Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Bạn ơi, mình vẫn chưa rõ câu hỏi của bạn lắm nhé. Về nghị luận xã hội hay văn học có rất nhiều bài, nhiều cấp độ ứng với từng lớp, từng hoàn cảnh mà bạn cần nhé!

Dưới đây là gợi ý trả lời các câu hỏi về đoạn trích “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”:
Câu 1: Xác định nhân vật chính và nội dung của đoạn ngữ liệu trên?
- Nhân vật chính: Thầy giáo dạy vẽ của tôi (thầy Bản).
- Nội dung: Đoạn trích kể về hình ảnh thầy giáo dạy vẽ với phong cách giản dị, tâm huyết và tận tụy trong công việc giảng dạy, dù thầy không nổi tiếng nhưng luôn hết lòng với nghề và học trò.
Câu 2: Tìm một số chi tiết miêu tả hình ảnh của thầy giáo dạy vẽ? Qua những chi tiết đó, em nhận xét gì về tính cách của nhân vật?
- Chi tiết miêu tả hình ảnh thầy:
- Thầy mặc bộ com-lê đen cũ, thắt ca-vát chỉnh tề.
- Thầy đội mũ nồi, râu mép rậm lấm tấm bạc, giày cũ, cặp da sờn rách.
- Thầy luôn đăm chiêu nhưng hiền hậu, không bao giờ cáu giận với học trò.
- Thầy không bỏ tiết dù ốm yếu.
- Nhận xét về tính cách:
Thầy là người giản dị, tận tâm, kiên trì, yêu nghề và thương học trò. Thầy nghiêm túc trong công việc nhưng rất hiền hậu, luôn kiên nhẫn chỉ bảo từng li từng tí cho học sinh.
Câu 3: Cho biết chủ đề của văn bản và nêu một số căn cứ giúp em xác định được chủ đề đó.
- Chủ đề: Tình thầy trò sâu sắc và sự tận tụy, tâm huyết của người thầy trong công việc dạy học.
- Căn cứ:
- Hình ảnh thầy giáo tận tụy, không quản khó khăn, luôn chăm sóc học trò.
- Những câu chuyện, bài học thầy truyền đạt cho học trò về hội họa và cuộc sống.
- Tình cảm chân thành, sự ngưỡng mộ của người kể chuyện dành cho thầy.
Câu 4: Tìm 1 câu phủ định, nêu đặc điểm, chức năng của câu phủ định đó trong đoạn văn sau:
“Thầy cũng cho chúng tôi xem những bức tranh thầy vẽ những bức tranh nhỏ, vẽ rất tỉ mỉ những bình hoa nhiều màu, những ngôi nhà, những em bé hàng xóm… Thầy vẽ chậm, vẽ kĩ, không hiểu có đẹp không, nhưng tranh của thầy ít được mọi người chú ý. Chúng tôi có đi hỏi nhưng chẳng mấy ai biết tên hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản.”
- Câu phủ định: “không hiểu có đẹp không” hoặc “chẳng mấy ai biết”.
- Đặc điểm:
- Câu phủ định dùng từ “không” hoặc “chẳng” để phủ nhận hoặc biểu đạt sự nghi ngờ, phủ nhận một điều gì đó.
- Chức năng:
- Thể hiện sự khiêm tốn, tự vấn của thầy về giá trị tranh vẽ của mình.
- Nhấn mạnh thực tế tranh thầy ít được biết đến, không nổi tiếng dù có tâm huyết.
Câu 5: Bài học sâu sắc nhất em rút ra từ đoạn ngữ liệu trên là gì?
- Bài học về sự tận tâm, kiên trì và yêu nghề trong công việc. Dù không nổi tiếng hay được người đời biết đến, người thầy vẫn hết lòng dạy dỗ, truyền đạt kiến thức và tình yêu thương cho học trò.
- Tình thầy trò là mối quan hệ thiêng liêng, đáng trân trọng, thể hiện qua sự chăm sóc, dìu dắt và truyền cảm hứng của người thầy.
- Giá trị của sự cống hiến không phải lúc nào cũng được nhìn nhận ngay lập tức, nhưng đó là nền tảng cho sự phát triển và thành công của thế hệ sau.
