Cảm nhận về con nhân vật mối trong truyện con mối và con kiến.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.



- Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.
- Ăn nên đọi, nói nên lời.
- Tiên học lễ, hậu học văn.
- Kính lão đắc thọ.
- Người thanh tiếng nói cũng thanh, chuông kêu khẽ gõ bên thành cũng kêu.
- Lời chào cao hơn mâm cỗ.
- Một sự nhịn, chín sự lành.
- Ăn ngay nói thật, mọi tật mọi lành.
- Kim vàng ai nỡ uốn câu, người khôn ai nỡ nói nhau nặng lời.
- Học ăn, học nói, học gói, học mở.
- "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây" - Nhắc nhở về lòng biết ơn và sự kính trọng đối với những người đã đóng góp cho thành quả hiện tại.
- "Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau" - Khuyến khích sử dụng lời nói một cách khéo léo và tôn trọng người khác.
- "Giấy rách phải giữ lấy lề" - Dù trong hoàn cảnh khó khăn, vẫn phải giữ gìn phẩm hạnh và giá trị đạo đức.
- "Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao" - Đề cao tinh thần đoàn kết và hợp tác.
- "Thương người như thể thương thân" - Khuyến khích lòng nhân ái và sự quan tâm đến người khác.
- "Của bền tại người" - Nhắc nhở về việc giữ gìn và bảo vệ tài sản.
- "Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm" - Đề cao tầm quan trọng của sự sạch sẽ và ngăn nắp.
- "Tốt gỗ hơn tốt nước sơn" - Đề cao phẩm chất nội tại hơn vẻ bề ngoài.
- "Chịu đấm ăn xôi" - Thể hiện sự nhẫn nhịn và kiên nhẫn để đạt được mục tiêu.
- "Đi một ngày đàng, học một sàng khôn" - Khuyến khích việc học hỏi và khám phá để mở mang kiến thức.

mời chị=)))
Trong cuộc sống, tình bạn và tình đồng đội luôn là những yếu tố quan trọng không thể thiếu. Câu tục ngữ "Thuận bè thuận bạn tát cạn Biển Đông" đã minh chứng cho sức mạnh của sự đoàn kết, sự đồng lòng và tình bạn chí cốt. Đây là một lời nhắc nhở về vai trò thiết yếu của tình bạn, không chỉ giúp con người vượt qua khó khăn, thách thức mà còn mang lại những niềm vui và thành công trong cuộc sống. Bài nghị luận này sẽ khám phá sâu hơn về ý nghĩa của câu tục ngữ, từ đó khẳng định giá trị bất biến của tình bạn và tình đồng đội trong cuộc sống.

Olm chào em, với câu hỏi này olm xin hỗ trợ như sau: Khi em tham gia diễn đàn Olm, các em tích cực hỗ trợ các bạn trên diễn đàn hỏi đáp. Mỗi câu trả lời em sẽ được các bạn tích đúng và em được 1 sp. Và nếu câu trả lời của em chất lượng, trình bày khoa học, phù hợp với trình độ người hỏi em sẽ được ctv vip, amin, giáo viên tích đúng và em nhận được 1gp.Cuối tuần sẽ có bảng xếp hạng, căn cứ vào bảng xếp hạng Olm sẽ trao thưởng xu cho em.
Hoặc em có thể tham gia các cuộc thi vui, các sự kiện của Olm để được thưởng xu hoặc coin em nhé. Em có thể dùng xu để đổi quà trên Olm đó là bút, sổ, áo, mũ, thẻ cào điện thoại. Cảm ơn em đã đồng hành cùng olm.

Ngô Quyền, Đinh Bộ Lĩnh và Lê Hoàn đều có vai trò quan trọng trong lịch sử dân tộc Việt Nam, đóng góp vào việc giành lại độc lập và củng cố nền tự chủ của đất nước.
-Ngô Quyền: Là người lãnh đạo cuộc kháng chiến chống quân Nam Hán (938), Ngô Quyền đã chiến thắng trong trận Bạch Đằng, đánh bại quân xâm lược và chấm dứt hơn 1.000 năm Bắc thuộc. Ông lập ra triều đại Ngô, khôi phục độc lập cho đất nước và đặt nền móng cho sự hình thành các vương triều phong kiến độc lập.
-Đinh Bộ Lĩnh: Sau khi Ngô Quyền qua đời, đất nước rơi vào tình trạng loạn lạc. Đinh Bộ Lĩnh đã thống nhất đất nước, dẹp loạn 12 sứ quân, lên ngôi Hoàng đế và sáng lập triều đại Đinh (968). Ông là người đầu tiên xưng đế, xây dựng nền quân chủ mạnh mẽ, tổ chức lại bộ máy hành chính và tạo ra các luật lệ, giúp củng cố quyền lực trung ương.
-Lê Hoàn: Là người kế tục sự nghiệp của Đinh Bộ Lĩnh, Lê Hoàn đã thành công trong việc chống lại quân Tống xâm lược vào năm 981. Ông củng cố vương triều nhà Đinh và lập ra triều đại Lê, tiếp tục duy trì độc lập, bảo vệ đất nước khỏi nguy cơ xâm lược và mở rộng lãnh thổ.
Ngô Quyền: Mở ra thời kỳ độc lập tự chủ. Đinh Bộ Lĩnh: Thống nhất đất nước, xây dựng nhà nước phong kiến độc lập. Lê Hoàn: Bảo vệ nền độc lập và củng cố sự phát triển của quốc gia


