Đề:Em hãy kể lại nội dung 1 câu chuyện dân gian ở quê hương em (trên \(\frac{1}{2}\)trang)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Bạn có thể vào đây tham khảo nhé https://cunghocvui.com/ nhiều môn khác cũng có rất bổ íchh

Hình thức | Khái niệm | Ví dụ |
Giâm cành | - Giâm cành là cắt một đoạn cành có đủ mắt, chồi cắm xuống đất ẩm cho cành đó bén rễ, phát triển thành cây mới. | - Cây mía, khoai lang, cây rau ngót, cây sắn |
Chiết cành | Chiết cành là làm cho cành ra rễ ngay trên cây rồi mới cắt đem trồng thành cây mới | - Cam, Quýt, chanh, Bưởi...(Các loại cây ăn quả) |
Ghép cây | Ghép cây là dùng một bộ phận sinh dưỡng (mắt ghép, gốc ghép, chồi ghép) của một cây gắn vào một cây khác (gốc ghép) cho tiếp tục phát triển. | - Cây táo chua ghép với táo ngọt trên cùng 1 gốc - Xoài cát ghép với cây xoài tượng |
Người ta thường dùng các biện pháp đó để nhân giống cây vì sẽ tạo được cây mới nhanh và sớm cho thu hoạch và cây con được kế thừa toàn bộ đặc tính tốt của cây mẹ.

Tiếng người hú, tiếng tù và thúc giục, tiếng sủa ăng ẳng của lũ bạn tôi làm náo động cả góc rừng. Không lẫn vào đâu được là tiếng sủa "gâu gâu" trầm trầm và vang dội của tôi, một chú chó săn lão luyện.
Tiếng súng chát chúa của ông chủ đã hạ gục một con dê núi, nhưng nó chỉ quỵ xuống một lát rồi vùng dậy chạy bán sống bán chết. Tôi lao lên như một mũi tên. Ngang qua suối cạn, con dê vấp ngã. Tôi bồi tiếp hai cú vào cổ, dê núi tắt thở. Mọi người lục tục chạy tới, vui mừng khiêng con thú về. Ông chủ vỗ nhẹ vào hai má tôi và khen : Tốt lắm ! Giỏi lắm !
Cuộc săn tiếp tục. Tôi chạy trước, mũi khịt khịt đánh hơi, hi vọng lập thêm chiến công. Đây rồi ! Có mùi gì hăng hắc cùng tiếng sột soạt khe khẽ. Một bóng đen vụt qua. Tôi mê mải lao theo ...
Bỗng một quả rừng rơi xuống trúng đầu làm tôi chợt tỉnh. Con thú chạy đâu mất mà tiếng người cũng chỉ thoang thoảng trong gió. Tôi dừng lại nhìn quanh ... Sao im ắng quá vậy ? Trời bắt đầu tối. Tôi vội vàng chạy theo lối cũ trở về.
Nhưng dường như càng chạy càng không tìm thấy lối ra. Mỗi gốc cây ngọn cỏ quanh tôi xa lạ như chưa từng gặp bao giờ. Khu rừng rậm rịt, bóng tối như bưng lấy mắt, như bịt chặt tai. Tôi mệt mỏi rã rời, tìm một hốc cây có nhiều lá khô nằm khoanh cho đỡ mệt. Chỉ mong sao ngủ quên đi cho đến khi trời sáng. Nhưng bóng tối, cảnh lạ khiến cho tôi không sao chợp mắt được. Cơn đói cồn cào gợi tôi nhớ tới những bữa ăn ngon lành ở nhà. Họ nhà chó chúng tôi vốn dũng cảm nhưng lúc này xung quanh yên ắng quá nên tôi thèm hơi ấm của con người. ông chủ quý tôi lắm. Ông rất ít nói. Khi nào vui vẻ hoặc hài lòng, ông thường vuốt bộ lông mượt của tôi, vỗ vỗ vào má tôi và khen : Giỏi lắm ! Tốt lắm ! Còn tôi ngước nhìn ông, mắt sáng long lanh và đuôi thì ngoáy tít mừng rỡ.
Chạy suốt ngày, giờ đây tôi thấy mệt. Nhớ lại có lần mải săn mồi, chân trước của tôi vấp vào đá tóe máu. Ông chủ đã kiếm lá dịt vào vết thương rồi băng bó cho tôi. Mấy ngày tôi đau chân, ông chủ xích tôi bên cạnh cầu thang, không cho chạy nhảy. Sáng sáng, ông tháo xích dắt tôi đi một vòng quanh xóm. Nhờ thế mà chân tôi mau lành.
Giờ này, tôi nằm đây, còn ông chủ chắc cũng đang hú gọi tôi khắp ngả. Không thấy tôi về nhà, chắc là ông lo và thương lắm. Biết đâu ông lại đeo súng, xách đèn bươn bả đi tìm dọc bìa rừng ...
Suy nghĩ miên man, tôi thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh lại thì trời đã tang tảng sáng. Không chịu làm mồi cho thú dữ, càng không thể lang thang trong rừng như lũ chó hoang, tôi phải tìm ra đường về. Nhất định phải về với ông chủ yêu quý của tôi. Tôi đứng dậy nhìn bốn phía, mũi khịt khịt đánh hơi, tai dỏng lên nghe ngóng rồi lao đi với niềm hi vọng.

