hãy tự chế 1 bài thơ chia tay thầy cô
ai nhanh mik sẽ kb và tick cho
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em ơi ! Đây mẹ của anh
Từ nay mãi mãi sẽ thành mẹ chung
Không dòng máu, chẳng người dưng
Nhưng em nhớ nhé yêu thương hết mình
Bao công mẹ đã dưỡng sinh
Mồ hôi ướt đẫm bình minh mỗi ngày
Tưng bừng mở tiệc hôm nay
Để trao cả đứa con này cho em
Dù cho sáng lửa, tắt đèn
Mẹ luôn là mẹ dưới trên rõ ràng
Chớ đừng như gió lang thang
Thổi ngang thổi ngược sẽ nàng dâu hư
Mẹ giờ bóng ngả chiều thu
Tính tình cũng sẽ từ từ khó khăn
Nhưng dù ấm ức muôn phần
Em nên cố gắng bước chân nhẹ nhàng
Để cho mẹ phải oán than
Buồn ,buồn tủi, tủi ruột gan anh nhàu
Trời cao, biển rộng, sông sâu
Em mà trọn phận làm dâu anh nhờ
#Nguồn: https://tinbandoc.com/tuyen-tap-8-bai-tho-luc-bat-ve-tu-sang-tac-cam-dong-nhat.html
Từ láy là từ đc tạo bởi các tiếng giống nhau về vần, tiếng đứng trước hoặc tiếng đứng sau. Trong các tiếng đó có 1 tiếng có nghĩa hoặc tất cả đều không có nghĩa
bẠN K CẦN PHẢI LO NHIỀU MÔN NHƯ VẬY đÂU VÌ ĐỀ THI VÀO LỚP 6 CHỈ CÓ tIẾNG vIỆT VÀ tOÁN THOI
Yên tâm bn ak :
Thi vào lp 6 chỉ thi toán và Văn thôi ( đề thì dễ lắm )
Dùng bút nếu làng bn có bán loại bút bi tẩy dc thì dùng !!
Trong cuộc đời ai ai chắc chắn cũng phải có một hoài bảo, một ước mơ. Khi đó chúng ta sẽ không ngừng cố gắng để vươn đến ước mơ đó. Cũng như bao người khác, tôi cũng nuôi nấng cho mình một ước mơ. Một ước mơ được khám phá thế giới bằng chính tôi mắt của mình, được chạm vào những nơi hùng vĩ của thế giới, được giao tiếp với mọi người bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau,… Ước mơ của tôi là được làm một hướng dẫn viên du lịch. Một người thông thạo các thứ tiếng và giúp mọi người hiểu biết thêm về truyền thống của các nước trên thế giới. Một ước mơ có lẽ không cao cả lắm nhưng lại là điều tôi hằng mong ước và muốn được thực hiện bằng chính sức lực của mình.
Ước mơ để trở thành một hướng dẫn viên tôi chưa từng bày tỏ cho bất cứ ai dù là người thân trong gia đình. Tôi sợ rằng họ có thể sẽ cười và nói rằng tôi không đủ khả năng để đáp ứng những nhu cầu cần thiết để trở thành một hướng dẫn viên. Vậy nên tôi chỉ đành ôm ấp ước mơ nhỏ bé cho riêng mình và quyết chí thực hiện được. Tôi nghĩ để trở thành một người hướng dẫn viên cũng là mơ ước của nhiều người chứ không chỉ riêng tôi. Tôi biết sẽ có nhiều cạnh tranh trên con đường đến với ước mơ của chính mình. Nhưng không vì vậy mà tôi mất niềm tin vào bản thân, tôi tự nhủ với bản thân rằng: “mình phải quyết chí học thật giỏi, cố gắng học thêm nhiều thứ tiếng khác nhau và nói thật thông thạo,…” nghe thật là xa vời đối với một người không phải là học sinh giỏi như tôi phải không nào? Dù vậy tôi vẫn muốn cho mình cơ hội để thực hiện được điều mà tôi mơ ước. Năm nay tôi đã là học sinh lớp 10, chỉ còn hai năm nữa là tôi phải quyết định con đường cho riêng mình. Dù đã có suy nghĩ rằng tôi sẽ trở thành một hướng dẫn viên nhưng tôi cũng không ngừng suy nghĩ đến những ngành khác. Không những vậy cha mẹ lại muốn tôi theo ngành của gia đình. Tôi lại không phải là người con muốn làm cha mẹ buồn lòng. Giữa việc muốn đi theo con đường mà mình đam mê và việc muốn làm cha mẹ vui lòng, tôi vẫn chưa biết phải chọn con đường nào… Nhưng đến hôm nay thì tôi đã nhận ra rằng, nếu muốn làm cha mẹ vui lòng thì mình phải thật sự thành đạt và hạnh phúc trên con đường mình đã chọn. Dù không chọn con đường nối nghiệp cha mẹ nhưng tôi chắc rằng họ sẽ hiểu và cảm thông và động viên tôi bước tiếp trên con đường tiến tới ước mơ của mình.
Hiện nay ngành này cũng đang rất phổ biến ở giới trẻ, những bạn trẻ muốn mở rộng tầm hiểu biết và muốn khám phá thế giới. Chắc chắn như vậy sẽ có rất nhiều sự cạnh tranh mà tôi không sợ rằng mình không thể vượt qua. Những lúc còn học cấp 1, cấp 2, mọi người vẫn luôn hỏi tôi một câu hỏi quen thuộc là sau này cháu muốn làm nghề gì? Cháu đã có những mục đích cho tương lai chưa?… những câu hỏi đối với tôi lúc đó chỉ như những câu hỏi đùa và tôi chỉ ngây thơ trả lời “cháu không biệt nữa”. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy thật trẻ con. Nhưng giờ đây khi đã bước sang cấp 3, tôi lại có một suy nghĩ khác xa với lúc trước là “mình sẽ làm gì khi lớn lên? Ước mơ của mình là gì?”. Và khi được nhìn những danh lam thắng cảnh trên thế giới qua những môn học, trong tôi lại có một đam mê là muốn khám phá thế giới, muốn trở thành một hướng dẫn viên du lịch. Tôi biết để đạt được thì điều không thể thiếu là vốn từ ngôn ngữ của tôi phải thật phong phú, ít nhất phải thành thạo trên 3 thứ tiếng. Dù điều đó thật sự không dễ dàng nhưng tôi chắc rằng mình có thể thực hiện được. Những suy nghĩ đó đã giúp tôi không còn nghi ngờ khả năng của mình nữa, giúp tôi nghĩ rằng nếu cố gắng và có í chí thì chắc chắn tôi sẽ thực hiện được. Tôi còn có một ước mơ to lớn hơn khi được trở thành một hướng dẫn viên du lịch, tôi có thể cho họ thấy được nền văn hoá và truyến thống của nước nhà, cũng như những danh lam thắng cảnh mà trong thơ ca luôn luôn được nhắc tới và chỉ có duy nhất ở quê hương nơi tôi sinh ra và lớn lên. Không chỉ có vậy tôi cũng muốn các người dân trên các đất nước đều có một tình bằng hữu để kết thúc những cuộc chiến tranh vô nghĩa đem lại nhiều đau thương. Những điều đó có vẻ như thật khó đối với một người như tôi, nếu tôi nói ra ước mơ lớn lao này với mọi người có lẽ sẽ chẳng ai nhịn cười được. Nhưng dù vậy tôi vẫn sẽ luôn ấp ủ trong lòng hai ước mơ mà tôi muốn thực hiện nhất trong đời. Dù có không thực hiện được một trong hai nhưng tôi sẽ không hề hối tiếc vì mình đã cố gắng thực hiện bằng chính sức lực và niềm đam mê của mình.
