Phát biểu cảm nghĩ của em về bài thơ Qua đèo ngang của bà Huyện Thanh Quan
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
thể thơ lục bát ,ptbđ là biểu cảm
chủ đề là thể hiện tình cảm của người đi xa quê
thành ngữ là dãi nắng dầm mưa,thể hiện sự vất vả khó khăn
Trong bài hát Sát cánh bên nhau, nhạc sĩ Sỹ Luân có viết:
“Một điều ước tuy thật nhỏ bé, ta sẽ ước có nhau suốt đời.
Tình bạn sẽ mãi mãi không phai, không phai bạn ơi.”
Đây cũng chính là những điều mà em luôn muốn nói với Sơn - người bạn thân thiết nhất của em.
Sơn là cậu bạn hàng xóm của em, chúng em chơi với nhau từ hồi mới chập chững biết đi. Không lúc nào là chúng em không có nhau, từ lúc học mẫu giáo, tiểu học cho đến bây giờ. Hà là một cô gái dễ thương và hiền lành.Cậu ấy cao 170cm - cao hơn hẳn so với các bạn cùng lớp.Thế nhưng ẩn trong thân hình to lớn ấy là một tâm hồn vô cùng kiên định và mạnh mẽ. Sơn có mái tóc đen óng mượt, khuôn mặt Hà có hình trái xoan, với điểm nhấn là đôi mắt nai đen, tròn long lanh. Cậu ấy có khuôn miệng rất xinh, đôi môi đỏ hồng tự nhiên lúc nào cũng chúm chím.
Sơnlà một cậu học sinh chăm ngoan. Cậu ấy luôn học hành rất chăm chỉ, nghiêm túc. Vì thế kết quả học tập của cậu ấy lúc nào cũng trong top 5 của cả khối. Lúc nào Sơn cũng được thầy cô yêu mến, là lấy làm tấm gương học tập cho mọi người. Thế nhưng không vì thế mà Sơn trở nên kiêu căng với bạn bè. Nếu ai có thắc mắc gì về học tập, thì cậu ấy luôn sẵn sàng giải đáp. Ở nhà, Sơn là một cậu bé ngoan ngoãn. Hôm nào đi học về, cậu ấy cũng giúp mẹ quét nhà, nấu cơm, gấp áo quần. Cậu ấy còn là một người anh trai dịu dàng, thường chỉ dạy những bài tập khó cho em cậu ấy.
Hồi bé, có lần em lỡ tay làm vỡ ấm trà của bố, sợ quá, em chỉ biết đứng khóc. Thấy vậy, Sơn liền chạy sang nhà, giúp em dọn những mảnh vỡ của ấm trà. Rồi dỗ em nín khóc. Sơn còn ở lại chờ đến lúc bố em về, rồi cùng em xin lỗi bố. Cậu ấy còn bảo với bố em rằng: Bác ơi, bác đừng đánh Ngọc bác nhé. Bác hãy phạt cháu chung với cả Ngọc nữa. Hành động ngày hôm ấy của Sơn như một anh hùng thực sự, khiến em vô cùng cảm động. Từ hôm ấy, trong lòng em, Sơn là người bạn tuyệt vời nhất.
Đến hôm nay, chúng em đã làm bạn của nhau rất lâu rồi. Và em chắc chắn rằng tình bạn ấy sẽ còn tiếp tục cho đến mãi về sau nữa. Dù thế nào, em sẽ cùng Sơn vượt qua mọi khó khăn để giữ vững tình bạn tuyệt vời này.
TỔ ÁM CỦA EM CÓ ... NGƯỜI VÀ ĐÓ LÀ ... BỐ LÀM NGHỀ GÌ , MẸ LÀM NGHỀ GÌ ,BẠN HỌC TRƯỜNG GÌ RỒI TẢ TUỔI CÁC THÀNH VIÊN TRONG RA ĐÌNH TÍNH CÁCH THÀNH VIÊN TRONG GIA ĐÌNH HOẠT ĐỘNG THƯỜNG NGÀY CỦA MỖI THÀNH VIÊN TRONG GIA ĐÌNH RỒI KẾT BÀI, LÊU CẢM NGHĨ
Cảm nghĩ về khu vườn nhà em
Mỗi lần về quê chơi, em cảm thấy rất thích thú khi được thăm khu vườn của ông bà ngoại. Nơi đây là lưu lại rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ của em.
