K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Ông Cự là người không sợ ma. Cả làng tôi ai cũng khẳng định thế, bởi chẳng những đào mồ cuốc mả, bốc mộ mà đến thần phật gần nhà ông cũng coi cá mè một lứa. Nhà ông gần ngôi đền cuối làng, vườn miếu là đất thánh, cây cối um tùm, cỏ tranh rậm rạp nhưng ông vẫn hay lần mò khi thì bắt con rắn, con chim khi thì mò mẫm đào bới gốc cây, củ hoa. Người làng mỗi khi bắt gặp...
Đọc tiếp

Ông Cự là người không sợ ma. Cả làng tôi ai cũng khẳng định thế, bởi chẳng những đào mồ cuốc mả, bốc mộ mà đến thần phật gần nhà ông cũng coi cá mè một lứa. Nhà ông gần ngôi đền cuối làng, vườn miếu là đất thánh, cây cối um tùm, cỏ tranh rậm rạp nhưng ông vẫn hay lần mò khi thì bắt con rắn, con chim khi thì mò mẫm đào bới gốc cây, củ hoa. Người làng mỗi khi bắt gặp đều chép miệng, báng bổ vậy thánh quở chết. Mỗi lần có ai khuyên can hay có ý ngăn cản ông lại cười hềnh hệch, cháu có ăn trộm của ai đâu mà các bác phải sợ hay ông bổ thẳng vào mặt người ta, thần thì cũng chỉ là ông đất nung, ngày rằm không lễ thần cũng giống tôi mà thôi.
Có lẽ, ở mảnh đất bốn bề là ruộng, ngoài ruộng người ta không tìm được công việc gì có thể kiếm thêm thì sự chăm chỉ bỗng trở thành thảm họa. Người ta sẵn sàng vơ vóng bất cứ cái gì có thể mang lại giá trị kinh tế dù chỉ là phút chốc hay đơn thuần “chẳng nhẽ lại vứt bỏ”… Và vì lẽ ấy, ở mảnh đất quê tôi lễ nghĩa thần phật, ma quỷ chưa có nhiều đất để dung thân. Người dân nghèo quá, họ chưa lo đủ cho mâm cơm tươm tất nào đâu đoái hoài đến sự đủ đầy của tuần rằm, mồng một. Tín thánh, tin thần thì mâm lễ cũng vỏn vẹn chỉ có đĩa gạo sống, quả trứng gà luộc dở, ba que nhang cắm cho đoạn nỗi niềm thôn quê quạnh quẽ.
Ấy thế mà ông Cự cũng gặp ma. Có lần tôi lân la vào nhà ông chơi, thấy ông ốm nằm rên hừ hừ, hỏi thăm bà vợ, sau hồi sụt sùi bà kể chẳng là hôm qua ông nhà đi kéo chũm đoạn đồng Chuôi Gươm tầm gần 3 giờ sáng mới lật đật vác về. Cơn thèm thuốc lào của ông Cự không bao giờ cho ông đi được hết đêm mặc dù càng khuya kéo cá càng vào. Mà khổ nỗi, tay vác chũm kéo quanh, tay xách thùng, thắt lưng lại đeo giỏ nên có thèm thuốc lào nên lác đôi con mắt cũng không thể xách điếu đóm theo được. Tối hôm ấy, khi về phía cuối làng, cơn mưa vừa dứt, dãy bóng đèn cao áp đường làng tắt ngóm, cả làng cắt điện vì sấm sét, trong bóng tối đen kịt ông Cự lầm lũi vác chũm với cái thùng lúc lắc vừa cá vừa nước tới cầu ao xóm Đông Hạ tính xuống rửa chân, tiện giặt qua cái chũm trước khi về nhà. Mà nhà ông có mỗi cái bể nước mưa, giờ này cũng chẳng làm sao múc được khâu nước để rửa ráy. Bước thấp bước cao khi vừa tới mép cầu ao thì ông thấy cá trong thùng quẫy mạnh khiến ông lảo đảo vì nặng. Ông nghĩ ông lắc người hạ chũm nên cá thấy động thì quẫy. Nghĩ vậy, ông hạ cái thùng bên trên bờ rồi rón rén thò ngón chân cái dò dẫm từng bậc cầu ao kẻo trời tối trơn trượt. Thế rồi vừa mới tới bậc thứ 2 ông sững người khi thấy phía bên phải hướng ông đang nhìn có hình ảnh 2 người đàn bà ngồi nhổ tóc sâu cho nhau. Ông thều thào kể với tôi, mắt long lên. “Tôi chắc chú à. Hai người đàn bà xõa tóc, đen sì. Bóng đen như được khắc hẳn thành hình nên khối giữa đêm hè không trăng, không ánh điện. Mới ban đầu tôi tặc lưỡi, chắc mẹ con bà Hoa nửa đêm không chồng khó ngủ nên mang nhau ra bờ ao hóng gió. Nhưng quái lạ tôi không hề nghe tiếng động, mà bới tóc sâu sao lại bới lúc trời đêm như mực”. Người ông Cự khi kể tới ấy cũng toát mồ hôi, vẻ mặt vẫn đượm màu sợ hãi. “Rồi tôi đánh bạo hỏi to, mẹ con bà ngủ muộn thế?”. Câu hỏi ông Cự vừa thoát ra tan ngay vào màn đêm, vào bóng tối loãng toẹt. Tiếng cá trong thùng ông để trên bờ quẫy mạnh, mặt nước dập dềnh, lóng lánh. Ông Cự đứng sững, không gió, không mưa mà ông vẫn thấy lành lạnh. Câu hỏi của ông tan vào đêm không có hồi âm. Bóng đen vẫn ngồi đấy, ông Cự cũng đứng trân trân cố gắng xem cái tri giác của ông đúng hay na quỷ muốn chòng ghẹo ông. Cả hai bên chưa nhận ra nhau, hay ông Cự chưa xác định được ông đang tỉnh hay là mắt mờ vì thèm thuốc thì ngay phía dưới chân ông có tiếng trẻ em khóc oe oe. Tiếng khóc khi gần khi xa, lúc to lúc nhở khiến chính ông không nhận ra được nó phát ra từ hướng nào. Nhưng định thần lại, tiếng khóc ngay dưới chân ông, tức là dưới cầu ao nơi ông đang định bước xuống. Ông Cự run lẩy bẩy, tay chân ông dù có muốn vận đến mấy phần công lực như trong phim chưởng cũng không thể nhấc lên mà chạy. Ông bỗng rơi vào tình trạng, chạy không được mà ngất cũng không xong. Ông đứng như trời trồng, mắt vẫn rướn về phía trước nhưng khoảng không và đêm đen như bịt chặt đôi mắt không cho ông cảm nhận ngoài nỗi sợ hãi như từng sợi khói thuốc lào len lõi vào sâu trong từng thớ thịt làn da. Ông Cự từng nhiều năm làm nghề bốc mộ cho tới khi làng cho người chết đi hỏa thiêu. Khi bật nắp quan tài có những đám ông phải dùng đến con dao rựa róc từng lọn thịt còn bám dính vào hài cốt do chưa phân hủy hết ông cũng không cảm thấy ghê rợn như lúc này. Ông vẫn tin vào sự cứng bóng vía của mình bao lâu nay, tin vào sự trải nghiệm sương gió đêm hôm gần năm mươi năm ở mảnh đất làng Đăng này.
Ông Cự vẫn đang đối mặt với nỗi sợ chưa biết làm cách nào dứt ra được thì tiếng khóc im bặt, phía hai bóng đen lại phát ra tiếng cười khúc khích rồi xa xa có tiếng người nhảy xuống ao đánh “ùm” rõ to. Màn đêm như thau mực Tàu bị pha thêm nước, loãng dần, nhạt dần và ông Cự cũng chợt tỉnh. Biết là mình đã được diện kiến với những linh hồn mà còn bị chúng trêu đùa ít phút thì ba chân bốn cẳng ông bỏ cả cá, cả chũm nhảy lên bờ chạy một mạch về nhà và liệt giường cho tới tận bây giờ khi tôi vào thăm.
Làng tôi không biết tự khi nào ở giữa làng đã có một dãy liền tới 12 cái ao cá lớn nhỏ. Các cụ vẫn truyền dạy rằng đó là long mạch của làng, vận khí của làng có được để con cháu bình an khi xa nhà, người dân thì mạnh khỏe, đời sống được an ninh khang thái là do phong thủy bắt cội từ bố cục làng, dân sinh sống hai bên, ao hồ ở giữa chạy xuyên suốt cả dọc đường làng. Nhưng dãy ao cá đó cũng mang lại không ít những câu chuyện đau lòng. Cái ao phía cuối làng, nơi có cái cầu ao ông Cự gặp ma khi xưa làng còn những rặng cây bàng quanh ao cứ buổi trưa lũ trẻ nhỏ lại trốn ra đó tắm ao. Chỉ tắm thôi cũng chán nên chúng nghĩ ra trò trèo lên cành cây rồi nhảy xuống. Có đứa còn lộn nhào như các vận động viên nhảy cầu trên tivi vậy. Chính vì thế mà mùa hè năm ấy thằng cu Vũ với đám bạn của nó vừa mới ra tắm được ít phút thì thằng Vũ trèo lên nhảy lượt mở màn. Nó quá thành thuộc chỗ này, lại khỏe nên vẫn biểu diễn thường xuyên. Nhưng hôm nay vội vã trèo lên, chân nó còn ướt, chưa bám chắc vào cành cây, nó bị trượt khi cố nhún lên để bật người lộn nhào. Cú nhảy của nó bị hụt, nó ngã úp bụng xuống mặt nước, rồi thằng Xuân nhảy ngay sau đó cứ nghĩ rằng Vũ đã lặn ra xa mà không hiểu thằng Vũ bị ngạt nước vẫn chưa tỉnh. Cú nhảy liền sau đó, Vũ bị Xuân vô tình đạp vào đầu khiến nó chúi xuống nước bất tỉnh. Cả bọn tắm xong hồn nhiên kéo nhau về cho đến tận chiều tối cả làng ngỡ ngàng, tiếng người nhà thằng Vũ thất thanh khi thấy con mình được chiếc lưới kéo cá vóng lên từ đáy ao. Mồm miệng nó sặc bùn đất, mắt vẫn mở thao láo, sắc da còn tươi tỉnh lắm. Nhưng khi pháp y tới khám nghiệm thì kết luận nó chết đã được 4h đồng hồ. Câu chuyện diễn ra chóng vánh, kết thúc chóng vánh. Bố mẹ nó cũng làm lễ cầu hồn để nó nhập mộ nhưng có lẽ cái lễ mọn quá mà quỷ thần không thấu chăng. Thằng Vũ vẫn lởn vởn trên mặt ao. Những nhà gần ao kể lại nhưng đêm trăng sáng người ta vẫn thấy bóng người bơi bì bõm dưới ao, hay thi thoảng có người đi làm về khuya lại thấy có đứa trẻ ngồi bờ ao khóc.
Cũng cái ao ấy, trước khi thằng Vũ chết có con bé làng bên đi chợ theo mẹ về qua đây chẳng biết chơi đùa thế nào bị lộn cổ xuống, mẹ nó đi trước mải chuyện, cứ nghĩ con phía sau cho tới khi về gần tới nhà thì con đã ở dưới đáy ao no một bụng nước. Người đàn bà bị chồng đánh chửi, họ hàng ruồng ghét thì ít bữa sau cũng tìm gặp con ở dưới đáy ao luôn. Những cái chết oan nghiệt, những linh hồn ấm ức dù cách này hay cách khác họ cũng không có cơ hội được thanh thản bước qua cõi luân hồi để đến một thế giới khác. Họ không thành quỷ, nhưng vong hồn họ ẩn dật mỗi lần hiện lên như vẫn luyến lưu cõi trần gian ai oán.
Ông Cự ốm dạo đó mất khoảng mươi hôm. Thùng cá ông bỏ lại đến sáng ra vợ ông xách về thì không có con nào sống xót. Ông cũng bỏ luôn cảnh đêm hôm lần mò con cua con cá. Ông xin vào cái lò gạch trong làng phụ việc vặt, kiếm được đồng nào hay đồng đó, và cái được nhất là điếu thông, thuốc ngon, đóm cháy không khiến ông phải thèm thuốc lào đến lác cả mắt…

