 1. Xác định thể thơ của văn bản trên.

Câu 2. Chủ đề của bài thơ này là gì? 

Câu 3. Phân tích tác dụng việc sử dụng điển tích, điển cố trong văn bản.

Câu 4. Nội dung của văn bản này là gì?

Câu 5. Qua bài thơ, em rút ra được bài học gì cho bản thân?

0
(4 điểm) Đọc văn bản và trả lời câu hỏi: Bức tranh      (Lược đoạn đầu: Trên đường ra miền bắc chuẩn bị cho triển lãm tranh ở nước ngoài, nhân vật tôi - một hoạ sĩ được các chiến sĩ giao liên thay nhau thồ tranh cho.)        Hôm đó, đoàn chúng tôi đi qua một vùng trên đất bạn nổi tiếng nhiều biệt kích, lại rất đói, cũng là cái "rốn" của bệnh sốt rét. Chúng tôi được...
Đọc tiếp

(4 điểm) Đọc văn bản và trả lời câu hỏi:

Bức tranh

     (Lược đoạn đầu: Trên đường ra miền bắc chuẩn bị cho triển lãm tranh ở nước ngoài, nhân vật tôi - một hoạ sĩ được các chiến sĩ giao liên thay nhau thồ tranh cho.)  

     Hôm đó, đoàn chúng tôi đi qua một vùng trên đất bạn nổi tiếng nhiều biệt kích, lại rất đói, cũng là cái "rốn" của bệnh sốt rét. Chúng tôi được nghỉ lại một ngày để dưỡng sức, lán của nhóm khách đi đường chúng tôi dựng ngay trên đầu một cái lán khác của anh em chiến sĩ trong trạm. Buổi trưa, tôi đang ngồi vẩn vơ ghi mấy cái dáng hòn đá, thân cây trước lán nghỉ của mình, thì trông thấy một người chiến sĩ nước da xam xám và cặp môi thâm sì đang leo mấy bậc dốc từ lán dưới đi lên. Người chiến sĩ đi thẳng đến trước mặt tôi ngồi xuống xem tôi vẽ. Rồi sau mấy câu chuyện làm quen, người chiến sĩ tha thiết thỉnh cầu tôi vẽ cho anh một bức chân dung.

     Tôi bỗng thấy tự ái. Tôi là một họa sĩ, chứ đâu phải một anh thợ vẽ truyền thần! Tôi từ chối khéo bằng cái mặt lạnh lùng. Người chiến sĩ tỏ vẻ phật ý, anh nhìn vào cái mặt lạnh lùng của tôi một thoáng rồi lẳng lặng quay lưng lại tôi, chậm rãi đi xuống dưới những cái bậc dốc.

     Sáng hôm sau, chúng tôi lại lên đường. Thật một điều không ngờ, chẳng biết ai xui khiến thế nào mà chính người chiến sĩ trưa hôm qua lại "thồ" tranh cho tôi, chính lại là anh chứ không phải một người nào khác.

     Thật là phiền cho tôi quá!

     […] Ác thay cái bãi đá tai mèo nằm giữa khúc suối dưới chân núi. Có lẽ nó rộng đến năm trăm thước. Con suối chảy đến đấy thì phình rộng ra chảy lênh láng và réo lên ầm ầm trên một cái nền đá lởm chởm. Tuy đã được nghỉ một ngày nhưng sau khi leo qua được quả núi thì tôi đã thấm mệt. Tôi dò dẫm đi giữa khúc suối một cách vất vả quá, cứ dần dần bị tụt lại sau. Rồi chân tôi tự nhiên bị sỉa xuống một hẻm đá ngầm dưới nước. Tôi giơ hai tay lên trời chới với...

     Người chiến sĩ "thồ" tranh cho tôi đang đi phía trước, cách một quãng khá xa, vội vã quay lộn lại. Nếu anh không đến kịp có lẽ là tôi bị dòng suối cuốn đi. Anh cởi chiếc ba lô sau lưng cho tôi, khoác vào trước ngực mình. Anh đỡ lấy tôi, giúp tôi rút cái chân lên. Rồi dìu tôi đi. Tôi thở dốc. Mồ hôi vã ra như tắm. Hai mắt đổ đom đóm. “Đồng chí cố gắng lên.” - Người chiến sĩ vừa đi vừa động viên tôi - “Tôi dìu đồng chí đi nhanh qua bên kia suối sẽ nghỉ. Nếu thằng L.19 đến, chúng mình cứ ngồi xuống. Nó chẳng thấy gì cả đâu!".