Khu vườn không quá lớn nhưng có rất nhiều các loại cây. Khi ông mặt trời còn chưa ló rạng, tiếng chim đã rít khắp cả khu vườn. Em ra thăm vườn mà cảm thấy thật thích thú. Không khí trong vườn thật dễ chịu, mát mẻ. Từng cơn gió nhè nhẹ lướt qua. Những hạt sương lớn vẫn còn vương vấn trên khắp các cành cây.
Khu vườn được trồng rất nhiều các loài hoa như: cúc vàng óng ả, hoa thược dược hồng rực rỡ, hoa đồng tiền đỏ tươi, hoa hồng ngát hương thơm… Muôn loài hoa thi nhau khoe sắc. Vườn hoa là nơi thu hút nhiều nhất chị ong, cô bướm đến vui đùa. Những cô ong, chị bướm đang vui đùa với những bộ cánh cũng rực rỡ không kém.
Ngoài ra, còn có những loài cây ăn quả được ông ngoại chăm sóc rất cẩn thận. Cây hồng xiêm cao lớn nhất khu vườn đang vươn mình ra đón lấy ánh nắng mai để nuôi dưỡng những trái hồng đang trĩu nặng trên những cành cây. Cây ổi gần đó dường như sau một đêm đã trưởng thành hơn để có thể nâng niu được những trái ổi to lớn.
Ngay khi đọc đề bài của đề văn tả người thân trong gia đình, hình ảnh mẹ đã xuất hiện ngay trong tâm trí em. Trong gia đình em, mẹ là người em gần gũi và yêu quý nhất.
Bố đi làm xa nhà đến cả nửa năm mới về một lần, ở nhà chỉ có em và mẹ. Mẹ em năm nay đã ba mươi sáu tuổi rồi, vì vất vả và chăm lo cho em mà mọi người thường nhầm tưởng rằng mẹ em đã ngoài bốn mươi tuổi. Có nhiều khi em ngồi nhìn ngắm khuôn mặt mẹ thật lâu, trên gò má mẹ có những đốm nám, những nếp nhăn ở khóe mắt khi mẹ cười và cả quầng thâm dưới mi mắt. Ấy thế nhưng chỉ cần mẹ cười tươi lên là trông mẹ lại trở về độ tuổi các cô gái đôi mươi.
Nụ cười của mẹ có răng khểnh và má lúm rất rạng rỡ, xua tan hết mọi ưu phiền và lo lắng của em. Dáng người mẹ nhỏ nhắn, hơi gầy, mỗi lần nắm bàn tay của mẹ em lại giật mình sao tay mẹ ngày càng chai sần và thô ráp như vậy. Đó chính là vì công việc đồng áng, phụ hồ và rồi lại may vá quần áo. Mẹ em tuy nhỏ người nhưng có sức khỏe dẻo dai, mẹ làm mọi việc để có thể kiếm tiền. Chẳng bao giờ mẹ than phiền mệt nhọc hay vất vả, ngược lại luôn tươi cười, lạc quan và động viên em phải chăm chỉ học tập. Mỗi ngày mẹ đều dậy từ rất sớm, chăn gà chăn lợn rồi lại đi chợ, xong xuôi mẹ mặc bộ quần áo lao động, đội chiếc nón cũ rồi lại tiếp tục đi làm.
Mẹ em, một người nông dân chân lấm tay bùn nhưng lại rất vĩ đại. Đối với em, mẹ là người tuyệt vời nhất, em sẽ dành cả đời này để nghe lời, quan tâm và chăm sóc cho mẹ, không để mẹ phải buồn lòng vì em.
xin t.i.c.k
HT
tả em một người thân , câu hỏi của bn ng Văn chiến là đây nhé vì bn ko viết được giấu (chắc thế :)) .)
Sau một năm xoay vần nhiều biến động, Tết lại về trên quê hương em. Tiết trời trở nên ấm áp hơn, dịu nhẹ hơn. Những tia nắng nhẹ rải xuống mặt đường, sưởi ấm cho người đi đường. Ai ai cũng vui vẻ, phấn khởi. Mọi ngôi nhà đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, tinh tươm từ trước đó. Giờ đây rực rỡ với mai, với đào, với cúc. Cùng đủ thứ hình dán, hình treo, đèn nháy lấp lánh. Trên chiếc bàn ở phòng khách, nhà nào cũng bày ra nào mứt, nào kẹo, nào trà để mời khách. Trẻ con xúng xính bộ cánh mới, sung sướng hò reo ngoài đường. Người lớn thì thư thả ngồi tâm sự những chuyện đã qua, rồi hứa nguyện cho năm mới. Những ngày Tết, mọi người được dịp quan tâm nhau nhiều hơn, chăm chút cho bản thân nhiều hơn. Ai cũng vui tươi, hạnh phúc. Đây chính là một dịp lễ mà người người đều yêu mến và mong chờ.
