K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

8 tháng 11 2024

Trong bài thơ Ca Côn Sơn của Nguyễn Trãi, hình ảnh và tâm hồn của nhân vật "ta" hiện lên một cách rõ nét và sinh động. Côn Sơn, nơi tác giả chọn làm chốn ẩn cư, được miêu tả với vẻ đẹp bình dị mà sâu lắng, như dòng suối trong veo, rừng cây xanh mát, và cảnh núi non tĩnh lặng. Giữa không gian ấy, nhân vật "ta" hiện lên như một con người yêu thiên nhiên, gắn bó với núi rừng và tìm thấy niềm vui trong sự tĩnh lặng của trời đất.

Hình ảnh nhân vật "ta" thả hồn giữa cảnh sắc Côn Sơn bộc lộ một tâm hồn thanh cao, an nhiên, và không vướng bận danh lợi chốn trần gian. Những hình ảnh như "suối chảy rì rầm", "đá nằm trơ trơ", "cây thông cao ngút" vừa gần gũi vừa hùng vĩ, phản ánh tinh thần tự do, phóng khoáng của tác giả trước thiên nhiên, đồng thời cũng thể hiện sự gắn bó sâu sắc của ông với cảnh vật quê hương. Qua bài thơ, Nguyễn Trãi như đang bày tỏ khát khao được sống hòa hợp cùng thiên nhiên, xa rời những bon chen của cuộc sống quan trường.

Tóm lại, nhân vật "ta" trong Ca Côn Sơn không chỉ là hình ảnh của một người yêu thiên nhiên, mà còn là hiện thân của một tâm hồn trong sáng, thanh tịnh, tìm thấy niềm an ủi và sự bình yên giữa thiên nhiên Côn Sơn thơ mộng. Tác phẩm đã để lại trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng về một tâm hồn cao đẹp và niềm khao khát sống bình yên nơi núi rừng.

4o
8 tháng 11 2024

 Trong bài thơ "Ca Côn Sơn" của Nguyễn Trãi, nhân vật “ta” hiện lên với tâm hồn thanh cao, yêu thiên nhiên và khao khát cuộc sống giản dị, bình yên nơi núi rừng Côn Sơn. Qua những câu thơ, hình ảnh “ta” gắn bó và hòa mình vào thiên nhiên hiện ra rất rõ. “Ta” lắng nghe tiếng suối chảy róc rách, cảm nhận tiếng đá va vào nhau, ngắm nhìn rừng thông xanh ngát và ngồi trên phiến đá yên tĩnh. Những cảnh vật bình dị ấy được miêu tả qua ánh nhìn yêu thương, gần gũi của nhân vật, cho thấy tình yêu thiên nhiên sâu sắc của “ta”.

Cảnh sắc thiên nhiên thanh bình, yên ả ở Côn Sơn không chỉ là chốn dừng chân mà còn là nơi để “ta” tìm thấy sự thanh thản và tĩnh lặng trong tâm hồn. Nhân vật như rũ bỏ mọi phiền muộn của cuộc sống trần thế, tìm đến thiên nhiên để làm bạn, để nuôi dưỡng lòng mình, hướng đến những giá trị thanh cao và chân thật. Tâm hồn nhân vật “ta” qua bài thơ vì thế mang một nét đẹp thoát tục, vượt lên trên những bon chen, danh lợi. “Ca Côn Sơn” đã khắc họa hình ảnh một tâm hồn trong trẻo, yêu thiên nhiên và tìm thấy hạnh phúc trong những điều giản dị, mộc mạc của cuộc sống.

7 tháng 11 2024

Mùa hè được so sánh với dòng sông bằng biện pháp so sánh trong câu " Mùa hè như dòng sông". Biện pháp giúp khi chúng ta thấy mùa hè thì có thể liên tưởng đến dòng sông.

7 tháng 11 2024

Trong các câu chuyện hay em được học, em thích nhất nhân vật mẹ của Jessie trong câu chuyện "Công chúa và người dẫn chuyện".             Người mẹ là người tinh tế và rất biết quan tâm đến con. Khi biết con được đóng vai công chúa, tối nào người mẹ cũng giúp Jessie tập lời thoại. Còn khi Jessie buồn khi phải đổi vai thành người dẫn chuyện, người mẹ giỏi giang đã an ủi con bằng cách dẫn Jessie ra vườn hoa của mình cùng nhổ cỏ dại. Chi tiết này đã thể hiện sự yêu thương với con, giúp con vượt qua nỗi buồn. Khi mẹ định nhổ hoa bồ công anh, Jessie đã ngăn mẹ lại, giải thích rằng loài hoa nào cũng đẹp cho mẹ. Người mẹ mỉm cười, nói với con là con người cũng thế, không phải ai cũng hoàn hảo nhưng không sao và giải thích rằng Jessie có giọng đọc truyền cảm, rất hợp với vai người dẫn chuyện. Không có người dẫn chuyện, vở kịch cũng rất khó thành công.                                                                                               Người mẹ này thật sự rất tuyệt vời. Jessie thật may mắn khi có người mẹ như vậy.

