K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

12 tháng 3

Olm chào em, khi đăng câu hỏi trên Olm thì em cần đăng nội dung của bài đó lên đây. Có như vậy cộng đồng Olm mới có thể hiểu được nội dung của bài và hỗ trợ cho em được tốt nhất, em nhé.

12 tháng 3

Mình đoán rằng bạn hỏi về bài Nói và Nghe trang 54 Lớp 8 Tập 2 bộ sách KNTT đúng kh nhỉ? Vậy mình làm theo phán đoán của mình nha!
I. Tìm ý
1. Chọn vấn đề thảo luận: Chủ đề: “Nên hay không nên cấm học sinh sử dụng mạng xã hội?”
2. Tìm hiểu các quan điểm khác nhau
- Ý kiến đồng ý với việc cấm:
+ Học sinh có thể bị xao nhãng, ảnh hưởng đến việc học.
+ MXH có nhiều nội dung tiêu cực, không phù hợp với lứa tuổi học sinh.
+ Dễ bị ảnh hưởng bởi các xu hướng xấu, tin giả hoặc bắt nạt trực tuyến.
- Ý kiến phản đối việc cấm:
+ Mạng xã hội giúp học sinh kết nối, giao lưu, học hỏi kiến thức mới.
+ Có thể sử dụng mạng xã hội để học tập, trao đổi tài liệu với bạn bè.
+ Việc cấm hoàn toàn kh thực tế, thay vào đó cần hướng dẫn sử dụng đúng cách.
II. Dàn ý
1. Mở đầu
- Giới thiệu vấn đề: Có nên cấm học sinh sử dụng mạng xã hội hay không?
- Đề cập đến sự phổ biến của mạng xã hội trong đời sống hiện nay.
2. Thân bài
- Giải thích MXH là gì?
- Lợi ích của mạng xã hội:
+ Giúp kết nối bạn bè, trao đổi thông tin nhanh chóng.
+ Là nguồn tài liệu phong phú, hỗ trợ học tập.
+ Cung cấp thông tin, giúp học sinh mở rộng kiến thức xã hội.
- Hạn chế của mạng xã hội:
+ Gây mất tập trung, ảnh hưởng đến kết quả học tập.
+ Tiềm ẩn nhiều nguy cơ như lừa đảo, tin giả, bắt nạt trực tuyến.
+ Khiến học sinh phụ thuộc, giảm khả năng giao tiếp trực tiếp.
- Giải pháp hợp lý:
+ Kh nên cấm hoàn toàn, mà cần giáo dục học sinh sử dụng mạng xã hội đúng cách.
+ Học sinh cần quản lý thời gian hợp lý, không để mạng xã hội ảnh hưởng đến học tập.
+ Gia đình và nhà trường nên hướng dẫn, kiểm soát nội dung phù hợp.
3. Kết bài
- Khẳng định quan điểm: Kh nên cấm hoàn toàn, mà cần hướng dẫn sử dụng hợp lý.
- Kêu gọi học sinh sử dụng mạng xã hội một cách thông minh và có trách nhiệm.
III. Bài nói mẫu
Em xin kính chào thầy cô và các bạn! hoặc Kính thưa thầy/cô giáo và các bạn!
Em tên là ..... Hôm nay, em xin trình bày quan điểm của mình về một vấn đề rất quen thuộc trong đời sống: Có nên cấm học sinh sử dụng mạng xã hội hay không?
Trước hết, mạng xã hội là một công cụ giúp giới trẻ tiếp cận thông tin một cách nhanh chóng và dễ dàng. Các nền tảng như Facebook, Instagram, TikTok, Twitter,… đã tạo ra không gian để chia sẻ và lan truyền thông tin một cách toàn cầu chỉ trong vài giây. Nhờ đó, giới trẻ có thể nắm bắt những sự kiện nổi bật, xu hướng mới và kiến thức đa dạng trên nhiều lĩnh vực. (Ví dụ, trong thời gian dịch bệnh Covid-19 bùng phát, mạng xã hội đã trở thành kênh truyền tải thông tin hữu ích về tình hình dịch bệnh, các biện pháp phòng tránh và cách thức tự bảo vệ sức khỏe.)
Như chúng ta đã biết, mạng xã hội ngày càng phổ biến và trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Tuy nhiên, nó cũng gây ra nhiều tranh cãi về lợi ích và tác hại đối với học sinh.
Trước hết, mạng xã hội có nhiều lợi ích. Nó giúp chúng ta kết nối với bạn bè, trao đổi thông tin và tìm kiếm tài liệu học tập. Nhiều nhóm học tập trực tuyến đã giúp học sinh trao đổi bài vở, học hỏi lẫn nhau. Ngoài ra, mạng xã hội cũng là một kênh để cập nhật tin tức và mở rộng hiểu biết về thế giới.
Tuy nhiên, nếu không sử dụng đúng cách, mạng xã hội có thể gây ra nhiều tác hại. Nhiều bạn mải mê lướt mạng mà quên mất nhiệm vụ học tập. Ngoài ra, các nội dung tiêu cực, tin giả hay hành vi bắt nạt trực tuyến cũng có thể ảnh hưởng xấu đến tâm lý học sinh.
Vậy chúng ta nên làm gì? Theo em, không nên cấm hoàn toàn mạng xã hội, vì đây là một công cụ hữu ích. Thay vào đó, chúng ta cần học cách sử dụng nó một cách thông minh. Học sinh nên biết kiểm soát thời gian sử dụng, không để mạng xã hội ảnh hưởng đến việc học. Nhà trường và gia đình cũng cần hướng dẫn, giúp học sinh tiếp cận thông tin một cách an toàn.
Tóm lại, mạng xã hội có hai mặt: nếu sử dụng đúng cách, nó sẽ mang lại nhiều lợi ích; nhưng nếu lạm dụng, nó có thể gây hại. Vì vậy, thay vì cấm đoán, chúng ta nên học cách sử dụng mạng xã hội một cách thông minh và có trách nhiệm.
Những gì em vừa chỉ ra, chỉ là một trong số những khía cạnh rất nhỏ mà MXH tác động đối với cuộc sống con người. Em hi vọng tất cả chúng ta sẽ đủ tỉnh táo để nhận thức và ứng dụng MXH một cách hợp lí trong đời sống.
Em xin cảm ơn thầy cô và các bạn đã lắng nghe! Mong thầy/cô và các bạn sẽ có những góp ý và nhận xét để buổi thảo luận của chúng ta dc sôi nổi hơn!
#ngophuongloan(chipcuti)
Chúc bạn học tốt hjhj!!