Nếu bạn cần mình giúp soạn bài chi tiết hơn hoặc giải thích thêm, cứ hỏi nhé!

Xuân Quỳnh không chỉ là một nhà thơ tài năng mà còn là một cây bút truyện ngắn sâu sắc. Thầy giáo dạy vẽ là một tác phẩm giàu ý nghĩa, không chỉ kể về tình cảm thầy trò mà còn phản ánh những giá trị nhân văn sâu sắc trong cuộc sống.
Tác phẩm xoay quanh câu chuyện của một người thầy giáo dạy vẽ – một người mang trong mình niềm đam mê nghệ thuật và tấm lòng tận tụy với nghề. Thầy không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn khơi gợi trong học trò tình yêu với cái đẹp. Hình ảnh người thầy trong tác phẩm gợi lên sự trân trọng đối với những người làm công tác giáo dục, đặc biệt là những người mang đến cho học trò niềm say mê và khát vọng sáng tạo.
Qua câu chuyện, Xuân Quỳnh còn muốn nhấn mạnh đến giá trị của nghệ thuật trong đời sống. Nghệ thuật không chỉ đơn thuần là những bức tranh hay bài học trên lớp, mà còn là cách con người cảm nhận và trân trọng thế giới xung quanh. Thầy giáo dạy vẽ trong truyện không chỉ dạy học trò cách vẽ mà còn dạy cách nhìn nhận cuộc sống một cách chân thành, sâu sắc.
Tác phẩm có lối kể chuyện giản dị, giàu cảm xúc. Nhân vật người thầy được xây dựng một cách sinh động, chân thực, thể hiện rõ tâm huyết và lòng yêu nghề. Ngôn ngữ truyện nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm triết lý nhân văn.
Nhìn chung, Thầy giáo dạy vẽ không chỉ là một câu chuyện về tình thầy trò mà còn là một lời ca ngợi đối với những người làm nghề giáo. Qua đó, Xuân Quỳnh muốn gửi gắm thông điệp về tầm quan trọng của giáo dục và nghệ thuật trong cuộc sống.
cái này như là phân tích truyện ngắn luôn rồi, chưa trọng tâm vào phần nghệ thuật, nếu bạn làm lại thì mình cho 2 tick

“Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICKTHẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen... Đọc tiếp

Dưới đây là bài văn thuyết minh về cảnh quan đẹp ở tỉnh Gia Lai mà bạn có thể tham khảo:
Cảnh quan đẹp ở tỉnh Gia Lai
Gia Lai là một tỉnh thuộc vùng Tây Nguyên của Việt Nam, nổi tiếng với cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ, phong phú và đa dạng. Nơi đây không chỉ có núi rừng bạt ngàn mà còn sở hữu nhiều thắng cảnh tuyệt đẹp, thu hút đông đảo du khách trong và ngoài nước đến tham quan, khám phá.
Một trong những điểm đến nổi bật của Gia Lai là Hồ T’Nưng (Hồ Núi Cốc) – một hồ nước rộng lớn nằm giữa núi rừng xanh mướt, mặt hồ phẳng lặng như gương soi, phản chiếu bầu trời trong xanh và những đám mây trắng bồng bềnh. Xung quanh hồ là những cánh rừng nguyên sinh, tạo nên một không gian yên bình, mát mẻ, rất thích hợp để nghỉ dưỡng và thư giãn.
Ngoài ra, Gia Lai còn nổi tiếng với những cánh đồng cà phê bạt ngàn, trải dài trên những triền đồi xanh mướt. Mùa hoa cà phê nở trắng tinh khôi như tuyết, tạo nên một khung cảnh thơ mộng, làm say lòng bao người. Đây cũng là biểu tượng đặc trưng của vùng đất Tây Nguyên, góp phần làm nên vẻ đẹp đặc sắc của Gia Lai.
Không thể không nhắc đến Thác Phú Cường – một thác nước hùng vĩ, đổ từ trên cao xuống tạo thành dòng nước trắng xóa, tung bọt nước mát lạnh. Tiếng thác đổ vang vọng khắp núi rừng, hòa quyện cùng tiếng chim hót líu lo, tạo nên bản hòa ca thiên nhiên sống động và cuốn hút.