6 tháng 11 2024

Cứu tui

23 tháng 2 2020

Trong gia đình, ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gũi, chăm sóc em nhiều nhất.

Năm nay, mẹ em bốn mươi tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tôn thêm vẻ đẹp sang trọng của người mẹ hiền từ. Mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến thương yêu. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi thắm hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười, nhìn mẹ tươi như đóa hoa hồng vừa nở ban mai. Đôi bàn tay mẹ rám nắng các ngón tay gầy gầy xương xương vì mẹ phải tảo tần để nuôi nấng, dìu dắt em từ thuở em vừa lọt lòng. Mẹ làm nghề nông nhưng mẹ may và thêu rất đẹp. Đặc biệt mẹ may bộ đồ trông thật duyên dáng, sang trọng. Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ dạy cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo... Còn bố thì giúp mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Thỉnh thoảng, mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến, mẹ luôn đón tiếp niềm nở, nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Mẹ luôn dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học. Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Mẹ lo thuốc cho em uống kịp thời. Mẹ nấu cháo và bón cho em từng thìa. Tuy công việc đồng áng bận rộn nhưng buổi tối mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em. Sau đó mẹ chuẩn bị đồ để sáng mai dậy sớm lo buổi sáng cho gia đình. Mẹ rất nhân hậu, hiền từ. Mẹ chưa bao giờ mắng em một lời. Mỗi khi em mắc lỗi, mẹ dịu dàng nhắc nhở em sửa lỗi. Chính vì mẹ âm thầm lặng lẽ dạy cho em những điều hay lẽ phải mà em rất kính phục mẹ. Mẹ em là vậy. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm! Mỗi khi được mẹ ôm ấp trong vòng tay ấm áp của mẹ, con thấy mình thật hạnh phúc vì có mẹ. Mẹ ơi! Có mẹ, con thấy sướng vui. Có mẹ, con thấy ấm lòng. Trong trái tim con, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuyệt vời nhất trong cuộc đời con. Con luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ.

Tấm lòng của mẹ bao la như biển cả đối với con và con hiểu rằng không ai thương con hơn mẹ. Ôi, mẹ kính yêu của con! Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này vì mẹ chính là mẹ của con. "Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ...." Con mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Con hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để báo đáp công ơn sinh thành nuôi nấng con nên người, mẹ ơi.

23 tháng 2 2020

Bạn tham khảo dàn ý rồi làm thành bài văn nha ! 

I. Mở bài: Giới thiệu mẹ

Mỗi chúng ta sinh ra ai cũng đều có mẹ. Mẹ luôn là người che chở, đùm bọc và quan tâm chúng ta từng li từng tí. Đối với mỗi người thì mẹ chúng ta luôn là người tuyệt vời nhất. Dù mẹ có xấu xí, già nua hay như thế nào thì vẫn là mẹ của chúng ta. Đối với các bạn mẹ của bạn như thế nào, đối với tôi, mẹ tôi là người tuyệt vời nhất. Tôi yêu mẹ tôi nhất trên đời.

II. Thân bài

1. Tả ngoại hình

- Mẹ đã ngoài bốn mươi nhưng mẹ vẫn còn rất trẻ

- Khuôn mặt mẹ tròn, nhìn rất hiền và phúc hậu

- Mắt to tròn và đẹp

- Đôi môi cong mịn

- Bàn tay mẹ chai sạm vì tần tảo làm việc nuôi tôi ăn học

- Mẹ ăn mặc giản dị nhưng nhìn rất đẹp

2. Tả tính tình

- Mẹ tận tụy với công việc, chịu khổ cực để nuôi tôi khôn lớn

- Mẹ rất quan tâm người khác và được nhiều người yêu mến

- Mẹ luôn hoàn thành tốt các công việc ở cơ quan và việc nhà

- Mẹ nấu ăn rất ngon

- Chăm lo cho con cái rất chu đáo.

- Yêu thương mọi người xung quanh

- Giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn và khổ cực

- Mẹ thường dạy tôi về “lòng nhân ái”.

III. Kết bài

- Tôi rất tự hào về mẹ.

- Mẹ là động lực, là nguồn sống của tôi.