Fạm Xôi Quyên mìn' mún zizz bạn từ lâu lắm zồi :
Hà Nội, một ciều qồi vỉa hè cà dá
Daq zở diếu wuốk wì kó vụ zì ồn ào ầm kả fố xá
Hai em gái, bị xòe xe, wật zã man kon qan
Kòn nướk kòn tát an' liền fóq saq dóq vai an' hùq mỹ nam
Hà Nội... là xôq vội zk dâu
Vẫn kái tội kũ lười xôq dội mũ lại kòn di lối qượk n'au
Em wứ n'ất, kuà là qon, dúq cuẩn kơm mẹ nấu
Mắt môi qọk qà za cắq nõn nà là kiểu an' wíc từ lâu
Kòn em wứ hai, hơi dẫy dà một tẹo
N'ưq wôi xôq sao, em mập, mà tấp nập qười weo
Hai mẹ cẻ dau n'ư wế vẫn cửi
Ơ ơ kái kon này mày kòn wíc zà mồm à, dã sai lại kòn
Qôq với bà ấy, là kái tôq vào mặt
Kể kả kó an' dẹp cai này kan bà vẫn vả mày zụq zaq
Ô ô mai cuối... ô ô mai cuối
ai em kuá mải miết, fải biết, zải kuyết wật êm xuôi
Hà Nội, Hà Nội, dườq cật kín qười di
Dừq vội, dừq vội, di wì fải suy qĩ
Hà Nội, Hà Nội dừq can' lối kủa n'au
Hà Nội, Hà Nội, là xôq vội dượk dâu
Wôi xôq sao, xôq sao... bôi kao sẽ xỏi
Lần sau tan tầm dườq dôq n'ư wế, xôq vượt dượk wì wôi
An' kũq biết 1 diều n'ịn... là cín diều n'ụk
N'ưq kòn hơn là tai nạn nằm viện tiền em fải ci n'iều cụk
Wan' niên bây zờ... toàn wan' niên cuyên kần
Zao wôq fải an toàn dể sản xuất... wì mới dượk yên wân
Xe buýt tắk xi dua n'au di ầm ầm, kòi zầm zầm, máy nóq hầm hập, kứ di cầm cậm, dỡ bị bầm zập
Vừa văn hóa lại an toàn tuyệt dối co bản wân

niêu cơm tượng trưng cho tấm lòng nhân đạo yêu chuộng hòa bình

1/
a) Cụm Danh từ: Trời bây giờ, mặt trăng
Cụm Tính từ: trong vắt thăm thẳm,cao, nhỏ, sáng vằng vặc
b) Cụm Danh từ: Hai chàng, ta, con gái, người
Cụm Tính từ: vừa ý
2/
Các hoàng tử phải cởi giáp xin hàng. Thạch Sanh sai dọn một bữa cơm thiết đãi những kẻ thua trận. Cả mấy vạn tướng lĩnh quân sĩ thấy Thạch Sanh chỉ dọn ra vẻn vẹn có một niêu cơm tí xíu, bĩu môi không muốn cầm đũa
Các : số nhiều, nói về nhiều hoàng tử
Những: số nhiều, nói về nhiều kẻ thua trận
Cả mấy: số nhiều, nói về tướng lĩnh quân sĩ
Câu 3,4 mở sách giáo khoa ra là có nhé e