 

Câu 1. (2,0 điểm)      Từ ý nghĩa gợi ra trong văn bản Đọc hiểu, anh/chị hãy viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ về sự cần thiết phải trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình mỗi ngày. Câu 2. (4,0 điểm)      Anh/Chị hãy viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) so sánh, đánh giá hai trích đoạn trong hai tác phẩm truyện ngắn sau:      Đoạn truyện (1)    ...
Đọc tiếp

Câu 1. (2,0 điểm)

     Từ ý nghĩa gợi ra trong văn bản Đọc hiểu, anh/chị hãy viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ về sự cần thiết phải trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình mỗi ngày.

Câu 2. (4,0 điểm)

     Anh/Chị hãy viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) so sánh, đánh giá hai trích đoạn trong hai tác phẩm truyện ngắn sau:

     Đoạn truyện (1)

     (Lược phần đầu: Dì Hảo là con nuôi của bà nhân vật “tôi” - người kể chuyện. Bố đẻ của dì Hảo chết đã lâu. Mẹ đẻ dì do cuộc sống chật vật đã quyết định để dì Hảo đi ở nuôi nhà người quen. Mới đầu về nhà mẹ nuôi, dì Hảo khóc ghê lắm nhưng rồi dì cũng quen dần và trở thành một người con gái rất ngoan đạo giống như chính mẹ nuôi của mình. Sau đó, dì lấy chồng.)