0
VÀO ngày mùng 3 tết tôi có đăng truyên “SỐ CHẾT”..Không phải tết tôi muốn kể mà tết có người gợi lại các chuyên tâm linh đó nên tôi mới viết lun…không biết đầu năm đầu tháng có kiên cử gì ko nữa hì hì…..Sau đây tôi sẽ kể tiếp cho các bạn nghe các câu chuyện có thật trong lực lương vũ trang ..(có gì kể hết lun)..2 câu chuyên này đều ở Bộ tư lênh cảnh sát cơ động gọi tắt...
Đọc tiếp

VÀO ngày mùng 3 tết tôi có đăng truyên “SỐ CHẾT”..Không phải tết tôi muốn kể mà tết có người gợi lại các chuyên tâm linh đó nên tôi mới viết lun…không biết đầu năm đầu tháng có kiên cử gì ko nữa hì hì…..Sau đây tôi sẽ kể tiếp cho các bạn nghe các câu chuyện có thật trong lực lương vũ trang ..(có gì kể hết lun)..2 câu chuyên này đều ở Bộ tư lênh cảnh sát cơ động gọi tắt là(k20) tôi sẽ ko nói đơn vị đóng quân ở đâu.và tên của các nhân vật này mong các bạn thông cảm( khi tôi kể chuyện này ra tôi biết có một số đồng chí từng hoặc đang công tác ở đơn vị này khi đọc sẽ biết liền ,nhưng tôi không có ý xuất phạm hay nói gì bậy đâu nên mong các đồng chí thông cảm mà bỏ qua cho tôi nhé.) câu chuyện 1: a KH là người từng công tác ở đây kể lại như sau; anh X lÀ lÍNH CŨNG lâu năm năm trong cơ quan nên khi xin nghỉ phép để về thăm gia đình nên cũng được ưu ái nên cấp trên cho phép về chiều ngày hôm đó lun quê a này ở( Hà tĩnh) khi trên đoan đường về nhà cũng tầm 9h tối rồi đương ở quê thì không có đèn đường phần cũng chạy nhanh nên tới đoạn đường này có chiếc máy cày loại (công nông ) đang lui xe ra từ đường nhỏ ra , với xe máy cày ko có đèn ở phía sau nưa nên a X chay tới ko sử lí kịp nên đụng vào đui xe máy cày..té ra đường ,nhưng ko sao hết .đáng ra chuyên sẽ ko có gì nếu mà a X và ông máy cày ko đứng ở giữa lộ cãi nhau vụ va vẹt ,vì ko có đèn để báo hiệu gì hết nên chiêc xe khách đường ban đêm chạy nhanh tới xử lí ko kịp nên tông thẳng vào a X lun…trong đêm đó người ta tức tốc kêu cứu thương chở a thẳng ra bện viện tỉnh, rồi tỉnh chuyển vào bệnh viện 30/4.giữa đường thì a chết….khi xe của bệnh viện 30/4 chở xác a về ngang đơn vị thì xe tắt máy ko chạy được ,, phải gọi xe khác lại chở,xe khác chạy tới đó chuyển xác lên chạy qua đơn vị chừng hơn 1km thì lại chết máy ko chạy được nữa..( rồi bác tài xe cứu thương này phần vì làm tài xế cũng thường chở xác về như vầy mới nói với ng thân của a X chắc thằng này muốn gì đó hay là nó muốn zô thăm đơn vị lần cuối hay sao đó,để tui chở nó vào coi sao kêu gia đình xin phép đơn vị..rồi bác tài mới lẩm bẩm vái ..thì nổ máy xe đươc) vậy là xe phải vòng lại chạy vào đơn vị của a X…vô tới đơn vị đậu ở trước cổng ..ae bạn bè ai cũng lại gặp lần cuối..lại chuyện lạ nữa khi lui xe ra thì xe lại chết máy nữa..nghe người nhà nói sự việc xảy ra như vậy thì đại đổi trưởng của a mới báo lên trung đoàn trưởng.Sau khi làm cái lễ truy điệu nhỏ cho a thì X a mới chịu đi………..ai khi mất cũng muốn nhìn thấy chỗ thân thuôc của mình lần cuối……………………câu chuyện 2 cung ở bộ tư lệnh nhưng đóng ở đơn vị khác thuộc tỉnh khác,,,,chuyện như sau vào ngày tết âm năm 2013 ở đơn vị này mới cho 50% quân số về phép…chia hai đợt nghỉ trước tết và trong tết….thì tiểu đội này có 12 đồng chí khi về nghỉ chỉ còn 6 ng ở lại trực…anh B lÀ tiểu đội trưởng nên xin nghỉ tết lun vì mới cưới vợ nên tính nhậu với ae chút xíu thì về sau….tiểu đôi này làm nhiệm vụ gác cái ao cá của trung đoàn được bao bằng rào b40 còn kế bên ao cá là cuối của cơ quan mồ mã nhiều lắm ,bia mộ um tùm,thì 6 người còn lại mới đem bia ra cái chồi canh ao cá nhậu cho mát sẵng làm nhiệm vụ lun ,tết nhất nên uống chút bia rươu được cho phép….khi 6 ae đang vui vẽ với nhau thì hết bia .a B cũng xin phép về,còn lại có 5 ng thui ,a TR mới hứng lên nói tao còn bia nè ae uống ko rồi chỉ ra các cái bia mộ nằm sau cái ao cá ,rồi cười khì khì…sau khi nhậu xong a TR và 2 người nữa vào phòng ngủ còn 2 ng ở lại trực….thì a TR đang lim dim ngủ thì thấy a B mở cửa rồi nhảy lên đứng trên cái giá đựng nón bảo hiểm nhìn a TR cười ..a Tr mới ráng mở mắt ra nói ( a chưa về hả ,leo lên đó đứng chi vậy cha ) mà ko thấy a B trả lời ,rồi tự nhiên đâu có quá trời người đi vào quần áo thì dơ,rách rưới ko hà vô giường a đòi “BIA CỦA TAO ĐÂU ” nhiều người lắm ng thì nắm chân, nắm tay a lôi ,kéo, mà a không cử đông được cơ thể,,đảo mắt nhìn qua giường bên cạnh thì thằng T nó ngồi trông ngốc cằm đt nt,, a kêu quá trời mà nó ko nghe,,lát sau thấy a ú ơ trợn mắt nhìn nó thì thằng T lại vỗ mặt kêu thì a TR mới tỉnh…cứ vậy mở mắt ra ko sau mà nhắm lại là thấy nhiều người đi vào đòi bia..a TR mất ngủ 3 ngày mặt đờ đờ,ae trong phòng thấy vậy hỏi thì a TR mới nói thiệt ,,,sau đó gọi cho a B từ quê vô .. a B vô XIn phép đại đội trưởng rồi kín đáo ko cho các người khác trong đơn vị biết và mua con gà làm một mâm cơm nho nhỏ cúng tạ tội cho a TR,,sau đó mới yên ổn đươc………………………2 câu chuyện này ko có li kì rùng rơn gì hết nhưng đều là người thật việc thật ko thêm bớt….có gì sai sót xin các bạn góp ý, bỏ qua cho tôi…..các đồng chí có biết chuyện này thì thông cảm cho tôi nhé

1
27 tháng 11 2019

Sao bn hay kể chuyện trên này thế?