Chúng ta hãy tạo cho mình một ước mơ thực sự và cố gắng thực hiện ước mơ đó bằng tất cả lòng đam mê và nhiệt huyết. Khi thực hiện được ước mơ đó, bạn sẽ cảm thấy thực sự hạnh phúc và thoả mãn với những gì mà mình hằng mơ ước. Cũng như tôi khi đã có một ước mơ tôi sẽ cố gắng chăm học và luyện thêm nhiều thứ tiếng khác. Tôi sẽ làm cho ba mẹ thực sự tự vào vì có một người con như tôi, một người con có ước mơ và cố gắng thực hiện bằng cả nhiệt huyết của mình.
Trong cuộc đời ai ai chắc chắn cũng phải có một hoài bảo, một ước mơ. Khi đó chúng ta sẽ không ngừng cố gắng để vươn đến ước mơ đó. Cũng như bao người khác, tôi cũng nuôi nấng cho mình một ước mơ. Một ước mơ được khám phá thế giới bằng chính tôi mắt của mình, được chạm vào những nơi hùng vĩ của thế giới, được giao tiếp với mọi người bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau,… Ước mơ của tôi là được làm một hướng dẫn viên du lịch. Một người thông thạo các thứ tiếng và giúp mọi người hiểu biết thêm về truyền thống của các nước trên thế giới. Một ước mơ có lẽ không cao cả lắm nhưng lại là điều tôi hằng mong ước và muốn được thực hiện bằng chính sức lực của mình.
Ước mơ để trở thành một hướng dẫn viên tôi chưa từng bày tỏ cho bất cứ ai dù là người thân trong gia đình. Tôi sợ rằng họ có thể sẽ cười và nói rằng tôi không đủ khả năng để đáp ứng những nhu cầu cần thiết để trở thành một hướng dẫn viên. Vậy nên tôi chỉ đành ôm ấp ước mơ nhỏ bé cho riêng mình và quyết chí thực hiện được. Tôi nghĩ để trở thành một người hướng dẫn viên cũng là mơ ước của nhiều người chứ không chỉ riêng tôi. Tôi biết sẽ có nhiều cạnh tranh trên con đường đến với ước mơ của chính mình. Nhưng không vì vậy mà tôi mất niềm tin vào bản thân, tôi tự nhủ với bản thân rằng: “mình phải quyết chí học thật giỏi, cố gắng học thêm nhiều thứ tiếng khác nhau và nói thật thông thạo,…” nghe thật là xa vời đối với một người không phải là học sinh giỏi như tôi phải không nào? Dù vậy tôi vẫn muốn cho mình cơ hội để thực hiện được điều mà tôi mơ ước. Năm nay tôi đã là học sinh lớp 10, chỉ còn hai năm nữa là tôi phải quyết định con đường cho riêng mình. Dù đã có suy nghĩ rằng tôi sẽ trở thành một hướng dẫn viên nhưng tôi cũng không ngừng suy nghĩ đến những ngành khác. Không những vậy cha mẹ lại muốn tôi theo ngành của gia đình. Tôi lại không phải là người con muốn làm cha mẹ buồn lòng. Giữa việc muốn đi theo con đường mà mình đam mê và việc muốn làm cha mẹ vui lòng, tôi vẫn chưa biết phải chọn con đường nào… Nhưng đến hôm nay thì tôi đã nhận ra rằng, nếu muốn làm cha mẹ vui lòng thì mình phải thật sự thành đạt và hạnh phúc trên con đường mình đã chọn. Dù không chọn con đường nối nghiệp cha mẹ nhưng tôi chắc rằng họ sẽ hiểu và cảm thông và động viên tôi bước tiếp trên con đường tiến tới ước mơ của mình.
Hiện nay ngành này cũng đang rất phổ biến ở giới trẻ, những bạn trẻ muốn mở rộng tầm hiểu biết và muốn khám phá thế giới. Chắc chắn như vậy sẽ có rất nhiều sự cạnh tranh mà tôi không sợ rằng mình không thể vượt qua. Những lúc còn học cấp 1, cấp 2, mọi người vẫn luôn hỏi tôi một câu hỏi quen thuộc là sau này cháu muốn làm nghề gì? Cháu đã có những mục đích cho tương lai chưa?… những câu hỏi đối với tôi lúc đó chỉ như những câu hỏi đùa và tôi chỉ ngây thơ trả lời “cháu không biệt nữa”. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy thật trẻ con. Nhưng giờ đây khi đã bước sang cấp 3, tôi lại có một suy nghĩ khác xa với lúc trước là “mình sẽ làm gì khi lớn lên? Ước mơ của mình là gì?”. Và khi được nhìn những danh lam thắng cảnh trên thế giới qua những môn học, trong tôi lại có một đam mê là muốn khám phá thế giới, muốn trở thành một hướng dẫn viên du lịch. Tôi biết để đạt được thì điều không thể thiếu là vốn từ ngôn ngữ của tôi phải thật phong phú, ít nhất phải thành thạo trên 3 thứ tiếng. Dù điều đó thật sự không dễ dàng nhưng tôi chắc rằng mình có thể thực hiện được. Những suy nghĩ đó đã giúp tôi không còn nghi ngờ khả năng của mình nữa, giúp tôi nghĩ rằng nếu cố gắng và có í chí thì chắc chắn tôi sẽ thực hiện được. Tôi còn có một ước mơ to lớn hơn khi được trở thành một hướng dẫn viên du lịch, tôi có thể cho họ thấy được nền văn hoá và truyến thống của nước nhà, cũng như những danh lam thắng cảnh mà trong thơ ca luôn luôn được nhắc tới và chỉ có duy nhất ở quê hương nơi tôi sinh ra và lớn lên. Không chỉ có vậy tôi cũng muốn các người dân trên các đất nước đều có một tình bằng hữu để kết thúc những cuộc chiến tranh vô nghĩa đem lại nhiều đau thương. Những điều đó có vẻ như thật khó đối với một người như tôi, nếu tôi nói ra ước mơ lớn lao này với mọi người có lẽ sẽ chẳng ai nhịn cười được. Nhưng dù vậy tôi vẫn sẽ luôn ấp ủ trong lòng hai ước mơ mà tôi muốn thực hiện nhất trong đời. Dù có không thực hiện được một trong hai nhưng tôi sẽ không hề hối tiếc vì mình đã cố gắng thực hiện bằng chính sức lực và niềm đam mê của mình.
Chúng ta hãy tạo cho mình một ước mơ thực sự và cố gắng thực hiện ước mơ đó bằng tất cả lòng đam mê và nhiệt huyết. Khi thực hiện được ước mơ đó, bạn sẽ cảm thấy thực sự hạnh phúc và thoả mãn với những gì mà mình hằng mơ ước. Cũng như tôi khi đã có một ước mơ tôi sẽ cố gắng chăm học và luyện thêm nhiều thứ tiếng khác. Tôi sẽ làm cho ba mẹ thực sự tự vào vì có một người con như tôi, một người con có ước mơ và cố gắng thực hiện bằng cả nhiệt huyết của mình.Trong cuộc đời ai ai chắc chắn cũng phải có một hoài bảo, một ước mơ. Khi đó chúng ta sẽ không ngừng cố gắng để vươn đến ước mơ đó. Cũng như bao người khác, tôi cũng nuôi nấng cho mình một ước mơ. Một ước mơ được khám phá thế giới bằng chính tôi mắt của mình, được chạm vào những nơi hùng vĩ của thế giới, được giao tiếp với mọi người bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau,… Ước mơ của tôi là được làm một hướng dẫn viên du lịch. Một người thông thạo các thứ tiếng và giúp mọi người hiểu biết thêm về truyền thống của các nước trên thế giới. Một ước mơ có lẽ không cao cả lắm nhưng lại là điều tôi hằng mong ước và muốn được thực hiện bằng chính sức lực của mình.