     Hắn khinh dì là đứa con nuôi, còn hắn là con dòng cháu giống. Và tuy rằng nghèo xác, hắn nhất định không làm gì. Hắn lấy vợ để cho vợ nó nuôi. Dì Hảo cũng nghĩ đúng như thế ấy; đi làm mà nuôi hắn. Người vợ đảm đang ấy kiếm mỗi ngày được hai hào, dì ăn có năm xu. Còn một hào thì hắn dùng mà uống rượu. Và dì Hảo sung sướng lắm. Và gia đình vui vẻ lắm. Nhưng sự tai ác của ông trời bắt dì đẻ một đứa con.

     Đứa con chết, mà dì thì tê liệt. Mỗi ngày ngồi là một ngày không có hai hào. Người chồng muốn đó là cái lỗi của người vợ vô phúc ấy.

     Nhưng mới đầu hắn chỉ nghĩ thế thôi. Là vì nhờ ít tiền dành dụm, người ta vẫn có thể đủ cả cơm lẫn rượu. Nhưng rồi rượu phải bớt đi. Đến cả cơm cũng thế. Đến lúc ấy thì hắn không nhịn được nữa. Hắn chửi bâng quơ. Hắn chửi những nhà giàu, hắn chửi số kiếp hắn, và sau cùng thì chửi vợ. Ô! Hắn chửi nhiều lắm lắm, một bữa đói rượu rồi tình cờ có một bữa rượu say.

     Dì Hảo chẳng nói năng gì. Dì nghiến chặt răng để cho khỏi khóc nhưng mà dì cứ khóc. Chao ôi! Dì Hảo khóc. Dì khóc nức nở, khóc nấc lên, khóc như người ta thổ. Dì thổ ra nước mắt. Nhưng đã vội phí nước mắt làm gì nhiều đến thế. Vì dì còn phải khóc hơn thế nhiều, khi hắn chán chửi, bỏ nhà mà đi, bỏ đi bơ vơ, đau ốm, để tìm cơm rượu. Trách làm gì hắn, cái con người bắt buộc phải tàn nhẫn ấy? Hắn phải ăn, phải uống, phải vui thú, đó là đời của hắn. Dì Hảo què liệt không còn những cái ấy để mà cho. Không, dì có trách chi con người tàn nhẫn ấy. [...]

(Trích Dì Hảo - Tuyển tập truyện ngắn Đôi mắt, Nam Cao, NXB Văn học, 2017, tr. 208)

     Đoạn truyện (2)

     (Lược phần đầu: Nông trường Hồng Cúm (Điện Biên) đang vào mùa thu hoạch lạc. Chị Đào đang lao động hăng say. Nhìn nụ cười của Huân - chàng trai trẻ trung, yêu đời - bạn cùng nông trường mà chị ước như không bao giờ có cuộc đời đã qua; mà chỉ có lúc này, một nữ công nhân trên nông trường, một người có quyền được hưởng hạnh phúc như mọi người con gái may mắn khác. Hiện tại càng khiến chị nhớ lại quãng đời trước đây của mình.)

     Lấy chồng từ năm mười bẩy tuổi, nhưng chồng cờ bạc, nợ nần nhiều nên bỏ đi Nam đến đầu năm 1950 mới trở về quê. Ăn ở với nhau được đứa con trai lên hai thì chồng chết. Cách mấy tháng sau đứa con lên sài bỏ đi để chị ở một mình. Từ ngày ấy chị không có gia đình nữa, đòn gánh trên vai, tối đâu là nhà, ngã đâu là giường, khi ra Hòn Gai, Cẩm Phả lấy muồng, khi ngược Lào Cai buôn gà, vịt, mùa tu hú kêu sang đất Hà Nam buôn vải, tháng sáu lại về quê bẻ nhãn. Khi thì ở chợ Cuối Chắm, ở đò Tràng Thưa, khi lại về phố Rỗ, chợ Bì, chợ Bưởi. Mùa hè vài cái áo cánh nâu vá vai, mùa đông một chiếc áo bông đã bạc, ngày mưa, ngày nắng, bàn chân đã từng đi khắp mọi nơi không dừng lại một buổi nào. Cũng có ngày đau ốm, nằm nhờ nhà người quen, bưng bát cơm nóng, nhìn ngọn đèn dầu lại sực nhớ tới trước đây mình cũng có một gia đình, có một đứa con, sớm lo việc sớm, tối lo việc tối. Còn bây giờ bốn bể là nhà, chỉ lo cho bản thân mình sao được cơm ngày hai bữa, chân cứng đá mềm... Muốn chết nhưng đời còn dài nên phải sống.