Chế độ phân biệt chủng tộc là một hệ thống phân biệt chủng tộc chính thức được áp dụng ở Nam Phi từ năm 1948 đến 1994. "Á-pác-thai" là thuật ngữ mô tả chính sách phân biệt chủng tộc này, nhằm duy trì sự phân chia và phân biệt giữa người da trắng và các nhóm dân tộc khác, chủ yếu là người da đen, người da màu, và người gốc Á.
-Dưới chế độ Apartheid, người da trắng giữ quyền kiểm soát chính trị, kinh tế, và xã hội, trong khi người da đen và các nhóm dân tộc khác bị đối xử tồi tệ và bị phân biệt. Các đặc điểm nổi bật của chế độ này bao gồm:
- Phân chia khu vực cư trú
- Quyền lợi hạn chế
- Phân biệt trong các dịch vụ công cộng
- Luật về "Pass laws"
- Phân biệt trong giáo dục
Chế độ phân biệt chủng tộc (hay Á-pác-thai) là một hệ thống phân biệt chủng tộc mà chính quyền Nam Phi thực hiện trong suốt phần lớn thế kỷ 20, từ năm 1948 đến 1994. Tên gọi "Á-pác-thai" (Apartheid) xuất phát từ tiếng Afrikaans, có nghĩa là "phân tách" hoặc "tách biệt."
Chế độ này chủ yếu nhằm phân biệt và tách biệt giữa các nhóm chủng tộc, trong đó người da trắng được hưởng các quyền lợi đặc biệt, còn người da đen, người lai và người gốc Á bị phân biệt đối xử và bị hạn chế quyền lợi ở hầu hết các lĩnh vực trong xã hội.
Dưới đây là một số đặc điểm chính của chế độ Á-pác-thai:
-Phân biệt nơi ở: Người da đen, người lai và người gốc Á bị buộc phải sống trong các khu vực riêng biệt, thường gọi là "khu vực sắc tộc" (townships). Người da trắng sống trong các khu vực riêng biệt với điều kiện sống tốt hơn nhiều.
-Giáo dục phân biệt: Hệ thống giáo dục cũng bị phân biệt. Trẻ em da trắng được học trong các trường học tốt hơn, trong khi trẻ em da đen bị hạn chế quyền tiếp cận giáo dục chất lượng và phải học trong các trường không được đầu tư đúng mức.
-Quyền bầu cử: Người da đen không có quyền tham gia bầu cử, họ không được đại diện trong chính quyền. Quyền lực chính trị chỉ thuộc về người da trắng.
-Sự phân biệt trong công việc và dịch vụ: Người da đen thường bị giới hạn trong việc làm những công việc tay chân hoặc công việc ít được trả lương. Các dịch vụ công cộng, như bệnh viện, giao thông công cộng, và các khu vực giải trí, cũng bị phân biệt rõ ràng.
-Luật tách biệt chủng tộc: Chính phủ Nam Phi đã thông qua nhiều đạo luật nhằm duy trì phân biệt chủng tộc, chẳng hạn như Luật Phân biệt Chủng tộc (Population Registration Act) để phân loại tất cả công dân Nam Phi thành các nhóm chủng tộc chính thức (da trắng, da đen, da màu, và người gốc Á).
-Kháng chiến và kết thúc: Chế độ Á-pác-thai đã gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ từ các tổ chức như ANC (Ủy ban Quốc gia Phi châu) và các phong trào đấu tranh dân quyền khác, cả trong nước và quốc tế. Cuối cùng, dưới sự lãnh đạo của Nelson Mandela và các nhà lãnh đạo đấu tranh khác, chế độ Á-pác-thai đã chấm dứt vào năm 1994, khi Nam Phi tổ chức cuộc bầu cử dân chủ đầu tiên, trong đó mọi công dân đều có quyền bỏ phiếu.

Tình yêu nước: Vua nhà Trần luôn coi việc bảo vệ đất nước là trên hết, tình yêu nước đã trở thành động lực để ông và quân đội chiến đấu.
Kiên cường, quyết tâm: Trong suốt cuộc kháng chiến, vua nhà Trần luôn giữ vững tinh thần kiên cường, quyết tâm không sợ khó khăn và cam kết đánh bại quân Mông-Nguyên.
Sáng tạo, linh hoạt: Vua nhà Trần luôn tìm cách sáng tạo, linh hoạt trong chiến thuật và tổ chức quân đội để đối phó với quân Mông-Nguyên.
Tôn trọng quân đội: Vua nhà Trần luôn tôn trọng và quan tâm đến quân đội, đặc biệt là tinh thần và sức khỏe của các chiến sĩ.
Tinh thần đoàn kết: Vua nhà Trần luôn khuyến khích tinh thần đoàn kết giữa các tầng lớp nhân dân, giữa các vùng miền để đoàn kết chống lại quân Mông-Nguyên.