Viết đoạn văn khoảng 7 câu nêu cảm nghĩ của em về quê hương đất nước. Trong đó có sử dụng thành phần trạng ngữ là một cụm từ
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
uê hương, hai tiếng gọi thân thương, Từ thuở ấu thơ đã in sâu vào tâm trí em. Những cánh đồng lúa chín vàng ươm trải dài bát ngát, dưới ánh nắng chiều tà, thơm mùi sữa mẹ, mùi rơm rạ khô quyện hòa. Con sông quê hiền hòa, êm đềm chảy quanh xóm làng, [Trạng ngữ chỉ phương tiện: bằng dòng nước trong xanh], là nơi em thả diều, tắm mát những ngày hè oi ả. Những buổi chiều chăn trâu trên đồi, tiếng sáo diều vi vu hòa cùng tiếng chim chóc ríu rít tạo nên một bản nhạc đồng quê tuyệt vời. Những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi nằm san sát bên nhau, thân thuộc và ấm áp. Mỗi con người nơi đây đều chất phác, hiền lành, luôn sẵn sàng giúp đỡ nhau. Để thể hiện tình yêu quê hương, em đã viết nên những vần thơ ngây ngô. Quê hương không chỉ là nơi chôn rau cắt rốn, mà còn là nguồn cảm hứng bất tận cho em sáng tạo. Em yêu biết bao những kỉ niệm tuổi thơ gắn bó với mảnh đất quê hương yêu dấu này! Tất cả đều tạo nên một bức tranh quê hương tươi đẹp, sống động trong em. Em tự hào về quê hương mình!
Trạng ngữ chỉ thời gian: Từ thuở ấu thơ
Trạng ngữ chỉ phương tiện: bằng dòng nước trong xanh
Trạng ngữ chỉ mục đích: Để thể hiện tình yêu quê hương
Trong năm năm học dưới mái trường tiểu học thân yêu, em đã có biết bao kỷ niệm tuổi thơ không thể nào quên, có những người bạn thân thiết cùng nhau chia sẻ tình cảm buồn vui, nhưng hình ảnh in đậm nhất trong tâm trí em vẫn là cô giáo Chi – cô giáo dạy em hồi lớp ba.
Hết năm học cô chủ nhiệm chúng em cũng là lúc cô chuyển đến công tác tại một ngôi trường khác. Đã hai năm chưa gặp lại cô, nhưng trong ký ức của em, mỗi lần xuất hiện, cô đẹp như một nàng tiên. Cô Chi còn rất trẻ, mới chỉ gần 30 tuổi. Cô có dáng người thon thả, cao cao nhưng không quá gầy. Mái tóc dài đen mượt buông xuống bờ vai như thác nước. Trên gương mặt trái xoan trắng hồng của cô nổi bật là đôi mắt bồ câu trong và sáng, pha lẫn vẻ hiền dịu, ấm áp và hồn nhiên. Mỗi khi chúng em không chăm chỉ học bài, còn lười biếng là đôi mắt cô như trĩu xuống, tỏ rõ vẻ buồn bã và thất vọng. Còn mỗi khi bọn em ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập thì đôi mắt đó như ánh lên một niềm vui sướng. Đôi môi hình trái tim lúc nào cũng đỏ tươi như được thoa một lớp son mỏng, mỗi khi cô cười, chiếc răng khểnh lộ ra tạo cho nụ cười một nét duyên thật dễ thương. Đôi bàn tay trắng nõn với những ngón búp măng, ngày ngày cô viết lên bảng những nét chữ mềm mại cũng in sâu trong trí nhớ của em. Cô là một người rất giản dị, hàng ngày đến lớp cô thường mặc chiếc áo sơ mi trắng phối cùng chân váy tối màu nhưng vẫn toát lên vẻ dịu dàng, thanh lịch của cô. Đặc biệt, giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm vui tươi, cuốn hút chúng em vào những bài giảng của cô.