Bên cạnh đó, những ngọn núi cao như Núi Chư Đăng Ya, Núi Hàm Rồng cũng là điểm đến lý tưởng cho những ai yêu thích khám phá và chinh phục thiên nhiên hoang sơ. Từ đỉnh núi, du khách có thể phóng tầm mắt ngắm nhìn toàn cảnh núi rừng bao la, những thung lũng xanh mướt và những bản làng dân tộc ẩn hiện dưới ánh nắng.
Tóm lại, cảnh quan Gia Lai không chỉ đẹp bởi thiên nhiên hùng vĩ mà còn mang đậm nét văn hóa đặc trưng của các dân tộc Tây Nguyên. Đây là một điểm đến lý tưởng cho những ai muốn hòa mình vào thiên nhiên, tìm hiểu văn hóa và tận hưởng không khí trong lành, yên bình.
Nếu bạn muốn, tôi có thể giúp bạn mở rộng bài hoặc viết theo phong cách khác nhé!

Dưới đây là đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích hình ảnh chiếc áo cũ trong bài thơ Áo cũ của Lưu Quang Vũ:
Trong bài thơ Áo cũ của Lưu Quang Vũ, hình ảnh chiếc áo cũ được tác giả khắc họa rất tinh tế và giàu ý nghĩa biểu tượng. Chiếc áo cũ không chỉ là vật dụng đơn thuần mà còn chứa đựng ký ức, tình cảm sâu sắc giữa mẹ và con. Áo “đã đứt sờn, màu bạc hai vai” thể hiện sự hao mòn theo thời gian, gợi nhớ những tháng năm con lớn lên dưới sự chăm sóc tần tảo của mẹ. Việc mẹ vá áo cho con bằng những đường khâu tay, dù mắt đã mờ, thể hiện tình yêu thương vô bờ bến và sự hy sinh thầm lặng của mẹ. Chiếc áo cũ còn là biểu tượng của ký ức, của những kỷ niệm gắn bó không thể thay thế, khiến con “càng yêu áo thêm”. Khi chiếc áo dài hơn, con cũng nhận ra mẹ đã già đi, như một lời nhắc nhở về sự trôi qua của thời gian và tình mẫu tử bền chặt. Qua hình ảnh chiếc áo cũ, bài thơ gửi gắm thông điệp về lòng biết ơn, sự trân trọng những giá trị truyền thống và tình cảm gia đình thiêng liêng, khơi gợi sự đồng cảm sâu sắc trong mỗi người đọc.
Nếu bạn cần đoạn văn dài hơn hoặc theo phong cách khác, mình sẵn sàng giúp bạn!

Dưới đây là bài văn nghị luận khoảng 400 chữ về vấn đề một số bạn trẻ có trang phục, hành động không phù hợp khi tham gia các lễ hội truyền thống của dân tộc:
Bài văn nghị luận: Vấn đề trang phục và hành động không phù hợp của một số bạn trẻ khi tham gia lễ hội truyền thống
Lễ hội truyền thống là nét đẹp văn hóa đặc sắc của mỗi dân tộc, nơi thể hiện truyền thống, tín ngưỡng và bản sắc văn hóa của cộng đồng. Tuy nhiên, hiện nay, một số bạn trẻ khi tham gia các lễ hội truyền thống lại có trang phục và hành động không phù hợp, gây ảnh hưởng xấu đến không khí trang nghiêm và giá trị văn hóa của lễ hội.
Trước hết, việc lựa chọn trang phục không phù hợp như mặc đồ quá hiện đại, hở hang hoặc không đúng thuần phong mỹ tục làm mất đi vẻ đẹp truyền thống và sự tôn nghiêm của lễ hội. Lễ hội không chỉ là dịp vui chơi mà còn là nơi thể hiện sự kính trọng với tổ tiên, với các giá trị văn hóa lâu đời. Khi trang phục không phù hợp, không những làm mất mỹ quan mà còn thể hiện sự thiếu hiểu biết, thiếu tôn trọng đối với truyền thống dân tộc.
