K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chap 2 :Những ngày sau đám tang, Haryko sống trong một cơn mê kéo dài. Cô không nhớ mình đã ăn gì, đã ngủ hay chưa. Mọi thứ đều nhòe nhoẹt, như một lớp sương phủ kín tâm trí. Căn nhà trở nên trống trải hơn bao giờ hết. Không còn tiếng bước chân của bố mỗi sáng, không còn tiếng cười khẽ mỗi khi ông đọc một câu chuyện thú vị. Chỉ có sự im lặng kéo dài, dai dẳng như một bản nhạc...
Đọc tiếp

Chap 2 :Những ngày sau đám tang, Haryko sống trong một cơn mê kéo dài. Cô không nhớ mình đã ăn gì, đã ngủ hay chưa. Mọi thứ đều nhòe nhoẹt, như một lớp sương phủ kín tâm trí. Căn nhà trở nên trống trải hơn bao giờ hết. Không còn tiếng bước chân của bố mỗi sáng, không còn tiếng cười khẽ mỗi khi ông đọc một câu chuyện thú vị. Chỉ có sự im lặng kéo dài, dai dẳng như một bản nhạc không hồi kết. Haryko bắt đầu thu dọn đồ đạc của bố. Những chiếc áo sơ mi cũ, những cuốn sổ ghi chép với nét chữ ngay ngắn. Mỗi món đồ đều mang theo một phần ký ức, và mỗi lần chạm vào, cô như thấy ông vẫn còn ở đây. Nhưng rồi thực tại lại quật ngã cô – ông đã đi thật rồi, và chẳng có gì có thể thay đổi được điều đó. Đêm xuống, cô lại mơ. Trong giấc mơ, bố đứng trên bãi biển, sóng vỗ nhẹ quanh chân. Ông không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt hiền từ. Cô muốn chạy đến, muốn chạm vào ông, nhưng mỗi lần cô tiến tới, ông lại càng lùi xa hơn, cho đến khi bóng dáng ấy tan vào chân trời. Haryko giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Cô ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ. Ánh triêu dương đã rọi xuống nhân gian, nhưng lòng cô vẫn chìm trong bóng đêm không lối thoát.

0
Chap 4 : Tiếng vọng từ nơi xa Có những ngày, Haryko cảm thấy thế giới vẫn ổn, dù mọi thứ không còn như trước. Những ngày mà cô có thể rời giường, làm những công việc thường nhật, uống một tách trà, lặng lẽ nhìn biển mà không cảm thấy quá nặng nề. Nhưng cũng có những ngày, chỉ cần một cơn gió thổi qua, một tia nắng hắt lên sàn gỗ, hay một tiếng bước chân vọng lại trong sự...
Đọc tiếp