Ước mơ để trở thành một hướng dẫn viên tôi chưa từng bày tỏ cho bất cứ ai dù là người thân trong gia đình. Tôi sợ rằng họ có thể sẽ cười và nói rằng tôi không đủ khả năng để đáp ứng những nhu cầu cần thiết để trở thành một hướng dẫn viên. Vậy nên tôi chỉ đành ôm ấp ước mơ nhỏ bé cho riêng mình và quyết chí thực hiện được. Tôi nghĩ để trở thành một người hướng dẫn viên cũng là mơ ước của nhiều người chứ không chỉ riêng tôi. Tôi biết sẽ có nhiều cạnh tranh trên con đường đến với ước mơ của chính mình. Nhưng không vì vậy mà tôi mất niềm tin vào bản thân, tôi tự nhủ với bản thân rằng: “mình phải quyết chí học thật giỏi, cố gắng học thêm nhiều thứ tiếng khác nhau và nói thật thông thạo,…” nghe thật là xa vời đối với một người không phải là học sinh giỏi như tôi phải không nào? Dù vậy tôi vẫn muốn cho mình cơ hội để thực hiện được điều mà tôi mơ ước. Năm nay tôi đã là học sinh lớp 10, chỉ còn hai năm nữa là tôi phải quyết định con đường cho riêng mình. Dù đã có suy nghĩ rằng tôi sẽ trở thành một hướng dẫn viên nhưng tôi cũng không ngừng suy nghĩ đến những ngành khác. Không những vậy cha mẹ lại muốn tôi theo ngành của gia đình. Tôi lại không phải là người con muốn làm cha mẹ buồn lòng. Giữa việc muốn đi theo con đường mà mình đam mê và việc muốn làm cha mẹ vui lòng, tôi vẫn chưa biết phải chọn con đường nào… Nhưng đến hôm nay thì tôi đã nhận ra rằng, nếu muốn làm cha mẹ vui lòng thì mình phải thật sự thành đạt và hạnh phúc trên con đường mình đã chọn. Dù không chọn con đường nối nghiệp cha mẹ nhưng tôi chắc rằng họ sẽ hiểu và cảm thông và động viên tôi bước tiếp trên con đường tiến tới ước mơ của mình.
Hiện nay ngành này cũng đang rất phổ biến ở giới trẻ, những bạn trẻ muốn mở rộng tầm hiểu biết và muốn khám phá thế giới. Chắc chắn như vậy sẽ có rất nhiều sự cạnh tranh mà tôi không sợ rằng mình không thể vượt qua. Những lúc còn học cấp 1, cấp 2, mọi người vẫn luôn hỏi tôi một câu hỏi quen thuộc là sau này cháu muốn làm nghề gì? Cháu đã có những mục đích cho tương lai chưa?… những câu hỏi đối với tôi lúc đó chỉ như những câu hỏi đùa và tôi chỉ ngây thơ trả lời “cháu không biệt nữa”. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy thật trẻ con. Nhưng giờ đây khi đã bước sang cấp 3, tôi lại có một suy nghĩ khác xa với lúc trước là “mình sẽ làm gì khi lớn lên? Ước mơ của mình là gì?”. Và khi được nhìn những danh lam thắng cảnh trên thế giới qua những môn học, trong tôi lại có một đam mê là muốn khám phá thế giới, muốn trở thành một hướng dẫn viên du lịch. Tôi biết để đạt được thì điều không thể thiếu là vốn từ ngôn ngữ của tôi phải thật phong phú, ít nhất phải thành thạo trên 3 thứ tiếng. Dù điều đó thật sự không dễ dàng nhưng tôi chắc rằng mình có thể thực hiện được. Những suy nghĩ đó đã giúp tôi không còn nghi ngờ khả năng của mình nữa, giúp tôi nghĩ rằng nếu cố gắng và có í chí thì chắc chắn tôi sẽ thực hiện được. Tôi còn có một ước mơ to lớn hơn khi được trở thành một hướng dẫn viên du lịch, tôi có thể cho họ thấy được nền văn hoá và truyến thống của nước nhà, cũng như những danh lam thắng cảnh mà trong thơ ca luôn luôn được nhắc tới và chỉ có duy nhất ở quê hương nơi tôi sinh ra và lớn lên. Không chỉ có vậy tôi cũng muốn các người dân trên các đất nước đều có một tình bằng hữu để kết thúc những cuộc chiến tranh vô nghĩa đem lại nhiều đau thương. Những điều đó có vẻ như thật khó đối với một người như tôi, nếu tôi nói ra ước mơ lớn lao này với mọi người có lẽ sẽ chẳng ai nhịn cười được. Nhưng dù vậy tôi vẫn sẽ luôn ấp ủ trong lòng hai ước mơ mà tôi muốn thực hiện nhất trong đời. Dù có không thực hiện được một trong hai nhưng tôi sẽ không hề hối tiếc vì mình đã cố gắng thực hiện bằng chính sức lực và niềm đam mê của mình.
Chúng ta hãy tạo cho mình một ước mơ thực sự và cố gắng thực hiện ước mơ đó bằng tất cả lòng đam mê và nhiệt huyết. Khi thực hiện được ước mơ đó, bạn sẽ cảm thấy thực sự hạnh phúc và thoả mãn với những gì mà mình hằng mơ ước. Cũng như tôi khi đã có một ước mơ tôi sẽ cố gắng chăm học và luyện thêm nhiều thứ tiếng khác. Tôi sẽ làm cho ba mẹ thực sự tự vào vì có một người con như tôi, một người con có ước mơ và cố gắng thực hiện bằng cả nhiệt huyết của mình.Trong cuộc đời ai ai chắc chắn cũng phải có một hoài bảo, một ước mơ. Khi đó chúng ta sẽ không ngừng cố gắng để vươn đến ước mơ đó. Cũng như bao người khác, tôi cũng nuôi nấng cho mình một ước mơ. Một ước mơ được khám phá thế giới bằng chính tôi mắt của mình, được chạm vào những nơi hùng vĩ của thế giới, được giao tiếp với mọi người bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau,… Ước mơ của tôi là được làm một hướng dẫn viên du lịch. Một người thông thạo các thứ tiếng và giúp mọi người hiểu biết thêm về truyền thống của các nước trên thế giới. Một ước mơ có lẽ không cao cả lắm nhưng lại là điều tôi hằng mong ước và muốn được thực hiện bằng chính sức lực của mình.
