giúp mình viết bài văn thuyết minh về một sự kiện đi plssssss
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bài thơ "Về thăm trường cũ" của Võ Sơn Lân gợi lên trong lòng người đọc nhiều cảm xúc sâu lắng và thân thương. Tác giả đã tái hiện hình ảnh ngôi trường xưa với biết bao kỷ niệm của thời học trò. Qua những câu thơ nhẹ nhàng, ta cảm nhận được nỗi nhớ da diết khi nhìn lại những hàng cây, sân trường, hay góc lớp thân quen. Không chỉ là nơi học tập, ngôi trường còn lưu giữ những dấu ấn đẹp đẽ của tuổi thơ và tình bạn hồn nhiên. Hình ảnh của người thầy, bạn bè, cùng những kỷ niệm vui buồn hiện lên thật sống động, khiến người đọc không khỏi bồi hồi. Bài thơ không chỉ là lời tri ân sâu sắc đến mái trường, mà còn nhắc nhở ta về giá trị của thời gian và những điều quý giá trong cuộc sống. Những hình ảnh giản dị mà thấm đượm cảm xúc như tiếng ve mùa hè hay cánh phượng đỏ rực khơi gợi những ký ức khó quên. Tác giả như muốn nói rằng, dù năm tháng có trôi qua, tình cảm dành cho ngôi trường cũ vẫn mãi vẹn nguyên. Qua bài thơ, ta nhận ra ý nghĩa lớn lao của mái trường trong việc chắp cánh cho những ước mơ bay xa. Đồng thời, bài thơ khơi dậy trong mỗi người niềm khao khát trở về thăm lại chốn cũ, nơi từng nuôi dưỡng tâm hồn và trí tuệ. Ngôn ngữ thơ tuy mộc mạc nhưng đầy tình cảm, dễ dàng chạm đến trái tim người đọc. "Về thăm trường cũ" không chỉ là một bài thơ, mà còn là một chuyến hành trình về quá khứ, giúp ta trân trọng hơn những điều đã qua. Chính sự giản dị, chân thành ấy đã làm nên sức hút đặc biệt của tác phẩm.
Mầm non kể lại cuộc đời mình:
Tôi là một mầm non mới chớm nở, một sinh linh nhỏ bé vừa bước ra từ lòng đất mẹ. Những ngày đầu tiên, tôi chỉ là một chiếc vỏ cây khô, trôi dạt theo gió, nằm im lìm giữa lòng đất mẹ, chờ đợi cơ hội để vươn mình ra ngoài. Nhưng rồi, tôi đã vươn mình lên, đón những tia nắng đầu tiên, nghe được tiếng gọi của cuộc sống xung quanh.
Ngày hôm đó, tôi vội vã vươn ra khỏi chiếc vỏ khô, cảm nhận được ánh sáng ấm áp từ bầu trời, ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua. Tôi bắt đầu đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo màu xanh biếc mượt mà, đón nhận những hơi thở đầu tiên của thế giới rộng lớn. Tôi cảm thấy thật sự tự hào khi mình có thể đứng vững dưới bầu trời bao la.
Nhưng rồi, một ngày, những đứa trẻ tinh nghịch đến gần tôi. Lúc đầu, chúng chỉ ngắm nghía tôi, thích thú nhìn tôi lớn lên từng ngày. Nhưng rồi, không hiểu sao, một đứa trong số chúng đã đặt chân lên tôi. Tôi cảm nhận được một lực mạnh đè lên mình, đau đớn. Tôi chỉ là một mầm non yếu ớt, không thể chống lại sức mạnh đó. Những bước chân ấy cứ liên tiếp giẫm lên tôi, tôi cảm thấy mình như bị đè nén, không thể thở nổi. Cảm giác đó thật đau đớn, tôi chỉ muốn kêu lên để xin dừng lại, nhưng tôi không thể.
Dù đau đớn, tôi không gục ngã. Tôi chỉ biết nhẫn nhịn, chịu đựng. Những bước chân ấy có thể làm tôi tổn thương, nhưng tôi hiểu rằng cuộc đời này không phải lúc nào cũng dễ dàng. Mặc dù bị dẫm đạp, tôi vẫn cố gắng bám rễ, vẫn hi vọng một ngày sẽ có thể vươn lên mạnh mẽ hơn, đứng vững giữa cuộc đời.
Tôi biết, sẽ có những khó khăn, thử thách nữa đến với tôi, nhưng tôi không bao giờ từ bỏ. Vì tôi là mầm non, là sự sống mới, và tôi sẽ mãi tiếp tục vươn lên, đón nhận ánh sáng dù có bao nhiêu cơn giông bão đi qua. Dù có bị giẫm đạp, tôi vẫn sẽ không ngừng vươn mình, mạnh mẽ hơn, để một ngày tôi có thể trở thành cây cổ thụ, bảo vệ tất cả những mầm non khác.
Qua câu chuyện của mầm non, ta có thể thấy được sự mạnh mẽ và kiên cường trong cuộc sống, dù có gặp khó khăn hay thử thách, chỉ cần ta không bỏ cuộc, ta vẫn có thể vươn lên và phát triển.
Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!
tham khảo ạ nhưng tớ thấy hơi lạc đề ạ,có j cho tớ sorry ạ:
Tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa bát ngát, trải dài đến tận chân trời. Mùi hương lúa chín thơm nồng, quyện với gió nhẹ thổi về, luôn là một phần không thể thiếu trong kí ức của tôi. Trong những kí ức ấy, có một trải nghiệm đã trở thành kỉ niệm sâu sắc nhất, đó là lần đầu tiên tôi được cùng bố mẹ gặt lúa.
Hè năm ấy, tôi vừa tròn tám tuổi. Cánh đồng lúa quê tôi đang vào độ chín rộ, từng bông lúa nặng trĩu, uốn cong thân mình dưới sức nặng của hạt vàng óng. Bố mẹ tôi tất bật chuẩn bị mọi thứ cho mùa gặt. Tôi háo hức được tham gia cùng bố mẹ, được trải nghiệm công việc mà tôi chỉ từng được nhìn thấy từ xa.
Sáng sớm tinh mơ, cả gia đình tôi ra đồng. Không khí trong lành, mát rượi. Những giọt sương sớm còn đọng trên lá lúa, long lanh như những viên ngọc nhỏ xíu. Bố mẹ tôi hướng dẫn tôi cách cầm liềm, cách gặt sao cho đúng kỹ thuật để không làm đổ ngã lúa. Ban đầu, tay tôi còn vụng về, liềm cứ đâm lung tung, lúa gặt được ít mà lại làm đổ nhiều. Bố mẹ nhẹ nhàng hướng dẫn, động viên tôi.
Dần dần, tôi cũng quen tay hơn. Cảm giác được dùng đôi tay nhỏ bé của mình thu hoạch những bông lúa vàng óng ả, cảm giác thật tuyệt vời. Mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhưng tôi không hề thấy mệt mỏi. Tôi say sưa với công việc, quên cả thời gian.
Cả buổi sáng trôi qua thật nhanh. Cánh đồng lúa trước mắt tôi dần dần thu nhỏ lại, thay vào đó là những đống lúa vàng chất đầy. Tôi cảm thấy vô cùng tự hào về bản thân mình.
Buổi chiều, cả gia đình cùng nhau quây quần bên mâm cơm giản dị nhưng ấm áp. Món ăn chính là cơm mới được nấu từ chính những hạt lúa mà tôi cùng bố mẹ gặt hái. Vị ngọt của hạt gạo, vị ngon của bữa cơm, tất cả đều trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Kỉ niệm lần đầu tiên được gặt lúa cùng bố mẹ đã trở thành một phần không thể thiếu trong kí ức tuổi thơ của tôi. Đó không chỉ là một trải nghiệm lao động, mà còn là bài học quý giá về sự cần cù, chịu khó, về tình yêu thương gia đình và sự trân trọng những thành quả lao động. Kỉ niệm ấy sẽ mãi mãi được tôi lưu giữ trong trái tim.
Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa kịp vươn những tia nắng vàng rực rỡ lên, làng quê em ở Nghệ An đã thức giấc.
Không khí trong lành, mát mẻ, mang theo vị mặn mòi đặc trưng của biển cả gần đó, xen lẫn mùi hương của lúa chín thơm nồng và mùi hoa cỏ dại ven đường. Tiếng gà gáy râm ran gọi bình minh, hòa cùng tiếng sóng biển rì rào xa xa. Những người nông dân bắt đầu một ngày lao động mới của họ. Họ cần mẫn ra đồng, tiếng chân người, tiếng bước chân trâu bò vang lên nhè nhẹ hòa cùng tiếng chim hót líu lo trên những cành cây phượng vĩ đỏ rực. Trên cánh đồng, những người nông dân đang gặt lúa, tiếng cười nói rộn rã, xen lẫn tiếng gọi nhau í ới. Những đứa trẻ con tung tăng chạy nhảy trên con đường làng đất đỏ, tiếng cười đùa giòn tan. Cảnh vật thanh bình, yên ả, chỉ có tiếng gió biển thổi nhẹ nhàng. Buổi trưa, nắng vàng rực rỡ, mọi người nghỉ ngơi, ăn cơm trưa. Không khí tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi xào xạc trên những cây phi lao ven biển. Buổi chiều, khi mặt trời bắt đầu xuống núi, những tia nắng nhuộm vàng cả biển cả, mọi người lại bắt đầu công việc của mình. Trên những con đường làng, những người phụ nữ đang trò chuyện rôm rả, tiếng cười nói vang lên. Buổi tối, khi màn đêm buông xuống, mọi người quây quần bên nhau, ăn cơm tối, trò chuyện. Không khí gia đình ấm áp, tình cảm. Ánh đèn dầu leo lét chiếu sáng khắp xóm làng. Tiếng côn trùng kêu rả rích hòa cùng tiếng sóng biển vỗ nhẹ vào bờ tạo nên một bản nhạc đồng quê du dương, riêng biệt của vùng đất Nghệ An.
Đó là một ngày sinh hoạt bình dị, nhưng đầy ắp tình người ở quê em, một vùng quê trù phú, giàu bản sắc văn hóa của xứ Nghệ.
https://www.facebook.com/lekimyen210?mibextid=ZbWKwL
Ib tớ nhận viết nhà 10k/ bài
nên mạng tra