Những người gác mộng , chap1
Đôi mắt cậu mở to , tròn xoe như hai viên ngọc bích, Miu khẽ nghiêng chiếc đầu nhỏ xíu, bộ lông xù mềm mại tựa đám bông nhỏ khẽ rung rinh trên gò má ửng hồng. Giọng nói trong trẻo tựa như tiếng chim hót đầu ngày .
“Nếu một ngày có ai hỏi rằng : Giấc mơ mang dáng hình gì trong mắt cậu, cậu sẽ trả lời như thế nào ?
Milo chớp chớp đôi mắt tròn xoe, suy nghĩ một hồi rồi khẽ đáp với giọng điệu thật ngộ nghĩnh:
“Giấc mơ á? Nó chẳng có hình dáng nhất định đâu. Lúc thì mềm mại như đám mây trắng trôi lững lờ trên bầu trời xanh thẳm. Lúc lại tinh nghịch như những chú đom đóm lập lòe trong đêm hè. Có khi nó ấm áp như vòng tay của mẹ ấy, cũng có khi lại là một cuộc phiêu lưu và bất ngờ như một chuyến đi đến tận cùng vũ trụ. Nhưng nếu có ai hỏi mình “giấc mơ mang dáng hình gì trong mắt cậu?” thì mình sẽ chẳng cần suy nghĩ mà đáp lại ngay …Giống như một chú cáo nhỏ có đôi cánh trắng muốt bay lượn trên những tầng mây, một ngôi sao nhỏ síu bị lạc đường , và một chiếc đèn lồng kì diệu tỏa ra ánh sáng ấm áp chẳng bao giờ tắt!”
Miu lại khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh tỏ vẻ tò mò:
“Nhưng …tại sao khi con người ta lớn rồi , ta sẽ không còn thấy những con rồng, con hạc giấy treo quanh phòng họ nữa ?”
Milo khẽ thở dài, khẽ đáp.
“Đó là …vì họ xếp chúng thành hóa đơn mất rồi ”
“Miu ơi , cậu nghĩ … người lớn có bao giờ mơ không ?
“Ừm …” - một giọng nói thì thầm vang lên giữa căn gác mái phủ đầy bụi –
“Chắc là không đâu .Người lớn , họ bận lắm . Bận làm việc , bận lo toan nhiều thứ trên đời , bận … quên nữa “
Miu chớp mắt ngơ ngác:
“Quên gì thế , Milo ? “
“Quên cách bay trong trí tưởng tượng . “
“ Vậy , Milo nè , cậu có còn tin vào phép màu , vào trí tưởng tượng hay không?“
Milo ngước đôi mắt lấp lánh nhìn Miu, mỉm cười :
“Sao lại không chứ … Có ai bảo là không được đâu “
Từng tiếng nói vang lên , nhẹ hẫng tựa một chiếc lá rơi, rồi nhanh chóng hòa và làn gió vi vu qua những cánh đồng xanh mướt. Và ta bỗng tự hỏi mình rằng: Phải chăng khi ta lớn quá nhanh , ta sẽ bỏ quên rất nhiều điều . Mà điều đầu tiên chúng ta đánh rơi lại là trí tưởng tượng không nhỉ ? Thuở bé , ai mà chẳng ghé thăm vùng đất ấy một lần . Vùng đất mà những đứa trẻ vẫn thường thân mật gọi với danh xưng : sứ sở thần tiên. Ở nơi đó , đã từng có con rồng bằng bút chì bay vòng quanh chiếc đèn ngủ mỗi đêm , và những nàng tiên giấy khiêu vũ theo tiếng tích tắc của đồng hồ quả lắc . Và ở nơi đó…mọi điều ước đều có thể xảy ra…Nhưng sứ sở ấy chỉ là một thê giới kì diệu đối với trẻ em mà thôi.
Thế giới của người lớn đâu có như vậy.Nó lú nào cũng có tiếng gõ bàn phím , lịch họp , và lời nói “ Chúng ta không có thời gian cho việc đó đâu “ . Ba và mẹ lúc nào cũng thật bận rộn. Họ vội vã , luôn tay luôn chân với những con số, những bản kế hoạch, những cuộc gọi dồn dập. Hình như trong thế giới của họ, không có chỗ cho những điều vu vơ, không thực tế. Miu buồn bã cụp đôi tai xuống, giọng nhỏ hẳn đi:
“Vậy… lớn lên thật chán phải không Milo?”