Mỹ nhân cười và Tự tử cười“Tôi chỉ muốn một tình yêu thật sự, anh biết không?” Tình yêu ư, tình yêu theo tôi là chỉ xuất hiện giữa người với người chứ đâu ai có thể yêu ma, quỷ quái? , giờ tôi chỉ còn biết nhìn và im lặng, mà cũng đúng thôi nó gì đây cơ chứ?…“Zắc, zắc…” Vẫn cái tiếng như xương vỡ nho nhỏ vang lên trong thân thể “cô dâu”, nhưng cái áp lực vô hình...
Đọc tiếp

Mỹ nhân cười và Tự tử cười

“Tôi chỉ muốn một tình yêu thật sự, anh biết không?” Tình yêu ư, tình yêu theo tôi là chỉ xuất hiện giữa người với người chứ đâu ai có thể yêu ma, quỷ quái? , giờ tôi chỉ còn biết nhìn và im lặng, mà cũng đúng thôi nó gì đây cơ chứ?…

“Zắc, zắc…” Vẫn cái tiếng như xương vỡ nho nhỏ vang lên trong thân thể “cô dâu”, nhưng cái áp lực vô hình không biết tới từ đâu vẫn đè nặng lên trái tim mọi người, mọi người như những bức tượng và như không thể di chuyển, ” zắc, zắc…” Nó là cái quái gì nhỉ, trong cơ thể cô ta rốt cục là cái thứ gì đang hoạt động? Tôi đang tưởng tượng như sắp có ” con gì” đó sẽ bay ra ngoài và nuốt chửng lấy tôi, ngày càng sợ tôi chỉ ước mình có thể chạy, chạy thật xa, chạy khỏi nơi quỷ quái này, nhưng ước mơ chỉ là ước mơ thôi thực tế thì tôi không thể làm gì hết ngoài nhìn đứng ” trơ trơ” mọi thứ diễn ra, cái cảm giác vô dụng như xé nát cõi lòng tôi, rốt cuộc thứ quái quỷ gì đang diễn ra đây?

” xì, xì, xì….” Cả người cô dâu như phun ra những đợt khí, những đợt khí này thành tia bay ra ngoài cô dâu, tiếng theo khung cảng trong Miếu hiện lên một bóng đen, một bóng đen hiện dõ là một vị tướng quân mặc áo giáp vàng, nhưng ngoài cái áo giáp và mũ khôi màu vàng ra thì trên khuôn mặt chỉ là những dòng khí đen sì,một khuôn mặt người hiện ra, một đôi mắt mầu tím hiện dõ và lập loè sáng tối hiện lên. Một khung cảnh ma mị tới dợn người, vị tướng quân mặc áo giáp vàng kia đứng đó mà làm cho tất cả mọi người ai cũng hoảng sợ, đôi mắt tím cứ chập chờn sáng tối nhìn chằm chằm vào 3 người, trên cái khuôn mặt là cái khí màu đen sì tạo thành kia không hề mang chút tình cảm nào, nhưng nó chợt biến mất và hiện ngay đằng sau cô Nga, cô Nga chỉ kịp hét lên một tiếng:” Á”.

Cụ Thiên thấy thế biết là chuyện chẳng lành, Cụ cắn đầu lưỡi cho máu phun ra, cơn đau làm cụ tỉnh táo lại, cụ hét lên:” Ma quỷ có đường của ma quỷ, cớ sao lại muốn tranh đường của “Người”? ” cụ vừa hét vừa ném cái Kỳ lân ấn về phía Yêu Tinh, kỳ lân ấn vừa rơi đúng chân con Yêu Tinh thì phát tiếng nổ “đoành” trầm đục, đẩy con Yêu tinh ra xa, cụ kéo lấy bố tôi và tôi định chạy ra cửa thì cả 3 người chúng tôi hoảng sợ, từ cái bậc thềm của Miếu ” mọc” lên một thứ gì đó, cứ từ từ nhô lên, cho tới khi nhô hẳn lên là một cái đầu người, đen sì, không tai, không tóc, cái đầu đen sì và trọc lóc, đôi mắt phát ra màu trắng sáng như màu xương người đang nhìn chúng tôi, cái đầu người cứ nhìn chằm chằm vào cả 3 người, cụ Thiên thấy thế biến sắc lắm, cụ dật mình hét lên:” Quỷ Vương” đúng như cái tên gọi của cái đầu người kia nó chỉ cần nhìn thôi đã làm cho người ta lạnh hết cả người rồi, cả 3 người chúng tôi như đang đứng dưới tiết trời âm 10 độ vậy, bất chợt tiếng hét của cô Nga vang lên mọi người nhìn ra thì thấy cô máu mũi, mồm chảy xuống đỏ,ướt cả tà áo trắng, toàn bộ lũ ma rừng giờ chỉ còn lại là những bãi máu với thân thể không chọn vẹn, ngay cả con quỷ núi cũng chảy máu xanh nè, con báo thành tinh thì nằm vật ra đất không dõ sống chết, trong lúc ai cũng hoảng, cô Nga làm một động tác khiến cụ Thiên hét lên:” Không…” 2 tay cô Nga khép lại như lễ phật, cô Quỳ xuống hướng xuống dòng sông kia đọc lẩm nhẩm cái gì đó xong máu mắt chảy ra, Cụ Thiên thấy thế hét lên:” Sư muội…” Nhưng cụ có kêu tới cháy cổ thì thân thể cô Nga cũng đổ ập xuống đất, ai cũng hoảng hốt, thì ngay lúc đó dưới sông hiện lên một cái vòi rồng rất lớn, nó xoáy ngay giữa sông, làm gió nổi lên và nước sông bắn tung toé hết, sau vài phút ngắn ngủi cả khúc sông bị hơi nước không biết từ đâu bay tới làm cả khúc sông và cái miếu chìm vào xương mù, sau đó một tiếng nổ “đoàng” như quả pháo cối nổ, tiếng vang chấm dứt, dưới lòng sông hiện lên 2 con rùa to như cái thúng, một con màu trắng mai vàng, con kia mai trắng mình vàng, chúng nó hiện lên thì liền bơi theo 2 hướng khác nhau, một hướng về đầu nguồn, một hướng về cuối sông, bố tôi dun dun nói: “Hà Bá” tôi cũng hốt hoảng vì cái cảnh kỳ dị trên nhưng không đợi chúng tôi kịp suy nghĩ xem chuyện gì sắp xảy ra thì từ dưới sông tôm, cua, cá, rắn, ba ba…

Theo dòng nước dâng lên mà bọn nó bơi tới gần miếu, cả ngôi miếu giờ chỉ toàn một màu trắng xoá do nước bắt đầu dâng lên chỉ sau vài phút cả ngôi miếu như một hoang đảo xung quang toàn nước là nước, nước mênh mông khắp nơi, tôm cá, cua, ốc cứ vậy mà bơi xung quang miếu, chả hiểu sao ngôi miếu như sắp sập vậy dung lên nhè nhẹ, như là 1 trận động đất vậy, bụi và mạng nhện bắt đầu rơi lung tung, chúng tôi chợt tỉnh lại thì thấy cái đầu người thụt xuống đất, cái áp lực cũng tự nhiên biến mất, 3 người không ai bảo ai chạy, nhưng vừa chạy ra tới cửa miếu thì dật mình, nơi đây toàn nước là nước, 3 người chung tôi chạy ra chỗ cô Nga xem cô thế nào đã ngất đi nhưng may thay còn thở, nhưng không hiểu sao mặt cụ Thiên vẫn toát ra vẻ lo lắng thật sự, đứng bì bõm trong nước vì giờ này nước đã ngập tới đùi, cô Nga thì được con quỷ núi ” bế” còn con báo thành tinh chắc chết rồi, nhưng chưa kịp hồi lại tinh thần, tiếng chim lợ kêu “eng éc, eng éc” vang lên, tôi nhìn bầu trời mà hốt hoảng vì lũ chim nhiều tới nỗi như có thể che kín cả bầu trời, chúng bay tới đâu thì xương mù tan tới đó, sau chúng nó đậu lên cây đa sau miếu kêu từng tiếng eng éc điếc tai không chịu được, lũ cá dưới sông như gặp được kẻ thù chúng cứ búng nước lên trời như thách thức, trong Miếu hiện ra từng đám lố nhố ” ma da người”, ” tà linh”, và 2 cô em vợ:” ma lỗ” đang đứng nhìn chúng tôi, nước vẫn dâng lên nhưng không hiểu sao không lên được tới miếu, sau miếu là cây đa cổ thụ chỉ là nhìn cái cảnh dưới gốc cây từng đám ” người” gồm:”quỷ đói”, “quỷ lùn”, ” quỷ linh nhi”, “oán hồn”…

Lổm nhổm cả đám đứng đó nhìn chúng tôi với ánh mắt thương hại thêm cái khuôn mặt chúng cười tới tận mang tai, mắt như sắp nồi ra, nhìn tới ghê người…