Ước mơ để trở thành một hướng dẫn viên tôi chưa từng bày tỏ cho bất cứ ai dù là người thân trong gia đình. Tôi sợ rằng họ có thể sẽ cười và nói rằng tôi không đủ khả năng để đáp ứng những nhu cầu cần thiết để trở thành một hướng dẫn viên. Vậy nên tôi chỉ đành ôm ấp ước mơ nhỏ bé cho riêng mình và quyết chí thực hiện được. Tôi nghĩ để trở thành một người hướng dẫn viên cũng là mơ ước của nhiều người chứ không chỉ riêng tôi. Tôi biết sẽ có nhiều cạnh tranh trên con đường đến với ước mơ của chính mình. Nhưng không vì vậy mà tôi mất niềm tin vào bản thân, tôi tự nhủ với bản thân rằng: “mình phải quyết chí học thật giỏi, cố gắng học thêm nhiều thứ tiếng khác nhau và nói thật thông thạo,…” nghe thật là xa vời đối với một người không phải là học sinh giỏi như tôi phải không nào? Dù vậy tôi vẫn muốn cho mình cơ hội để thực hiện được điều mà tôi mơ ước. Năm nay tôi đã là học sinh lớp 10, chỉ còn hai năm nữa là tôi phải quyết định con đường cho riêng mình. Dù đã có suy nghĩ rằng tôi sẽ trở thành một hướng dẫn viên nhưng tôi cũng không ngừng suy nghĩ đến những ngành khác. Không những vậy cha mẹ lại muốn tôi theo ngành của gia đình. Tôi lại không phải là người con muốn làm cha mẹ buồn lòng. Giữa việc muốn đi theo con đường mà mình đam mê và việc muốn làm cha mẹ vui lòng, tôi vẫn chưa biết phải chọn con đường nào… Nhưng đến hôm nay thì tôi đã nhận ra rằng, nếu muốn làm cha mẹ vui lòng thì mình phải thật sự thành đạt và hạnh phúc trên con đường mình đã chọn. Dù không chọn con đường nối nghiệp cha mẹ nhưng tôi chắc rằng họ sẽ hiểu và cảm thông và động viên tôi bước tiếp trên con đường tiến tới ước mơ của mình.
Hiện nay ngành này cũng đang rất phổ biến ở giới trẻ, những bạn trẻ muốn mở rộng tầm hiểu biết và muốn khám phá thế giới. Chắc chắn như vậy sẽ có rất nhiều sự cạnh tranh mà tôi không sợ rằng mình không thể vượt qua. Những lúc còn học cấp 1, cấp 2, mọi người vẫn luôn hỏi tôi một câu hỏi quen thuộc là sau này cháu muốn làm nghề gì? Cháu đã có những mục đích cho tương lai chưa?… những câu hỏi đối với tôi lúc đó chỉ như những câu hỏi đùa và tôi chỉ ngây thơ trả lời “cháu không biệt nữa”. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy thật trẻ con. Nhưng giờ đây khi đã bước sang cấp 3, tôi lại có một suy nghĩ khác xa với lúc trước là “mình sẽ làm gì khi lớn lên? Ước mơ của mình là gì?”. Và khi được nhìn những danh lam thắng cảnh trên thế giới qua những môn học, trong tôi lại có một đam mê là muốn khám phá thế giới, muốn trở thành một hướng dẫn viên du lịch. Tôi biết để đạt được thì điều không thể thiếu là vốn từ ngôn ngữ của tôi phải thật phong phú, ít nhất phải thành thạo trên 3 thứ tiếng. Dù điều đó thật sự không dễ dàng nhưng tôi chắc rằng mình có thể thực hiện được. Những suy nghĩ đó đã giúp tôi không còn nghi ngờ khả năng của mình nữa, giúp tôi nghĩ rằng nếu cố gắng và có í chí thì chắc chắn tôi sẽ thực hiện được. Tôi còn có một ước mơ to lớn hơn khi được trở thành một hướng dẫn viên du lịch, tôi có thể cho họ thấy được nền văn hoá và truyến thống của nước nhà, cũng như những danh lam thắng cảnh mà trong thơ ca luôn luôn được nhắc tới và chỉ có duy nhất ở quê hương nơi tôi sinh ra và lớn lên. Không chỉ có vậy tôi cũng muốn các người dân trên các đất nước đều có một tình bằng hữu để kết thúc những cuộc chiến tranh vô nghĩa đem lại nhiều đau thương. Những điều đó có vẻ như thật khó đối với một người như tôi, nếu tôi nói ra ước mơ lớn lao này với mọi người có lẽ sẽ chẳng ai nhịn cười được. Nhưng dù vậy tôi vẫn sẽ luôn ấp ủ trong lòng hai ước mơ mà tôi muốn thực hiện nhất trong đời. Dù có không thực hiện được một trong hai nhưng tôi sẽ không hề hối tiếc vì mình đã cố gắng thực hiện bằng chính sức lực và niềm đam mê của mình.
Chúng ta hãy tạo cho mình một ước mơ thực sự và cố gắng thực hiện ước mơ đó bằng tất cả lòng đam mê và nhiệt huyết. Khi thực hiện được ước mơ đó, bạn sẽ cảm thấy thực sự hạnh phúc và thoả mãn với những gì mà mình hằng mơ ước. Cũng như tôi khi đã có một ước mơ tôi sẽ cố gắng chăm học và luyện thêm nhiều thứ tiếng khác. Tôi sẽ làm cho ba mẹ thực sự tự vào vì có một người con như tôi, một người con có ước mơ và cố gắng thực hiện bằng cả nhiệt huyết của mình.Trong cuộc đời ai ai chắc chắn cũng phải có một hoài bảo, một ước mơ. Khi đó chúng ta sẽ không ngừng cố gắng để vươn đến ước mơ đó. Cũng như bao người khác, tôi cũng nuôi nấng cho mình một ước mơ. Một ước mơ được khám phá thế giới bằng chính tôi mắt của mình, được chạm vào những nơi hùng vĩ của thế giới, được giao tiếp với mọi người bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau,… Ước mơ của tôi là được làm một hướng dẫn viên du lịch. Một người thông thạo các thứ tiếng và giúp mọi người hiểu biết thêm về truyền thống của các nước trên thế giới. Một ước mơ có lẽ không cao cả lắm nhưng lại là điều tôi hằng mong ước và muốn được thực hiện bằng chính sức lực của mình.
Ước mơ để trở thành một hướng dẫn viên tôi chưa từng bày tỏ cho bất cứ ai dù là người thân trong gia đình. Tôi sợ rằng họ có thể sẽ cười và nói rằng tôi không đủ khả năng để đáp ứng những nhu cầu cần thiết để trở thành một hướng dẫn viên. Vậy nên tôi chỉ đành ôm ấp ước mơ nhỏ bé cho riêng mình và quyết chí thực hiện được. Tôi nghĩ để trở thành một người hướng dẫn viên cũng là mơ ước của nhiều người chứ không chỉ riêng tôi. Tôi biết sẽ có nhiều cạnh tranh trên con đường đến với ước mơ của chính mình. Nhưng không vì vậy mà tôi mất niềm tin vào bản thân, tôi tự nhủ với bản thân rằng: “mình phải quyết chí học thật giỏi, cố gắng học thêm nhiều thứ tiếng khác nhau và nói thật thông thạo,…” nghe thật là xa vời đối với một người không phải là học sinh giỏi như tôi phải không nào? Dù vậy tôi vẫn muốn cho mình cơ hội để thực hiện được điều mà tôi mơ ước. Năm nay tôi đã là học sinh lớp 10, chỉ còn hai năm nữa là tôi phải quyết định con đường cho riêng mình. Dù đã có suy nghĩ rằng tôi sẽ trở thành một hướng dẫn viên nhưng tôi cũng không ngừng suy nghĩ đến những ngành khác. Không những vậy cha mẹ lại muốn tôi theo ngành của gia đình. Tôi lại không phải là người con muốn làm cha mẹ buồn lòng. Giữa việc muốn đi theo con đường mà mình đam mê và việc muốn làm cha mẹ vui lòng, tôi vẫn chưa biết phải chọn con đường nào… Nhưng đến hôm nay thì tôi đã nhận ra rằng, nếu muốn làm cha mẹ vui lòng thì mình phải thật sự thành đạt và hạnh phúc trên con đường mình đã chọn. Dù không chọn con đường nối nghiệp cha mẹ nhưng tôi chắc rằng họ sẽ hiểu và cảm thông và động viên tôi bước tiếp trên con đường tiến tới ước mơ của mình.