- Mẹ là chỗ dựa vững chắc cho bước đi của em đi đến tương lai.

Hãy phân tích đặc điểm nhân vật tôi trong đoạn trích sau: "Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào học bài sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. Bí đỏ nấu với đậu phộng thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng phải...
Đọc tiếp

Hãy phân tích đặc điểm nhân vật tôi trong đoạn trích sau: "Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào học bài sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. Bí đỏ nấu với đậu phộng thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng phải buộc ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn nữa, dù dạ dày tôi bấy giờ tuyền một màu đỏ, trí nhớ tôi vẫn chẳng khá lên chút nào. Tôi học trước quên sau, học sau quên trước. Vì vậy tôi phải học gấp đôi những đứa khác. Tối, tôi thức khuya lơ khuya lắc. Sáng, tôi dậy từ lúc trời còn tờ mờ. Mắt tôi lúc nào cũng đỏ kè. Ba tôi bảo: - Nhất định đầu thằng Chương bị hở một chỗ nào đó. Chữ nghĩa đổ vô bao nhiêu rớt ra bấy nhiêu. Thế nào sang năm cũng phải hàn lại. Mẹ tôi khác ba tôi. Mẹ không phải là đàn ông. Mẹ không nỡ bông phòng trước thân hình còm nhom của tôi. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay nắn nắn khớp xương đang lồi ra trên vai tôi, bùi ngùi nói: - Mày học hành cách sao mà càng ngày mày càng giống con mắm vậy Chương ơi! Giọng mẹ tôi như một lời than. Tôi mỉm cười trấn an mẹ: - Mẹ đừng lo! Qua kỳ thi này, con lại mập lên cho mẹ coi! Không hiểu mẹ có tin lời tôi không mà tôi thấy mắt mẹ rưng rưng. Thấy mẹ buồn, tôi cũng buồn lây. Nhưng tôi chẳng biết cách nào an ủi mẹ. Tôi đành phải nín thở nuốt trọn một tô canh bí đỏ cho mẹ vui lòng. Dù sao, công của tôi không phải là công cốc. Những ngày thức khuya dậy sớm đã không phản bội lại tôi. Kỳ thi cuối năm, tôi xếp hạng khá cao. Ba tôi hào hứng thông báo: - Sang năm ba sẽ mua cho con một chiếc xe đạp. Mẹ tôi chẳng hứa hẹn gì. Mẹ chỉ" thưởng "tôi một cái cốc trên trán: - Cha mày! Từ nay lo mà ăn ngủ cho lại sức nghe chưa! Ba tôi vui. Mẹ tôi vui. Nhưng tôi mới là người vui nhất. Tôi đàng hoàng chia tay với những tô canh bí đỏ mà không sợ mẹ tôi thở dài. Dù sao thì cũng cảm ơn mày, cơn ác mộng của tao, nhưng bây giờ xin tạm biệt nhé! Tôi cúi đầu nói thầm với trái bi cuối cùng đang nằm lăn lóc trong góc bếp trước khi cung tay cốc cho nó một phát."

2
LV
6 tháng 11 2024

gấpppppp

6 tháng 11 2024

Nhân vật "tôi" trong đoạn trích là một học sinh lớp chín chăm chỉ, có nghị lực vượt qua khó khăn trong học tập. Dù trí nhớ không tốt, "tôi" vẫn kiên trì học bài, thức khuya dậy sớm, cố gắng học gấp đôi những bạn khác. Mặc dù phải ăn món bí đỏ mỗi ngày theo lời mẹ, "tôi" vẫn không tỏ ra buồn bã mà tìm cách an ủi mẹ bằng những lời lạc quan. Mối quan hệ với mẹ thể hiện sự lo lắng và yêu thương vô điều kiện, dù mẹ không nói ra, nhưng ánh mắt và lời nói của bà khiến "tôi" cảm nhận được tình cảm sâu sắc đó. "Tôi" cũng có sự tự nhận thức rõ ràng về bản thân, không bi quan dù có lúc cảm thấy mệt mỏi. Sau khi vượt qua kỳ thi và đạt thành tích khá, "tôi" cảm thấy tự hào và vui mừng, không chỉ vì kết quả học tập mà còn vì đã vượt qua được những thử thách, trong đó có cả những tô canh bí đỏ mà mẹ đã khéo léo chuẩn bị. Cảnh cuối cùng với việc "tôi" tạm biệt trái bí đỏ cuối cùng là sự kết thúc nhẹ nhàng, hài hước nhưng cũng rất sâu sắc, thể hiện sự trưởng thành và cảm ơn những khó khăn đã qua trong suốt quá trình học tập.