Milo ngước nhìn Miu, đôi mắt long lanh ánh lên một nỗi buồn man mác. Cậu khẽ lắc đầu:
“Không hẳn là chán đâu Miu. Chỉ là… khác thôi. Khi lớn lên, người ta có những giấc mơ khác. Không phải là những chú rồng bay lượn hay những ngôi sao lạc lối nữa. Mà là những giấc mơ về một ngôi nhà ấm áp, một công việc ổn định, hay một người để họ yêu thương.”
“Nhưng… những giấc mơ đó có còn là giấc mơ về chú cáo có đôi cánh trắng không?” - Miu vẫn không nguôi ngoai.
Milo im lặng một lúc, rồi khẽ mỉm cười:
“Mỗi giấc mơ đều có vẻ đẹp riêng của nó, Miu à. Giấc mơ của tuổi thơ thì diệu kỳ và bất ngờ. Giấc mơ của người lớn thì thực tế và mang theo những hy vọng về tương lai.”
“Vậy… người lớn có còn nhớ về xứ sở thần tiên không?” – Miu hỏi, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ tò mò.
“Có lẽ là có đấy… ở một nơi nào đó sâu thẳm trong trái tim họ.” – Milo nhẹ nhàng đáp - “Chỉ là họ không còn có nhiều thời gian để ghé thăm nó nữa thôi.”
“Haizz … Ước gì có ai còn tin vào phép màu trong truyện cổ tích nhỉ “
Gió ngoài ô cửa khẽ lùa vào mái tóc rối nhẹ của cô bé. Một chiếc lá khô lướt ngang qua ngưỡng cửa, xoay xoay như đang tìm nơi trú ngụ.
“Tích… tắc… tích… tắc…”
Tiếng đồng hồ quả lắc vang lên đều đều, kéo Myo về lại với căn gác mái cũ kĩ. Thế rồi cô bé gấp cuốn sổ vẽ lại. Trang đầu tiên … có hai con cáo nhỏ ngồi trên đám mây màu hồng khẽ rơi xuống , đùa nghịch với gió , bay lượn lờ trên không trung . Nó đáp thật nhẹ xuống mặt đất , Myo cúi xuống nhặt .Đó chẳng phải là Milo và Miu sao ? Thế rồi , cô khẽ vuốt nhẹ trên trang giấy, nơi hình ảnh Milo và Miu đang đùa nghịch hiện hữu một cách sống động. Miu và Milo đẫ từng là hai người bạn tưởng tượng của cô bé lúc nhỏ. Mẹ vẫn thường bảo:“Ai cũng có một người bạn tưởng tượng. Nhưng không phải ai cũng nhớ giữ họ lại.” Ngón tay Myo khẽ vuốt ve hình ảnh Miu và Milo trên trang giấy, một nỗi nhớ mơ hồ thoáng qua. Đã bao lâu rồi cô không còn nghe thấy tiếng cười khúc khích của Milo hay giọng nói trong trẻo của Miu? Kể từ ngày chiếc giường bên cạnh phòng cô trống trải, tiếng cười trong ngôi nhà dường như cũng lặng đi. Ba thường về muộn hơn, điện thoại reo liên tục, và những tờ giấy chi chít con số, những bản kế hoạch nằm ngổn ngang trên bàn ăn. Không còn những đêm ba đọc truyện cổ tích, giọng trầm ấm vang vọng khắp phòng. Không còn những buổi chiều hai mẹ con cùng nhau vẽ những con vật kỳ lạ, những lâu đài bay trên những đám mây màu hồng.
Ánh mắt Myo khẽ cụp xuống, một nỗi gợn buồn lan tỏa trong lồng ngực. Cô nhìn ra ngoài ô cửa, nơi những cành cây khẳng khiu đang đu đưa trong gió. Liệu có phải, khi bàn tay nhỏ bé dần quen với việc cầm bút chì viết những dòng chữ thẳng hàng, nó cũng dần quên đi cách vẽ những đường cong mềm mại của đôi cánh tiên? Cô khẽ lắc đầu, cố xua đi cảm giác hụt hẫng. Tiếng bước chân vội vã của ba vọng lên từ cầu thang. Thế giới của người lớn... có lẽ thật sự chỉ là những bước chân vội vã không ngừng hay chăng ? Và phải chăng lớn lên là phải học cách quên đi những người bạn vô hình, những chuyến phiêu lưu không có thật? Phải chăng thế giới của người lớn chỉ toàn những lo toan và trách nhiệm, không còn chỗ cho những phút giây thả hồn vào những giấc mơ bay bổng hay chăng? Myo không biết nữa…nhưng …có lẽ là như vậy.