Hiện nay ngành này cũng đang rất phổ biến ở giới trẻ, những bạn trẻ muốn mở rộng tầm hiểu biết và muốn khám phá thế giới. Chắc chắn như vậy sẽ có rất nhiều sự cạnh tranh mà tôi không sợ rằng mình không thể vượt qua. Những lúc còn học cấp 1, cấp 2, mọi người vẫn luôn hỏi tôi một câu hỏi quen thuộc là sau này cháu muốn làm nghề gì? Cháu đã có những mục đích cho tương lai chưa?… những câu hỏi đối với tôi lúc đó chỉ như những câu hỏi đùa và tôi chỉ ngây thơ trả lời “cháu không biệt nữa”. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy thật trẻ con. Nhưng giờ đây khi đã bước sang cấp 3, tôi lại có một suy nghĩ khác xa với lúc trước là “mình sẽ làm gì khi lớn lên? Ước mơ của mình là gì?”. Và khi được nhìn những danh lam thắng cảnh trên thế giới qua những môn học, trong tôi lại có một đam mê là muốn khám phá thế giới, muốn trở thành một hướng dẫn viên du lịch. Tôi biết để đạt được thì điều không thể thiếu là vốn từ ngôn ngữ của tôi phải thật phong phú, ít nhất phải thành thạo trên 3 thứ tiếng. Dù điều đó thật sự không dễ dàng nhưng tôi chắc rằng mình có thể thực hiện được. Những suy nghĩ đó đã giúp tôi không còn nghi ngờ khả năng của mình nữa, giúp tôi nghĩ rằng nếu cố gắng và có í chí thì chắc chắn tôi sẽ thực hiện được. Tôi còn có một ước mơ to lớn hơn khi được trở thành một hướng dẫn viên du lịch, tôi có thể cho họ thấy được nền văn hoá và truyến thống của nước nhà, cũng như những danh lam thắng cảnh mà trong thơ ca luôn luôn được nhắc tới và chỉ có duy nhất ở quê hương nơi tôi sinh ra và lớn lên. Không chỉ có vậy tôi cũng muốn các người dân trên các đất nước đều có một tình bằng hữu để kết thúc những cuộc chiến tranh vô nghĩa đem lại nhiều đau thương. Những điều đó có vẻ như thật khó đối với một người như tôi, nếu tôi nói ra ước mơ lớn lao này với mọi người có lẽ sẽ chẳng ai nhịn cười được. Nhưng dù vậy tôi vẫn sẽ luôn ấp ủ trong lòng hai ước mơ mà tôi muốn thực hiện nhất trong đời. Dù có không thực hiện được một trong hai nhưng tôi sẽ không hề hối tiếc vì mình đã cố gắng thực hiện bằng chính sức lực và niềm đam mê của mình.
Chúng ta hãy tạo cho mình một ước mơ thực sự và cố gắng thực hiện ước mơ đó bằng tất cả lòng đam mê và nhiệt huyết. Khi thực hiện được ước mơ đó, bạn sẽ cảm thấy thực sự hạnh phúc và thoả mãn với những gì mà mình hằng mơ ước. Cũng như tôi khi đã có một ước mơ tôi sẽ cố gắng chăm học và luyện thêm nhiều thứ tiếng khác. Tôi sẽ làm cho ba mẹ thực sự tự vào vì có một người con như tôi, một người con có ước mơ và cố gắng thực hiện bằng cả nhiệt huyết của mình.
Màn đêm buông xuống thật nhanh, trên khắp đường phố, nhà nhà đã lên đèn. Ánh điện sáng lung linh. Nhưng chỉ ít phút sau, mặt trăng tròn vành vạnh đã nhô lên. Cả gia đình tôi quây quần trên chiếc chiếu nhỏ đặt trước hiên nhà, ngồi ngắm trăng. Trăng đêm nay đẹp và sáng quá! Đêm nay là trăng rằm tháng tám cơ mà!
Cái bóng dáng tròn vành vạnh của trăng trông giống như cái đóa bạc khổng lồ treo lơ lửng trên nền trời xanh thẳm. Trăng lấp ló lờ mờ ẩn hiện sau ngọn phi lao. Làng xóm tưng bừng tiếng cười nói râm ran. Ánh trăng vằng vặc soi sáng từng cảnh vật. Gió thổi nhè nhẹ lướt qua như đang thì thầm trò chuyện. Ngoài vườn, gió luồn qua từng kẽ lá hiu hiu thổi mát, hoà lên một bản nhạc du dương, thích thú làm sao?
Tôi và mấy đứa bạn trong xóm tụm năm, tụm bảy rủ nhau xếp thành hàng dọc rồng rắn đi rước đèn phá cỗ đêm rằm Trung thu. Những chiếc đèn giấy ông sao, đèn cá chép... với ánh lửa bập bùng hoà trọn với ánh trăng làm một. Chơi chán, chúng tôi cùng nhau phá cỗ. Trong mâm cỗ có cả phần của Chị Hằng và Chú Cuội. Có lúc ngước nhìn lên, tôi cảm giác như họ đang tươi cười với chúng tôi, rồi nhón tay cầm lấy một cái kẹo mà tôi để phần cho họ. Đêm cũng đã đến khuya, trăng càng lúc càng cao hơn và nhạt dần. Bất chợt một đám mây đen từ đâu bay đến che khuất ánh trăng, phá tan không khí náo nhiệt. Cuộc vui phải tàn, chúng tôi trả lại không khí tĩnh mịch cho đêm khuya, tuy tất cả mọi người không muốn rời đêm trăng ấy.
Trở về nhà, ai nấy đều mong muốn cho thời gian quay trở lại để cùng nhau được hưởng sự thú vị của những đêm trăng sáng như đêm nay.
Màn đêm buông xuống thật nhanh, trên khắp đường phố, nhà nhà đã lên đèn. Ánh điện sáng lung linh. Nhưng chỉ ít phút sau, mặt trăng tròn vành vạnh đã nhô lên. Cả gia đình tôi quây quần trên chiếc chiếu nhỏ đặt trước hiên nhà, ngồi ngắm trăng.
Trăng đêm nay đẹp và sáng quá! Đêm nay là trăng rằm tháng tám cơ mà! Cái bóng dáng tròn vành vạnh của mặt trăng trông giống như cái đĩa bạc khổng lồ treo lơ lửng trên nền trời xanh thẳm. Trăng lấp ló lờ mờ ẩn hiện sau ngọn phi lao. Làng xóm tưng bừng tiếng cười nói râm ran. Ánh trăng vằng vặc soi sáng từng cảnh vật.
Gió thổi nhè nhẹ lướt qua như đang thì thầm trò chuyện. Ngoài vườn, gió luồn qua từng kẽ lá hiu hiu thổi mát, hòa thành một bản nhạc du dương, thích thú làm sao? Tôi và mấy đứa bạn trong xóm tụm năm, tụm bảy rủ nhau xếp thành hàng dọc rồng rắn đi rước đèn phá cỗ đêm rằm Trung thu. Những chiếc đèn giấy ông sao, đèn cá chép... với ánh lửa bập bùng hòa với ánh trăng làm một.
Chơi chán, chúng tôi cùng nhau phá cỗ. Trong mâm cỗ có cả phần của Chị Hằng và Chú Cuội. Có lúc ngước nhìn lên, tôi cảm giác như họ đang tươi cười với chúng tôi, rồi nhón tay cầm lấy một cái kẹo mà tôi để phần cho họ. Đêm cũng đã đến khuya, trăng càng lúc càng cao hơn và nhạt dần. Bất chợt một đám mây đen từ đâu bay đến che khuất ánh trăng, phá tan không khí náo nhiệt.
