K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

26 tháng 10 2017

giỏi ghê,biết là ko liên quan tới toán luôn ha

26 tháng 10 2017

Dc . 

Kb với mik nhé ^_^ 

26 tháng 10 2017

giuy mình với mình cần gấp ai trả lời được mình cho 1 tỷ

26 tháng 10 2017

hu hu mau lên

26 tháng 10 2017

Rep cho nha

26 tháng 10 2017

có nick chinh phục vũ môn

27 tháng 10 2017

Đoàn kết, yêu thương nhau là một đức tính tốt của mỗi người chúng ta. Với những người học sinh chúng em, tính bạn của chúng em cũng thể hiện bằng sự đoàn kết và yêu thương đó. Nhớ lại một lần, trong lớp có bạn Hùng bị ngã xe. Chân bạn bị gãy, rất đau đớn. Cả lớp đều rất buồn bã. Mọi người thường thay nhau đến đông viên Hùng, nói chuyện với Hùng để Hùng vui. Do bố mẹ Hùng rất bận nên em, Quý và Nam thì còn thay phiên nhau đến đèo Hùng đi học nữa. Nhờ thế, Hùng đã không bị hổng kiến thức trong quãng thời gian bị đau chân. Việc làm đó của chúng em đã được nhà trường tuyên dương, trao thưởng. Sau việc đó, lớp chúng em càng ngày càng đoàn kết hơn, yêu thương nhau hơn. Chúng em hứa cùng giúp đỡ nhau học tập tốt để bố mẹ, thầy cô có thể vui lòng.

3 tháng 12 2017

14217413457212614574

26 tháng 10 2017

tau chưa học

29 tháng 10 2017

mình ko biết

26 tháng 10 2017

năng chơi thể thao,ăn uống điều độ,vệ sinh cá nhân sạch sẽ

26 tháng 10 2017

tập thể dục, ăn uống điều độ

26 tháng 10 2017

Cuộc đời tôi thật chán ngắt khi tôi đi học mà cứ phải nhận những con điểm xấu, khi thấy các bạn bàn luận với nhau về điểm chín, điểm mười, bài này thế nọ, bài này thế kia. Tôi thấy ghen tỵ lắm, tôi cứ muốn nghỉ học ở nhà chơi cho sướng đời, học hành chi cho mệt. Nhưng mà cái cảnh sân trường rộn rã, ngôi trường vui nhộn kia cứ thu hút tôi, nó cứ kéo tôi về với nó. Tôi sẽ thử cho mình một cơ hội nữa xem sao.

Tôi cố gắng học hành cho thật giỏi để đền ơn ông bà cha mẹ vì tôi luôn nhớ lời cô tôi dạy: “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Tôi đã mang ơn cha mẹ tôi rất nhiều, từ cái áo, cái quần đến quyển vở, cây viết đều là nhờ công lao cực khổ của cha mẹ đã đổ những giọt mồ hôi làm việc mà kiếm được cho tôi. Tôi quyết tâm làm tròn chữ hiếu. Tôi thì là một học sinh yếu, lại nhu nhược nên trong lớp không ai thích chơi với tôi mấy, vì thế nên tôi cũng không thể nhờ các bạn chỉ bài giúp. Bây giờ chỉ còn tôi với tôi bước đi trên con đường khó khăn này thôi. Tôi yếu rất nhiều môn học, mà lại là những môn chính nữa chứ, chẳng hạn như là: văn, toán, anh, và còn nhiều môn khác nữa mà tôi bị mất căn bản hết rồi. Nhưng lòng quyết tâm vươn lên học tập tốt của tôi đã đánh bại cái mềm yếu, dễ dàng bỏ cuộc của tôi.