Rồi, giọng nói của ba vang lên từ dưới tầng, mang theo một chút lo lắng.
“Myo con đâu rồi ?”
Myo liền vội vàng nhảy xuống từ chiếc ghế nhỏ xíu trong góc phòng, kéo một cái thang gỗ cũ kỹ xuống, làm nó vang lên một tiếng "kẽo kẹt" đặc trưng. Chẳng mấy chốc, cô bé nhảy xuống đất và chạy vội ra cửa.
"Dạ, con đây,thưa ba!" Myo đáp lớn, đôi mắt vẫn không rời khỏi chiếc cuốn sổ nhỏ nhắn trong tay.
Dưới ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ phòng khách, những bức tranh thuở bé của Myo hiện ra trên tường: một con mèo ba chân đang cười toe toét, một ngôi nhà lơ lửng giữa những đám mây xanh, chiếc cầu vồng bảy sắc uốn mình bắc qua một dòng sông tưởng tượng. Myo khẽ dừng lại, ánh mắt lướt qua từng nét vẽ. Ba vẫn thường khen chúng "kỳ diệu thật đấy". Nhưng giờ đây, dường như chẳng ai còn dừng chân ngắm nhìn những "kỳ diệu" ấy nữa. Bụi thời gian mỏng manh phủ lên cả những màu sắc tươi sáng.
"Myo, không phải con lại lên gác mái đó chứ?" Cha cô cất tiếng từ dưới nhà. Có lẽ ông đã đoán trước được sự trả lời.
Myo khựng lại một chút ở bậc thang cuối cùng, chiếc sổ nhỏ vẫn siết chặt trong tay. Cô bé nghe thấy tiếng bước chân của cha đang tiến lại gần.
Tiếng bước chân của ba mỗi lúc một gần, dồn dập như nhịp trống thúc giục. Ông dừng hẳn ở ngưỡng cửa phòng khách, dáng người đổ bóng dài, hằn rõ vẻ mệt mỏi sau ngày dài. Ánh mắt ông dịu lại khi chạm vào Myo.
"Ba gọi con nãy giờ. Con lại lên gác mái làm gì vậy? Ở đó bụi bặm lắm." Giọng ông gấp gáp , vừa trách nhẹ, lại vừa có chút lo lắng.
Myo khẽ mỉm cười, đôi mắt to tròn của cô sáng lên, như những ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm
"Con chỉ muốn vẽ thêm một chút thôi mà, ba đừng lo nha."
Người cha thở dài, xoa nhẹ mái tóc con gái.
"Thôi được rồi. Xuống ăn cơm thôi con."
Cô bé khẽ gật đầu, cố gắng nở một nụ cười nhỏ.
"Vâng ạ."
Người cha quay lưng bước về phía nhà bếp, còn Myo thì vẫn đứng lặng thêm một lúc ở bậc thang cuối cùng. Cô bé cúi xuống nhìn cuốn sổ vẽ một lần nữa, tay khẽ lật qua trang tiếp theo. Trên nền giấy nhòe một chút màu nước, hai chú cáo nhỏ – Miu và Milo – đang ngồi trên một cánh đồng hoa bồ công anh, gió thổi qua làm những cánh hoa li ti bay lên không trung như những chiếc dù nhỏ , chỉ cần nhắm mắt lại là có thể cùng Miu và Milo bay đến bất cứ đâu…
Ánh đèn bếp hắt ra từ bên trong, len qua cánh cửa hé mở như một vệt nắng cuối ngày còn sót lại. Myo cất cuốn sổ vẽ vào trong ngăn bàn nhỏ bên hành lang, cạnh những cây bút màu đã sứt mực, rồi chạy nhanh về phía cha. Mùi cơm nóng và canh rau dền thơm nhẹ lan tỏa trong không khí. Bàn ăn vẫn đơn sơ như mọi ngày: hai bát cơm, một dĩa trứng chiên, và một tô canh đang bốc khói.