     (Lược một đoạn: Đào lên nông trường Hồng Cúm (Điện Biên), ban đầu chỉ coi nơi đây như một chốn tạm dừng chân. Cuộc sống lao động nhộn nhịp, tấm chân tình của những con người lao động đã làm dấy lên khát vọng sống ở chị. Chị cảm nhận rõ rệt sự thay đổi của chính mình.)

     Quê hương thứ nhất của chị ở đất Hưng Yên, quê hương thứ hai của chị ở nông trường Hồng Cúm, hạnh phúc mà chị đã mất đi từ bảy, tám năm nay ai ngờ chị lại tìm thấy ở một nơi mà chiến tranh đã xảy ra ác liệt nhất... Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những hy sinh, gian khổ, ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy. [...]

(Trích Mùa lạc - Truyện ngắn Nguyễn Khải, NXB Văn học 2013, tr.61)

* Chú thích:

- Nam Cao là nhà văn hiện thực xuất sắc của văn học Việt Nam hiện đại giai đoạn 1930 - 1945. Trước Cách mạng tháng Tám, Nam Cao sáng tác chủ yếu ở hai đề tài chính đó là đề tài người nông dân nghèo và người trí thức nghèo. Truyện “Dì Hảo” viết năm 1941, là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Nam Cao viết về số phận bất hạnh của người phụ nữ nông thôn dưới chế độ cũ.

- Nguyễn Khải là một trong những gương mặt nổi bật của thế hệ nhà văn trưởng thành sau Cách mạng tháng Tám. Sáng tác của Nguyễn Khải thể hiện sự nhạy bén và cách khám phá riêng của nhà văn về các vấn đề xã hội. Truyện “Mùa lạc” viết năm 1960, là một truyện ngắn tiêu biểu của Nguyễn Khải viết về đề tài cuộc sống mới xã hội chủ nghĩa ở miền Bắc.

0
II. VIẾT (6.0 ĐIỂM)   Câu 1. (2.0 điểm) Từ phần đọc hiểu, viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ của anh/chị về tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường.   Câu 2. (4.0 điểm) Viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) so sánh, đánh giá hình tượng người ẩn sĩ được khắc họa qua hai bài thơ sau:                  NHÀN Một mai, một cuốc, một cần câu, Thơ thẩn dầu...
Đọc tiếp

II. VIẾT (6.0 ĐIỂM)

 

Câu 1. (2.0 điểm) Từ phần đọc hiểu, viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ của anh/chị về tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường.

 

Câu 2. (4.0 điểm) Viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) so sánh, đánh giá hình tượng người ẩn sĩ được khắc họa qua hai bài thơ sau:

 

               NHÀN

Một mai, một cuốc, một cần câu,
Thơ thẩn dầu ai vui thú nào.
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ,
Người khôn, người đến chốn lao xao.
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá,
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
Rượu đến bóng cây ta hãy uống,
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao.

(Thơ Nôm Nguyễn Trãi và Nguyễn Bỉnh Khiêm, NXB Khoa học Xã hội, 2021)

Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao,
Cần trúc lơ phơ gió hắt hiu.
Nước biếc trông như tầng khói phủ,
Song thưa để mặc bóng trăng vào.
Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái,
Một tiếng trên không ngỗng nước nào?
Nhân hứng cũng vừa toan cất bút,
Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào.