Chap 4 : Tiếng vọng từ nơi xa Có những ngày, Haryko cảm thấy thế giới vẫn ổn, dù mọi thứ không còn như trước. Những ngày mà cô có thể rời giường, làm những công việc thường nhật, uống một tách trà, lặng lẽ nhìn biển mà không cảm thấy quá nặng nề. Nhưng cũng có những ngày, chỉ cần một cơn gió thổi qua, một tia nắng hắt lên sàn gỗ, hay một tiếng bước chân vọng lại trong sự yên tĩnh của căn nhà, lòng cô lại cuộn lên một cơn sóng không thể gọi tên. Cô biết mình không thực sự ổn. Từ lúc trở về đây, cô vẫn giữ nguyên nhịp sống cũ. Mỗi sáng thức dậy, cô mở cửa sổ để gió biển tràn vào. Cô quét dọn từng ngóc ngách trong căn nhà, lau chùi những món đồ cũ của bố, nhưng lại không dám động vào những thứ có thể khơi lại ký ức. Cô đọc những cuốn sách còn sót lại trên giá, dù không thực sự tập trung vào từng trang giấy. Cô bước dọc theo bờ biển vào mỗi buổi chiều, để cát ấm dưới chân và sóng nước chạm vào da thịt. Mọi thứ trông có vẻ bình thường. Nhưng cô biết rõ, đằng sau lớp vỏ ấy, có những thứ không thể chạm vào mà không khiến cô đau đớn. Chiều hôm ấy, khi đang sắp xếp lại tủ sách, Haryko vô tình tìm thấy một quyển sổ bọc da cũ. Cô nhận ra nó ngay từ lần đầu tiên chạm vào—đây là sổ tay của bố. Cô mở nó ra, những trang giấy đã ngả vàng, những dòng chữ ngay ngắn, đều đặn, mang theo hơi thở của một thời đã xa. "Haryko rất thích vẽ biển. Nó nói rằng sóng giống như những dải lụa bạc và muốn một ngày nào đó sẽ vẽ lại tất cả. Tôi nghĩ bức tranh ấy sẽ rất đẹp." Haryko dừng lại. Cô không nhớ lần cuối mình cầm bút vẽ là khi nào. Cô tiếp tục lật giở. Những trang giấy vẫn còn lưu giữ những khoảnh khắc rất nhỏ mà cô chưa từng nghĩ rằng bố lại nhớ đến. "Hôm nay con bé hỏi tôi rằng, nếu mất đi một ai đó, thì người ta sẽ cảm thấy thế nào. Tôi đã không biết phải trả lời sao. Bởi vì khi ấy, tôi chưa từng mất ai cả." Bố đã từng viết những dòng này từ khi nào? Hơi thở của cô trở nên khó khăn hơn. Đôi tay run run khép lại quyển sổ, như thể nếu đọc thêm nữa, cô sẽ lạc vào một vùng ký ức không có lối ra. Cô nhớ đến những ngày thơ bé, khi cô ngồi trên bãi cát cùng bố, nhìn những cánh chim lượn trên nền trời cam sẫm. Khi ấy, biển không phải là nơi khiến cô thấy cô đơn như bây giờ. Khi ấy, cô chưa hiểu mất mát là gì. Có một lần, cô hỏi bố: "Bố ơi, nếu một ngày nào đó con không còn ở đây, bố có nhớ con không?" Bố bật cười, xoa đầu cô, đáp lại bằng một giọng chắc nịch: "Sao con lại hỏi vậy? Dù con có đi đâu, bố vẫn sẽ nhớ con mà." Lúc đó, cô chỉ cười, không suy nghĩ quá nhiều về câu trả lời. Nhưng bây giờ, cô mới nhận ra, nhớ một người không đồng nghĩa với việc có thể gặp lại họ. Nước mắt rơi xuống trang giấy cũ. Cô vội lau đi, như thể sợ mình sẽ làm mờ đi những nét chữ của bố. Cô đứng dậy, bước ra ngoài hiên nhà. Bầu trời đã sẫm màu, những vì sao nhỏ xíu lấp lánh như thể đang thì thầm với nhau bằng ánh sáng mong manh. Gió biển thổi qua, mang theo mùi mặn của muối và chút hơi lạnh phảng phất. Haryko siết chặt tay, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ. Cô từng nghĩ rằng thời gian sẽ làm dịu đi tất cả, rằng nỗi đau sẽ như cát bị sóng biển cuốn đi, chỉ để lại những đường vân mờ nhạt trên bãi cát. Nhưng không. Thời gian chỉ khiến cô quen với sự vắng mặt của bố, chứ không làm mất đi sự trống trải trong lòng. Cô ngồi xuống bậc thềm, nhìn xa xăm vào bóng đêm phía trước. Một con mèo hoang lặng lẽ lướt qua sân, đôi mắt nó sáng lên trong màn đêm rồi biến mất vào khoảng tối. Cô chậm rãi nhắm mắt. Tiếng sóng vẫn vỗ, đều đặn như nhịp tim của một thực thể khổng lồ nào đó, không hề bị ảnh hưởng bởi những mất mát nhỏ bé của con người. Bên trong căn nhà, chiếc đồng hồ cũ vẫn tích tắc từng nhịp một, như thể đếm từng khoảnh khắc cô đang sống. Haryko không mong đợi một điều kỳ diệu nào đó sẽ xảy ra. Cô chỉ mong rằng, một ngày nào đó, sự trống trải trong lòng sẽ nhẹ bớt đi. Dù chỉ một chút thôi cũng được.

