K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

viết bài văn nghị luận khoảng 600 chữ phân tích nhân vật lão hạc trong đoạn trích sauVà lão kể. Lão kể nhỏ nhẹ và dài dòng thật. Nhưng đại khái có thể rút vào hai việc. Việc thứ nhất: Lão thì già, con đi vắng, vả lại nó cũng còn dại lắm, nếu không có người trông nom cho thì khó mà giữ được vườn đất để làm ăn ở làng này. Tôi là người nhiều chữ nghĩa, nhiều lý luận, người...
Đọc tiếp

viết bài văn nghị luận khoảng 600 chữ phân tích nhân vật lão hạc trong đoạn trích sau

Và lão kể. Lão kể nhỏ nhẹ và dài dòng thật. Nhưng đại khái có thể rút vào hai việc. Việc thứ nhất: Lão thì già, con đi vắng, vả lại nó cũng còn dại lắm, nếu không có người trông nom cho thì khó mà giữ được vườn đất để làm ăn ở làng này. Tôi là người nhiều chữ nghĩa, nhiều lý luận, người ta kiêng nể, vậy lão muốn nhờ tôi cho lão gửi ba sào vườn của thằng con lão, lão viết văn tự nhượng cho tôi để không ai còn tơ tưởng dòm ngó đến; khi nào con lão về thì nó sẽ nhận vườn làm, nhưng văn tự cứ để tên tôi cũng được, để thế để tôi trông coi cho nó... Việc thứ hai: Lão già yếu lắm rồi, không biết sống chết lúc nào: con không có nhà, lỡ chết không biết ai đứng ra lo cho được; để phiền cho hàng xóm thì chết không nhắm mắt: lão còn được hăm nhăm đồng bạc với năm đồng vừa bán chó là ba mươi đồng bạc, muốn gửi tôi để lỡ có chết thì tôi đem ra, nói với hàng xóm giúp, gọi là của lão có tí chút, còn bao nhiêu đành nhờ hàng xóm cả...

1
22 tháng 5

Lão Hạc là một người già, nghèo và cô đơn, nhưng rất yêu thương con cái. Mặc dù sống trong hoàn cảnh khó khăn, lão vẫn lo lắng cho tương lai của con khi nó đi xa. Lão nhờ người bạn giữ giùm mảnh vườn và tiền bạc để tránh làm phiền hàng xóm. Lão không muốn làm gánh nặng cho ai, dù bản thân rất nghèo. Tình yêu của lão dành cho con rất lớn, sẵn sàng hy sinh cho con có một cuộc sống ổn định.

Lão Hạc là hình ảnh của một người cha thương con vô bờ bến, dù cuộc sống khó khăn, vẫn giữ phẩm giá và tình yêu thương sâu sắc.

22 tháng 5

4. Viết 1 đoạn văn ngắn (5-6 dòng) trình bày cảm nghĩ của bạn sau khi đọc đoạn thơ của bài "Trở về quê nội"

Gợi ý đoạn văn:

Sau khi đọc đoạn thơ trong bài "Trở về quê nội", em cảm thấy thật xúc động và tự hào về quê hương của mình. Những hình ảnh quen thuộc như dòng sông, cánh đồng, con đường làng đã gợi lại trong em biết bao kỷ niệm tuổi thơ. Em càng thêm yêu quý những người thân, những người dân quê chân chất, hiền lành. Đoạn thơ giúp em nhận ra giá trị của tình cảm gia đình, quê hương trong cuộc sống. Em mong sẽ có nhiều dịp được trở về quê để cảm nhận trọn vẹn hơn tình quê sâu nặng ấy.

22 tháng 5

5. Giới thiệu một tập thơ/truyện ngắn

Gợi ý:

  • Tập thơ: "Nhật ký trong tù" của Hồ Chí Minh – gồm các bài thơ viết trong thời gian Bác Hồ bị giam giữ ở Trung Quốc, thể hiện tinh thần lạc quan, ý chí kiên cường.
  • Truyện ngắn: "Lão Hạc" của Nam Cao – kể về cuộc đời đau khổ của lão Hạc, phản ánh số phận người nông dân Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám.