Bỗng từ trong Miếu một tiếng cười Lành lạnh vang lên, cô dâu đi tới nhè nhẹ bỏ cái khăn trên đầu, hiện dõ là một mỹ nhân đẹp như thiên tiên trên trời mà lần này không phải ảo giác mà là thật, cụ Thiên nói nhỏ:” Nó đã thành đạo rồi”. Xem ra việc lấy chồng chính là vì cái này, xem ra nó lấy chồng cũng như bao người phụ nữ khác đều xem sắc đẹp là tất cả, tôi lại nhớ tới câu nói của các cụ, phụ nữ đẹp đều là “Yêu Tinh” câu nói bao đời mà vẫn đúng. :(((

Cô dâu giờ này phong thái nhẹ nhành, thoát tục đưa mắt nhìn về phía tôi và đưa tay phải lên miệng cười: ” hi hi” có lẽ thằng đàn ông nào mà gặp phải cảnh này mà thú tính không nổi lên thì nó không phải đàn ông chỉ tiếc là khi nghĩ ” Mỹ nhân” này là một con yêu tinh tu luyện gần 400 trăm năm thì có lẽ có cho thêm mười lá gan cũng trả dám làm gì. Khổ nỗi lũ yêu ma đằng sau cô ta vừa nghe thấy tiếng cười như chuông bạc deo kia thì hưng phấn như được uống thuốc thích, chúng gào thét, hét lớn, khóc cười vang lên như xé tan cả vùng trời, chúng đang gào thét thì dưới sông xuất hiện những dải sương mù đen trên sông, như bóng đêm bao lấy dòng sông. ” Tích tịch, tình tang, tình tang, tình tang…” Tiếng nhạc ở trong đám sương mù đen kia phát ra, càng nghe càng có cảm giác vui vẻ và hi vọng, cụ Thiên thấy thế nói gắt với bố em và em:” Bịt tai lại” bọn em không hiểu nhưng làm theo, kỳ lạ thay lũ yêu ma đằng sau “mỹ nhân” kia giờ dại da chúng từ từ kép nhẹ hờ đôi mắt lại, mắt lim dim, cả người chúng như đờ ra nhưng trên mặt vẫn hiện lên sự hạnh phúc, nhìn tới đây thì ai cũng biết chúng đã bị thôi miên rồi, trong chốc lát, một cái quan tài hình chữ nhật trôi tới, nó nhìn rất mộc mạc, không có hoa văn hay trang chia gì hết, cứ như người ta cắt một cây gỗ ra và đẽo thành hình chữ nhật vậy, chỉ là giờ nó trông giống một chiếc thuyền độc mộc hơn vì nó đang trôi trên sông như một chiếc thuyền vậy, chỉ là tí nữa cả bố tôi và tôi suýt chút nữa hét lớn lên vì mẹ ơi, trên cái thuyền đó là một con cá “trê” nhưng lại to như một đứa bé 10 tuổi, hơn nữa còn có tóc dài qua vai lên biết đây là “phái nữ” trên người mặc quần áo vải màu vàng như người ta mặc vào người chết lúc đem chôn vậy,tay đang cầm chiếc đàn “thất tuyệt cầm” mà gảy nhìn mà ớn lạnh hét lên, tôi vì quá sợ mà hét lên một tiếng như xé cả cổ họng:” Aaaaa…” Sau tiếng hét thì tôi cảm giác như mình người mình dun lên bần bật mặt tái xanh, cụ Thiên nói:” Đừng sợ đây là “âm sai” nơi âm giới chuyên đưa hồn người chết trở về cõi u minh” tôi cố lấy lại bình tĩnh nhìn vào con “trê” cái màu trắng kia, nhưng kỳ lạ thay “chiếc thuyền” kia cứ trôi, trôi gần vào cạ miếu nhưng vẫn không dừng lại, con “trê cái” kia nhìn vào con Yêu tinh thì cười lên ” khanh khách” như bắt được vàng, con yêu tinh kia cũng trả kém phần cũng che miệng lại phát ra tiếng hi hi say lòng người.

Tôi đứng nhìn cụ Thiên xem cụ định nói gì thì cụ tự nhiên nhăn mặt lại, cụ dật mình mở to mắt nhìn sang 2 bên trái,phải. Thấy có cái gì đó trong nước từ từ nổi lên, từ dước nước “bùng cháy” lên cao tới hơn 2 mét, có khoảng 4 cột “lửa” từ dưới nước bay lên, trong cái đám lố nhố từ trong “nước và lửa “đi ra kia, cả bố tôi và tôi đều ớ người ra mà không hét lên được, trước mặt chúng tôi là những “người” khổng lồ cao tầm 2 mét to cao vạm vỡ, nhưng đáng sợ nhất là họ không có “da” hay nói đúng hơn là da của họ là những “con mắt”, bạn cứ tưởng cả bộ da trên thân thể của bạn thay thế là “những con mắt” trên thân thể toàn mắt là mắt, nếu người yếu tim thì có thể chết ngay lập tức, bọn nó chỉ có 2 người và như đi trên mặt nước nhìn thì mỏng manh dễ vỡ nhưng nhìn cái bộ da mà toàn “mắt” cái nhắm, cái mở, cái nhấp nháy kia đủ để bất cứ ai ngất rồi, nó quay lại nhìn chúng tôi và cười:” khực, khực, khực…” Xong bước nhanh phía tôi như hân hoan, như vui mừng…

Bố tôi hét lên nhắm mắt lại nhưng đã không kịp, ngay trước mắt tôi là khung cảnh cả làng tôi đưa ma, nhà ai cũng có tiếng đám ma vang lên, một bầu trời đêm nhưng nhà ai đèn cũng sáng, hoá ra trong làng người đã chết quá nửa, khi tôi lại gần những thân nhân của họ nhìn tôi đầy căm ghét, hận thù và khinh rẻ, thằng Dương chạy lại phía tôi và hét lên:” đkm m, tại mày mà cả làng nhà ai cũng chết một hai người, đềh bị lũ ma quỷ kia giết, tại mày, tại mày…” Tiếng trách móc, tiếng chửi bới cao dần, những âm thanh oán hận, la hét vang lên, tiếng chửi bới, tiếng gào thét, tiếng khóc như xé lòng vang lên… Tại tôi sao? Tại tôi sao? Tôi chỉ có thể trơ mắt mà nhìn họ chửi mắng, giờ phút này, tâm chí tôi như chết lặng, nước mắt không biết từ khi nào lăn xuống, chết hết rồi, chết hết rồi, vì mày mà họ phải chết, vì mày mà tất cả họ phải đau khổ, vì mày, vì mày….

Tôi không biết đứng đó bao lâu, đã khóc bao lâu, đau lòng tới mức nào, tâm can như đau khổ, như tuyệt vọng, như chết lặng. Bỗng tôi “cười mỉm” ánh mắt như chất chứa nỗi đau cũng sự tuyệt vọng vô hạn, rồi từ từ đưa 2 tay lên tự “bóp” cổ mình, trên khuôn mặt vẫn ánh lên sự đau đớn, đôi mắt như tuyệt vọng cùng cực giống như người sắp tự tử, nhưng trên môi vẫn là nụ cười, nụ cười của kẻ sắp chết hay là kẻ đang bóp cổ mình lên thiếu khí và biến dạng? Tôi không trả lời được giờ 2 tay của tôi đã bóp cổ tới lè lưỡi ra ngoài nhưng trên khuôn mặt vẫn cười vui vẻ. Giải thoát, giải thoát rồi?.

0
Hôm nay trở lại page mình xin phép kể các bạn nghe 2 chuyện, mình được nghe từ lời mẹ kể và mình chứng kiến. Mong các bạn đọc và ủng hộ mình tiếp hihiTruyện 1 : MA LAI RÚT RUỘTChắc bạn nào cũng được nghe ông bà kể về ma lai rồi phải không, mình cũng được mẹ kể cho nghe.Ma lai cũng giống như người thường chỉ có điều sạu cổ nó có 3 ngấn như đường chỉ. Chuyện là năm mẹ mình 20...
Đọc tiếp