 

 

 

 

 

(Nguyễn Khuyến, NXB Hội Nhà văn, 2015)

0
I. PHẦN ĐỌC HIỂU (4,0 điểm) Đọc văn bản sau: ÔNG TIÊN ĂN MÀY(1)       Nguyễn Ất là một người thôn nọ, không nhớ ở xóm nào, thuở nhỏ mô côi cả cha lẫn mẹ, được anh nuôi. Anh là Giáp tham lam, bủn xỉn, không yêu thương em, chị dâu cũng tàn ác hung bạo. Khi Ất lớn ra ở riêng, tài sản của cha bị anh chị chiếm hết. Ất chỉ được một mảnh ruộng cằn với gian nhà nát mà thôi....
Đọc tiếp

I. PHẦN ĐỌC HIỂU (4,0 điểm)

Đọc văn bản sau:

ÔNG TIÊN ĂN MÀY(1)

      Nguyễn Ất là một người thôn nọ, không nhớ ở xóm nào, thuở nhỏ mô côi cả cha lẫn mẹ, được anh nuôi. Anh là Giáp tham lam, bủn xỉn, không yêu thương em, chị dâu cũng tàn ác hung bạo. Khi Ất lớn ra ở riêng, tài sản của cha bị anh chị chiếm hết. Ất chỉ được một mảnh ruộng cằn với gian nhà nát mà thôi. Nghèo đói quá, Ất phải đi làm mướn, kiếm củi để sống qua ngày. Năm ngoài hai mươi tuổi, Ất nghèo không lấy nổi vợ, anh không đoái hoài đến mà em cũng chẳng muốn hỏi xin.

      Làng bên có một ông nhà giàu. Ất thường làm mướn ruộng cho nhà ấy, lâu dần thành quen. Phú ông có một khoảnh đất bỏ hoang, Ất xin đến ở, bèn gánh cả cơ nghiệp dọn đến. Từ đấy, càng xa cách Giáp, năm hết tết đến cũng chẳng hỏi han gì đến nhau.

      Ất tuy nghèo nhưng hay làm điều thiện, gặp ai bần cùng đều chia sẻ cho họ. Một hôm anh đi làm thuê, chiều tối về thấy một người nằm giữa cửa, lay thì người ấy rên không dậy được. Thắp đèn lên soi thì thấy một ông già gầy guộc, ốm yếu, mắt nhèm, mũi dãi tanh hôi dị thường, nôn mửa, phân vung vãi khắp ngoài cửa. Ất vực dậy hỏi han, ông già nói là người thôn bên, nghèo ốm phải đi ăn xin, tối đến đây mệt quá, xin nhờ một xó nằm nghỉ cho hết đêm. Ất mở cửa đỡ vào, rót nước nóng cho uống, ông già hơi tỉnh, bèn chải chăn chiếu cho nằm; thổi nấu xong gọi ông già cùng ăn. Ông già ốm yếu mà ăn thật khoẻ, ăn hết hơn một đấu gạo còn kêu đói. Ất sẻ thức ăn sang cho ông cụ. Lúc lâu sau, ông cụ mới xoa bụng nói:

      Lão no rồi. Thằng con lão hư đốn không biết hiếu thuận, nếu lão có được người con như cháu thì thật là mãn nguyện.

      Rồi ông lão nằm duỗi dài ra, ngủ thì ngáy như sấm, tỉnh thì ho hắng khạc nhổ, ầm ĩ cả đêm, song Ất không hề tỏ ra khó chịu. Sáng hôm sau, ông già trở dậy, Ất lại sửa soạn mâm bát. Ông già ngăn lại nói:

      Cháu hay làm việc thiện thì không đáng phải nghèo. Ơn một bữa cơm lão không thể không báo đáp.

      Rồi lấy chậu hứng dưới mũi, ngoảnh lại bảo Ất:

      Lấy cán muôi đập vào mũi lão đi!

