K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Trong cuộc sống, có những người rất bình dị nhưng những đóng góp của họ cho xã hội thật đáng trân trọng. Theo em, họ là những người nông dân, công nhân, những người lái đó hay những nác sĩ, y tá, bộ đội,... Họ đã đóng góp cho cuộc đời thêm tốt đẹp qua hành động của chính mình. Những người nông dân cung cấp những hạt lúa, lương thực phục vụ cho đời sống sinh hoạt của con...
Đọc tiếp

Trong cuộc sống, có những người rất bình dị nhưng những đóng góp của họ cho xã hội thật đáng trân trọng. Theo em, họ là những người nông dân, công nhân, những người lái đó hay những nác sĩ, y tá, bộ đội,... Họ đã đóng góp cho cuộc đời thêm tốt đẹp qua hành động của chính mình. Những người nông dân cung cấp những hạt lúa, lương thực phục vụ cho đời sống sinh hoạt của con người. Những người công nhân cung cấp nguyên nhiên liệu cho quá trình công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước. Những người lái đò là những người thầy người cô giảng dạy, giáo dục cho thế hệ trẻ giúp ích cho tương lai đất nước. Những người bác sĩ, y tá cứu bệnh cho mọi người, duy trì sự sống, góp ích xây dựng đất nước giàu mạnh, phát triển hơn. Đến những người bộ đội, đó là sự bảo vệ biên cương Tổ quốc.

0
PHẦN I – ĐỌC HIỂU (5 điểm)Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi:“Ngày xưa có một cô bé vô cùng hiếu thảo sống cùng với mẹ trong một túp lều tranh dột nát. Thật không may mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên không có tiền mua thuốc chữa bệnh, cô bé vô cùng buồn bã.Một lần đang ngồi khóc bên đường bỗng có một ông...
Đọc tiếp

PHẦN I – ĐỌC HIỂU (5 điểm)

Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi:

“Ngày xưa có một cô bé vô cùng hiếu thảo sống cùng với mẹ trong một túp lều tranh dột nát. Thật không may mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên không có tiền mua thuốc chữa bệnh, cô bé vô cùng buồn bã.

Một lần đang ngồi khóc bên đường bỗng có một ông lão đi qua thấy lạ bèn dừng lại hỏi. Khi biết sự tình ông già nói với cô bé:

- Cháu hãy vào rừng và đến gốc cây cổ thụ to nhất trong rừng, hãy lấy một bông hoa duy nhất trên đó. Bông hoa ấy có bao nhiêu cánh thì tức là mẹ cháu sống bằng ấy năm.

Cô bé liền vào rừng và rất lâu sau mới nhìn thấy bông hoa trắng đó, khó khăn lắm cô mới trèo lên được để lấy bông hoa, nhưng khi đếm chỉ có một cánh… hai cánh… ba cánh… bốn cánh… năm cánh. Chỉ có năm cánh hoa là sao nhỉ? Chẳng lẽ mẹ cô chỉ sống được từng đó năm thôi sao? Không đành lòng cô liền dùng tay xé nhẹ dần từng cánh hoa lớn thành những cánh hoa nhỏ và bông hoa cũng theo đó mà nhiều cánh dần lên, nhiều đến mức không còn đếm được nữa. Từ đó, người đời gọi bông hoa ấy là bông hoa cúc trắng để nói về lòng hiếu thảo của cô bé dành cho mẹ mình”.

                                           (Truyện cổ tích Việt Nam đặc sắc, NXB Văn học)

Câu 1 (1.0 điểm) Văn bản trên được kể theo ngôi thứ mấy? Nêu phương thức biểu đạt chính của văn bản?

Câu 2 (0.5 điểm) Theo em, vì sao cô bé lại tước mỗi cánh hoa lớn ra thành nhiều cánh hoa nhỏ?

Câu 3 (2.0 điểm) Chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp tu từ được sử dụng trong câu: “Bông hoa ấy có bao nhiêu cánh thì tức là mẹ cháu sống bằng ấy năm”

Câu 4 (0.5 điểm) Giải nghĩa từ “hiếu thảo”

Câu 5 (1.0 điểm) Bản thân em đã làm được những việc gì để tỏ lòng hiếu thảo với ông bà, cha mẹ?

PHẦN II – TẬP LÀM VĂN (5 điểm)

Đóng vai một nhân vật kể lại một truyền thuyết hoặc tuyện cổ tích mà em đã học hoặc đã đọc?