Giải pháp an toàn cho tình huống chuyển động tròn trong thực tế

1. Thiết kế mặt đường nghiêng trên các đoạn đường cong:

  • Mặt đường thường được thiết kế nghiêng vào phía trong đường cong (góc nghiêng) để tạo ra lực hướng tâm giúp xe ổn định khi rẽ. Điều này giúp giảm thiểu nguy cơ trượt bánh xe ra ngoài quỹ đạo khi chạy với tốc độ cao.

2. Sử dụng rào chắn và biển cảnh báo:

  • Lắp đặt các rào chắn (chẳng hạn như hàng rào bê tông, lưới bảo vệ) tại các khu vực có đường cong gắt để ngăn chặn xe trượt ra khỏi đường trong trường hợp mất lái. Cùng với đó, biển cảnh báo tốc độ và tình huống nguy hiểm cũng cần được đặt ở vị trí dễ nhìn để lái xe có thể điều chỉnh tốc độ hợp lý.

3. Huấn luyện lái xe và nhận biết tình huống:

  • Tổ chức các khóa huấn luyện cho người lái xe về các kỹ năng xử lý tình huống khi cần rẽ hoặc chạy trên đường cong. Người lái xe cần hiểu rõ về lực hướng tâm, cách kiểm soát tốc độ và cách giữ thăng bằng để phòng tránh tai nạn khi chạy trên các đoạn đường cong.

Giải pháp này không chỉ giúp nâng cao an toàn cho các phương tiện khi tham gia giao thông mà còn đảm bảo cho sự an toàn của người đi bộ và các phương tiện khác.

Các đặc tính của lò xo

Lò xo, một trong những vật dụng phổ biến trong cơ học, có nhiều đặc tính quan trọng. Dưới đây là mô tả chi tiết các đặc tính cơ bản của lò xo:

1. Tính đàn hồi:

  • Khái niệm: Tính đàn hồi của lò xo là khả năng trở lại hình dạng và kích thước ban đầu sau khi bị nén hoặc kéo dãn do tác dụng của một lực bên ngoài.
  • Nguyên lý: Lò xo có tính đàn hồi là do cấu trúc vật liệu cũng như sắp xếp phân tử của nó. Khi lò xo bị biến dạng, các lực nội tại trong vật liệu phản ứng để đưa lò xo trở lại trạng thái ban đầu.
  • Định luật Hooke: Trong giới hạn đàn hồi, độ lớn của lực đàn hồi \(F_{d h}\) tỉ lệ thuận với độ biến dạng \(\Delta l\):
    \(F_{d h} = k \cdot \mid \Delta l \mid\)
    Trong đó \(k\) là hệ số đàn hồi (độ cứng) của lò xo.

2. Độ cứng:

  • Khái niệm: Độ cứng (hay hệ số đàn hồi) của lò xo là đại lượng thể hiện khả năng chống lại sự biến dạng của lò xo khi có lực tác dụng vào. Độ cứng lớn hơn đồng nghĩa với việc lò xo cần một lực lớn hơn để gây ra sự biến dạng.
  • Đơn vị: Độ cứng được đo bằng Newton trên mét (N/m).
  • Công thức tính độ cứng: Khi một lực \(F\) tác dụng khiến lò xo biến dạng một độ dài \(\Delta l\), độ cứng \(k\) có thể tính bằng công thức:
    \(k = \frac{F}{\Delta l}\)

3. Độ biến dạng:

  • Khái niệm: Độ biến dạng là sự thay đổi về kích thước hoặc hình dạng của lò xo khi bị tác động bởi lực. Nó được tính bằng hiệu số giữa chiều dài khi bị biến dạng và chiều dài tự nhiên của lò xo.
  • Công thức: Được biểu thị bằng:
    \(\Delta l = l - l_{0}\)
    Trong đó \(l\) là chiều dài của lò xo khi bị biến dạng, \(l_{0}\) là chiều dài tự nhiên của lò xo.
  • Phân loại: Độ biến dạng có thể theo phương nén (chiều dài giảm) hoặc kéo (chiều dài tăng).