     Tôi không đủ sức theo kịp đoàn được nữa. Qua bên kia suối, người chiến sĩ lấy dầu con hổ bóp chân cho tôi, lúc ngồi nghỉ. Rồi bắt đầu từ đó, chỉ có hai người, anh và tôi, đi trong rừng. Tôi chỉ có thể đi người không. Người chiến sĩ vừa phải "thồ" đống tranh của tôi sau lưng (to và nặng gấp đôi một cái ba lô bình thường của khách đi đường) lại vừa phải mang thêm chiếc ba lô riêng của tôi trước ngực. Có lẽ tất cả đến sáu bảy chục cân. Mà người chiến sĩ có khỏe mạnh gì cho cam!

     Tôi không nói thì chắc các bạn cũng biết, ngay từ lúc người chiến sĩ đến gặp tôi để nhận mang cái bó tranh, tôi đã khó xử đến thế nào? Thế mà bây giờ, trên dọc đường, không những riêng cái đống tài sản của tôi mà cả chính tôi cũng đã trở thành một gánh nặng cho anh. Xưa nay tôi vẫn cho mình là một kẻ cũng biết tự trọng, và cũng biết suy nghĩ. Giá người chiến sĩ tỏ thái độ lạnh nhạt hoặc mặc xác tôi nằm lại một mình, tập tễnh đi một mình giữa rừng, thì tôi cũng thấy là cái lẽ phải. Xưa nay tôi vẫn quan niệm rằng: Sống ở đời, cho thế nào thì nhận thế ấy. Cái cách cư xử của người chiến sĩ đối với tôi chỉ có thể giải thích bằng lòng độ lượng. Độ lượng? Thế nhưng tôi nhiều tuổi hơn? Tôi lại là một họa sĩ có tên tuổi? Xưa nay tôi chỉ mới thấy lòng độ lượng của kẻ trên đối với người dưới. Bây giờ đây thì chính tôi, một kẻ bề trên, đang được một người dưới tỏ ra độ lượng với mình.

     Tối ngày hôm đó, hai chúng tôi phải ngủ lại nửa đêm giữa rừng. Người chiến sĩ mắc võng cho tôi nằm rồi ôm súng ngồi gác bên cạnh. Nhưng làm sao mà ngủ được? Tôi đến ngồi bên anh, trên một phiến đá. Rừng đêm tối mò và đầy hăm dọa. "Tôi xin lỗi đồng chí về cái việc hôm qua..." - tôi nói khẽ bên tai anh - "Đến mai, thế nào tôi cũng phải vẽ đồng chí. Một bức, thật đẹp!". 

(Nguyễn Minh Châu)

Câu 1. Người kể chuyện trong văn bản trên là người kể toàn tri hay hạn tri? 

Câu 2. Chỉ ra thành phần chêm xen trong đoạn văn dưới đây:  

     Tôi không đủ sức theo kịp đoàn được nữa. Qua bên kia suối, người chiến sĩ lấy dầu con hổ bóp chân cho tôi, lúc ngồi nghỉ. Rồi bắt đầu từ đó, chỉ có hai người, anh và tôi, đi trong rừng. Tôi chỉ có thể đi người không. Người chiến sĩ vừa phải "thồ" đống tranh của tôi sau lưng (to và nặng gấp đôi một cái ba lô bình thường của khách đi đường) lại vừa phải mang thêm chiếc ba lô riêng của tôi trước ngực. Có lẽ tất cả đến sáu bảy chục cân. Mà người chiến sĩ có khỏe mạnh gì cho cam!

Câu 3. Khi được người chiến sĩ nhờ vẽ một bức chân dung, người họa sĩ đã có thái độ như thế nào? Vì sao nhân vật này lại có thái độ như vậy?

Câu 4. Phân tích tác dụng của điểm nhìn trần thuật trong đoạn văn dưới đây:

      Xưa nay tôi vẫn cho mình là một kẻ cũng biết tự trọng, và cũng biết suy nghĩ. Giá người chiến sĩ tỏ thái độ lạnh nhạt hoặc mặc xác tôi nằm lại một mình, tập tễnh đi một mình giữa rừng, thì tôi cũng thấy là cái lẽ phải. Xưa nay tôi vẫn quan niệm rằng: Sống ở đời, cho thế nào thì nhận thế ấy. Cái cách cư xử của người chiến sĩ đối với tôi chỉ có thể giải thích bằng lòng độ lượng. Độ lượng? Thế nhưng tôi nhiều tuổi hơn? Tôi lại là một họa sĩ có tên tuổi? Xưa nay tôi chỉ mới thấy lòng độ lượng của kẻ trên đối với người dưới. Bây giờ đây thì chính tôi, một kẻ bề trên, đang được một người dưới tỏ ra độ lượng với mình.