“Con đã rửa tay chưa đó?” – Ba nhắc, giọng có chút nghiêm nhưng không giấu được nét dịu dàng trong ánh mắt.
“Dạ rồi ạ!” – Myo lí nhí, rồi khẽ ngồi xuống đối diện với ông. Cô bé nhai thật chậm rãi, thỉnh thoảng lại lén nhìn người cha đang lặng lẽ xới thêm cơm, gương mặt ông trông mệt nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình thản. Mái tóc điểm vài sợi bạc lấp lánh dưới ánh đèn vàng, và đôi mắt ấy… dù có quầng thâm, vẫn ánh lên một nỗi buồn dịu dàng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, khi nhìn thấy ánh sáng yếu ớt rơi trên tóc cha, Myo lại chợt nghe một âm thanh khe khẽ, như cánh của điều gì đó đang bay. Có lẽ là gió, hoặc là trí tưởng tượng của cô bé đang khẽ thở dài.
“Ba ơi…” – Myo khẽ gọi, tay chống cằm, đôi mắt tròn tròn ngước nhìn cha -“Ba có từng tin vào… phép màu không ba?”
Người cha thoáng khựng lại, chiếc đũa trên tay ông ngừng giữa chừng.
“Phép màu à?” – ông lặp lại, như đang dò tìm ý nghĩa ẩn sâu trong câu hỏi của con.
“Dạ… như những chú rồng biết bay, hay một chiếc đèn lồng phát sáng mãi mãi… như Miu và Milo ấy.” – Myo mỉm cười nhẹ.
Người cha nhìn con gái mình thật lâu. Một sự lặng im dịu dàng lan ra giữa không gian chỉ có tiếng đồng hồ quả lắc vang đều đều ở góc phòng. Một thoáng gì đó lướt qua ánh mắt ông – là sự ngỡ ngàng, hay là ký ức chợt ùa về? Ông chậm rãi đặt đũa xuống, dựa lưng vào ghế, rồi bật cười khe khẽ – một nụ cười hiếm hoi, như làn gió nhẹ lướt qua cánh cửa đóng kín của lòng mình.
“Ba từng tin… rất nhiều là đằng khác.” – ông nói, giọng như khẽ lạc đi trong làn khói ấm của bữa cơm chiều – “Ngày đó… ba cũng có một người bạn tưởng tượng. Một chú mèo biết nói, tên là Tomi. Nó thích trèo lên trần nhà và kể cho ba nghe về những hành tinh xa xôi. Nhưng rồi… ba cũng lớn. Tomi không còn xuất hiện nữa. Hoặc là… ba không còn đủ thờ gian để lắng nghe nó nữa.”
Myo tròn mắt, lặng đi một lúc. Cô chưa bao giờ nghe ba kể về tuổi thơ mình. Trong trí nhớ của cô, ba luôn là người lớn với những cuộc họp, điện thoại, và các con số. Giây phút ấy, ông như trở về làm một cậu bé nhỏ, đang ngồi cạnh cô bên bàn ăn.
“Vậy… ba có nhớ Tomi không?” – Myo thì thầm.
Ông khẽ gật đầu.
“Có chứ… Nhưng mà ba nghĩ, Tomi vẫn ở đó. Ở đâu đó trong ba, như Miu và Milo của con vậy. Có điều… ba quên cách gọi tên nó rồi.”
“Vậy… tại sao bây giờ ba không còn kể chuyện cổ tích cho con nữa?”
Người cha khẽ cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, giọng ông nhẹ như thể đang thì thầm với chính tuổi thơ mình:
“Vì ba sợ rằng nếu kể nữa, ba sẽ quên mất việc mình đang là người lớn mất thôi. Haha”
Câu trả lời khiến Myo ngơ ngác. Cô bé chống cằm suy nghĩ, đôi mắt ánh lên vẻ trầm mặc không thường thấy ở lứa tuổi của mình.
“Nhưng con nghĩ… ba có thể là người lớn, nhưng vẫn mang theo một chút phép màu mà, đúng không ạ?”
Người cha bật cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi sau cả một ngày dài.