4. Giới hạn đàn hồi:

  • Khái niệm: Giới hạn đàn hồi là giá trị lớn nhất của lực mà lò xo có thể chịu đựng mà không bị biến dạng vĩnh viễn. Khi vượt qua giới hạn này, lò xo sẽ không trở lại hình dạng ban đầu.
  • Đặc điểm: Giới hạn đàn hồi khác nhau tùy thuộc vào loại vật liệu của lò xo và cách sử dụng. Nếu lò xo bị biến dạng nhiều hơn giới hạn đàn hồi, nó sẽ có thể bị hư hỏng hoặc không còn khả năng đàn hồi.
  • Ý nghĩa: Việc xác định giới hạn đàn hồi của lò xo rất quan trọng trong thiết kế và ứng dụng thực tiễn, đảm bảo rằng các lò xo có thể hoạt động hiệu quả trong các điều kiện khác nhau mà không bị hư hỏng.

Kết luận

Các đặc tính của lò xo như tính đàn hồi, độ cứng, độ biến dạng và giới hạn đàn hồi không chỉ quan trọng cho cơ học mà còn có ứng dụng rộng rãi trong các lĩnh vực kỹ thuật và công nghiệp. Hiểu rõ về những đặc tính này giúp các kỹ sư thiết kế và sử dụng lò xo một cách hiệu quả và an toàn hơn.

Có một cô bé tên là Niall, tám tuổi – cái tuổi còn chưa đủ để hiểu hết những điều mất mát, nhưng lại thừa nhạy cảm để thấy trái tim mình nhói lên khi không có ai ở bên.Niall không nhớ rõ mình đến từ đâu. Chỉ là, đôi lúc, trong giấc mơ khẽ chao nghiêng như chiếc thuyền giấy giữa dòng nước lớn, cô bé lại thấy mình đứng trước một cánh cửa bằng gỗ cũ, có mùi nắng hong khô và...
Đọc tiếp

Có một cô bé tên là Niall, tám tuổi – cái tuổi còn chưa đủ để hiểu hết những điều mất mát, nhưng lại thừa nhạy cảm để thấy trái tim mình nhói lên khi không có ai ở bên.

Niall không nhớ rõ mình đến từ đâu. Chỉ là, đôi lúc, trong giấc mơ khẽ chao nghiêng như chiếc thuyền giấy giữa dòng nước lớn, cô bé lại thấy mình đứng trước một cánh cửa bằng gỗ cũ, có mùi nắng hong khô và thoảng đâu đó hương bánh mì ấm áp… phía sau cánh cửa ấy là tiếng cười trong trẻo của ai đó – có thể là mẹ, hoặc một người mà cô chưa từng đặt tên, nhưng rất muốn được ôm lại lần nữa.

Thế giới nơi Niall thức dậy lại là một nơi khác. Không gian lạ lẫm như một bức tranh bị xé nát rồi dán lại bằng nước mắt. Mặt đất phủ đầy sương trắng, hàng cây cao đến mức che lấp cả bầu trời, còn gió thì cứ thổi mãi, thổi mãi, như đang thì thầm gọi tên một ai đã lãng quên nơi đây.

Niall không sợ. Hoặc có thể là có, nhưng cô bé giấu nỗi sợ trong đôi mắt to tròn đen láy, nơi ngấn nước lặng lẽ chờ rơi mà chẳng ai buồn lau. Từ lúc nào đó, nước mắt với Niall không còn là thứ để òa khóc, mà là một sự tồn tại dịu dàng – như cách một đoá hoa cúi đầu trước cơn gió lạnh cuối thu.

"Con muốn về nhà…" – đó là điều duy nhất cô bé còn nhớ, còn cảm. Không tên, không địa chỉ, không khuôn mặt rõ ràng. Chỉ là một lời thì thầm trong gió, như âm vang từ trái tim không chịu già đi.

Và thế là… cô bé bắt đầu hành trình tìm về nơi chưa biết tên – nơi có thể không tồn tại, nhưng là điều duy nhất khiến đôi chân gầy nhỏ ấy tiếp tục bước đi.

Niall không có bản đồ. Không ai dắt tay. Nhưng cô có trái tim – thứ ấm áp đến lạ lùng giữa cái thế giới đã quá lạnh, quá vắng. Trái tim ấy khiến cô dừng lại nhặt một con chim sẻ bị gãy cánh, nhường miếng bánh khô cho một con cáo con đói run dưới mưa, và mỉm cười với cả những kẻ xa lạ không buồn cất lời.