Câu 5. Qua văn bản này, em rút ra cho mình bài học gì?

0
Viết bài văn nghị luận (400 – 600) từ thuyết phục người khác từ bỏ thói quen nói xấu sau lưng người khác theo dàn ý dưới Mở bài: - Giới thiệu: Thói xấu dựng chuyện, nói xấu sau lưng của con người là một hiện tượng không khó để thấy trong đời sống con người trong xã hội hiện đại. Thậm chí, nhiều người còn thấy đó là một hiện tượng rất đỗi bình thường, là tất yếu của...
Đọc tiếp

Viết bài văn nghị luận (400 – 600) từ thuyết phục người khác từ bỏ thói quen nói xấu sau lưng người khác theo dàn ý dưới

Mở bài:

- Giới thiệu: Thói xấu dựng chuyện, nói xấu sau lưng của con người là một hiện tượng không khó để thấy trong đời sống con người trong xã hội hiện đại. Thậm chí, nhiều người còn thấy đó là một hiện tượng rất đỗi bình thường, là tất yếu của xã hội. Tuy nhiên, đó là hành động đáng lên án và nên từ bỏ để xã hội trở nên văn minh hơn.

- Nêu vấn đề: “nói xấu sau lưng người khác” rất cần được được chúng ta cùng xem xét, bàn luận.

2. Thân bài:

- Khái niệm nói xấu sau lung người khác

Thói xấu dựng chuyện, nói xấu sau lưng của con người là hành động chỉ ra khuyết điểm của người khác một cách lén lút với mục đích xấu; thậm chí dèm pha, bôi xấu, bóp méo hình ảnh của đối tượng được nhắc đến, nhằm hạ bệ họ, thỏa mãn nhu cầu vị kỉ cá nhân,...

- Biểu hiện nói xấu sau lưng người khác

+ Người dựng chuyện, nói xấu xuất hiện ở mọi nơi, người ta không chỉ cần sống phần mình mà rảnh rỗi thì còn phải để ý soi mói những điểm yếu, những sai lầm của người khác, sợ hãi người đó hơn mình.

+ Luôn dòm ngó, nghe ngóng, thu thập “chuyện lạ bốn phương”, và đôi khi cần phải “sáng tạo”, thêm thắt cho thêm phần kịch tính, đậm đà… chứng tỏ mình là người sâu sắc hiểu biết... khiến cho người nghe cảm giác bạn tốt đẹp hơn người, bạn đứng ngoài cái xấu, đứng trên cái xấu và anh minh trước cái xấu.

+ Trong những lúc trò chuyện cùng người thân, cùng bạn bè, bạn vô tình hoặc cố ý nhận xét về một ai đó. Rồi bạn hào hứng kể ra những lỗi lầm mà người ấy gặp phải. Sau đó bạn đưa ra nhận xét và kết luận đánh giá cảm tính, quy chụp, áp đặt về người đó

- Nguyên nhân nói xấu sau lưng người khác

“ Nói xấu sau lưng người khác” đã trở thành thói quen yêu thích hàng ngày của nhiều người. Một ngày nếu không được nói xấu ai đó thì họ sẽ không thể chịu được. Vậy tại sao họ không chọn cách nói trực diện mà lại đi nói xấu sau lưng. Có phải họ không đủ tự tin, không đủ khả năng, không dám nói điều họ muốn nói người khác trước mặt người đó hay không?

+ Hạ thấp người khác để đưa mình lên: có những lúc chúng ta còn rất tự tin khi so sánh mặt xấu của họ với những việc mình làm và chúng ta cho rằng chúng ta hơn họ.Và sự thật là chúng ta thường tìm kiếm những người giống mình và loại bỏ đi những người không giống mình. Eleanor Roosevelt từng nói “Người vĩ đại bàn luận về các ý tưởng, người bình thường bàn luận về các sự kiện, người nhỏ nhen bàn luận về con người”.