      Ất không chịu, ông già nài ép, Ất đành đập mấy cái, máu chảy ra, Ất sợ quả dừng tay lại nhưng ông già bảo cứ đập tiếp. Khi máu thôi chảy thì thấy vàng ùn lên từ đáy chậu, lát sau đã đầy. Ông già quay lại bảo Ất:

      Giữ lấy chỗ vàng này có thể làm giàu được rồi đấy! Cháu hãy gắng làm điều thiện, đừng giảm sút nhé!

      Ất kinh ngạc lạy tạ, lúc ngẩng đầu lên thì cụ già đã đi rồi. Ất được vàng, nhưng giấu kín, vẫn đến ông nhà giàu vay tiền, nói là để đi buôn. Anh bỏ vàng vào đãy, mang lên kinh mua hàng đem về bán. Một năm đi ba bốn chuyến, mới dùng hết nửa số vàng mà tiền đã được hàng vạn vạn, anh bèn từ biệt ông nhà giàu về quê, chuộc lại căn nhà cũ, dần dà mua thêm ruộng, mượn người phá nhà cũ làm nhà mới, trở nên giàu có nhất làng. Sau đó Ất đến nhà người anh, nhờ anh hỏi con gái nhà thế tộc làm vợ.

      Lúc đầu Ất về quê đến chào anh chị, vợ chồng Giáp đối xử nhạt nhẽo. Lâu cũng không thèm sang thăm, bỗng nghe nói người em giàu sụ, lấy làm lạ bèn đến xem. Khi tới nơi thấy gian nhà nát trên mảnh đất xưa kia đã được xây thành căn nhà lớn, sắp sửa làm xong. Em lại còn mua mấy mẫu ruộng xấu của một nhà hàng xóm liền kề, phát quang gai góc làm vườn, thợ thuyền, đầy tớ vận chuyển gỗ đá nối nhau không dứt. Anh chị kinh ngạc quá, hỏi em nguyên do, Ất kể kĩ lại những điều đã gặp, anh chị hâm mộ mãi, hỏi kĩ tuổi tác, hình dạng ông già để còn đi tìm.

      Hơn một năm sau, người anh từ ngoài về vừa lúc có một ông già đội mũ vàng, mặc áo bào rách co ro đi qua cửa. Hai vợ chồng Giáp tranh nhau kéo vào nhà, ép ngồi ghế trên, chẳng kịp hỏi rõ ông ta từ đâu đến. Rồi mổ gà, thổi xôi, chặt cá làm gỏi, cung phụng rất hậu. Ông già khép nép không dám nhận, vợ chồng Giáp đối xử theo lễ càng cung kính, lại nói:

      - Tiên ông cứ lấy hết trong lỗ mũi ra thì cả đời đệ tử này ăn tiêu cũng không hết.

      Sáng hôm sau, ông cụ vái chào xin đi, không tặng lại gì cả. Giáp giữ lại, không cho về, lấy cái nón lớn đặt trước mặt ông cụ, cắm cái dùi to vào Ông già hoảng hốt che đỡ. Giáp nói:

      - Tiên ông không hiểu biết gì cả. Đệ tử không xin nhiều. Vàng cứ đầy này là được.

      Tức thì sai vợ giữ quật tay ông lão, còn mình ra sức gõ vào sống mũi ông vừa chọc máu đã chảy ra. Giáp mừng rỡ nói:

      - Quả như lời chú hai nói, vàng sắp thành rồi.

      Liên tiếp đánh đến nỗi mũi ông cụ vỡ ra, rụng cả răng, khiến ông cụ phải hô cứu mạng. Hàng xóm tứ bề kéo đến, không hiểu duyên cớ là gì. Hỏi thì chồng Giáp giận dữ không chịu nói, hỏi ông cụ mới biết tường tận nhưng ông cụ cũng không hiểu vì sao trước thì cung kính sau lại hung tợn như thế. Ông lão vốn là người bán tương ở thôn bên. Giáp ngày thường bủn xỉn, cả làng đều ghét nên có người chạy đi báo với con trai ông cụ. Anh con trai trước đó thấy cha mãi không về, đang lo đi tìm hỏi, nay hay tin giận lắm, tức khắc cùng người làng đưa cả ông cụ và vợ chồng Giáp lên quan. Quan cho rằng đánh tàn nhẫn một người lớn tuổi như thế thì phải đền tiền tạ tội theo luật, lại nọc vợ chồng Giáp ra đánh mấy chục hèo(2), mông nát cả thịt ra.