Người ta nhìn cô bé với ánh mắt tò mò, có kẻ thương hại, có người hờ hững như thể Niall chỉ là một cơn gió nhỏ thổi qua đời họ. Nhưng không ai biết, bên trong dáng hình mong manh ấy là cả một đại dương sâu thẳm của những khát khao và chờ đợi. Mỗi đêm, cô bé lại ngước lên trời, nơi những vì sao vẫn lấp lánh dẫu chẳng thuộc về ai, và thầm hỏi:

"Có ai ở ngoài kia đang nhớ con không nhỉ?"

Không ai trả lời.

Chỉ có gió lướt qua mái tóc rối tung, vuốt ve như bàn tay mẹ đã xa quá lâu. Chỉ có cây cỏ ngả mình trước bước chân cô bé – dịu dàng như chào đón một điều gì rất mong manh mà thiêng liêng.

Dọc đường đi, Niall thường nghe thấy tiếng cười, tiếng gọi, tiếng những giấc mơ cũ ùa về như mùi mưa trong trí nhớ. Có lần cô tưởng như nghe ai đó gọi tên mình rất khẽ – Niall – như hơi thở giữa làn sương sớm. Nhưng quay lại, chỉ là bóng cây đổ dài và một chiếc lá vừa lìa cành.

Cuộc hành trình không phải là cuộc phiêu lưu rực rỡ của những câu chuyện cổ tích. Nó chậm rãi, âm thầm, và đôi khi… lặng ngắt như một lời cầu nguyện không được hồi đáp.

Nhưng trong lòng cô bé, một điều vẫn không thay đổi: niềm tin.

Không phải niềm tin rằng sẽ có ai đó cứu lấy mình. Mà là niềm tin rằng có một nơi để trở về, có một bàn tay sẽ ôm cô vào lòng và nói rằng: "Con đã về rồi… con gái nhỏ của mẹ."

Dù ký ức chỉ là những mảnh ghép mờ nhòe, dù con đường trước mặt còn dài như vô tận, Niall vẫn bước tiếp. Từng bước một. Như thể từng nhịp tim cô bé là một lời khẳng định: "Con sẽ tìm được nhà. Dù là ở cuối chân trời."

3
6 tháng 7

tô xanh văn bản là nhìn được nhé (nhận xét nó)

6 tháng 7

Câu chuyện của cậu rất hay. Cậu có thể kéo dài và viết thêm với khởi đầu này rồi đó! Cảm ơn vì đã giúp mình nhớ đến mẹ!

Trong cuộc sống hiện đại hối hả, chúng ta thường mải miết theo đuổi những mục tiêu lớn lao, những thành công vang dội. Đôi khi, chính sự tập trung vào điều vĩ đại ấy khiến ta vô tình bỏ qua vô vàn giá trị nhỏ bé, bình dị đang hiện hữu quanh mình. Tuy nhiên, trân trọng những điều tưởng chừng tầm thường ấy lại chính là chìa khóa để mở cánh cửa hạnh phúc đích thực.

Trân trọng điều nhỏ bé giúp ta cảm nhận hạnh phúc một cách trọn vẹn hơn. Hạnh phúc không phải lúc nào cũng là điều gì đó lớn lao; nó có thể là nụ cười của người thân, bữa cơm ấm cúng, một tách trà nóng buổi sáng, hay chỉ là cảm giác bình yên khi ngắm hoàng hôn. Khi ta biết dừng lại và nhận ra những khoảnh khắc giản dị này, cuộc sống trở nên tươi đẹp và ý nghĩa hơn rất nhiều.

Hơn nữa, thái độ trân trọng những giá trị bình dị còn nuôi dưỡng lòng biết ơn và thái độ sống tích cực. Ta học cách biết ơn từng hạt mưa, từng tia nắng, từng lời quan tâm nhỏ nhặt. Lòng biết ơn giúp ta nhìn cuộc sống với con mắt lạc quan, không ngừng vun đắp những điều tốt đẹp và sống có trách nhiệm hơn. Ngược lại, người chỉ theo đuổi những thứ phù phiếm dễ rơi vào cảm giác trống rỗng, vì họ đã đánh mất khả năng cảm nhận niềm vui từ những điều cơ bản nhất.

Cuối cùng, sự trân trọng này còn củng cố các mối quan hệ. Tình cảm gia đình, tình bạn được xây dựng từ những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt, những lời sẻ chia chân thành. Một lời cảm ơn, một cái nắm tay, hay một kỷ niệm giản dị cũng đủ sức gắn kết con người sâu sắc.