Cuộc vui phải tàn, chúng tôi trả lại không khí tĩnh mịch cho đêm khuya, tuy tất cả mọi người không muốn rời đêm trăng ấy.Trở về nhà, ai nấy đều mong muốn cho thời gian quay trở lại để cùng nhau được hưởng sự thú vị của những đêm trăng sáng như đêm nay.
Quê em có rất nhiều cảnh đẹp , dòng sông với những đoàn thuyền xuôi ngược , con đường làng quen thuộc in dấu chân em, đêm trăng với những cảnh sắc huyền ảo,...nhưng gắn bó với em nhất là cánh đồng lúa chín.
Bầu trời buổi sáng trong xanh, chị mây trắng , mây hồng nhởn nhơ dạo chơi.Ông mặt trời như một quả cầu lủa từ từ bước ra sau lũy tre đen đầu làng.Nhìn từ xa, cánh đồng rộng mênh mông như một tấm thảm vàng khổng lồ mà thiên nhiên đã ban tặng cho quê hương em .Tất cả vẫn im lìm như đang tận hưởng giấc ngủ ngon lành của buổi sớm mai. Đâu đó những cánh chim nhỏ ngủ quên trong các bụi lúa vụt bay lên xóa tan bầu k khí yên lặng của buổi .Thời gian dịch chuyển nhanh hơn.Đằng đông, ông mặt trời vén tấm thảm đêm từ từ bước ra hé những tia nắng đầu tiên xuống cánh đồng.Những hạt sương mai con đọng trên lá lúa được ánh nắng vuốt ve như hàng trăm nghìn viên kim cương quý hiếm.Lúc này,cánh đồng hiện ra rõ nét hơn trông nhưu biển vàng lung linh, huyền ảo.Những thửa ruộng đầy ăm ắp nối đuôi nhau trải dài xa tít tắp tận chân trời.Thân lúa oằn xuống trước sức nặng của bông trông như những người bạn già chụm đầu vào nhau trò chuyện.Lá lúa héo khô, quắt lại,rủ xuống mặt đất,loáng thoáng vài chiếc lá vàng như còn luyến tiếc vung thanh kiếm nhọn hoắt lên trời cao.Em bước tới một thửa ruộng gần bờ,nâng một bông lúa trên tay.Chao ôi,những hạt thóc căng tròn,chắc mẩy nằm gối đầu cao sát nhau đang chờ đến ngày thu hoạch.Sờ tay vào hạt thóc em thấy có cảm giác ram ráp.
Mặt trời lên cao hơn,cánh đồng như được khoác lên mk một bộ quần áo vàng tươi,rực rỡ.Xa xa,mấy chiếc nón trắng nhấp nhô như những chiếc nấm xinh xinh mọc lên giữa biển lúa vàng.Con đường uốn quanh các thửa ruộng ngày một nhộn nhịp hơn bởi người đi thăm đồng sớm và lũ trẻ con đi học.Ven bờ,những chú bò vàng thung thăng gặm cỏ,cạnh đó là con mương trong vắt ngày ngày tắm mát cho cánh đồng.Hàng phi lao rì rào trong gió hòa cùng tiếng chim hót líu lo tạo nên một bản nhạc k lời rộn rã,ngân vang chào đón các bác nông dân .Chỉ vài ngày nữa thôi cánh đồng sẽ bước vào vụ thu hoạch.Tất cả tạo nên một bức tranh phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Em yêu cánh đồng quê em bởi nó đã cho những hạt thóc vàng nuôi sống người dân quê em bao đời nay.(k mk nha , mk trả lời đầu tiên nè)
Màn đêm buông xuống thật nhanh, trên khắp đường phố, nhà nhà đã lên đèn. Ánh điện sáng lung linh. Nhưng chỉ ít phút sau, mặt trăng tròn vành vạnh đã nhô lên. Cả gia đình tôi quây quần trên chiếc chiếu nhỏ đặt trước hiên nhà, ngồi ngắm trăng. Trăng đêm nay đẹp và sáng quá! Đêm nay là trăng rằm tháng tám cơ mà!
Cái bóng dáng tròn vành vạnh của trăng trông giống như cái đóa bạc khổng lồ treo lơ lửng trên nền trời xanh thẳm. Trăng lấp ló lờ mờ ẩn hiện sau ngọn phi lao. Làng xóm tưng bừng tiếng cười nói râm ran. Ánh trăng vằng vặc soi sáng từng cảnh vật. Gió thổi nhè nhẹ lướt qua như đang thì thầm trò chuyện. Ngoài vườn, gió luồn qua từng kẽ lá hiu hiu thổi mát, hoà lên một bản nhạc du dương, thích thú làm sao?
Tôi và mấy đứa bạn trong xóm tụm năm, tụm bảy rủ nhau xếp thành hàng dọc rồng rắn đi rước đèn phá cỗ đêm rằm Trung thu. Những chiếc đèn giấy ông sao, đèn cá chép... với ánh lửa bập bùng hoà trọn với ánh trăng làm một. Chơi chán, chúng tôi cùng nhau phá cỗ. Trong mâm cỗ có cả phần của Chị Hằng và Chú Cuội. Có lúc ngước nhìn lên, tôi cảm giác như họ đang tươi cười với chúng tôi, rồi nhón tay cầm lấy một cái kẹo mà tôi để phần cho họ. Đêm cũng đã đến khuya, trăng càng lúc càng cao hơn và nhạt dần. Bất chợt một đám mây đen từ đâu bay đến che khuất ánh trăng, phá tan không khí náo nhiệt. Cuộc vui phải tàn, chúng tôi trả lại không khí tĩnh mịch cho đêm khuya, tuy tất cả mọi người không muốn rời đêm trăng ấy.
Trở về nhà, ai nấy đều mong muốn cho thời gian quay trở lại để cùng nhau được hưởng sự thú vị của những đêm trăng sáng như đêm nay.
Thiên nhiên tươi đẹp đã ban tặng cho chúng ta bao nhiêu vẻ đẹp kì thú , say mê lòng người . Nhưng có lẽ ánh trăng là món quà tuyệt diệu nhất , quý hoá nhất do tạo hoá ban tặng
Khi màn đêm buông xuống , bóng tối mờ nhạt dần dần bao trùm khắp làng xóm . Những ngôi sao hiện lên mờ ảo rồi sau đó rõ dần . Chẳng bao lâu mặt trăng đã bắt đầu ló rạng to, tròn như chiếc mâm bạc đường bệ đặt trên bầu trới trong vắt , thăm thẳm cao. ánh trắng bàng bạc nhuộm khắp cây cối , ao hồ . Mặt sông mỉm cười vì thấy mình đẹp hơn khi mặc bộ đồ tím có vầng trăng sáng và có hàng ngàn ngôi sao lấp lánh như được dát bạc . Cỏ cây hoa lá lặng im , yên lặng như thấy hết được vẻ đẹp của đêm trăng hôm nay. Luỹ tre được ánh trăng soi vào thì đẹp hơn lên và như cảm nhận một thứ mà ánh trăng ban tặng cho mình , chị tre lại ca lên khúc nhạc đồng quê du dương và êm đềm biết mấy ! Thảm lúa vàng dập dờn trước gió nhấp nhô gợn sóng như từng lướt sóng nối đuôi nhau đén tận chân trới . Sao mà cảnh đêm trăng lại im ắng tĩnh mịch đến vậy ! mọi người đáng say sưa ngắm trăng . lũ côn ttrùng cất tiếng kêu ra rả như viết lên khúc nhạc về đêm . Cây lá như được rắc lên nhưng hạt vàng từ trên trời rơi xuống vậy . hương lúa tạo với hơi sương tạo nên hương thơm nhẹ dịu khó tả . Lác đác vài anh chị thanh niên đi dạo và ngắm trăng , họ cười nói râm ran và còn có các ông bà lão đi tập thể dục chi khoẻ ngướicũng tâm sự nho nhỏ thì thầm . Lũ trẻ con nô đùa đầu làng vui vẻ , ầm ĩ cả xóm , đang chơi : oẳn tù tì, nhảy dây, chốn tìm…Mọi người tấp nập ngược xuôi như một ngày hội dưới trăng vậy. Nhưng hôi cũng đến lúc tàn. Già trẻ, gái trai ai về nhà ấy chuẩn bị nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt nhọc.