   + Buôn chuyện là sở thích: chỉ những người rảnh rỗi, không có việc làm hoặc làm việc kém hiệu quả thì mới có nhiều thời gian để buôn chuyện của người khác, để đi nói xấu người khác. Cũng giống như câu nói: “Nhàn cư vi bất thiện”. Thói "vạ miệng" cũng sinh ra từ đây.

- Tác hại của việc nói xấu sau lưng người khác

   + Khiến cho bạn trở thành người đố kị: Bạn đang tự chứng tỏ là người hèn nhát ích kỉ, chỉ muốn  hạ bệ người khác và không dám đương đầu một cách công bằng.  Điều này sẽ vô tình hạ thấp giá trị của bạn trong mắt của những người khác.

   + Việc bạn dựng chuyện, nói xấu người khác , xét nét, săm soi thói hư tật xấu của người khác là một hình thức để tự thỏa mãn bản thân nhưng chắc chắn sẽ làm tổn thương người khác.

   + Hủy hoại lòng tin: Nói xấu chỉ khiến bạn bị xa lánh và càng ngày uy tín của bạn sẽ bị giảm sút vì những người thực sự biết chọn bạn mà chơi chắc chắn sẽ không chơi với những người hay nói xấu.

   + Giảm năng suất, hiệu quả công việc: Khi bạn dành quá nhiều thời gian vào việc nói xấu người khác, nói xấu đối thủ thì sẽ còn ít thời gian để mà nâng cao và hoàn thiện bản thân. 

   + Chứng tỏ bạn quá rảnh rỗi: Chỉ khi rảnh rỗi, không có việc làm bạn mới tham gia vào các cuộc trò chuyện, tạo dựng các chủ đề để đi nói xấu người khác, nói xấu đối thủ. Bạn nói xấu đối thủ càng nhiều thì càng chứng tỏ bạn không bận rộn bằng họ, thua kém họ.

- Giải pháp khắc phục tình trạng nói xấu sau lưng người khác

   + Bạn cần biết đề cao, tôn trọng, thừa nhận điểm mạnh của người khác. Điều đó không làm bạn thụt lùi hơn họ mà chính là thể hiện chí học hỏi, ý thức cầu tiến, biết mình biết người.

+ Nếu những người bạn nói còn nhược điểm, bạn cần khoan dung, rộng lượng, góp ý bằng tấm lòng chân thành, tinh thần xây dựng, họ sẽ có động lực để vượt lên chính mình. Mối quan hệ giữa người với người, sự phát triển của toàn xã hội cũng từ đó mà đi lên.

   + Thay vì dành thời gian đi nói xấu người khác thì bạn hãy tập trung vào nâng cao năng lực bản thân và tạo giá trị đích thực cho bản thân mình: tăng độ uy tín của bản thân; tăng sự thiện cảm trong mắt của mọi người xung quanh và hơn nữa…

Kết bài:

- Khẳng định lại vấn đề: Thói xấu nói xấu sau lưng, dựng chuyện là một hiện tượng xấu trong xã hội hiện đại nhất là ở độ tuổi “teen” cần được xóa bỏ. Đừng để tật nói xấu sau lưng trở thành vật cản trong hành trình đến với thành công của bạn. 

- Rút ra bài học cho bản thân: Là một người học sinh, bạn nên hiểu đúng về nói xấu sau lưng, biết cố gắng học tập vươn lên khẳng định mình; sắn sàng vạch trần bộ mặt của những kẻ hay nói xấu dựng chuyện  … và tuyên truyền giúp đỡ mọi người cùng làm theo.

0
Viết bài văn nghị luận (400 – 600) từ thuyết phục người khác từ bỏ thói quen khoác lác theo dàn ý dưới Mở bài: - Giới thiệu:  Từ xưa đến nay, những người có tiền, sành điệu luôn được mọi người chú ý tới thậm trí là ái mộ. Họ trở thành nhân vật đặc biệt luôn được săn đón - thứ mà ai cũng mơ ước Tuy vậy, có nhiều người muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý không...
Đọc tiếp

Viết bài văn nghị luận (400 – 600) từ thuyết phục người khác từ bỏ thói quen khoác lác theo dàn ý dưới

Mở bài:

- Giới thiệu:  Từ xưa đến nay, những người có tiền, sành điệu luôn được mọi người chú ý tới thậm trí là ái mộ. Họ trở thành nhân vật đặc biệt luôn được săn đón - thứ mà ai cũng mơ ước Tuy vậy, có nhiều người muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý không phải nhờ năng lực hay cá tính mà là nhờ cái mác “nhiều tiền”, “ nhà mặt phố bố làm to”, “quan hệ rộng” trong khi sự thực không phải vậy. Hay họ khoe khoang một cách quá lố.