Từ đó trở đi, vào lớp tôi luôn chăm chú lắng nghe thầy cô giảng bài, tập trung nghe kỹ hơn những phần chính của bài giảng và hỏi lại thầy cô những phần tôi không hiểu hay còn lúng túng. Về nhà, tôi thực hiện tất cả những dặn dò của thầy cô giao. Chẳng hạn, môn anh văn, tôi thuộc từ vựng rất kỹ và thường xuyên ôn lại kiến thức cũ, cố gắng lấy lại căn bản. Có khi phải thức thâu đêm nhưng tôi không ngại khó khăn, cực nhọc để đạt được mục đích của mình. Môn Văn thì tôi thường xuyên làm thêm những bài tập làm văn, tham khảo thêm những bài văn mẫu hay để trau dồi kiến thức. Như lời các nhà bác học đã nói: “Học, học nữa, học mãi” và “Bác học không có nghĩa là ngừng học”, và đặc biệt nhất là câu nói “Kiến thức ta biết chỉ là một giọt nước trong biển rộng bao la của kiến thức nhân loại”. Những lời nói đó cứ khiến tôi nhớ mãi. Môn Toán tôi làm thêm những bài tập bổ sung rất nhiều. Tôi học như thế với một khát vọng to lớn, một ước mơ vĩ đại là mai sau làm một bác sĩ. Và cứ thế, tôi học không ngừng, không ngừng vươn xa, không ngừng tiến bộ. Rồi ngày đó cũng tới, cái ngày mà tôi biết được kết quả của bao ngày học hành cực nhọc. Tôi thật bất ngờ khi biết điểm trung bình của tôi tròn chín phẩy, chỉ đứng sau bạn lớp trưởng. Khi ấy, tôi nhận ra rằng: “Không có gì là không thể nếu ta cố gắng không ngừng, không bao giờ nghĩ đến bỏ cuộc”. Sau những ngày phấn đấu, tôi đã làm cha mẹ vui lòng khi gặt hái được thành quả tốt đến như vậy.

Qua câu chuyện này, tôi muốn gửi một thông điệp đến các bạn học sinh yếu rằng lòng quyết tâm, sự kiên trì và cố gắng vươn lên trong học tập là thứ không thể thiếu. Có nó thì ta có thể làm được tất cả, thực hiện được những ước mơ mà ta luôn cho là điều không thể. Hãy sống và cố gắng vươn tới những ước mơ, đừng bao giờ bỏ cuộc.

26 tháng 10 2017

học lịch sử để chúng ta biết được cội nguồn tổ tiên  

để biết ơn,quý trọng,hướng tới tương lai

26 tháng 10 2017

vì nhà nước bắt ta hok

26 tháng 10 2017

chữ viết tượng hình

26 tháng 10 2017

gúp dddddddđi

26 tháng 10 2017

Cuối năm học vừa qua, em được nhận phần thưởng Học sinh xuất sắc. Thầy cô và bạn bè khen ngợi nhưng cũng chính những lời khen ấy lại làm cho em xấu hổ vô cùng. Chuyện là thế này:

Em vốn là học sinh giỏi Toán. Bài kiểm tra nào em cũng đạt điểm 9, điểm 10. Mỗi lần thầy yêu cầu xướng điểm, em trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, em chủ quan không học bài cũ. Theo thường lệ, thầy giáo gọi học sinh lên bảng. Em đã có điểm kiểm tra miệng nên tin chắc là thầy sẽ chẳng gọi đến mình. Vì vậy em ung dung ngồi ngắm trời qua khung cửa sổ và tưởng tượng đến trận đá bóng chiều nay giữa đội lớp em với lớp 6B.

Nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra. Thầy giáo yêu cầu cả lớp lấy giấy ra làm bài. Biết làm sao bây giờ? Mọi khi làm bài một tiết, thầy thường báo trước. Còn hôm nay, sao lại thế này? Đây đó trong lớp nổi lên tiếng xì xào thắc mắc của một số bạn. Em ngơ ngác nhìn quanh một lượt. Bạn Hoa ngồi cạnh huých cùi tay vào sườn, nhắc nhở: Kìa, chép đề đi chứ!

Em có cảm giác là tiết kiểm tra như kéo dài vô tận. Em loay hoay viết rồi lại xóa. Vì mất bình tĩnh nên đầu óc cứ rối tinh lên. Thời gian đã hết, em nộp bài mà lòng cứ thắc thỏm, lo âu.

Tuần sau, thầy giáo trả bài. Như mọi lần, em nhận bài từ tay thầy để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 3, tim em thắt lại. Em không để cho ai kịp nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên, vẻ mặt ấy che giấu bao nhiêu bối rối trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với thầy, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Em quay cuồng lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý...

Thầy giáo gọi điểm vào sổ. Đến tên em, em bình tĩnh xướng to: Tám ạ! Thầy gọi tiếp bạn khác. Em thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ chắc thầy giáo sẽ không để ý vì có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!

   Thời gian đã đẩy lùi mọi chuyện vào dĩ vãng nhưng nỗi ân hận vẫn còn nguyên đó. Giờ em kể lại chuyện này mà lòng chưa hết day dứt. Mong thầy cô, cha mẹ và các bạn tha thứ cho em. Em hứa không bao giờ mắc lỗi lầm đó nữa.

26 tháng 10 2017

ko biết tả hay