Một đêm trăng tuyệt đẹp! Cảm ơn tạo hoá đã khéo tạo ra và ban tặng cho con người.
Nếu nhắc đến người mà suốt đời tôi không thể nào quên được bên cạnh gia đình tôi thì đó chính là cô giáo chủ nhiệm năm lớp bốn của tôi. Cho đến bây giờ, hình bóng của cô vẫn luôn tồn tại trong tâm trí tôi.
Cô giáo tôi năm nay đã ngoài ba mươi, nhưng trông cô vẫn trẻ trung lắm. Dáng người cô cao, hơi gầy. Cô có mái tóc dài, đen óng ả, mượt mà lúc nào cũng được cô để xõa đến ngang lưng. Ở người giáo viên ấy tỏa sáng với làn da trắng hồng hào, khiến cô lúc nào trông cũng trẻ hơn so với tuổi. Khuôn mặt cô tròn, cân đối, với một vầng trán cao. Trên khuôn mặt ấy nổi bật lên đôi mắt đen láy, sáng như vầng trăng trên bầu trời, lúc nào cũng ngắm nhìn chúng tôi bằng cái nhìn trìu mến đầy tình yêu thương. Làn môi hồng, mỏng manh, cô hay cười lắm, mỗi lần cô cười lại để lộ hàm răng trắng như sứ, đều tăm tắp cùng hai lúm đồng tiền khiến cô càng thêm duyên dáng. Đôi bàn tay cô mềm mại như búp măng non, ngày ngày viết những dòng chữ nắn nót như rồng múa phượng bay trên bảng.
Cô có giọng nói trầm ấm, dịu dàng, mỗi giờ học của cô, tôi như đắm chìm vào trong từng câu từng chữ của bài giảng, lời cô như tiếng ru ấm áp của mẹ ngày tôi còn bé thơ vậy. Trang phục thường ngày của cô rất giản dị mà duyên dáng, khi thì bộ váy công sở nhạt màu, khi thì áo sơ mi cùng quần âu đen nghiêm túc , tất cả đều không làm mất đi vẻ xinh đẹp vốn có của cô mà càng làm cô trở nên đầy thu hút.
Cô là một người giáo viên tận tâm và hết mình với nghề, cô luôn chăm lo, dạy dỗ chúng tôi từng li từng tí, truyền đạt kiến thức cho chúng tôi. Cô luôn yêu thương, dạy dỗ chúng tôi đến nơi đến chốn. Có đôi khi tôi thoáng nhìn thấy những cái nhăn mày, những ánh mắt buồn rầu của cô vì học sinh, những lúc như vậy, tôi càng thương cô hơn. Cũng có lúc cô thường tâm sự, cho học sinh lời khuyên bảo chân thành khi gặp khó khăn. Cô đã từng nói “ Niềm vui của cô mỗi khi đi dạy là được nhìn thấy nụ cười của học sinh, đó là động lực để cô tiếp tục công việc của mình” . Cô chính là một người giáo viên luôn tận tình, gần gũi với học trò, một người giáo viên luôn tràn đầy tâm huyết trong nghề nghiệp.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn rất nhớ cô giáo của tôi,tôi yêu quý cô rất nhiều. Dù sau này có thế nào , tôi cũng sẽ luôn cố gắng để trở thành một người học trò khiến cô tự hào.
Cho mãi đến tận bây giờ, hình ảnh cô giáo Huyền vẫn còn in đậm trong trí nhớ của em. Cô Huyền — người cô đầu đời đã dạy em năm học đầu tiên ở trường Tiểu học, năm lớp Một.
Cô Huyền có dáng người thon thả, không mập cũng không gầy, đầv đặn và cân đối. Em không biết chính xác cô bao nhiêu tuổi chi biết rằng cô còn rất trẻ, trẻ hơn mẹ em rất nhiều. Hàng ngày đến lớp, cô thường mặc những chiếc áo dài màu nhạt, lúc thì màu xanh da trời hay đọt chuối, lúc thì hồng phấn hay tím cà, cũng có lúc trắng tinh như màu muối biển, rất hợp với dáng hình và độ tuổi xuân xanh của cô.
Mái tóc cô đen huyền, óng ả như màu than đá lại mềm mại mịn màng như những sợi tơ luôn buông xõa đến quá vai. Khuôn mặt trái xoan được trời phú cho một cặp mắt trong xanh với đôi hàng mi dày và cong vút tưởng như cô đeo mi giả. Chiếc mũi tuy không cao nhưng lại rất hợp với khuôn mặt. Mỗi lần cô cười trông cô tươi và xinh hơn cả những diễn viên, người mẫu. Hàm răng trắng như mây trời lại được tô điểm bằng một chiếc răng khểnh bên trái khóe miệng làm cho nụ cười vốn đã rất tươi lại còn tươi hơn, hấp dẫn hơn.
Mỗi lúc cô nói chuyện hay giảng bài trên lớp thì giọng nói cô phát ra nghe mới ngọt ngào làm sao! Khi thì nhẹ nhàng, êm dịu thướt tha như làn gió mát, lúc thì trầm bổng, du dương như tiếng hót chim họa mi, khiến chúng em như lạc vào thế giới của đàn ca. Những buổi học đầu tiên biết bao là khó nhọc. Cô cầm tay từng bạn uốn nắn từng chữ, từng dòng, tập cho từng em phát âm, đánh vần từng tiếng. Những giờ giải lao, cô nắn lại gạch hàng, viết mẫu trong tập cho từng em để chúng em viết được đúng mẫu tự, ngay hàng thẳng lối.
Giờ đây, tuy đã học lớp Năm rồi nhưng lòng em luôn kính trọng và biết ơn cô giáo Huyền. Em hứa với lòng mình phải cố gắng học thật tốt để khỏi phụ công dạy dỗ của cô.
Bao năm lên phố, xa làng
Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê
Nhớ bài tập đọc a ê
Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ
Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ
Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em.
Vở ngày thơ ấu lần xem
Tình cô như mẹ biết đem sánh gì.
Tờ i nguệch ngoạc bút chì
Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề
Thương trường cũ, nhớ làng quê
Mơ sao được một ngày về thăm Cô!
Buổi học cuối cùng lớp bỗng lặng im
Chỉ tiếng ve xôn xao cùng gió
Bằng lăng tím thì thào cơn mưa nhỏ
Buổi học cuối cùng len nhẹ vấn vương
Buổi học cuối cùng mọi thứ thân thương
Chiếc bảng đen nhuốm buồn màu phấn
Khung cửa sổ mơ màng trời mộng
Chợt giật mình tiếng thở thời gian
Buổi học cuối cùng chẳng tiếng râm ran
Hàng ghế đá lạnh người cơn mưa hạ
Những kỉ niệm một thời “xa lạ”
Xin gom vào kí ức trường xưa
Tạm biệt sân trường rơi hoa phượng
Tạm biệt bảng đen viên phấn ngả màu
Tạm biệt áo trắng một thời đi học
Gửi lời chào “tia nắng hạt mưa”
****
Mai đây thôi ta còn là ai nữa
Bạn cũ xa rồi trường cũng đã đổi thay
Mỗi lúc buồn chắc chẳng có ai hay
Còn đâu nữa những đắng cay sẻ nửa
Phải chi cuộc đời đừng chia thành nhiều cửa
Để bạn bè được ngồi nữa bên nhau
Nhưng duyên phận dù có đau đành chịu
Chỉ mong cuộc đời đứng níu bước chân ai
Tiết học cuối cùng của ai
Giọt nước mắt nghẹn ngào nơi khóe mắt
Yêu thương kia bao ngày góp nhặt
Gửi bạn bè gửi lại mái trường xưa
Ngậm ngùi dây phút biệt li
Kẻ ở người đi biết nói gì đỡ tủi
Chẳng ai rảnh để ngồi mà an ủi
Cứ sụt sùi khóc mãi chẳng chịu thôi…!!!