Tóm lại, trân trọng những giá trị nhỏ bé, bình dị không phải là an phận, mà là một cách sống khôn ngoan để tìm thấy hạnh phúc bền vững. Hãy bắt đầu từ việc nâng niu từng khoảnh khắc, từng điều giản đơn xung quanh ta, để cuộc sống trở nên giàu ý nghĩa và tràn đầy niềm vui.

Cuộc sống hiện đại như guồng quay không ngừng, con người cứ mải miết theo đuổi những mục tiêu to lớn: thành công, tiền tài, danh vọng. Nhưng đôi khi, chính trong những giá trị nhỏ bé và bình dị nhất lại chứa đựng hạnh phúc thật sự. Trân trọng những điều giản dị không chỉ giúp ta sống sâu sắc hơn mà còn giúp ta biết yêu thương, biết đủ và sống tử tế hơn mỗi ngày.

Những giá trị nhỏ bé là gì? Đó có thể là một cái ôm từ mẹ sau một ngày dài, là ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua khung cửa sổ buổi sáng, là tiếng chim hót, một ánh mắt sẻ chia, hay đơn giản là một lời hỏi thăm chân thành. Những điều ấy tưởng chừng nhỏ nhoi, thậm chí có lúc bị xem là “tầm thường”, nhưng lại là nền tảng của sự gắn kết, của yêu thương và bình yên. Khi ta biết dừng lại để cảm nhận, ta mới nhận ra chúng quý giá đến nhường nào.

Thử tưởng tượng một ngày bạn tỉnh dậy, không còn ai nói lời chào buổi sáng, không còn bữa cơm gia đình đơn sơ mà ấm áp, không còn những khoảnh khắc tưởng như chẳng là gì – lúc đó, bạn sẽ hiểu chúng quan trọng ra sao. Sự trân trọng những điều bình dị giúp ta sống chậm lại, biết ơn hiện tại, và nuôi dưỡng tâm hồn trước những xô bồ ngoài kia.

Bản thân mình từng là người chỉ chăm chăm theo đuổi điểm số, thành tích, quên mất việc hỏi han cha mẹ, hay dành thời gian cho bạn bè. Cho đến một ngày, khi nhìn thấy mẹ ngồi gói bánh chưng một mình, mình chợt nhận ra bao lâu nay đã bỏ quên một phần hạnh phúc rất đỗi thân quen. Từ lúc đó, mình học cách quan tâm từ những điều nhỏ – rửa bát cùng mẹ, lắng nghe bạn khi buồn, hay chỉ đơn giản là nói “cảm ơn” và “xin lỗi” đúng lúc. Những điều nhỏ bé ấy đã khiến mình thấy cuộc sống ý nghĩa và ấm áp hơn rất nhiều.

Xã hội càng hiện đại, con người lại càng dễ đánh mất sự kết nối với những điều giản dị. Sự trân trọng cái nhỏ bé chính là cách để giữ lại phần người trong mỗi chúng ta. Nó dạy ta biết yêu thương không điều kiện, biết sống tử tế, và không coi thường bất kỳ điều gì – dù là nhỏ nhất.

Tóm lại, trân trọng những giá trị nhỏ bé, bình dị không phải là sống chậm chạp hay tụt hậu, mà là sống có chiều sâu, có trái tim. Khi biết quý những điều đơn giản, ta sẽ biết quý người, quý đời, và biết cách sống sao cho nhẹ nhàng mà vẫn đầy yêu thương. Bởi đôi khi, hạnh phúc thật sự không nằm ở điều to lớn, mà nằm ở những điều rất đỗi bình thường quanh ta mỗi ngày.




THẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI(NHANH DC TICK)         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen đã cũ lắm, nhưng chiếc ca-vát vẫn luôn thắt chỉnh tề trên cổ. Thầy thường đội mũ nồi, bộ râu mép rậm lấm tấm bạc,...
Đọc tiếp

THẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI(NHANH DC TICK)

         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…

[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen đã cũ lắm, nhưng chiếc ca-vát vẫn luôn thắt chỉnh tề trên cổ. Thầy thường đội mũ nồi, bộ râu mép rậm lấm tấm bạc, đôi giày cũ và chiếc cặp da nâu cũng đã sờn rách.