- Nêu vấn đề: “thói quen khoác lác” rất cần được được chúng ta cùng xem xét, bàn luận.

Thân bài:

- Khái niệm thói quen khoác lác:

     Khoác lác là hay khoe khoang, nói tâng bốc bản thân về thứ gì đó không có thật, chúng ta hay gọi là “nói phét”. Ca dao từng nói về người có tính hay khoác lác.

“Nói thì như mây như gió

Cho thì nhỏ giọt từng li”

hay: “Trăm voi không được bát nước xáo”, “Một tấc đến giời”, “Ăn như rồng cuốn. Nói như rồng lèo. Làm như mèo mửa”;… Hay chuyện ngụ ngôn “Con rắn vuông”…

- Biểu hiện của thói quen khoác lác:

Những người có tính khoác lác là những người hay “fake” giá trị của đồ vật nào đó của bản thân để mọi người trầm trồ nhìn vào họ và nghĩ “ tên này đúng giàu thật”. Ví dụ như  một người mua một chiếc ví da ngoài chợ, khi được hỏi thì “ nổ” giá từ chục nghìn tới hàng triệu, chục triệu để nhận được ánh mắt bất ngờ, thán phục. “ Tôi làm được chắc chả qua là tôi không tham gia thôi”, “ Tôi mà làm thì chỉ có giải nhất”, “ Tôi mà làm thì…”,… Đó là một vài câu nói mà một người khoác lác hay nói, họ không nhìn vào năng lực bản thân mà chỉ nói những lời tâng bốc khả năng của mình trong khi hạ bệ người khác.

- Tác hại của thói quen khoác lác

   + Thói khoác lác sẽ khiến độ uy tín, danh dự của ta bị giảm sút, không còn ai muốn tin những lời mình thốt ra nữa. Lòng tin từ người khác cũng bị giảm đi từ đó trong công việc, học tập cơ hội để làm việc, thăng tiến cũng ít hơn.

   + Mọi người sẽ có ấn tượng, suy nghĩ không mấy tốt về con người chúng ta, các mối quan hệ có thể sẽ không bền vững hay phát triển được vì chữ “ tín” đã mất.

   + Trở thành nạn nhân của thói khoác lác của chính mình. Đã có nhiều vụ việc dở khóc dở cười chỉ vì tính khoác lác.  Nhiều người thường “ chém” về bản thân như “ Nhà tôi có tiền”, “ tôi có quen ông nọ bà kia”,… cho tới khi được hỏi, được nhờ thì lại biến mất tăm hơi => bị chê bai, nguyền rủa, bóc mẽ…

- Giải pháp để khắc phục thói quen khoác lác

   Để từ bỏ một thói không tốt thì cũng không thể nhanh chóng và dễ dàng vì vậy ta nên từ từ từng chút một.

   + Có thể đặt mục tiêu số lần nói khoác trong một ngày giảm đi theo thời gian. Chấp nhận trừng phạt bản thân sau mỗi lần khoác lác…

   + “Uốn lưỡi bẩy lần trước khi nói”, học cách khiêm tốn, hạn chế dùng những lời nói hoa mỹ, sai sự thật để tâng bốc bản thân

   + Trước khi nói , bạn cần suy nghĩ đến hậu quả của những lời khoác lác và sự tổn hại uy tín, danh dự của bản thân.

     Bỏ được tính khoác lác, mọi người sẽ tín nhiệm ta mà vui vẻ hỗ trợ lẫn nhau từ công việc đến cuộc sống. Bản thân được thoải mái, không lo âu về những lời mình đã nói ra. Các mối quan hệ được bền vững, tương lai mở rộng.

Kết bài:

- Khẳng định lại vấn đề: Thói quen khoe khoang, khoác lác là một hiện tượng xấu trong xã hội cần được xóa bỏ. Đừng để tật khoe khoang, khoác lác trở thành vật cản trong hành trình đến với thành công của bạn. 

- Rút ra bài học cho bản thân: Là một người học sinh, bạn nên hiểu đúng về khoe khoang, khoác lác, biết cố gắng trung thực trong học tập và giao tiếp, vươn lên khẳng định mình; khéo léo vạch trần bộ mặt của những kẻ hay khoe khoang, khoác lác … và tuyên truyền giúp đỡ mọi người cùng làm theo.

0