Tiết học cuối cùng của ai
Giọt nước mắt nghẹn ngào nơi khóe mắt
Yêu thương kia bao ngày góp nhặt
Gửi bạn bè gửi lại mái trường xưa
Tiết học cuối thời cấp ba
Bạn bè ơi thôi ta xa nhau nhé
Phút cuối cùng bỗng nghe ai thỏ thẻ
“Này ấy ơi! Chúng ta mãi một nhà”
Trái tim ơi sao mà mày lạ thế
Cứ xốn xang khi nghe kể về ai
Phải chăng là đến ngày mai
Không còn đước nói được cười cùng ai
Thế nên mày mới mệt nhoài
Tìm trong suy nghĩ hình hài thân quen
Bỗng dưng mắt ướt mi hoen
Xin được gửi lại “người quen” câu này
“Mình ngại chẳng dám nói ngay
Trước mặt ai đó… đắng cay lòng này
Bài thơ có lẽ không hay
Nhưng mà tất cả lòng này trong đây
Hi vọng ấy hiểu chân tình
Của kẻ hèn nhát giữ im bao ngày
Ghé tai mình nói đôi điều
Không yêu là tớ làm liều đó nghen
Phượng ơi phượng nở xa rồi
Cho tôi tìm lại 1 thời học sinh
Nhớ những trang vở mới trắng tinh
Nâng niu nét bút tâm tình gửi ai…
Bạn bè sắp sửa chia tay
Mai sau còn nhớ trường này hay không
Phượng hồng đỏ rực dưới mưa
Tình này xin gửi trường xưa thân tình…
****
chiều nay
nắng trải vàng trên ngôi trường nhỏ
từng hàng cây nhỏ lặng bóng đứng im
chiều nay
cũng trên ngôi trường đó
đã diễn ra sự chia tay ưu phiền
của những thành viên hai lớp chín
chia tay nhau trong ánh mắt lệ nhòa
những bóng cây dường như hiểu được điều đó
những tâm tư những tình cảm trong mỗi thành viên
những hàng cây lặng bóng đứng im
và trên sân trường nắng như vàng nhạt xuống
rồi ngày mai mỗi người đi mỗi ngả
liệu có được gặp nhau trong ánh nắng chói chang
liệu có được thấy nhau_những người bạn cũ
hay chỉ được thấy nhau trong giấc mơ
hỡi các bạn hãy sống với tuổi hồn nhiên
với những gì mà mình vốn có
đừng nghĩ suy cho đời thêm thầm lặng
hãy hát vang lên khúc hoan ca tràn đầy
******
Em đi rồi ! Chùm phượng cuối mùa thi
Đỏ hoe mắt một buổi chiều chớm nắng
Nhấm chùm hoa, không chua mà chát đắng
Bước chân tôi khập khiễng trước sân trường...
Trước mặt tôi là hoàng hôn
Sau lưng là cánh cửa phòng thi khóa vội
Những bàn ghế, những bảng đen ngập bụi
Tờ giấy vo tròn ném cuối giờ thi .
Chỗ em ngồi còn kia :
Vệt nắng dài in hằn lên ghế
Buổi sáng nào lần đầu đi trễ
Vai run run, tay lấm vệt dầu .
Em đi rồi ! Chùm phượng ở trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc
Giá ngày xưa ... Thôi, đừng nhắc ! Hạ tàn..
*******
Con đường cũ vẫn trải đầy nắng ấm
Tà áo dài cùng chiếc nón em nghiêng
Mắt ai ướt cho lòng ai chan chứa
Đã một thời giờ thành chuyện khó quên
Giờ ra chơi nhóm bạn cùng hàn thuyên
Đùa tinh nghịnh chuyện tình yêu vụng dại
Hoa chưa thắm tội tình chi vội hái
Hồn theo mây trong trẻo chẳng âu lo
Hè đã về sao ai nấy buồn xo
Giờ đã lớn sao tiếc chi môi thắm
Có giọt lệ chưa rơi trông thật nặng
Rồi ngày mai sẽ gặp lại nơi này.
****
Ngày xưa nhớ tuổi học trò
Những chiều tan học mình chờ đợi nhau
Nhớ gì trong gió lao xao
Em cười trong mắt mà sao ngượng ngùng
Sao em tôi cũng ngượng ngùng
Từng màu hoa phượng thẹn thùng rụng rơi
Bài thơ đã viết hết lời
Muốn trao rồi ngại , ngại rồi không trao
Để mùa hạ ấy qua mau
Để rồi kỉ niệm đi vào tháng năm
Để giờ tôi đã xa xăm
Còn đâu trong gió tiếng thẹn thùng xưa..
****
Trong trắng thay tuổi học trò
Giữ dùm màu trắng thời ta đến trường
Tà áo nhỏ lượn muôn phương
Cùng ta đi đến con đường công danh
Nay ta khôn lớn trưởng thành
Lòng ta nghĩ chuyện mong manh xa vời
Dù mai xa cách muôn nơi
Đừng quên bạn nhé thuở thời ấu thơ
Thế gian đẹp nhất mặt trời
Đời người đẹp nhất là thời học sinh.
****
Cả cuộc đời chỉ chiếm một phần thôi
Nhưng để lại trong tôi nhiều kỉ niệm
Với mái trường, cùng bạn bè, thầy cô
Bao lứa học sinh như bao đợt sóng xô
Dạt vào bờ mãi không bao giờ nghĩ
Thầy cô vẫn làm việc chăm chỉ
Tất cả vì học sinh thân yêu
Và từng chiều, từng chiều, từng chiều…
Bên cửa sổ soạn từng trang giáo án
Để ngày mai thầy còn phải lên lớp
Dạy kiến thức cho học sinh vào đời
Chúng em luôn biết ơn thầy, thầy ơi
Luôn ghi khắc hình bóng thầy mãi mãi
Từ đáy lòng chúng em xin được nói
Thầy là thầy, là bố của chúng em
Sao tóc thầy cứ ngày càng bạc thêm
Vì bụi phấn, vì thời gian trôi mãi
Nghĩ đến thầy chúng em thầm hứa mãi
Phải thật chăm cố gắng học hành
Để mai này đất nước mãi thêm xanh
Một cường quốc vừa thật giàu và mạnh
Ôi tình thầy trò không có gì so sánh
Thật thiêng liêng, bao xúc động dâng trào
Tình cảm đó cứ ngày một dâng cao
Tạo sức mạnh cho chúng em bước tiếp
Những dòng thơ mà chúng em viết
Là những điều sâu thẳm trong tim…
Suốt đời này chúng em mãi đi tìm
Ôi kiến thức như một vùng cát trắng
Dù khó khăn nhưng vẫn luôn cố gắng
Không phụ lòng thầy kì vọng năm xưa
Thầy đang dạy_ngoài trời vẫn đang mưa
Mưa mỗi lúc, càng ngày càng nặng hạt
Và thầy cô, và chúng em vẫn hát.