Bên cạnh đó, hành động thiếu ý thức như nói chuyện ồn ào, chen lấn xô đẩy, thậm chí có những hành vi phản cảm cũng làm giảm giá trị của lễ hội. Lễ hội cần được giữ gìn sự trang trọng, sự hòa hợp và tinh thần cộng đồng. Những hành động không đúng mực không chỉ làm mất không khí lễ hội mà còn gây phản cảm trong mắt người lớn tuổi và du khách.
Để khắc phục tình trạng này, mỗi bạn trẻ cần nâng cao ý thức về văn hóa truyền thống, biết tôn trọng và giữ gìn các giá trị văn hóa dân tộc. Nhà trường, gia đình và xã hội cũng cần có những biện pháp giáo dục, tuyên truyền nhằm giúp các bạn hiểu rõ hơn về ý nghĩa của lễ hội và cách ứng xử phù hợp khi tham gia.
Tóm lại, lễ hội truyền thống là tài sản quý giá của dân tộc, việc giữ gìn và phát huy giá trị đó là trách nhiệm của mỗi người, đặc biệt là thế hệ trẻ. Trang phục và hành động phù hợp khi tham gia lễ hội không chỉ thể hiện sự tôn trọng mà còn góp phần làm cho lễ hội thêm phần trang nghiêm và ý nghĩa.
Nếu bạn cần bài viết theo phong cách khác hoặc có thêm ví dụ minh họa, mình rất sẵn lòng hỗ trợ!

Hình ảnh khói bếp, một biểu tượng bình dị và thân thuộc của làng quê Việt Nam, đã được nhà thơ Vũ Quần Phương khắc họa một cách tinh tế và giàu sức gợi trong bài thơ trên. Không đơn thuần là làn khói vật chất, nó còn mang trong mình những tầng ý nghĩa sâu sắc, gợi lên khung cảnh thanh bình, ấm áp và cả những cảm xúc nhẹ nhàng, xao xuyến.
Ngay từ khổ thơ đầu, khói bếp hiện ra như một lớp màn mơ ảo bao phủ không gian: "Sáng dậy khói bay choàng mái rạ/ Lẫn vào sương toả lẫn vào cây". Động từ "choàng" gợi tả sự bao trùm, ôm ấp của làn khói lên những mái nhà tranh đơn sơ. Sự hòa quyện của khói với "sương tỏa" và "cây" tạo nên một bức tranh hư ảo, thấm đẫm chất thơ. Khói không chỉ là một hiện tượng tự nhiên mà còn trở thành một yếu tố thẩm mỹ, làm mờ đi ranh giới giữa thực và ảo, khiến cả những vật vô tri như "cây xoan cây muỗm", "mái đình rêu" cũng như "đắm say" trong vẻ đẹp huyền diệu ấy.
Khổ thơ thứ hai lại mang đến một không gian sinh hoạt ấm cúng và đầy ắp tình thân: "Trong khói mẹ cời rơm thổi lửa/ Chim gù trên tổ bếp cơm reo". Hình ảnh người mẹ tảo tần bên bếp lửa, làn khói mỏng manh quyện lẫn tiếng chim gù và tiếng cơm sôi, tạo nên một khúc nhạc êm dịu của buổi sáng làng quê. Khói bếp lúc này không chỉ là sản phẩm của sự sống mà còn là chứng nhân cho những hoạt động thường nhật, cho sự chăm sóc, yêu thương của người mẹ. Hình ảnh "em nhỏ học bài trên ngưỡng cửa" với "khói bay ra mờ mịt ao bèo" gợi lên một khung cảnh thanh bình, yên ả, nơi cuộc sống diễn ra chậm rãi và dung dị.
Sự thay đổi của khói bếp theo thời gian và không gian được thể hiện rõ nét ở khổ thơ thứ ba: "Sau trận mưa đêm trời bỗng mát/ Sân cát còn in ngấn giọt tranh/ Khói đặc bay trong mùi lá ướt/ Có vị cay hăng như nhựa cành". Sau cơn mưa, khói bếp trở nên "đặc" hơn, mang theo cả "mùi lá ướt" và "vị cay hăng như nhựa cành". Sự cảm nhận bằng khứu giác và xúc giác này làm cho hình ảnh khói bếp trở nên sống động và chân thực hơn bao giờ hết. Nó không còn là làn khói mơ ảo mà trở thành một phần của không khí ẩm ướt, trong lành sau mưa.