0
Đọc bài viết tham khảo “Hội chợ xuân ở trường tôi” và trả lời các câu hỏi sau: Một cái Tết nữa sắp đến. Trong những ngày này, việc chuẩn bị chào đón năm mới diễn ra náo nhiệt ở khắp mọi nơi. Học sinh trường tôi cũng tổ chức hội chợ xuân truyền thống trong sân trường. Hội chợ này đã được nhà trường chuẩn bị suốt hai tuần. Các thầy cô giáo, nhất là các thầy cô giáo...
Đọc tiếp

Đọc bài viết tham khảo “Hội chợ xuân ở trường tôi” và trả lời các câu hỏi sau:

Một cái Tết nữa sắp đến. Trong những ngày này, việc chuẩn bị chào đón năm mới diễn ra náo nhiệt ở khắp mọi nơi. Học sinh trường tôi cũng tổ chức hội chợ xuân truyền thống trong sân trường. Hội chợ này đã được nhà trường chuẩn bị suốt hai tuần. Các thầy cô giáo, nhất là các thầy cô giáo chủ nhiệm lớp, cùng với hội phụ huynh và nhiều học sinh, sau mỗi buổi học, lại cùng bắt tay vào các công việc như: trang trí sân khấu chính, dựng các gian hàng, sắp xếp các vật dụng cần thiết, tập nấu các món ăn cổ truyền, sắm sửa các món hàng truyền thống của địa phương,… Đây là hoạt động thường niên của nhà trường, nhưng năm nay là năm đầu tiên tôi được tham gia nên cảm thấy rất hào hứng. Sáng ngày 20 tháng Chạp, gần như toàn bộ các thầy cô giáo và học sinh cùng nhiều phụ huynh đã có mặt trong sân trường. Mọi người ai vào việc nay hết sức khẩn trương. Đúng 8 giờ, lễ khai mạc chính thức bắt đầu. Sau màn tuyên bố lí do, giới thiệu đại biểu của hai bạn dẫn chương trình, thầy Hiệu trưởng lên sân khấu phát biểu khai mạc hội chợ. Liền sau đó là một số tiết mục văn nghệ chào mừng như: hát múa quạt, nhảy sạp, hát dân ca,… Ấn tượng nhất là màn sân khấu hoá các tác phẩm văn học dân gian, trong đó vở kịch Bánh chưng, bánh giầy được khen ngợi hơn cả. Vở kịch giúp tôi hình dung rõ hơn, sinh động hơn về nguồn gốc của loại bánh cổ truyền trong ngày Tết truyền thống của người Việt. Đồng thời, các gian hàng cũng chính thức mở cửa chào đón người mua với nhiều mặt hàng phong phú. Có lớp bán bánh trôi, bánh chay; có lớp bán bánh chưng, bánh tét, bánh giầy; lại có lớp bán con tò he hay các sản phẩm gốm thủ công xinh xắn; cũng có lớp bán mũ nan, nón lá, tăm tre; thậm chí có lớp bày bán cả các bức thư pháp chữ Hán và chữ Quốc ngữ,… Các mặt hàng rất phong phú, đẹp mắt nhưng giá cả lại rất rẻ, vừa với túi tiền của đa số học sinh. Đó cũng là những món đồ mà trong những ngày thường, nhiều người không dễ tìm mua. Nhiều thứ tôi được thấy lần đầu tiên và phải hỏi kĩ người bán mới biết tên và cách dùng. Không chỉ có các gian hàng cố định, trong sân trường còn xuất hiện cả những gánh hàng rong y như những gánh hàng rong ở quê mà thỉnh thoảng tôi còn được nhìn thấy. Mọi người tham gia đều cố gắng đi hết các gian hàng, hoặc dừng lại ở những gánh hàng rong và mua cho mình một món đồ gì đó để ăn hoặc làm kỉ niệm. Tiếng rao hàng, tiếng trả giá, tiếng cười nói râm ran cả sân trường. Cứ như thế, hội chợ kéo dài đến 6 giờ chiều mới tan. Ai cũng có vẻ mệt nhưng đều rất vui vẻ. Hội chợ lần này đã để lại cho tôi ấn tượng rất sầu sắc. Qua hội chợ, tôi biết thêm được nhiều món đồ mà ngày xưa tổ tiên ta đã làm ra và sử dụng. Tôi cũng được sống trong một bầu không khí rộn rã, vui tươi, đầy màu sắc. Nó cho tôi cảm nhận được sự đầm ấm, yên vui của những ngày chuẩn bị đón tết Nguyên đán. Nhất định, đây sẽ là một kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc đời học sinh của tôi. a) Văn bản được kể theo ngôi thứ mấy? Vì sao em biết điều đó? b) Phần nào đoạn nào của bài viết giới thiệu về sự kiện? Nội dung chính của đoạn đó là gì? c) Những chi tiết nào giới thiệu về bối cảnh để người đọc hiểu về sự kiện? d) Bài viết tường thuật theo trình tự nào? e) Cảm nhận của ems au khi đọc văn bản.

0