Hãy tả một con vật trong nhà em.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Tiềng trống vang lên.Sân trường yên tĩnh,sau tiếng trống ồn ào trở lại.Các bạn ào ra sân,bạn nhảy dây,bạn đá cầu,bạn trốn tìm.Tiếng chim cx thế hòa theo các bạn chơi đùa.Sau 15p,trống hết giờ ra chơi,Sân trường trở lại yên tĩnh.Chỉ còn tiếng những chiếc lá xào xạc rơi....
Em tự tìm hiểu dấu phẩy nhé
Tiềng trống vang lên.Sân trường yên tĩnh,sau tiếng trống ồn ào trở lại.Các bạn ào ra sân,bạn nhảy dây,bạn đá cầu,bạn trốn tìm.Tiếng chim cx thế hòa theo các bạn chơi đùa.Sau 15p,trống hết giờ ra chơi,Sân trường trở lại yên tĩnh.Chỉ còn tiếng những chiếc lá xào xạc rơi....
Em tự tìm hiểu dấu phẩy nhé

từ láy:chói chang;long lanh
động từ:phả:nâng;lướm
tính từ:vàng;chói chang;long lanh
học tốt nhé

Câu " Ai nấy đều ngồi ngắm trăng " chủ ngữ là : b : Ai
Từ nước trong “đáy nước” và từ nước trong “yêu nước” là:
a. Những từ đồng nghĩa.
b. Một từ có nhiều nghĩa.
c. Tất cả điều sai.
d. Những từ đồng âm.
Câu D nha


Cả lớp đang chăm chú nghe thầy giáo giảng bài. Ngoài sân trường chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu thổi và tiếng chim hót líu lo. Khi thầy giáo vừa kết thúc bài giảng, tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi reng lên. Chúng em đứng dậy chào thầy rồi ùa ra khỏi lớp.
Tuổi học trò bao giờ cũng gắn với những trò chơi vui vẻ. Đó là những trò chơi tưng bừng thú vị với sự góp mặt của nhiều người. Thế nên, hôm nào đi học, tụi chúng em cũng xin bố mẹ đi sớm hơn để được vui đùa. Còn khi đã ở trường, sau những tiết học mệt nhoài, chúng em lại đón tiết ra chơi.

Trời vừa xế bóng, trăng đã lên rồi, ánh trăng ban đầu rất yếu, tưởng chừng như không đủ sức để đánh đuổi mặt trời, nhưng chỉ một lát sau, nó dần dần lan toả khắp không trung và trở thành thứ ánh sáng chính của bầu trời.
Từ nhỏ đến giờ không biết bao nhiêu lần được ngắm trăng rồi nhưng có lẽ cái đêm trăng ấy, một đêm trăng ở đồng bằng quê nội đã để lại cho em một ấn tượng đẹp đến kì lạ. Mãi mãi em không bao giờ quên được. Đó là cái đêm trăng rằm tháng bảy mà bố mẹ cho em về quê dự lễ đáo tế của ông nội.

Mỗi ai trong chúng ta đi học đều cần phải có một người bạn thân, người bạn ấy sẵn sàng lắng nghe những điều chúng ta muốn nói, sẵn sàng giúp đỡ khi ta cần. Ở lớp em chơi thân với lớp trưởng nhân, cô ấy không những xinh đẹp mà còn tốt bụng nữa.
Người bạn thân của em tên là Hà. Ở lớp cô ấy luôn hoàn thành tốt tất cả những công việc mà cô giáo giao cho. Không những thế việc trường việc đoàn đội, cô ấy cũng hoàn thành xuất sắc. Hà không chỉ học giỏi mà còn có tài hát văn nghệ, những dịp phong trào như 20/11 hay 26/3 Hà đều lấy về cho lớp giải nhất văn nghệ. Thế nhưng rất nhiều lần em khuyên Hà đi tham gia các chương trình thi hát của thành phố thì Hà lại khiêm tốn nói mình không đủ tài. Trong lớp Hà luôn tỏ ra là một lớp trưởng gương mẫu, ngồi trong giờ không bao giờ Hà nói chuyện.
Trong lớp hễ một ai nói chuyện, Hà sẽ nhắc nhẹ một lần nếu vẫn còn tiếp tục Hà kiên quyết ghi lại và báo cho cô giáo chủ nhiệm. Trong lớp có những bạn học kém Hà sẵn sàng giúp đỡ giảng giải cho các bạn ấy để các bạn học tốt hơn. Trong một kì thi đua lớp tiên tiến, cô giáo đã rất hài lòng khi bạn nào trong lớp cũng đạt được những điểm mười chói lọi trong bảng hoa điểm tốt. Cô giáo không bảo nhưng Hà vẫn lập một nhóm học để cùng nhau tiến bộ. Ngoài những buổi học trên lớp Hà sẽ đến học nhóm cùng những bạn học kém tại nhà để giảng cho các bạn hiểu, giúp các bạn ấy học hành tốt hơn. Ở Hà em thấy được những đức tính vô cùng tốt. Cô ấy không những giỏi giang, mạnh mẽ mà còn biết quan tâm, chia sẻ, giúp đỡ những người xung quanh. Đặc biệt Hà luôn đấu tranh để loại trừ cái xấu bảo vệ lẽ phải và sự công bằng.
Đối với em, Hà luôn người bạn hiền, Hà luôn lắng nghe những tâm sự của em và an ủi em rất nhiều khi em buồn. Trong học tập, Hà cũng giúp đỡ em tìm ra phương pháp học tập tích cực để kích thích hứng thú học tập.