Hồi học cấp 1, em thường xuyên bị điểm kém vì lười học, hay đi chơi lêu lổng. Đến cuối năm, em đã đạt học sinh trung bình. Em vô cùng buồn và thất vọng vào bản thân. Từ đó em đã cố gắng chăm chỉ, siêng năng để đạt học sinh giỏi. Giờ đây, không những em đạt danh hiệu học sinh giỏi mà còn đứng thứ ba trong lớp. Em còn vinh dự được đi thi học sinh giỏi cấp huyện và đạt giỏi nhì. Em rất vui và tự hào nhờ vào sự siêng năn, cần cù của mình. Em sẽ cố gắng trong tương lai sẽ học giỏi hơn và đạt nhiều thành tích cao hơn nữa.
#Minh#
Ngày khi tôi còn nhỏ, tôi là 1 cô bé cá biệt trong lớp chỉ viết tay trái. Mặt dù vậy, nhưng m.n vẫn mong tôi tập viết tay phải. Nhưng tôi đâu có chịu. Khi đó, trong lớp tôi thì tôi cũng phải đứng nhất nhì khi viết. Nhờ m.n quan t tôi mới đc như ngày nay. Những nét chữ đầu tay của tay phải sao xấu thế. Sao viết mỏi tay thế. Nhiều lúc, tôi còn nhân cơ hội viết tay trái nữa cơ. Nhưng rồi, mọi thứ đã thay đổi tôi qua từng ngày. Từ nét chữ xấu xí rồi biến thành những nét chữ nắn nót, ngay ngắn. Vài tháng sau, năm tôi lên lớp 1, tôi đã giành giải nhì thi viết chữ đẹp. Tôi thật ko lựa chọn sai lầm...

Bố thường nói: "Đứa con có mẹ, con người có quê" để dạy chúng tôi phải biết nhớ về cội nguồn. Và mỗi dịp nghỉ hè, bố đều cho chúng em về thăm quê.
Mỗi lần về quê, em rất vui. Quê em ở vùng biển nên khí hậu luôn trong lành. Quê em còn nghèo nhưng người dân nơi đây sống rất gần gũi và thân thiện. Mỗi lần được về quê, em được các bác chiều chuộng và yêu quý vô cùng. Em được theo các bác ra cánh đồng muối. Em rất thích nhìn những cánh đồng muối trắng xóa. Em chợt nhớ đến câu chuyện cổ tích "con yêu cha như thịt với muối". Em thấy muối tuy rất rẻ nhưng lại rất quý. Ngồi trong túp lều nhìn các bác làm muối, em thấy được sự vất vả, khó nhọc để làm ra được những hạt muối trắng. Bố em bảo: "Mỗi hạt muối được kết tinh từ vị mặn của nước biển và vị chát của mồ hôi người làm muối". Có những hôm em được các anh chị cho ra biển chơi. Đứng trước biển rộng mênh mông em thấy thật thích thú. Em không thích tắm vì sợ uống nước, mà nước biển thì mặn chát, chẳng khác gì khi súc miệng nước muối vào buổi tối. Em không thích tắm biển mà chỉ thích lội nước ở ven bờ, chỉ thò chân xuống, cho nước biển ngập bàn chân. Em thích đùa nghịch trên cát hơn. Đặc biệt là công việc xây lâu đài cát thì thú vị vô cùng. Em thích xây những lâu đài thật cao, thật đẹp. Em còn đi nhặt những vỏ ốc trên biển về trang trí cho lâu đài của mình. Vậy mà chỉ một đợt thủy triều dâng lên, sóng xô vào bờ, cuốn theo cả lâu đài cát của em. Những khi như vậy, em lại khóc vì tiếc Công, các anh chị lại thi nhau dỗ dành. Về quê, em còn có dịp được ngắm mặt trời lặn và cảnh mặt trời mọc trên biển, đón chào một ngày mới. Chỉ có ở quê, trước khung cảnh thiên nhiên rộng lớn, em mới có thể được ngắm trăng và sao, những buổi đêm, em thường năm ra hè, đầu gối lên bà và nghe bà kể chuyện. Vừa nghe bà kể, vừa ngắm nhìn hàng vạn ngôi sao đang sáng lấp lánh trên nền trời. Gió thổi qua hàng cau rì rào. Khung cảnh thanh bình này không bao giờ có ở thành phố. Thành phố tuy đông vui, nhộn nhịp nhưng lúc nào cũng ồn ào bởi âm thanh của xe cộ, của những phương tiện hiện đại. Cuộc sống ở quê thật thú vị. Em biết thêm nhiều điều lý thú và bổ ích qua những lần ra đồng muối, những lần ra biển chơi hay những trò chơi dân gian như thả diều, đá bóng trên những bãi cỏ rộng mênh mông.
Bao giờ cũng vậy, cứ đến ngày phải về Hà Nội là em lại khóc. Em không muốn về, chỉ muốn ở quê chơi với ông, với bà, với các bác, các anh chị và các bạn. Dù mọi người có dỗ thế nào, em vẫn cứ khóc và bao giờ cũng nói xong tiếng nấc: "Hè năm sau, nhất định cháu sẽ lại về quê". Mỗi một lần về quê, em lại khám phá ra bao điều lý thú.