Hôm nay trở lại page mình xin phép kể các bạn nghe 2 chuyện, mình được nghe từ lời mẹ kể và mình chứng kiến. Mong các bạn đọc và ủng hộ mình tiếp hihi
Truyện 1 : MA LAI RÚT RUỘT
Chắc bạn nào cũng được nghe ông bà kể về ma lai rồi phải không, mình cũng được mẹ kể cho nghe.Ma lai cũng giống như người thường chỉ có điều sạu cổ nó có 3 ngấn như đường chỉ. Chuyện là năm mẹ mình 20 tuổi theo ông ngoại lên Bình Phước chơi ở nhà ông 2 (anh ông ngoại).Gần nhà ông 2 có cặp vợ chồng người vợ là mai lai đầu thai lên, cả làng không ai biết chị ấy là ma lai chỉ có người chồng là biết. Hồi xưa đâu có toilet với hầm cá dồ như bây giờ, người ta chỉ đào cái hố rồi đóng cái ván 2 bên chỉ chừa lỗ để chất thải lọt xuống thôi. Thì tối hôm đó ông ngoại bị đau bụng phải đi, đoạn từ nhà ra chỗ cái hố đó cũng khoảng một cây số.Đoạn đường nó âm u mà tĩnh mịch lắm chỉ nghe tiếng dế kêu râm ran thôi.Ông ngoại đi thật nhanh để giải quyết thì tới gần ngay chỗ cái hố ông nghe tiếng kêu cứu “Làm ơn cứu con với !”. Ông rọi bó đuốc thì thấy cái đầu với bộ đùm ruột lòng thòng đang bị vướng ngay tấm ván, biết là không hay ông cố sức cứu cái đầu ấy ra khỏi đó và kêu chị ấy đi về. Vì ai mà bị nó ăn trúng phân là phải thay thế kiếp ma lai. Sáng hôm sau ông ngoại mình qua nhà vợ chồng chị ấy để hỏi chuyện.Lúc ông ngoại bước vào cửa thì chị ấy thấy ông liền lấm la lấm lét đi xuống nhà sau.Người chồng mời ông ngoại mình ngồi và châm trà cho ông uống, ông ngoại nhìn anh ấy và hỏi : “Có phải vợ con là kiếp ma lai đầu thai đúng không ?” Anh ấy vẻ mặt bất ngờ hỏi lại “Sao ông biết”, ông ngoại mình cười khẩy rồi nói “Có chuyện gì mà ông không biết, ông sống lâu hơn con con à”. Anh ấy xanh mặt nói “Vậy giờ con phải làm sao?” Ông ngoại cười rồi nói nhỏ vào tai anh ấy và anh ấy gật đầu. Tối đến, đúng như lời ông nói thì người vợ ấy rút đầu cùng với đùm ruột bay ra cửa sổ một lúc sau thì bay về.Ông ngoại đứng trực từ cửa xông vào kêu người chồng úp cái mình nằm sấp xuống. Không gắn đầu lại được người vợ khóc van xin ông ngoại tha thiết, người chồng thấy vậy khóc theo. Quá mềm lòng, ông kêu người chồng đặt cái mình người vợ nằm ngửa lại để chị ấy có thể gắn đầu lại rồi sau đó ông kêu vợ chồng họ tranh thủ trốn đi nơi khác sống đi, đừng ở đây sớm muộn gì cả làng cũng biết. Rồi hai vợ chồng đi đâu biệt tăm.
Truyện 2 : CÔ ÚT
Hè năm lớp 8 mình theo chị 2 về quê nội chơi 1 tuần lễ thì tại nhà nội mình đã thấy một thứ có lẽ không nên thấy. Nhà nội mình xây theo kiểu hồi xưa, đằng trước là gian thờ đi thẳng xuống phía sau là buồng ngủ và cuối cùng là nhà ăn .Hôm đó mình với chị 2 qua nhà bác 6 chơi đánh bài tiến lên uống nước, mình ngu cái trò đó lắm nên uống thấy bà luôn .Chơi tới 7h tối thì nội kêu về, leo lên giường nằm ngủ cho tới nửa đêm thì mắc tiểu.Lần thứ nhất đi thì nghe tiếng lục đục ở thạp gạo, mình nghĩ là chuột nên giải quyết lẹ rồi ngủ tiếp.Lần thứ hai đang ngủ thì bà nội ngoại ơi bị cù lét ,đang ngủ ngon mà bị phá tưởng là chị 2 chọc ghẹo quay qua tát bã cái chát, đau điếng bã ngồi dậy chưỡi “Khùng hả mại, giờ không ngủ quýnh tao, mớ vừa vừa thôi con khùng” Mình chưỡi luôn “Chị 2 mới khùng á, đang ngủ mà cù lét sao ngủ”. Chị 2 chưng hửng rồi nói “Mày bị cù lét hả ?Thôi ngủ đi có gì sáng nói nội”. Mình cũng thấy quéo quéo rồi, lúc đó tuổi mới lớn mà nên cũng nhớ lời mẹ dặn, chạy xuống lấy con dao chét để lên đầu nằm cho ngủ ngon. Lần này thì ngủ được 2 tiếng giật mình dậy chập 3 vì bị lôi cái mền mất tiêu, lạnh muốn quéo. Ngồi dậy kiếm cái mền thì mình thấy đứa bé gái rõ mồn một nó nhìn mình cười cười, mình cũng cười cười rồi nằm xuống ngủ.Nhưng suy nghĩ lại đến “Ủa con nhỏ này ở đâu ra ta?” Dở cái mền ra thì thấy nó đứng ngay đầu giường tay chụp con dao sợ quá quơ lia lịa sao mùng rách luôn.Mệt quá mình nằm xuống ngủ, tới sáng dậy thì bị nội la vì cái tội làm rách mùng. Tính dấu chuyện tối qua mà bị la nên thôi kể luôn, nội nghe xong im lặng rồi kể. Vì hồi lúc mới sinh cô út ra thời chiến tranh ,ông nội đi chiến trận nên không có gạo ăn phải ăn chuối độn cơm .Do không đủ chất dinh dưỡng cũng với đói nghèo liên miên nên cô út mình đã mất khi vừa tròn 3 tháng.Ngày nào cơm nấu ăn một bữa thì ăn cho hết nếu mà để tới chiều thì cơm thiu, chết đói nên cô út hay về lục lọi cơm lắm. Nghe xong chị 2 khều khều kêu soạn đồ về nhà, 2 chị em về nhà mà lòng nặng trĩu.Giờ nhắc lại nó như một kỷ niệm ĐẸP MÀ KHÓ QUÊN.Chuyện mình kể không có yêu tố chém gió nên bạn nào đọc xong đừng cmt mà hãy lướt qua dùm mình.Xin chân thành cảm ơn hihi

0
đọc nhiều chuyện của các bạn , hôm nay mình cũng xin góp một chuyện để mọi người cùng nghe .câu chuyện có thật 100%câu chuyện cách đây 2 năm , khi ấy dì mình đi biển bắt ốc , vạng , sò … nói chung là liên quan đến biển .dì đi cùng 2 người nữa , đến chỗ nước cạn dì và 2 người ấy xuống đẩy bè .bổng dì nhìn thấy 1 cái xác người trôi trên sông, cũng như những người đi biển khác...
Đọc tiếp

đọc nhiều chuyện của các bạn , hôm nay mình cũng xin góp một chuyện để mọi người cùng nghe .câu chuyện có thật 100%
câu chuyện cách đây 2 năm , khi ấy dì mình đi biển bắt ốc , vạng , sò … nói chung là liên quan đến biển .dì đi cùng 2 người nữa , đến chỗ nước cạn dì và 2 người ấy xuống đẩy bè .bổng dì nhìn thấy 1 cái xác người trôi trên sông, cũng như những người đi biển khác gặp xác người dì khấn ” T với M gặp nhau nhưng T không giúp được M , Mày quay đầu về TQ đi để ai thấy thì Chôn cất M được đàng hoàng ,M sống Khôn Thác Thiêng đừng đi theo chọc phá T ” bỗng cái xác xoay mấy vòng tròn rồi trôi về bờ bên kia .sau đó về dì mình bị ốm liệt giường mấy tháng liền , đi bệnh viện khám thì không có bệnh gì . dì nằm viện mất 3 lần nhưng vẫn khám ra bệnh ji họ chỉ cho truyền nước rồi lại cho về .chỉ sau 4 tháng trời người dì chỉ còn da bọc xương , ai nhìn thấy cũng xót xa . hôm đấy mình và đứa em dâu đi xuống thăm dì , dì nằm quay mặt vào tường , thấy các cháu xuống chơi dì cũng ra ghế ngồi để nói chuyện .dì nói chuyện rất bình thường nhưng chỉ nhắc đến cái chết khiến mình và đứa em trách dì nghĩ linh tinh . ”

Dì thương các em lắm , 3 đứa đi học dì lại ốm đau thế này ghánh nặng lại đổ lên vai chú , giá như dì chết đi có phải tốt hơn không , dì mất ngủ 1 tuần rồi nếu mà cứ tiếp tục như này chắc 3 hôm nữa dì chết thôi ” mình quay lại trách dì ” dì đừng nói thế dì phải cố gắng sống để mà còn nuôi các em chứ , dì mà nghĩ nhiều thế này lại càng ốm nặng hơn lúc đấy lại khổ các em ” … câu chuyện sẽ chẳng có ji nếu như mình chịu nghe dì , chịu tin những ji dì nói có lẽ mọi chuyện đã không tồi tệ đến như vậy rồi .2 hôm sau dì lên nhà mình chơi , dì nói H ơi dì bị nhiệt miệng cháu có thuốc nào không ? ” không dì ak tí cháu hỏi cái N xem nó có không ” nói đến đấy 2 vợ chồng thằng em mình cũng vừa xuống đến nhà .thằng D em trai mình chạy đi mua nước diếp cá về cho dì uống còn đứa em dâu lấy thuốc bôi cho di .dì nằm ngay giường nó còn nhổ tóc sâu cho dì nữa ,mình nấu cơm cho dì ăn nhưng dì chỉ ăn cơm không , gắp thức ăn cho dì nhưng dì không ăn ,ăn được một lúc dì kêu mệt lại vào giường mình nằm ,kỳ lạ thay dì chỉ nằm quay mặt vào tường , tưởng dì mệt nên bọn mình để yên cho dì ngủ . đến 3h chiều dì nói mình đưa dì về , mình chở dì đi được khoảng 300m đến đoan vòng mình quay lại thì ôi cha mẹ ơi từ lúc cha sinh mẹ để đến giờ chưa bao giờ mình nhìn thấy ai ngồi sau xe mà lại nghiêng người theo góc 40• mà không bị ngã , cứ như người đang nằm ngủ vậy .tim mình như muốn bay ra ngoài .sợ quá quay đầu về nhà mình may sao gặp anh A gần nhà dì nên kêu anh ấy đưa dì về hộ .về đến nhà mình sơ quá kể cho mấy người nghe ,cái bà xem bói gần nhà mình bà ấy nói ” thế là bị ma nhập rồi đấy , bị nó bắt mất 4 vía rồi , nhanh nhanh mà gọi thầy cao tay người ta giúp cho ” mình định để sáng hôm sau xuống đưa dì đi nhưng ….
tối đó ở nhà dì , đung hơn là nhà bên cạnh . dì cả tối ngồi mân mê sợi dây , bổng quay qua nói với bá của mình ” chị ơi em còn ít tiền chị cầm hộ em để đóng học cho cháu em sợ em quên ” bá mình cầm tiền xong rồi đi ngủ vì sáng hôm sau phải dậy đi dạy học sơm .nói là đi ngủ thôi nhưng nào có ngủ được đâu vì lúc tối mình gọi điện thoại nói cho bá nghe mọi chuyện rồi .dì thì vẫn cứ quay vào tường ” chị ơi em khó ngủ lắm hay chị về nhà ngủ đi mai còn đi làm ” bá mình không chịu dì cũng không nói dì thêm nữa lại quay mặt vào tường .đến khoảng hơn 1h sáng trời bắt đầu mưa bá dậy đi wc lúc sau quay lên thì đã không thấy dì đâu , bá gọi mọi người đi tìm cũng không thấy .đến gần 3h sáng có người phát hiện dì mình treo cổ ở cây bòng sau nhà .bà ấy sợ quá thét lên mọi người chạy lại thì đúng là dì mình , dì treo cổ tự tử ! nói là tự tử nhưng ai có thể giải thích giúp mình xem 1 người treo cổ chân chạm đất cổ không một vết dây thì thử hỏi có chết được không ? sau đám tang của dì mình mọi người có đi xem bói , bà ấy bảo là do cái thằng TQ kia nó bắt đi làm vợ nó , dì mình là chết oan . gọi dí về dì xin về ngoại k muốn ở nội vì theo dì nói jio nó ở đấy dì mà về là nó lại bắt dì đi , nó đánh dì đau lắm ,dì sợ .câu chuyện của mình là sự thật k hề bịa đặt nên mọi người đừng ai ném đá nhé . mọi người thấy hay thì lần sau mình sẽ kể tiếp về chuyện ma ở đồi chè