“Ừ, có lẽ là vậy. Nếu như có một cô bé nhỏ của ba chịu nhắc ba mỗi ngày…”
Myo cười toe, hạnh phúc đến lạ. Cô bé ngồi thẳng dậy, húp thêm một thìa canh nóng, lòng nhẹ bẫng như gió. Cùng lúc ấy , Miu đặt tay lên vai Myo, ánh mắt lấp lánh như một giọt sao. “Ba vẫn đang cố gắng giữ phép màu cho con đó” cô bé thì thầm lời ba nói. Còn Milo thì chui vào chiếc khăn ăn, lặng lẽ gấp nó lại như đang giấu đi một điều bí mật
Sau bữa ăn, khi ba cô còn đang rửa chén, Myo rón rén quay lại căn gác mái. Cô bé lấy ra cuốn sổ vẽ, lần này là trang cuối cùng. Trên đó, cô vẽ một khung cửa sổ mở ra trời đêm, nơi hai chú cáo nhỏ vẫn đang ngồi đó – Miu nhìn lên bầu trời, còn Milo thì quay lại mỉm cười.
Ngay bên dưới, Myo viết thêm vài dòng, chữ viết hơi nghiêng:
"Nếu một mai cha mệt quá, không còn thấy phép màu bên mình nữa…
Thì con sẽ là người kể chuyện cổ tích cho cha nghe.”
Rồi, cô nhắm mắt lại, thì thầm:
“Chúng ta sẽ cùng nhau tìm lại phép màu, được không Miu, Milo, và cả Tomi nữa?”
Ngày bé, Myo rrất hay vẽ những bức tranh kỳ lạ. Khi thì là ngôi nhà biết đi, đội nón lá và bước tung tăng trên thảm cỏ. Khi thì là một cơn mưa biết hát, mỗi giọt là một nốt nhạc nhảy nhót quanh ô cửa sổ. Lúc lại là chú mèo có cánh, bay lượn qua khung trời lấm tấm mây.
Ba thường xoa đầu Myo và bảo, “Con vẽ những điều kỳ diệu thật đấy.”
Myo hay kể với ba về hai người bạn bí mật – Miu và Milo. Miu là cô bé có mái tóc dài như mây trắng, mắt tròn xoe lấp lánh như sao. Milo là cậu nhóc luôn đội mũ len đỏ, cười khúc khích như tiếng chuông gió trong vườn.
Chỉ có Myo mới nhìn thấy hai người ấy. Họ đến chơi mỗi khi Myo thấy buồn, hay những chiều mưa, khi thế giới ngoài kia xám xịt như một bức tranh bị nhòe mất màu.
Lúc đầu, ba cũng tin phép màu kì lạ ấy. Nhưng… khi chiếc lá rơi xuống đúng lúc có ai đó đang ước. Đã chẳng còn ánh sáng nhảy múa sau cơn mưa và những giấc mơ có thể trở thành sự thật nếu mình tin đủ lâu.
Càng lớn, ba càng bận. Công việc chất cao hệt như núi. Ánh mắt ba khi nhìn vào những bức vẽ của Myo dần trở nên xa xôi. Myo vẫn nhớ một buổi tối, ba đặt bàn tay ấm lên tóc cô và nói, “Con lớn rồi, nhỉ?”
Trong khoảnh khắc hồi tưởng ngắn ngủi ấy, Myo bỗng cảm thấy như thể một cánh cửa nhỏ nào đó vừa mở ra trước mắt mình. Không gian xung quanh dường như tĩnh lặng hơn mọi khi, nhường chỗ cho những thanh âm vọng về từ một nơi rất xa xôi, quen thuộc mà cô không thể gọi tên. Ký ức về những buổi chiều vẽ vời cùng mẹ, về giọng kể chuyện trầm ấm của ba dần hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết. Cảm giác như có một sợi dây vô hình đang kéo cô trở lại những ngày tháng hồn nhiên, nơi mọi thứ đều có thể xảy ra. Một niềm mong mỏi kỳ lạ trỗi dậy trong lòng Myo, một khát khao được chạm vào những điều mà cô tưởng chừng đã đánh mất.