trong những người em từng gặp đến nay ,người có lòng nhân hậu nhất là bà em .

Nếu không có đôi bàn tay của cha, có lẽ tôi đã không đủ sức tự mình bước đi trên đường đời. Mong rằng đôi bàn tay ấy sẽ còn bên cạnh tôi thật lâu để cùng tôi chia sẻ những khoảnh khắc trong cuộc sống phía trước.
Tôi từng đọc qua một truyền thuyết về người cha đầu tiên do thượng đế tạo ra. Người cha với đôi bàn tay thật thô ráp, to lớn không thể nào găm kim đóng tã, thắt nút dây giày cho người con trai, thắt nơ trên áo cho người con gái hay đơn giản là cài nút áo cho con của mình một cách dễ dàng, nhưng đó là đôi bàn tay sẽ che chở cho con trước sóng gió của cuộc đời và dẫn dắt con đi trên con đường của mình.
Còn với tôi, một cậu con trai sống trên quãng đời này 23 năm có một người cha không như của thượng đế tạo ra nhưng là một người cha mà tôi có thể tự hào để khoe với bạn bè và rơi nước mắt mỗi khi nghĩ tới.
Với cha thì nụ cười là cái khó có thể xuất hiện trên gương mặt vì cha là một quân nhân, trong cha luôn là kỷ cương và luật lệ khắt khe mà những người con phải noi theo. Lúc nhỏ, tôi lúc nào cũng ghét cha vì luôn cấm đoán tôi mọi điều, sẵn sàng roi vọt khi tôi bị nhà trường phàn nàn hay đi chơi về quá trễ không lo học hành. Nhưng sau này khi tôi đủ lớn để biết suy nghĩ và hiểu chuyện thì tôi mới nhận ra rằng đôi bàn tay cha đã chai sần đi quá nhiều cũng vì tôi. Đôi bàn tay che chở và nâng đỡ tôi từ khi tôi mới sinh ra đến khi tôi trưởng thành đến tận bây giờ.
Đôi bàn tay ấy ban ngày đi làm công việc của một người lính nhưng ban đêm lại là một công nhân với tất cả những việc nào làm được để kiếm tiền cho gia đình và nuôi tôi ăn học.
Đôi bàn tay chai sần đó đã đưa tôi đi học vào mỗi buổi sáng và đón tôi về khi tan trường. Đôi bàn tay ấy cũng là đôi bàn tay cầm những tờ báo để coi điểm, tìm trường và cầm hồ sơ đi đăng ký cho tôi học khi tôi rớt nguyện vọng một của kỳ thi đại học.
Đôi bàn tay ấy từng trầy xước rất nhiều vì một lần vào sáng sớm khi chạy xe chở tôi đi học, cha bị hạ đường huyết và ngã xe ngất xỉu. Tuy bị gãy tới mấy cái xương sườn nhưng đôi bàn tay ấy vẫn bấm điện thoại gọi về nhà chỉ để hỏi tôi có bị gì không, đi học được không.
Và còn rất nhiều điều mà đôi bàn tay ấy đã làm cho tôi từ khi tôi còn là một đứa bé không biết suy nghĩ chỉ biết ăn và ngủ tới khi lớn khôn…
Nếu không có đôi bàn tay của cha, có lẽ tôi đã không đủ sức tự mình bước đi trên con đường đời đầy chông gai phía trước. Mong rằng đôi bàn tay của cha sẽ còn bên cạnh tôi thật lâu để cùng tôi chia sẻ những khoảnh khắc trong cuộc sống phía trước. Đôi khi trái tim và bàn tay của một người cha có thể rất là cứng rắn nhưng trong thâm tâm thì nó cũng rất là mềm mại và tràn đầy tình thương cho những đứa con của mình. Người cha không giỏi biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài như người mẹ nhưng họ lúc nào cũng quan tâm và nâng đỡ người con của mình đúng lúc.
kích cho mk nhé
Đề bài: Em hãy tả con chó nuôi trong nhà.
Bài làm
Trong nhà em nuổi rất nhiều loài vật nhưng thông minh và gắn bó với em nhất là chú chó Lu Lu.