0
Tôi là Thạch Sanh, vốn là con của Ngọc Hoàng được vua cha sai xuống để tìm hiểu đời sống trần gian, tôi được đầu thai làm con của một gia đình người đốn củi nghèo nhưng lương thiện. Vừa ra đời chưa được bao lâu thì bố mẹ mất, tôi trở thành đứa bé mồ côi không nơi nương tựa. Cả gia tài bố để lại cho tôi là một cây rìu, tôi đốn củi bán kiếm sống qua ngày. Dù cuộc sống...
Đọc tiếp

Tôi là Thạch Sanh, vốn là con của Ngọc Hoàng được vua cha sai xuống để tìm hiểu đời sống trần gian, tôi được đầu thai làm con của một gia đình người đốn củi nghèo nhưng lương thiện. Vừa ra đời chưa được bao lâu thì bố mẹ mất, tôi trở thành đứa bé mồ côi không nơi nương tựa. Cả gia tài bố để lại cho tôi là một cây rìu, tôi đốn củi bán kiếm sống qua ngày. Dù cuộc sống có nhiều khó khăn nhưng tôi luôn cố gắng từng ngày, luyện tập võ nghệ và trở thành một chàng trai khoẻ mạnh và tài năng. Một ngày, đang nghỉ ngơi dưới túp lều tranh thì tôi gặp một người tự xưng là Lí Thông. Hắn bỗng ngỏ ý kết nghĩa làm anh em với tôi, vốn đã tứ cố vô thân từ lâu, được người xưng nhận anh em khiến tôi cảm động vô cùng và đồng ý theo hắn về nhà ngay mà không mảy may biết rằng đằng sau đó là âm mưu lợi dụng sức khỏe của tôi để vụ lợi cho hắn.

Năm đó, trong làng có một con chằn tinh chuyên ăn thịt người, cứ vài ba tháng là dân làng phải dâng cho hắn một trai làng khoẻ mạnh không thì nó sẽ tác oai tác quái hại dân. Lần này, đến lượt mẹ con nhà của Lí Thông, mẹ con hắn tính toán lấy tôi làm vật thế chân, bảo là canh miếu thờ giúp hắn một đêm. Lúc này tôi vẫn tin tưởng và thật thà nhận lời, đồng ý vác rìu lên đường đến cảnh miếu. Về khuya, lúc tôi đang ngủ thì còn chằn tình ở đâu xuất hiện, bất ngờ quấn lấy người tôi. Không sợ hãi, tôi dõi theo tình hình rồi thừa cơ vung rìu chặt đầu nó, mang về khoe với mẹ con Lí Thông. Thấy tôi về, mẹ con hắn vô cùng hoảng sợ và lấy làm ngạc nhiên, khi nghe tôi kể lại đầu đuôi thì bảo với tôi nên trốn vì đó là vật vua nuôi, nếu không sẽ bị xử chết. Còn mẹ con hắn mang đầu chằn tinh đi nhận thưởng.

Tôi không hề biết điều đó, nghe lời, quay lại túp lều xưa của mình sống. Một buổi sáng, tôi đang đốn củi, vô tình ngẩng lên trời thì thấy một con đại bàng lớn cắp theo một cô gái, tiếng kêu cứu thất thanh. Lần theo dấu vết đại bàng, tôi tìm tới tận cửa hang của nó, xông vào cứu người thì con đại bàng tấn công. Tôi ra tay quyết liệt và giết được nó, cứu công chúa, lần này Lí Thông thừa cơ lấp cửa hàng và đưa công chúa trở về nhận công lao. Chính bây giờ, tôi mới thực sự rõ tâm địa ác độc của người anh em mình. Đi lần khắp nơi trong hang tìm cửa ra thì tôi phát hiện thêm một người nữa bị đại bàng bắt là con vua Thủy Tề, xuống thủy cung chơi và được vua cha ban tặng cây đàn thần. Trở về chưa được bao lâu, một đêm hồn chằn tinh và đại bàng tìm cách cách báo thù đã đẩy tôi vào ngục vì án oan. Trong ngục, quá buồn chán tôi mang đàn ra gảy thì được sai nha dẫn đến trước mặt gặp nhà vua. Công chúa nhận ra tôi và kể lại đầu đuôi sự việc, tôi được minh oan rửa tội, nàng sau khi khỏi bệnh đã chọn tôi làm phò mã. Mẹ con Lí Thông lúc này mới chịu nhận tội, tôi được vua giao quyền trừng phạt. Dù rất tức giận nhưng tôi đã cho họ một con đường sống để trở lại làm người lương thiện.

Khi giặc ngoại xâm tới xâm chiếm lãnh thổ, tôi giúp vua cha thu phục 80 nước chư hầu bằng cây đàn thần vua Thủy Tề tặng, với những tiếng đàn làm rệu rã tinh thần quân lính. Bên cạnh đó, tôi còn thách đố chúng ăn hết niêu cơm nhỏ xíu nhưng chẳng ai có thể ăn hết, bởi đó là niêu cơm thần, cứ hết lại có, vơi lại đầy. Từ đó, đất nước sống trong thanh bình, hai vợ chồng tôi sống trong hạnh phúc với sự bình an của muôn dân. Tôi vẫn luôn tin rằng, người tốt sẽ gặp được điều may mắn trong cuộc sống, kẻ độc ác ắt sẽ bị trừng trị đích đáng.

0