1
27 tháng 11 2019

trên hỏi đáp của bingbe toàn có truyện của bn đó.

Đây là câu chuyện mình từng trải qua nhắc lại còn thấy nổi da gà nhưng vì cuộc sống mưu sinh nên đành phải bương chải lao vô làm thôi chứ ko còn cách khác, quê mình ở đồng nai biên hoà, biên hoà thì có cù lao phố thì nói ra ai cũng biết nhưng có một cái cù lao nhỏ kế bên thì chắc ko nhìu người biết được trừ dân ởgần đó , cù lao cỏ là một dãi đất nằm giữa sông rất nhỏ so với...
Đọc tiếp

Đây là câu chuyện mình từng trải qua nhắc lại còn thấy nổi da gà nhưng vì cuộc sống mưu sinh nên đành phải bương chải lao vô làm thôi chứ ko còn cách khác, quê mình ở đồng nai biên hoà, biên hoà thì có cù lao phố thì nói ra ai cũng biết nhưng có một cái cù lao nhỏ kế bên thì chắc ko nhìu người biết được trừ dân ởgần đó , cù lao cỏ là một dãi đất nằm giữa sông rất nhỏ so với cù lao phố chỉ vỏn vẹn mười mấy km , các bạn có thắc mắc tại sao gọi là cù lao cỏ ko? chỉ có người sống lâu năm trên vùng đất đó mới biết .bởi vì ở đâu cỏ ko mọc nhiều nhưng trên cái cù lao này cỏ mọc dày như lông chó vậy, dù mấy chục năm trước bị rải thuốc da cam mà nó vẫn mọc ko hiểu tại sao luôn cỏ mọc dày mà còn cao qua đầu người nữa ngoài cuốc đất lên để diệt thì ko còn cách nào khác cứ sau mùa mưa là nó mọc lại như cũ , nên cứ cách một nhà là có một bãi cỏ hoang nào là sậy, mắc mèo , lau, cỏ tranh nói chung là đủ thứ nên gọi là cù lao cỏ, nhà này muốn qua nhà kia thì phải đi bằng ghe chứ ko đi đường bộ được do cỏ mọc dày nên khó đi thêm nữa là rậm rạp nên sinh ra rắn rít ong đủ loại .

📷

ngày đi sợ ong vò vẽ đêm đi sợ rắn rồi gai góc tùm lum nên đi ghe cho khoẻ, gia đình mình 4 đời ở đất này cũng là người có công khai hoang cù lao cỏ. sau này thấy người nghèo cứ vậy là cho ai ở được thì ở , nói thật trên đất này ko có điện ko có đường dây bắt qua mãi tới năm 2010 mới có một hộ câu dây qua sông rồi chia cho cả xóm chứ trước đó là xài đèn dầu rồi sau mới là máy phát điện, nói cả xóm chứ thật ra là có 7 gia đình thôi, cách đây 20 năm nhà tôi khổ lắm tôi ở với ông bà nội và mấy cô chú làm nghề chài lưới kiếm sống ba đi làm xa ít khi về thăm, theo như nhà tôi kể thì lúc mới về khai hoang thì nó có cái gì đó lạ lắm đó là con số 7 , ko biết từ khi nào thì chính giữa cù lao có ai đã trồng 7 cây vú sữa nằm theo chiều ngang của miến đất , cây nào cũng to khủng cở người lớn ôm ko hết cao cầu 2 mươi mấy thước tàn lá rậm tới nỗi 5 giờ chiều đi vô khu đó là tối hù luôn khu vực đó là khu cấm không cho con nít vô đó nhất là chiều tối lúc còn nhỏ tôi cũng ko hiểu tại sao nhưng mà thấy âm u quá nên cũng ko dám vô, tới năm 2006 thì công trình nhà nước mua lại khu đất đó và cưa bỏ 7 cây vú sữa đó điều kì lạ là lúc cưa xong thì trong mỗi gốc cây chạy ra một con rít to như ngón chân cái dài tầm 2 gang tay.

tính tổng cộng chính xác là đúng 7 con , lúc đó ai cũng sợ xanh mặt cúng vái quá trời lúc đó tôi cũng chính mắt chứng kiến ai cũng tự hỏi tại sao ko là 6 hay 8 con mà là 7 con. rồi có lần nhà tui đào ao thả cá thì đào được cái hủ tưởng hủ vàng ai ngờ trong đó lại có đúng 7 cái đồng xu ko hỉu luôn? mà thêm nữa là có 7 gd sống trên đó nữa cái này thật sưj mình ko biết trùng hợp hay sao nữa mà lúc đó thì cũng chẳng ai quan tâm có cơm ăn là mừng rồi ko ai để ý tới làm gi, con nít nhỏ cỡ 7,8 tuổi là sau 6 h tối là phải ở trong nhà nếu có ra ngoài thì phải đi với người lớn, ta nói chứ thiệt 6 h chiều là ôi thôi đủ thứ tiếng cóc nhái chim cú gì um xùm nghe thê lương lắm nên mà mấy ai ko quen là ở ko nổi rắn rít bò vô nhà là chuyện bt sau khi tôi lên 13 t là phải bắt đầu bương chải đi phụ gd đi lưới cá kiếm sống thường là với chú tôi cũng có khi đi một mình từ đó tôi mới làm quen với cái cảnh lạnh xương sống hay là bỏ của chạy lấy người về nhà mình mẩy bị cây móc .trầy nát người.

nhưng riết rồi quen vì kiếm miếng ăn phải ráng thôi chứ sao giờ khi sợ quá thì cầu ông bà phù hộ thôy với vái người ta là mình kiếm ăn thoy chứ ko có chọc phá gì họ hết nên riết rồi cũng ổn sau đây tôi xin kể lại một vài câu chuyện tôi từng trải có cái thiệt có cái mình tự nhát mình câu chuyện kinh dị nhất mà tôi kể là chính mắt tôi thấy ko biết là cái giống gì nhưng mà nó sợ thiệt .có lần tôi đi chích cá với ông chú 5 đi cả đêm mà thất ko có nhiu 2 chú cháu mới liều đi vô khu dưới nhà tôi khoảng 3 km khu đó nổi tiếng nhìu ma tại vì ngày xưa là chổ mấy thag tây bị việt cộng xử chặt đầu rồi chặc tay chân gì đó. nghe mấy ông bà già kể thì nói chung dân khu đó ai cũng ngán 2 chú cháu tôi thì nói ngay cũng ngán lắm chứ mà hôm đó quả quá đi nguyên đêm tới gần 1 h khuya mà mới có 1,2 kg cá à mà toàn cá tạp cá sặc lòng tong tép này nọ, mới liều vô đó mới đầu tui ko chịu ổng mới dụ tôi vô đó thế nào cũng kiếm 5, 6 kg cá lóc mai có tiền cho mày chơi điện tử nghe vậy tui cũng ham kệ chơi luôn chứ sao . khu đó là gần cái nghĩa địa nó ko nằm trên đất cù lao mà nằm bên kia sông , xung quanh thì đồng hoang nước xấp xấp tới đầu gối , vô đó tui nói chứ nó tối thui nhà cửa le que mấy cái xa thiet xa vay, mà được cái cá nó nhìu, vừa mới vô để điện xuống là dớt một cặp cá lóc gần 2 kg/con