(Trích Lan Trì kiến văn lục, Vũ Trinh(3), in trong Truyện truyền kì Việt Nam, Quyển hai, NXB Giáo dục Việt Nam, 2009)

Chú thích:

(1) Ông tiên ăn mày được rút trong Lan Trì kiến văn lục - một tập truyện truyền kỳ bằng chữ Hán do Vũ Trinh biên soạn, bao gồm nhiều câu truyện ngắn, kể về các sự kiện lịch sử, các nhân vật, phong tục, và những hiện tượng kỳ lạ xảy ra trong xã hội thời đó.

(2) Hèo: cây họ cau, thường dùng làm gậy.

(3) Vũ Trinh (1759 - 1828), nhà văn nổi tiếng của Việt Nam trong thời kỳ cuối Lê đầu Nguyễn, nổi tiếng với tác phẩm Lan Trì kiến văn lục. Ông cũng sáng tác nhiều văn thơ thể hiện tư tưởng đạo Nho, đồng thời còn là một học giả tinh thông nhiều lĩnh vực như lịch sử, địa lý, và triết học.

Thực hiện các yêu cầu sau:

Câu 1 (0,5 điểm). Xác định ngôi kể của văn bản trên.

Câu 2. (0,5 điểm). Chỉ ra cách tác giả đã sử dụng để dẫn lời nói của nhân vật trong các câu in đậm sau:

Ông già ngăn lại nói:

- Cháu hay làm việc thiện thì không đáng phải nghèo. Ơn một bữa cơm lão không thể không báo đáp.

Câu 3 (1,0 điểm). Vì sao vợ chồng nhân vật Giáp không được ông già đội mũ vàng, mặc áo bào rách ban tặng vàng?

Câu 4 (1,0 điểm). Nêu ngắn gọn chủ đề của của văn bản.

Câu 5 (1,0 điểm). Hình ảnh hai anh em Giáp, Ất trong văn bản trên khiến em liên tưởng tới truyện cổ tích Việt Nam nào mà em đã học, đã đọc? Vì sao có sự liên tưởng đó? (Trả lời trong 3-5 câu)

0
14 tháng 3

Học tập là một hành trình dài và gian nan, mỗi người có thể lựa chọn nhiều phương pháp khác nhau để tiếp thu tri thức. Có ý kiến cho rằng: “Trong quá trình học tập, tự học là con đường ngắn nhất để dẫn đến thành công”. Tuy nhiên, tôi không hoàn toàn đồng tình với quan điểm này, bởi lẽ tự học tuy quan trọng nhưng không phải lúc nào cũng là cách nhanh nhất để đạt được thành công.

Tự học đòi hỏi người học phải có phương pháp đúng đắn, ý chí kiên trì và khả năng tự nghiên cứu tốt. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể tự học một cách bài bản. Nếu thiếu hướng dẫn từ thầy cô, những người có kinh nghiệm hoặc không có tài liệu đáng tin cậy, người học dễ đi chệch hướng, hiểu sai vấn đề hoặc mất quá nhiều thời gian để tìm ra phương pháp đúng. Khi đó, tự học không còn là con đường "ngắn nhất" mà có thể trở thành một hành trình đầy khó khăn và chậm trễ.

Thực tế cho thấy, những người thành công không chỉ dựa vào tự học mà còn biết tận dụng sự hướng dẫn từ thầy cô, chuyên gia hoặc những người đi trước. Ví dụ, một người muốn học lập trình nếu chỉ tự mày mò có thể mất nhiều năm để thành thạo, trong khi nếu tham gia một khóa học bài bản với giáo viên giỏi, họ có thể rút ngắn thời gian học tập xuống chỉ còn vài tháng.