Trong khoảnh khắc hồi tưởng ngắn ngủi ấy, Myo bỗng cảm thấy như thể một cánh cửa nhỏ nào đó vừa mở ra trước mắt mình. Không gian xung quanh dường như tĩnh lặng hơn mọi khi, nhường chỗ cho những thanh âm vọng về từ một nơi rất xa xôi, quen thuộc mà cô không thể gọi tên. Ký ức về những buổi chiều vẽ vời cùng mẹ, về giọng kể chuyện trầm ấm của ba dần hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết. Cảm giác như có một sợi dây vô hình đang kéo cô trở lại những ngày tháng hồn nhiên, nơi mọi thứ đều có thể xảy ra. Một niềm mong mỏi kỳ lạ trỗi dậy trong lòng Myo, một khát khao được chạm vào những điều mà cô tưởng chừng đã đánh mất.
Bàn tay Myo vô thức siết chặt hơn cuốn sổ vẽ. Cô nhìn vào những hình ảnh quen thuộc trên trang giấy: chú mèo có cánh bay lượn, cơn mưa biết hát, ngôi nhà đội nón lá. Bỗng nhiên, những nét vẽ dường như trở nên sống động hơn, màu sắc rực rỡ hơn bao giờ hết. Cảm giác như có một nguồn năng lượng kỳ lạ đang lan tỏa từ những trang giấy, một thứ sức mạnh tiềm ẩn mà cô chưa từng nhận ra. Trong khoảnh khắc đó, Myo cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa thế giới bên trong trí tưởng tượng của mình và thế giới thực tại, một ranh giới mong manh bắt đầu tan biến.
Bỗng nhiên, cuốn sổ của Myo bắt đầu phát sáng. Ánh sáng từ những trang giấy bùng lên, sáng như những ngôi sao, rồi lan ra xung quanh, dường như muốn kéo cô bé vào một thế giới khác. Myo ngẩng đầu lên, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn quanh. Một cánh cửa mơ hồ hiện ra ngay trước mặt cô, như thể được sinh ra từ chính những giấc mơ cô đã vẽ lên.
“Myo ơi, đó là gì thế?” Một giọng nói nhẹ nhàng, như một làn gió thoảng, vang lên bên tai cô bé.
Myo quay lại, nhưng chẳng thấy ai cả. Cô ngạc nhiên, nhưng cũng không quá đỗi bất ngờ. Cô bé đã quen với những điều kỳ lạ này từ khi còn rất nhỏ. Đó có lẽ là Milo, một người bạn tưởng tượng cũ của cô, một chú cáo nhỏ với đôi cánh lấp lánh và ánh mắt tinh nghịch.
Và đúng khoảnh khắc đó, một giọng nói bé xíu, như tiếng chuông gió, vang lên:
“Tớ đã nói là tớ sẽ quay lại khi cậu cần mà…”
"M-Milo…? Milo, là cậu thật sao?" Myo cười khúc khích. "Mình tưởng cậu đã quên mình rồi chứ!"
Milo, với chiếc đuôi xù xì, từ từ hiện ra trong làn sương mù. Cậu ta nhìn cô bé bằng đôi mắt to tròn, vẻ mặt như thể vừa mới thức dậy từ một giấc ngủ dài.
“Chào lại nha, Myo. Cậu lớn nhanh quá, làm tớ nhận không ra!. Cậu không thể quên được chúng tớ đâu á. Chúng ta vẫn mãi là bạn mà, phải không?"
Milo nói, giọng nói của cậu ấm áp và dễ chịu như một làn sóng vỗ về.
Myo cứng người trong vài giây. Rồi cô bật cười, thứ tiếng cười hiếm hoi mà chính cô cũng không ngờ mình còn giữ được. Tiếng cười của một cô bé từng tin rằng nếu mình vẽ đủ nhiều, thì cả thế giới sẽ trở thành một bức tranh khổng lồ.
“Tớ… tớ không biết cậu còn nhớ tớ…”
“Tớ nói rồi làm sao quên được? Người ta chỉ quên bạn tưởng tượng khi họ lớn lên. Nhưng Myo à, trái tim cậu vẫn giữ tớ ở lại. Tớ cảm ơn vì điều đó nha.”
“Milo nè , Miu đâu rồi ? Và cánh cửa này… mình phải đi qua sao?" Myo hỏi, đôi mắt cô tràn đầy sự tò mò.
"Chắc chắn rồi. Đây là cánh cửa để chúng ta tìm lại những giấc mơ mà cậu đã quên đi. Chúng ta phải đến đó."
"Chúng ta bắt đầu hành trình thôi, Myo à!" Milo kêu lên, đôi cánh bạc của cậu đập nhẹ nhàng, tạo ra những tia sáng huyền bí.
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20