còn cá rô mề con cở bàn tay, ham quá trời (luôn tui cười với ông chú nói chứ bữa nay vô rồi mánh rồi nha 2 chú cháu đi mới tầm tiếng là bắt gần cả chục kg toàn cá khủng, ổng thì chích tui thì lượn bỏ vô rọ cỡ tầm 3 h sáng thì trời mưa lăm răm tui vác cá hồi cũng mệt nên thoy kêu ổng về thì 2 chú cháu cũng tính sửa xoạn nghĩ ngơi hút điếu thuốc rồi về thì trên đường lại cá gò đất tui đi đằng sau mò cá ổng đi trước cách tui khoảng đâu tầm 30 thước thì tui quay qua thấy trên đầu ổng có 2 cánh tay với cái đầu tóc bay lơ lửng trên đầu ổng ( kể tới khúc này tui lạnh xưởng sống luôn da gà vịt gì nổi mẹ hết) mà ổng thì ko biết lúc đó tui á khẩu luôn tay đag cầm con cá trê cả kg mà tui quăng luôn sợ quá ko biết làm sao thì tui mới rọi đèn chổ khác rồi kêu ổng thì lúc chú tôi quay lại thì cái đó nó mất tiêu luôn ổng mới hỏi tui bị ji .tui nói con làm rớt con cá trê mất roi chú lại chích lại coi nó còn ko ổng kêu tui thoy bỏ đi có cả đống rồi lấy làm gì rồi tui lật đật chạy lại ổng mặt mài tui ko còn tý máu luôn thì ổng hỏi mày trúng gió hả thì tui nói ừ đòi về liền chứ thật ra tui ko dám nói ổng nghe tại ổng sợ ma cũng đâu có thua tui, tại cái kiêng kỵ đi đêm 2 thằng mà một thằng gặp ma thì tuyệt đối phải im chứ ko có la lên làm thag kia sợ là chết cả đám, ổng thì có biết gì đâu còn ngồi dây dưa hút thuốc cười hí hí nói mai là có tiền rồi, đang ngồi thì cha nội ko có chuyện gì làm ngồi lấy đèn rọi tùm lum hết, thì rọi vô bụi cây gần đó thấy chả im re nít cười luôn tui thì chưa hoàn hồn hỏi ổng ê ông bị gì zậy cha sao im re zậy thì ổng quay đèn chổ khác giọng ổng run run nói chứ ê giờ tao quay đèn lại chổ này mày nhìn coi mày có thấy cái tao thấy hong nha.

nói chung lúc đó tui cũng ngu cũng ráng nhìn theo ổng lẩm bẩm cái gì trong miệng như đọc kinh zậy à , rồi lúc nhìn vô thì má ơi nó còn hơn phim kinh dị luôn nữa tui nói thiệt luôn chứ thấy muốn xỉu luôn trời ơi 2 con mắt với cái đầu tóc với hàm răng mà ko có mặt treo tòn ten trên nhánh cây nhìn sơ thì tui thấy zậy đó chứ ông nội tui cũng ko dám nhìn kỹ nữa , tui bật ngữa ra sau thì ông chú tui quay đèn chổ khác rồi hỏi tui mày thấy cái tao thấy phải hog tui gật đầu mà miệng á khẩu rồi ổng khều tui nói nhỏ dọt mày ơi zậy là 2 chú cháu vác đồ cắm đầu chạy cá mắm tui nói nó văng tùm lum ra mà thoy kệ chứ biết sao giờ đường về nhà thì còn xa quá nên chạy bộ lại nhà bà 3 gần đó gõ cửa um xùm , bả thức zậy chửi um xùm tại cũng gần 4 h sáng rồi , thì thấy mặt 2 chú cháu tui tái mét nên bả biết là thế nào cũng xảy ra chuyện nên cho tụi tui vô hỏi này nọ tụi tui kể bả mới nói tụi mày liều quá ở đó có quỷ luôn chứ đừng nói tới ma, nghe xong 2 chú cháu tui muốn rụng rời luôn , bả nói. ruộng hoang đó xác người hồi thời chiến tranh ko biết bao nhiêu ở đó toàn chết oan ko nhìu khi dân đi mò cá ban ngày còn lụm được xương người ở đó, một lát thì bả kêu lên bàn thờ nhà bả thắp nhang cho quan nhị ca rồi cho mượn cái nanh heo kêu cầm theo rồi về về tới nhà mừng muốn chết luôn hôm sau tui bệnh luôn còn ông chú thì nghĩ đi lưới với chích cá cả tháng về đâu dám kể ai sợ bị chửi thêm nên tụi tui dấu , nói thiệt trước đó tụi tui đi như cơm bữa trên đất cù lao mà có bị gì đâu có thấy thì cũng là mấy cái bóng này nọ thì cũng bt thoy mà kỳ này phải nói là nhớ đời , chục kg cá bắt được chạy rớt bà nó hết luôn, còn nhìu chuyện lắm bữa nào rãnh tui kể nữa nghen!! giờ mỏi tay quá

0
rất nhiều những người cứ nghe nhắc đến về thời giới tâm linh là lại báng nhạonào là mê tín dị đoan nào là thiếu cơ sở khoa họcnhưng bản thân mình đã trả qua một số truyện nên mình biết va mình tin thế giới tâm linh là hoàn toàn có thậtsau đây mình xin kể lại một trong số những câu truyện bản thân mình từng chứng kiếncâu truyện xảy da vào mùa hè năm 2012làng tôi có gia đình ông...
Đọc tiếp

rất nhiều những người cứ nghe nhắc đến về thời giới tâm linh là lại báng nhạo
nào là mê tín dị đoan nào là thiếu cơ sở khoa học
nhưng bản thân mình đã trả qua một số truyện nên mình biết va mình tin thế giới tâm linh là hoàn toàn có thật
sau đây mình xin kể lại một trong số những câu truyện bản thân mình từng chứng kiến
câu truyện xảy da vào mùa hè năm 2012
làng tôi có gia đình ông dũng bỏ làng đi vào miền nam làm ăn buôn bán từ năm 1998 đến tháng 5 năm 2012 ông đưa vợ và 3 người con 2 trai 1 gai về lại quê hương và mở quán bán hàng tạp hóa.
vợ chồng ông phá bỏ ngôi nhà cấp ngoi cũ xây một ngôi nhà mới khang trang . và một quán bán hàng tạp hóa
chuyện lạ bắt đầu xảy đã từ khi ngôi nhà xây xong hơn 2 tháng. đó là người con gái út của ông ten nga năm đó 15 tuổi. cứ đi học thì không sao về đến nhà là cháu kêu đau bụng suốt . la mot chuyen là mẹ cứ đưa đi đá trạm xá khám thì lại hết đau ,và bác sĩ trạm xá cũng nói là không có dấu hiệu gì
nghĩ rằng con gái mình đang tuổi dậy thì ,nên đau bụng kinh nên về sau cả nhà cũng không để ý lắm
cho đến một đêm hè cuối tháng 9 năm 2012 hôm đó cả nhà ông dũng lên nhà chú em ruột bàn bạc về việc làm đám cưới cho thằng con cả của nhà ông em . chưa đi vào đến cổng thì nga kêu đau bụng và một mực đòi về nhà
2 vợ chồng ông dũng và 2 cậu con trai thấy vậy cũng kệ chắc nghĩ như mọi lần về nhà nằm là sẽ hết. nên mọi người vào nhà ông em ngồi bàn bạc việc cưới xin. đến hơn 10h đêm cả nhà mới đi về. về đến nhà thấy điện đóm o bat nha của tôi om
bà loan vợ ông dũng vào nhà bat điện gọi con gái thì o thấy trả lời. đang lúc cả nhà lo lắng 0 biết con nga đi đâu . thì bỗng nghe phi cuối góc vườn nhà vang lên những tràng cười the thé
tức thì ông DUNG và 2 cậu con trai cầm đèn pin lao DA góc vườn một cảnh tượng quái dị khi ông soi đèn pin lên cây nhãn trong vườn
con NGA con ong ngồi vắt vẻ trên cành cây 2 chân bám vào cảnh nhan đầu chống xuống dưới phát da tràng cười the thé
cả nhà gọi thế nào con bé nga vẫn ở chịu xuống làm vang cả xóm lúc này nhiều nhà chạy sang xem
2 cậu con trai nhà ông DUNG trèo lên cây định đưa em xuống nhưng con NGA vùng vẫy nhất định o chịu xuống
nhieu nguoi biet co truyen cha lanh doan con be bi ma nhap lien bao ong DUNG phong xe may len nha thay LAM nho thay xuong giup
15P sau thấy xuong , thầy nhìn lên trên cây và hỏi .
hồn ở đâu sao đêm hôm lại nhập vào hai người quậy phá như vậy.
trên cây con NGA O trả lời cứ liên mồm cười lên the thé. thấy liền rút da một đạo bùa màu vàng lấy chỉ ngũ sắc quan lên thân cây nhãn. ngay sau đó con NGA người run lên bần bật miệng ở ngớt rên la.
con xin thầy thầy tha cho con con xin thầy.
lúc đó thầy lại lấy trong túi da 1 con dao cắt 2 sợi chỉ trên lá bùa .
rồi thấy bảo nhà ngươi xuống ngay đây cho ta hỏi . tức thì con NGA nhanh thoăn thoăn lẽo từ trên cành nhãn xuống đAT. rồi ôm chặt gốc cây khóc nức nở. thay liên thao đạo bùa trên cây rồi cầm lửa đốt cháy ngay dưới gốc cây. rồi thầy quay sang con nga hỏi.
ngươi là hồn ma vất vưởng nơi nào sao lại vào phá con nhà người ta.
con nga lúc ấy bị hồn ma nhập noi
con bị mất năm đói 45 vì bị bệnh tiêu chảy khi đó con mới lên 10 đi ăn xin từ thanh hóa về đây cùng với mẹ. sau khi con mất mẹ con chon con vào bụi tre ven làng. vì o ai cung gio và o có nhà để ve nen hon con lang thang vat vuong khap noi
từ khi gia đình này bỏ nhà hoang đi nơi khác . thì con về trú ngụ cây nhãn trong vườn của nhà này.
thầy bèn hỏi
thế thổ công thổ địa sao lại để cho nhà người vào.
hồn ma trong người con nga trả lời vì nhà này bỏ đi nên không ai hương khói vì thế thổ công không chứng nên còn mới vào được đây làm nơi trú ngụ.. con buồn và cô đơn lắm nên thấy con bé này dễ thương nên muốn bắt nó đi theo con.
thầy liền nói
âm dương khác biệt người đã là người cõi âm o nên vưun văn trần thế càng làm vậy gieo tội nghiệt sẽ mãi o được siêu sinh.
hon nghe ta buông tha cho con gái người ta ngày mai thầy và gia đình này sẽ làm lễ độ vong cho hon mau được siêu thoát.
ta nói thế ý hon thế nào.
lúc này con ma nhập vào con nga trả lời .
được thế thì con xin nghe lời và đội ơn thầy. bao nhiêu năm trời còn lang thang đói khát vì không có người thân lo cho
. lúc này thấy lại bảo , hon hiểu được như vậy là tot giờ hon xuất da khỏi con người ta đi
. rồi ngày mai thầy và gia đình người ta sẽ làm lễ độ vong cho hon.
luc nay con ma nhap vao con nga khoc loc noi cam on nay no roi quy xuong lay thay .
bong con nga bi nga bat ngua da dat roi tu tu hoi tinh lai
đây là 1 trong số rất nhiều truyện mình từng chứng kiến này xin chia sẻ cùng các bạn. hẹn gặp các bạn với những câu truyện của bản thân những lần sau