Bà Huyện Thanh Quan là một trong những nữ thi sĩ nổi tiếng của nền thơ ca trung đại Việt Nam. Và bài thơ “Qua Đèo Ngang” là một tác phẩm nổi tiếng của bà. Bài thơ đã diễn tả được tình cảnh cô đơn của tác giả cũng như nỗi nhớ quê hương của nhà thơ khi đứng trước không gian nơi đèo Ngang rộng lớn.
Bài thơ được mở đầu với hình ảnh thiên nhiên nơi đèo Ngang - điểm nhìn từ trên cao nhìn xuống phù hợp để khắc họa thiên nhiên một cách bao quát. Vào thời điểm “bóng chiều đã xế tà” cũng là lúc nhà thơ bước chân đến đèo Ngang. Thiên nhiên ở đây có đá núi, cây rừng lại thấp thoáng có sự sống của con người nhưng vẫn thật hoang vu, vắng vẻ:
“Bước tới đèo ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá lá chen hoa
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà”
Cảnh vật như đang nhuốm màu tâm trạng của nhà thơ. Nguyễn Du cũng từng khẳng định:
“Cảnh nào cảnh chẳng gieo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”
Thiên nhiên dù tràn đầy sức sống. Có cả “cỏ” với “cây” điểm thêm “lá” và “hoa” cùng “chen” nhau mà vươn lên, tràn đầy sức sống. Nhưng cảnh vật thì vẫn cứ bao la khiến cho con người chỉ càng cảm thấy thêm đơn độc. Ngay cả khi con người xuất hiện thì cũng chỉ rất nhỏ bé giữa thiên nhiên. Con người trở thành “một chấm buồm nhỏ xíu” trong vũ trụ rộng lớn khôn cùng.
Để rồi nhà thơ đã phải bộc lộ nỗi nhớ nhung dành cho quê hương:
“Nhớ nước đau lòng con cuốc cuốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia
Dừng chân đứng lại trời non nước
Một mảnh tình riêng ta với ta.”
Nhà thơ đã lắng nghe âm thanh của cảnh Đèo Ngang. Cụm từ “con cuốc cuốc”, “cái gia gia” được sử dụng không chỉ là hình ảnh tả thực về loài chim cuốc, chim đa đa. Cách sử dụng biện pháp chơi chữ độc đáo nhằm diễn tả sự tiếc nuối về quá khứ, triều đại nhà Lê thời kỳ vàng son, hưng thịnh nay không còn nữa cũng như nỗi nhớ quê hương tha thiết của chính nhà thơ.
Hai câu thơ cuối cùng kết lại toàn bộ bài thơ với mạch cảm xúc được đẩy lên đến tột cùng. Nhà thơ một mình đứng ở nơi đèo Ngang, xung quanh chỉ có “trời, non, nước” - chỉ có thiên nhiên hoang vu, lạnh lẽo. Đó là sự cô đơn đến của người lữ khách trên hành trình đơn độc. Tâm trạng của nhà thơ cũng chẳng thể chia sẻ cùng với ai. “Một mảnh tình riêng” - tình cảm riêng tư của nhà thơ không có ai để chia sẻ, “ta với ta” - đều chỉ nhà thơ, lúc này bà chỉ có một mình đối diện với chính mình, cô đơn và lẻ loi.
Như vậy, khi đọc bài thơ “Qua Đèo Ngang”, người đọc dường như cảm nhận được nỗi cô đơn của thi sĩ. Cũng càng thêm đồng cảm sâu sắc với nỗi lòng của Bà Huyện Thanh Quan.
bạn tham khảo nhé:
“Qua Đèo Ngang” là tác phẩm nổi tiếng nhất của Bà Huyện Thanh Quan. Bài thơ được viết khi bà trên đường vào Phú Xuân, đi Qua Đèo Ngang - một địa danh nổi tiếng ở nước ta với phong cảnh hữu tình. Bằng giọng thơ man mác, hồn thơ tinh tế và lối thơ điêu luyện, bài thơ không chỉ là bức tranh thiên niên đầy màu sắc mà còn bộc lộ tâm trạng cô đơn của tác giả, có chút gì đó nuối tiếc về thời phong kiến huy hoàng đã dần tàn lụi.