Thầy luôn đăm chiêu nhưng hiền hậu. Chẳng bao giờ thầy cáu giận, gắt gỏng với chúng tôi. Cũng chẳng bao giờ thầy bỏ một tiết lên lớp nào, kể cả những hôm thầy yếu mệt, sốt cao, giọng run run.

Các cô giáo, thầy giáo trong trường kể rằng thầy là một trong số những hoạ sĩ học khoá đầu tiên của Trường Cao đẳng Mĩ thuật Đông Dương. Bạn học của thầy, hầu hết đều đã trở thành những hoạ sĩ tên tuổi, có người nổi tiếng cả ở nước ngoài, riêng thầy Bản chỉ là một giáo viên dạy vẽ bình thường ở một trường cấp hai.

Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực, viên gạch, thỉnh thoảng mới có một bài “vẽ tự do”: cảnh chùa hoặc cảnh lao động ở vườn trường. Thầy dạy rất ân cần, tỉ mỉ, chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ. Nhưng thú vị hơn cả là những câu chuyện của thầy. Thầy thường nói say sưa với chúng tôi về hội hoạ, về màu sắc và đường nét, về cái thế giới thứ hai, thế giới rực rỡ, kì lạ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới những khu vườn tốt lành và đẹp đẽ. Có những lần, thầy đưa chúng tôi về nhà thầy chơi, về gian gác xếp đầy sách vở và tranh ảnh. Thầy đưa chúng tôi xem những quyển sách của các bậc danh hoạ. Thầy cũng cho chúng tôi xem những bức tranh thầy vẽ những bức tranh nhỏ, vẽ rất tỉ mỉ những bình hoa nhiều màu, những ngôi nhà, những em bé hàng xóm… Thầy vẽ chậm, vẽ kĩ, không hiểu có đẹp không, nhưng tranh của thầy ít được mọi người chú ý. Chúng tôi có đi hỏi nhưng chẳng mấy ai biết tên hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản.

         (Xuân Quỳnh, Thầy giáo dạy vẽ của tôi, Trần Hoài Dương tuyển chọn, Tuyển tập truyện ngắn hay Việt Nam dành cho thiếu nhi, tập 5, NXB Trẻ, TP. Hồ Chí Minh, 2016, tr.178)

Câu 1: (0.5 điểm) Xác định nhân vật chính và nội dung của đoạn ngữ liệu trên?

Câu 2: (0.5 điểm) Tìm một số chi tiết miêu tả hình ảnh của thầy giáo dạy vẽ? Qua những chi tiết đó, em nhận xét gì về tính cách của nhân vật?

Câu 3: (1.0 điểm) Cho biết chủ đề của văn bản và nêu một số căn cứ giúp em xác định được chủ đề đó.

Câu 4: (1.0 điểm) Tìm 1 câu phủ định, nêu đặc điểm, chức năng của câu phủ định đó trong đoạn văn sau đây: “Thầy cũng cho chúng tôi xem những bức tranh thầy vẽ những bức tranh nhỏ, vẽ rất tỉ mỉ những bình hoa nhiều màu, những ngôi nhà, những em bé hàng xóm… Thầy vẽ chậm, vẽ kĩ, không hiểu có đẹp không, nhưng tranh của thầy ít được mọi người chú ý. Chúng tôi có đi hỏi nhưng chẳng mấy ai biết tên hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản.”

Câu 5: (1.0 điểm) Bài học sâu sắc nhất em rút ra từ đoạn ngữ liệu trên là gì?

1
21 tháng 5

Dưới đây là gợi ý trả lời các câu hỏi về đoạn trích “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”:


Câu 1: Xác định nhân vật chính và nội dung của đoạn ngữ liệu trên?

  • Nhân vật chính: Thầy giáo dạy vẽ của tôi (thầy Bản).
  • Nội dung: Đoạn trích kể về hình ảnh thầy giáo dạy vẽ với phong cách giản dị, tâm huyết và tận tụy trong công việc giảng dạy, dù thầy không nổi tiếng nhưng luôn hết lòng với nghề và học trò.

Câu 2: Tìm một số chi tiết miêu tả hình ảnh của thầy giáo dạy vẽ? Qua những chi tiết đó, em nhận xét gì về tính cách của nhân vật?