Đến khổ thơ cuối, hình ảnh khói bếp được mở rộng ra, mang tính cộng đồng: "Khói lục khói xanh đầy mọi ngõ/ Khói tự trăm nhà quyện vào nhau". Sự đa dạng trong màu sắc của khói ("khói lục khói xanh") cho thấy sự khác biệt trong nhiên liệu đốt của mỗi gia đình, nhưng tất cả lại "quyện vào nhau", tạo nên một không gian ấm áp, đoàn kết của cả xóm làng. "Trong khói ấm vui từng ánh lửa/ Từng con đường nhỏ, vết chân trâu" gợi lên một cuộc sống bình dị, chân chất, nơi khói bếp là sợi dây kết nối những con người, những nếp nhà, những con đường quen thuộc.

Trong bài thơ “Ba tôi” của Xuân Quỳnh, qua hình ảnh người cha khiêm nhường, dịu dàng với những lo toan thầm lặng, tác giả gợi lên cho mỗi chúng ta suy ngẫm sâu sắc về tình mẫu tử và tình con đối với mẹ. Mẹ là người bao dung, hy sinh thầm lặng, luôn lặng lẽ sẻ chia mọi buồn vui với ta, nhưng dường như không ai – kể cả người cha trong thơ – có thể nói trọn vẹn nỗi lòng mẹ. Từ đó, ta nhận ra một chân lý: tình mẹ cao cả đến mức vượt lên trên mọi lời lẽ, và bổn phận làm con là phải biết trân trọng, thấu hiểu và đáp đền tình yêu ấy.
Trước hết, hiểu đạo làm con nghĩa là biết lắng nghe, thấu cảm với mẹ. Mẹ bao giờ cũng đặt hạnh phúc của con lên trên hết, sẵn sàng quên mình để lo toan cho gia đình. Khi mẹ dặn dò từng li từng tí, không phải vì nghi ngờ con kém cỏi, mà bởi mẹ muốn con an toàn, muốn con trưởng thành. Lắng nghe mẹ không chỉ là nghe lời mẹ nói, mà còn là cảm nhận được lo lắng, tâm tư ẩn giấu trong từng cử chỉ, ánh mắt. Đôi khi, một cái ôm, một nụ cười động viên của con cũng đủ khiến mẹ vững lòng trước muôn vàn khó nhọc.
Thứ hai, làm con phải biết tri ân và báo đáp công ơn sinh dưỡng. Công ơn mẹ cha dạy dỗ, nuôi nấng, chúng ta khó đong đếm bằng vật chất. Dẫu có thành đạt hay xa xứ, con vẫn cần tìm cách bày tỏ lòng biết ơn: từ chăm sóc mẹ lúc ốm đau, chia sẻ gánh nặng gia đình, cho đến việc giữ gìn chữ hiếu trong hành xử, lời nói. Mỗi lần ta thành công trên đường đời cũng là niềm vui khôn tả đối với mẹ. Vì vậy, báo hiếu không phải chờ đến lúc “rảnh rỗi” hay khi mẹ đã già nua mà phải là việc làm thường nhật, liên tục.
Cuối cùng, làm con hiểu đạo còn là gìn giữ gia phong, tôn trọng truyền thống gia đình. Mẹ đưa ta đến với thế giới, dạy ta yêu thương và nhân ái. Con lớn lên, thành nhân, hãy sống sao cho mẹ luôn tự hào: lễ phép với người lớn, yêu thương và chia sẻ với những mảnh đời khó khăn, góp phần vun đắp mái ấm gia đình. Khi hành xử tử tế, ta đã phần nào đền đáp được ân nghĩa của mẹ.
Tóm lại, “Ba tôi” khơi gợi trong ta khát vọng gần mẹ hơn, thấu hiểu mẹ hơn và trân trọng tình mẫu tử thiêng liêng. Là con, chúng ta hãy luôn biết lắng nghe, biết ơn và biết sống xứng đáng với tấm lòng dạt dào của mẹ – người đã cho ta cả bầu trời yêu thương.