Cô Chi là một giáo viên rất thương yêu, chăm lo cho học sinh nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc. Cô chăm lo cho bọn em từ bữa ăn tới giấc ngủ ở trên lớp từng li từng tí một. Sự dịu dàng của cô luôn làm cho bọn em cảm thấy ấm áp đến lạ kỳ. Có những bài khó, cô luôn luôn ân cần, chỉ bảo, giảng giải cho chúng em một cách từ từ. Cô luôn tạo ra một bầu không khí vui vẻ để chúng em có thể dễ dàng tiếp thu bài hơn. Bài giảng của cô rất phong phú, cô còn khéo léo sử dụng cả những đoạn video về bài học cho sinh động giúp chúng em có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Vào những tiết sinh hoạt, cô thường kể cho chúng em nghe về những tấm gương tốt, cô dạy chúng em những kỹ năng sống cơ bản…Ngoài giờ học, chúng em luôn nhận được sự ân cần hỏi han của cô cũng như được cô kể cho nhiều câu chuyện thú vị về cuộc sống. Cô còn dành tặng nhiều món quà cho chúng em mỗi dịp đặc biệt hay đơn giản là để động viên chúng em khi đạt kết quả cao. Em luôn cảm nhận được tình yêu mà cô dành cho mỗi học trò của mình.
Em nhớ nhất là buổi học cuối cùng của năm học lớp ba, cũng là buổi học cuối cùng trước khi cô chuyển trường. Hôm đó tâm trạng ai nấy đều rất khó tả. Ánh mắt cô cũng buồn và nhẹ nhàng biết bao. Cô nhìn một loạt các bạn học sinh, mắt rơm lệ, và nhắn nhủ chúng em phải luôn cố gắng để trở thành con ngoan trò giỏi. Chúng em ai cũng cúi đầu vâng dạ, không dám nhìn ai, vì thực sự cảm xúc đang vỡ òa.
Thời gian trôi qua, trong tâm trí của em, những kỉ niệm đẹp về cô Chi vẫn vẹn nguyên, giống như động lực giúp em cố gắng, cố gắng để không phụ lòng bố mẹ, không phụ niềm tin và tình cảm của cô ngày xưa.
Quê hương đất nước luôn là nguồn cảm hứng bất tận trong trái tim mỗi người. Với những cánh đồng xanh mướt trải dài, nơi mà tiếng gà gáy vang vọng trong sớm mai, tôi cảm nhận được sự bình yên và giản dị của cuộc sống. Nhìn những dòng sông uốn lượn, chảy qua những bản làng, tôi thấy được sự gắn bó mật thiết giữa con người và thiên nhiên. Như một bức tranh sống động, quê hương tôi còn chứa đựng những truyền thống văn hóa phong phú, phản ánh tâm hồn dân tộc. Mỗi lần trở về, tôi luôn cảm thấy tự hào vì những gì tổ tiên đã xây dựng và gìn giữ. Trong lòng tôi, quê hương không chỉ là nơi chôn nhau cắt rốn, mà còn là nơi nuôi dưỡng những ước mơ và hoài bão. Tôi tin rằng, với tình yêu thương và trách nhiệm, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một quê hương ngày càng giàu đẹp.
ăn quan là một trò chơi dân gian truyền thống của Việt Nam, được nhiều người yêu thích bởi tính đơn giản nhưng không kém phần hấp dẫn. Trò chơi này không chỉ giúp người chơi thư giãn, rèn luyện trí tuệ mà còn mang tính giáo dục cao, rèn luyện tính kiên trì, nhẫn nại và khả năng tính toán. Để hiểu rõ hơn về trò chơi này, chúng ta cần tìm hiểu về luật chơi.
**1. Chuẩn bị:**
* **Ván chơi:** Gồm một bàn cờ hình chữ nhật, được chia thành 12 ô nhỏ, mỗi ô chứa một số hạt (thường là 5 hạt). Hai bên cạnh bàn cờ có hai ô lớn gọi là "quan" để chứa hạt của mỗi người chơi.