  • Chi tiết miêu tả hình ảnh thầy:
    • Thầy mặc bộ com-lê đen cũ, thắt ca-vát chỉnh tề.
    • Thầy đội mũ nồi, râu mép rậm lấm tấm bạc, giày cũ, cặp da sờn rách.
    • Thầy luôn đăm chiêu nhưng hiền hậu, không bao giờ cáu giận với học trò.
    • Thầy không bỏ tiết dù ốm yếu.
  • Nhận xét về tính cách:
    Thầy là người giản dị, tận tâm, kiên trì, yêu nghề và thương học trò. Thầy nghiêm túc trong công việc nhưng rất hiền hậu, luôn kiên nhẫn chỉ bảo từng li từng tí cho học sinh.

Câu 3: Cho biết chủ đề của văn bản và nêu một số căn cứ giúp em xác định được chủ đề đó.

  • Chủ đề: Tình thầy trò sâu sắc và sự tận tụy, tâm huyết của người thầy trong công việc dạy học.
  • Căn cứ:
    • Hình ảnh thầy giáo tận tụy, không quản khó khăn, luôn chăm sóc học trò.
    • Những câu chuyện, bài học thầy truyền đạt cho học trò về hội họa và cuộc sống.
    • Tình cảm chân thành, sự ngưỡng mộ của người kể chuyện dành cho thầy.

Câu 4: Tìm 1 câu phủ định, nêu đặc điểm, chức năng của câu phủ định đó trong đoạn văn sau:

“Thầy cũng cho chúng tôi xem những bức tranh thầy vẽ những bức tranh nhỏ, vẽ rất tỉ mỉ những bình hoa nhiều màu, những ngôi nhà, những em bé hàng xóm… Thầy vẽ chậm, vẽ kĩ, không hiểu có đẹp không, nhưng tranh của thầy ít được mọi người chú ý. Chúng tôi có đi hỏi nhưng chẳng mấy ai biết tên hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản.”

  • Câu phủ định: “không hiểu có đẹp không” hoặc “chẳng mấy ai biết”.
  • Đặc điểm:
    • Câu phủ định dùng từ “không” hoặc “chẳng” để phủ nhận hoặc biểu đạt sự nghi ngờ, phủ nhận một điều gì đó.
  • Chức năng:
    • Thể hiện sự khiêm tốn, tự vấn của thầy về giá trị tranh vẽ của mình.
    • Nhấn mạnh thực tế tranh thầy ít được biết đến, không nổi tiếng dù có tâm huyết.

Câu 5: Bài học sâu sắc nhất em rút ra từ đoạn ngữ liệu trên là gì?

  • Bài học về sự tận tâm, kiên trì và yêu nghề trong công việc. Dù không nổi tiếng hay được người đời biết đến, người thầy vẫn hết lòng dạy dỗ, truyền đạt kiến thức và tình yêu thương cho học trò.
  • Tình thầy trò là mối quan hệ thiêng liêng, đáng trân trọng, thể hiện qua sự chăm sóc, dìu dắt và truyền cảm hứng của người thầy.
  • Giá trị của sự cống hiến không phải lúc nào cũng được nhìn nhận ngay lập tức, nhưng đó là nền tảng cho sự phát triển và thành công của thế hệ sau.

Nếu bạn cần mình giúp soạn bài chi tiết hơn hoặc giải thích thêm, cứ hỏi nhé!