Lu Lu được mua về nhà em từ hồi còn bé xíu, tính đên nay cũng 2 tuổi, bằng tuổi đứa em gái em. Lúc mới về nhà, chắc vừa phải xa mẹ nên chú cún nhút nhát vô cùng, ai cho gì ăn nấy chỉ quanh quẩn nơi góc bếp chứ chẳng dám chạy nhảy hay đi đâu. Sau một thời gian quen dần với mọi người trong gia đình thì Lu Lu bắt đầu dạn dĩ hơn. Bố làm cho Lu Lu một chiếc chuồng trong hiên nhà rồi lót vài mảnh vải ấm. Lu Lu có vẻ rất thích chiếc chuồng, nó cứ chui ra rồi lại tự chui vào như một trò chơi của trẻ con.
Tả con chó nuôi trong nhà (ảnh sưu tầm)
Lu Lu có một bộ lông vàng óng, em cũng chẳng biết nó thuộc giống chó gì. Năm nay 2 tuổi Lu Lu nhìn trông to lớn vô cùng, chẳng bù cho lúc trước bé xíu lũn cũn. Lu Lu nặng tầm khoảng 15 kg, đối với người trong nhà rất hiền lành nhưng đối với khách lạ thì rất dữ tợn. Hàm răng chú trắng bóng, sắc lẻm, cái lưỡi hồng hồng suốt ngày thè ra thở . Đôi tai thính cứ có tiếng động lạ là lại vểnh lên. Chiếc đuôi cong cong ngoáy tít lên mỗi khi em xoa đầu hoặc chơi đùa với nó.
!-->
Lu Lu rất thông minh, chuyện gì cũng dạy một lát là hiểu. Lu Lu biết đi vệ sinh đúng chỗ, không bao giờ bước chân vào nhà, bao giờ cũng đợi người cho ăn mới ăn chứ không khi nào ăn vụng. Không những thế Lu Lu còn biết đi bằng 2 chân như một chú chó trong rạp xiếc. Trong nhà em không khi nào có chuột bởi Lu Lu bắt chuột rất tài, lũ chuột phá phách vậy mà không bao giờ dám bén mảng đến gần. Lu Lu thích nhất là chơi trò đuổi bắt. Cứ mỗi lần em chạy là nó lại đuổi theo với vẻ mặt vô cùng hào hứng. Đêm đến, khi cả gia đình ngủ say thì Lu Lu lại âm thầm thức canh cho giấc ngủ của mọi người.
Cả nhà em ai cũng yêu quý Lu Lu. Lu Lu cũng rất gắn bó với mọi người. Đã từ lâu Lu Lu như là một thành viên không thể thiếu của gia đình.
“Chích! Chích!”. Thế là con chuột nhắt ăn hại đã bị chị mướp nhà ta vồ gọn trong tay.
Chị mướp có cái đuôi tròn vo như trái bóng con, đôi tai bẹt luôn dựng đứng. Đôi mắt xanh của chị long lanh như hai viên bi thủy tinh. Bộ ria mép dài nhỏ như những sợi tóc thỉnh thoảng lại động đậy. Cái mũi nhỏ lúc nào cũng ươn ướt mà lại rất tài đánh hơi đấy nhé. Mùi thơm của thịt cá khó mà lọt qua được cái mũi ấy của chị. Cái cổ ngắn của chị được nối với cái thân hình dài thon được bao phủ bởi một lớp lông mịn màng óng mượt. Bốn cái chân nhỏ mà ngắn. Dưới bàn chân có nệm thịt êm như mút giúp cho bước đi của chị uyển chuyển nhẹ nhàng không gây tiếng động. Toàn thân chị là một chiếc áo màu tàn thuốc có sọc sậm. Những lúc rỗi rãi, chị thường liếm láp cho bộ lông của mình luôn óng ả. Cái đuôi thì dài và mềm luôn ngoe nguẩy, trông ngộ nghĩnh lắm.
Chị có tài bắt chuột. Con chuột nào mà đã lọt vào tầm ngắm của chị thì khó mà thoát thân. Chị nấp vào chỗ kín, nằm im thin thít. Chú chuột nào chủ quan nghênh ngang đi lại thì bị chị vồ ngay không kịp trở tay. Chính những cái vuốt sắc ngọt và rất bén ấy mà lũ chuột phải kinh hoàng bạt vía mỗi khi thấy chị.
Chị Mướp xứng đáng là nhà “vô địch” diệt chuột. Có chị trong nhà lũ chuột không dám hoành hành nữa.