Bên cạnh đó, môi trường học tập có sự tương tác như lớp học, nhóm học tập giúp người học có thể trao đổi, tranh luận, nhận phản hồi nhanh chóng, tránh việc mắc sai lầm kéo dài do tự học một mình. Chính vì vậy, sự hướng dẫn và hỗ trợ từ người khác có thể giúp con đường học tập trở nên nhanh chóng và hiệu quả hơn so với tự học đơn thuần.

Không phải ai cũng có khả năng kiên trì theo đuổi việc tự học trong thời gian dài. Khi gặp khó khăn, nếu không có người hướng dẫn hoặc động viên, nhiều người sẽ dễ bỏ cuộc hoặc cảm thấy mất động lực. Trong khi đó, nếu có một hệ thống giáo dục, một người thầy giỏi hoặc một nhóm bạn cùng học, họ sẽ có động lực để tiếp tục. Vì thế, dựa vào sự hướng dẫn của người khác có thể giúp con đường đến thành công trở nên dễ dàng hơn thay vì chỉ phụ thuộc vào tự học.

Học tập không chỉ là tiếp thu kiến thức từ sách vở mà còn là quá trình rèn luyện kỹ năng, trải nghiệm thực tế và áp dụng vào cuộc sống. Một người dù tự học giỏi đến đâu nhưng nếu không có cơ hội thực hành, tiếp xúc với thực tế thì cũng khó có thể thành công nhanh chóng. Ví dụ, một bác sĩ không thể chỉ học lý thuyết mà không qua thực hành phẫu thuật; một kỹ sư không thể giỏi nếu chỉ học qua sách mà không có trải nghiệm thực tế tại công trường. Do đó, tự học có thể là một yếu tố quan trọng, nhưng không thể là con đường ngắn nhất nếu thiếu đi sự kết hợp giữa lý thuyết và thực tiễn.

Tóm lại, tôi không hoàn toàn đồng tình với quan điểm “Tự học là con đường ngắn nhất dẫn đến thành công”. Tự học rất quan trọng, nhưng nó không phải lúc nào cũng là cách nhanh nhất để đạt được thành công. Việc học từ người khác, kết hợp giữa lý thuyết và thực tiễn, tận dụng môi trường giáo dục phù hợp sẽ giúp rút ngắn con đường chinh phục tri thức và đạt được thành công bền vững hơn. Vì thế, thay vì chỉ tập trung vào tự học, mỗi người nên tìm ra phương pháp học phù hợp nhất với bản thân, biết kết hợp giữa tự học và học hỏi từ những người đi trước để có thể tiến xa hơn trên con đường tri thức.

 

12 tháng 3

Olm chào em, khi đăng câu hỏi như này trên Olm, em cần ghi rõ nội dung và tình tiết của vụ án. Có như vật, cộng đồng Olm mới có thể trợ giúp em được tốt nhất, em ạ.

12 tháng 3
  • Tình yêu và nỗi nhớ quê hương: Quê hương được ví như vòng tay ấm áp, là nơi chở che và bao bọc mỗi con người từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành.
  • Sự thiêng liêng của cội nguồn: Dù đi đâu xa, quê hương luôn là nơi để trở về, là phần không thể thiếu trong tâm hồn mỗi người.
  • Lời nhắc nhở về lòng biết ơn: Nếu ai không nhớ quê hương, nghĩa là đã quên đi cội nguồn và những giá trị gắn bó sâu sắc trong trái tim mình.

Bài thơ như một lời nhắc nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, rằng mỗi chúng ta đều nên trân trọng và giữ gìn hình ảnh quê hương trong trái tim, bởi đó là nơi nuôi dưỡng tâm hồn và ký ức đẹp nhất của cuộc đời.

tick cho mình nha

Bài văn này lạ thật