23 tháng 5
Thế kỷ 21 chứng kiến sự hội nhập toàn cầu sâu rộng, với những tiến bộ vượt bậc về công nghệ, kinh tế và văn hóa. Mỗi quốc gia đều có cơ hội học hỏi, tiếp thu những tinh hoa từ các quốc gia khác để phát triển. Tuy nhiên, vấn đề đặt ra là học sinh ngày nay nên hướng đến sự phát triển theo chuẩn toàn cầu hay giữ gìn và phát huy giá trị truyền thống của dân tộc mình Việc học sinh "hướng đến sự phát triển theo chuẩn toàn cầu" là một xu hướng tất yếu trong thời đại hội nhập. Tiếp thu kiến thức, kỹ năng tiên tiến, ngôn ngữ quốc tế... giúp học sinh mở rộng tầm nhìn, có thêm cơ hội học tập và làm việc trên toàn thế giới. Đây là yếu tố quan trọng giúp cá nhân và quốc gia hòa nhập, cạnh tranh và phát triển trong môi trường toàn cầu hóa. Tuy nhiên, không thể phủ nhận tầm quan trọng của việc "giữ gìn và phát huy giá trị truyền thống". Bản sắc văn hóa, với những giá trị đạo đức, lối sống, ngôn ngữ, nghệ thuật... là nền tảng tinh thần, giúp định hình nhân cách, ý thức dân tộc và tạo nên sự khác biệt của mỗi quốc gia. Giữ gìn bản sắc giúp mỗi người có niềm tự hào về quê hương, đất nước, và đồng thời giúp quốc gia giữ vững vị thế độc đáo trong cộng đồng quốc tế. Một học sinh ngày nay nên có sự kết hợp hài hòa giữa hai yếu tố này. Đó là vừa tiếp thu những kiến thức, kỹ năng quốc tế để phát triển toàn diện, vừa giữ gìn và phát huy những giá trị truyền thống của dân tộc. Học sinh cần hiểu biết về văn hóa, lịch sử, truyền thống của đất nước, yêu mến và tự hào về những giá trị đó. Đồng thời, học sinh cần tiếp thu kiến thức, kỹ năng quốc tế để mở rộng tầm nhìn, có thêm cơ hội phát triển trong môi trường toàn cầu. Trong bối cảnh hội nhập toàn cầu, việc học sinh vừa hướng đến sự phát triển theo chuẩn toàn cầu, vừa giữ gìn và phát huy giá trị truyền thống là một yêu cầu tất yếu. Chỉ khi có sự kết hợp hài hòa giữa hai yếu tố này, học sinh mới có thể trở thành những công dân toàn cầu, có ý thức về trách nhiệm với đất nước và đóng góp vào sự phát triển bền vững của xã hội.
23 tháng 5

Thế kỷ 21 chứng kiến sự hội nhập toàn cầu sâu rộng, với những tiến bộ vượt bậc về công nghệ, kinh tế và văn hóa. Mỗi quốc gia đều có cơ hội học hỏi, tiếp thu những tinh hoa từ các quốc gia khác để phát triển. Tuy nhiên, vấn đề đặt ra là học sinh ngày nay nên hướng đến sự phát triển theo chuẩn toàn cầu hay giữ gìn và phát huy giá trị truyền thống của dân tộc mình Việc học sinh "hướng đến sự phát triển theo chuẩn toàn cầu" là một xu hướng tất yếu trong thời đại hội nhập. Tiếp thu kiến thức, kỹ năng tiên tiến, ngôn ngữ quốc tế... giúp học sinh mở rộng tầm nhìn, có thêm cơ hội học tập và làm việc trên toàn thế giới. Đây là yếu tố quan trọng giúp cá nhân và quốc gia hòa nhập, cạnh tranh và phát triển trong môi trường toàn cầu hóa. Tuy nhiên, không thể phủ nhận tầm quan trọng của việc "giữ gìn và phát huy giá trị truyền thống". Bản sắc văn hóa, với những giá trị đạo đức, lối sống, ngôn ngữ, nghệ thuật... là nền tảng tinh thần, giúp định hình nhân cách, ý thức dân tộc và tạo nên sự khác biệt của mỗi quốc gia. Giữ gìn bản sắc giúp mỗi người có niềm tự hào về quê hương, đất nước, và đồng thời giúp quốc gia giữ vững vị thế độc đáo trong cộng đồng quốc tế. Một học sinh ngày nay nên có sự kết hợp hài hòa giữa hai yếu tố này. Đó là vừa tiếp thu những kiến thức, kỹ năng quốc tế để phát triển toàn diện, vừa giữ gìn và phát huy những giá trị truyền thống của dân tộc. Học sinh cần hiểu biết về văn hóa, lịch sử, truyền thống của đất nước, yêu mến và tự hào về những giá trị đó. Đồng thời, học sinh cần tiếp thu kiến thức, kỹ năng quốc tế để mở rộng tầm nhìn, có thêm cơ hội phát triển trong môi trường toàn cầu. Trong bối cảnh hội nhập toàn cầu, việc học sinh vừa hướng đến sự phát triển theo chuẩn toàn cầu, vừa giữ gìn và phát huy giá trị truyền thống là một yêu cầu tất yếu. Chỉ khi có sự kết hợp hài hòa giữa hai yếu tố này, học sinh mới có thể trở thành những công dân toàn cầu, có ý thức về trách nhiệm với đất nước và đóng góp vào sự phát triển bền vững của xã hội.