* **Hạt:** Thông thường là các loại hạt nhỏ như đậu, ngô, sỏi... nhưng có thể thay thế bằng bất kỳ vật dụng nhỏ nào khác.
* **Người chơi:** Hai người chơi.
**2. Luật chơi:**
* **Mục tiêu:** Người chơi cố gắng thu thập được nhiều hạt nhất có thể vào ô "quan" của mình.
* **Lượt chơi:** Mỗi người chơi lần lượt thực hiện lượt đi của mình. Lượt đi bắt đầu bằng việc người chơi chọn một ô bất kỳ trên bàn cờ có chứa hạt của mình.
* **Cách chơi:** Người chơi lấy hết số hạt trong ô đã chọn và lần lượt bỏ từng hạt vào các ô tiếp theo theo chiều kim đồng hồ. Nếu ô cuối cùng mà hạt rơi vào là ô của mình và ô đó trống, người chơi được phép lấy hết hạt trong ô "quan" của đối phương.
* **Hết lượt:** Lượt chơi kết thúc khi người chơi đã bỏ hết số hạt đã lấy ra. Nếu ô cuối cùng mà hạt rơi vào là ô có chứa hạt, người chơi được phép tiếp tục lượt chơi bằng cách lấy hết số hạt trong ô đó và làm tương tự như trên.
* **Trường hợp đặc biệt:** Nếu ô cuối cùng mà hạt rơi vào là ô trống của đối phương, thì lượt chơi kết thúc.
* **Kết thúc trò chơi:** Trò chơi kết thúc khi tất cả các ô trên bàn cờ đều trống. Người chơi nào có nhiều hạt trong ô "quan" của mình hơn thì thắng cuộc.
**3. Một số quy tắc cần lưu ý:**
* Không được bỏ hạt vào ô quan của mình trong lượt đi.
* Phải tuân thủ đúng chiều kim đồng hồ khi bỏ hạt.
* Người chơi phải thực hiện lượt đi của mình một cách trung thực và không được gian lận.
**Kết luận:**
Ô ăn quan là một trò chơi đơn giản nhưng đòi hỏi người chơi phải có sự tính toán, chiến lược và khả năng phán đoán. Việc nắm vững luật chơi sẽ giúp người chơi có thể tham gia và tận hưởng trọn vẹn niềm vui mà trò chơi mang lại. Hy vọng bài viết này đã giúp bạn hiểu rõ hơn về luật lệ của trò chơi ô ăn quan
https://www.facebook.com/lekimyen210?mibextid=ZbWKwL
Ib tớ nhận viết 10k/bài
nhân hoá: hàng dâm bụt
tác dụng: làm cho câu văn thêm sinh động, gợi hình gợi cảm
làm cho dòng thơ trở nên cuốn hút, gần gũi hơn
Quê hương đất nước là nơi chôn rau cắt rốn, nơi tôi đã lớn lên và gắn bó suốt tuổi thơ. Với những cánh đồng xanh mơn mởn, những dòng sông uốn lượn thơ mộng, quê hương mang đến cho tôi cảm giác bình yên và trong lành. Mỗi buổi sáng, khi ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi qua những tán cây, tôi lại cảm nhận được sự tươi mới của cuộc sống. Không chỉ có thiên nhiên đẹp đẽ, quê hương còn là nơi có truyền thống văn hóa phong phú và đa dạng. Những ngày lễ hội, mọi người cùng nhau vui chơi, ăn uống, gắn kết tình thân thương. Tôi cảm thấy tự hào khi mình là một phần của mảnh đất này, nơi có bao lớp người đã sống, chiến đấu và gìn giữ. Quê hương chính là nguồn động lực lớn lao giúp tôi vươn tới những ước mơ mai sau.