Bài thơ được viết theo thể thất ngôn bát cú Đường luật. Mở đầu là hai câu đề:
“Bước đến đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá, lá chen hoa”
Chỉ với câu thơ đầu tiên tác giả đã khái quát lên toàn bộ về hoàn cảnh, không gian, thời gian khi viết bài thơ. Cách mở đầu rất tự nhiên, không hề gượng ép, tưởng như tác giả chỉ thuận chân "bước đến" rồi tức cảnh sinh tình trước khung cảnh đèo Ngang trong buổi chiều hoàng hôn "bóng xế tà". Hình ảnh "bóng xế tà" lấy ý từ thành ngữ "chiều ta bóng xế" gợi cho ta một nét gì đó buồn man mác, mênh mang, có chút nuối tiếc về một ngày đang sắp qua. Trong khung cảnh hoàng hôn đẹp mà buồn ấy, tác giả chú ý đến một vài hình ảnh độc đáo của đèo Ngang: "Cỏ cây chen đá, lá chen hoa". Với việc nhân quá các loại cảnh vật qua động từ "chen" cùng với phép liệt kê hàng loạt cho ta thấy nét sống động trong bức tranh khung cảnh này. Cỏ cây cùng với đá núi, lá và hoa đua nhau vươn lên đầy sức sống. Những hình ảnh nhỏ bé nhưng sức sống thật mãnh liệt. Trong ánh chiều tà lụi tàn mà còn bắt gặp được những hình ảnh này để lại cho ta thật nhiều suy nghĩ.
Hai câu thực là khi tác giả đang ở trên đèo cao, phóng mắt nhìn về xung quanh, xa hơn những đá núi, cây cỏ để tìm đến bóng dáng con người:
“Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà”
Hình ảnh con người đã hiện ra nhưng dường như chỉ làm bức tranh thêm hiu hắt. Tác giả sử dụng biện pháp đảo ngữ cùng với từ láy gợi tả để thể hiện lên điều này. Con người ở đây chỉ có "tiều vài chú" kết hợp với từ láy "lom khom" dưới núi. Cảnh vật thì "lác đác" "chợ mấy nhà". Tất cả quá nhỏ bé so với cảnh thiên nhiên hùng vĩ của đèo Ngang. Dường như không khí vắng vẻ, hiu quạnh bao trùm lên toàn cảnh vật.
Hai câu luận là nỗi buồn được khắc họa rõ nét qua những âm thanh thê lương:
“Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia”
Tiếng kêu thiết tha hay chính là tiếng lòng tác giả. "Nhớ nước đau lòng con quốc quốc" là câu thơ từ điển tích xưa về vua Thục mất nước hóa thành con cuốc chỉ biết kêu "cuốc cuốc". Tiếng cuốc kêu khắc khoải càng làm bóng chiều thêm tĩnh lặng. Còn tiếng "gia gia" là tiếng kêu tha thiết gợi nỗi "thương nhà". Ở đây cảm xúc của nhà thơ được bộc lộ rõ rệt. Nghệ thuật chơi chữ đồng âm độc đáo kết hợp nhân hóa cùng chuyển đổi cảm giác gây ấn tượng mạnh đã cho ta thấy được tấm lòng yêu nước thương nhà của Bà Huyện Thanh Quan.
Hai câu kết, khép lại những cảm xúc cũng như khung cảnh thiên nhiên của bài thơ:
“Dừng chân đứng lại: Trời, non, nước
Một mảnh tình riêng ta với ta”
Cảnh vật đèo Ngang thật hùng vĩ khiến tác giả dừng chân không muốn rời. Cái bao la của đất trời, núi non, sông nước như níu chân người thi sĩ. Nhưng đứng trước không gian bao la hùng vĩ ấy, tác giả chợt nhận ra nỗi cô đơn trong lòng mình dần dâng lên "một mảnh tình riêng ta với ta". Khung cảnh thiên nhiên càng rộng lớn thì nỗi cô đơn của người lữ khác cũng càng đầy. Một mảnh tình riêng, một nỗi lòng sâu kín, những tâm sự đau đáu trong lòng mà không biết chia sẻ nhắn nhủ với ai. Âm hưởng nhịp điệu câu thơ như một tiếng thở dài nuối tiếc.
"Qua Đèo Ngang" là lời nhắn gửi tâm sự của nỗi lòng tác giả đến người đọc. Bài thơ không chỉ là một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ đượm nét buồn mà còn là những tiếc nuối, một tấm lòng yêu nước thương dân. Phải thật giàu cảm xúc, thật yêu thiên nhiên cùng con người, Bà Huyện Thanh Quan mới có thể để lại những vần thơ tuyệt tác như vậy.