0
Chuyện thật 100% nhe ,dượng 9 của mình nhà kế bên ruộng của mẹ mình ,ngày xưa làm nông cực khổ lắm toàn bằng tay thủ công k hà, ở đồng quê miền tây tầm 20 năm trước sẽ biết cuối mùa là dượng mình vét mươn múc sình bằng gào quăng lên bờ cho cây nó tốt.Thường thì dượng cùng 2.3 ông giáp ranh với nhau làm cùng gọi là dừng công người ta xúm lại làm tiếp mình mai mốt mình qua ruộng...
Đọc tiếp

Chuyện thật 100% nhe ,dượng 9 của mình nhà kế bên ruộng của mẹ mình ,ngày xưa làm nông cực khổ lắm toàn bằng tay thủ công k hà, ở đồng quê miền tây tầm 20 năm trước sẽ biết cuối mùa là dượng mình vét mươn múc sình bằng gào quăng lên bờ cho cây nó tốt.

Thường thì dượng cùng 2.3 ông giáp ranh với nhau làm cùng gọi là dừng công người ta xúm lại làm tiếp mình mai mốt mình qua ruộng ngta tiếp lại dị đó chứ k phải cái j cũng mướn đâu.

Hôm nay dượng cùng 3 chú kia lam chung với nhau gần hết khúc mươn rồi (gọi mươn nhưng đã bơm và tác nước cạn rồi còn sệt sệt thôi) dượng thấy 1 con cá lóc bự bằng bắp chân người đàn ông dị đó nó lóc lóc nhủi xuống sình trước mặt dượng chừng 2m dượng nghĩ bắt dc con cá này chiều làm xong nướng rơm lai ray là bá cháy rồi. Dượng hú mấy chú kia tát moi theo con cá, mà xui khiến sao mà tát k biết mệt luôn moi sình lên mò theo nó mà k găp bổng “cốp” tiếng cái gào của dượng va vô cái j cưng cứng dượng cùng 3 chú kìa tát vạch sình ra gặp 1 cái miếng ván vuông dài tầm hơn 1m dượng mình leo lên đứng nó xì nước xanh xanh lên dượng mình cùng 3 chú kia nói :

– rồi gặp rồi hé. ( hiểu là cái hòm rồi)

Xưa ngta giặt giã bệnh hoạn nhiều khi chôn đại lâu quá vùi sâu trong lòng đất nên k ai biết.

Dượng mình chạy vô nhà kêu dì nấu 1 bình nước trà nhang đem ra dượng cúng vái rồi moi khiêng lên đóng 1 cái quách nhỏ sắp cốt ra đóng nắp chôn chổ khác. Dượng nói ngta khiến cho mình tìm gặp thì cúng kiếng chôn cất đàng hoàng.

Chắc tại vì dượng mình làm đều tốt nên mùa năm đó dc phù hộ lúa trúng dữ lắm cái bờ xoài mà dượng liện sình lên hôm đó tới vụ sai quả hết biết ai cũng khen dượng mình giỏi quá làm tới đâu trúng mùa tới đó hà.

0
Chào các bạn !Mình hiện tại đang là một du học sinh đang sống tại Tokyo – Nhật Bản. Nói thẳng luôn là mình sống ở khu Shinjuku, một trong những khu sầm uất nhất Tokyo ( đặc biệt có một nơi là kabukicho cực kì nổi tiếng liên quan đến vấn đề mua bán mại dâm ). Như các bạn đã biết thì du học sinh sang bên này phải đi làm thêm rất nhiều để kiếm tiền tri trả sinh hoạt, tiền học, tiền...
Đọc tiếp

Chào các bạn !

Mình hiện tại đang là một du học sinh đang sống tại Tokyo – Nhật Bản. Nói thẳng luôn là mình sống ở khu Shinjuku, một trong những khu sầm uất nhất Tokyo ( đặc biệt có một nơi là kabukicho cực kì nổi tiếng liên quan đến vấn đề mua bán mại dâm ). Như các bạn đã biết thì du học sinh sang bên này phải đi làm thêm rất nhiều để kiếm tiền tri trả sinh hoạt, tiền học, tiền gửi về,…Mình cũng không phải ngoại lệ, mình cũng đi làm để kiếm tiền. Mình thuê một căn nhà cách ga xe điện 10 phút đi bộ để tiền nhà hàng tháng sẽ rẻ hơn. Kể qua công việc mình làm thì hiện tại mình đang làm ở một xưởng bốc vác và một quán ăn gần nhà. Công việc làm xưởng thì mình xin được vào chỗ nhàn chỉ có ngồi xếp thư. Còn công việc làm quán thì mình đi bộ từ nhà mình tới quán mất khoảng 18p. Lịch làm quán mình đăng ký làm đêm lên rất hay đi về muộn. Vì cũng chính vì lý do đấy mình đã gặp một thứ mà mình không lên nhìn. Mình làm quán tới 3h sáng là được về. Trên đường mình đi về thì đi qua hai hàng cây lá đỏ dài khoảng 700m ( mùa thu chiều đi học về rồi đi qua quán làm đẹp tuyệt vời luôn ) . Mình thì không mê tín nhưng đi đâu thì cũng có một củ tỏi để trong người, nhiều lúc nghĩ mang theo con dao gọt hoa quả đi nhưng sợ bị cảnh sát kiểm tra rồi cho về nước lên mình không dám mang. Các cụ từ xưa có đã có câu ” đi đêm lắm ngày gặp ma ” và đúng thật.

Hôm đó là thứ 4 ngày 6/12 mới đây. Mình tan giờ làm rồi cuốc bộ đi về. Trên đường đi về đi ngang qua hàng cây thì cảm thấy trong người tự dưng lạnh toát. Mình bật điện thoại lên xem nhiệt độ thì thấy là 1 độ c lên chắc nghĩ là lạnh do thời tiết thôi. Đi thêm được khoảng 30m nữa thì mình nghe thấy tiếng ” cộc cộc ” đăng sau ( đeo tai nghe nhưng mở nhạc nhỏ lên nghe thấy rất rõ ). Mình quay lại thì không thấy ai, trong bụng nghĩ đêm mẹ rồi còn có đứa nào đi chơi à, thôi kệ đi về nhà ngủ sớm mai đi học. Nhưng đời đâu như mơ chứ, vừa dứt lời xong thì mình cảm thấy rùng mình, da gà nổi hết lên. Vậy là mình chạy ra cây bán nước tự động mua chai nước ấm uống cho nóng người rồi đi tiếp. Đi được một quãng nữa mình vẫn thấy cảm giác có tiếng ” cộc cộc ” đằng sau và cảm giác rùng mình lại đến. Mình lấy hết tốc lực chạy thật nhanh thì bất trợt nghe tiếng ” keeee” rất rõ và sợ. Biết ngay là gặp phải cái gì rồi, mình chật thật nhanh qua hàng cây lá đỏ đó. Chạy gần hết thì mình cố ngoảnh lại xem ( chết vì cái tính tò mò ), thấy hai cái bóng màu đen đứng ở lép hai bên hàng cây, không nhìn rõ mặt dù cách đó 2m có cây bán nước tự động có ánh sáng. Thấy vậy mình càng chạy tốc lực hơn về nhà. Về đến nhà thở gấp, có anh cùng phòng tỉnh dậy thấy mình mặt cắt không còn giọt máu, nhợt nhạt. Ông ý hỏi thì mình trả lời là bị ma trêu ngay chỗ hàng cây lá đỏ, thế là anh ấy lấy ít muối rắc ra cửa và bảo mình lấy tỏi và dao để dưới gối.

Đêm đấy thức đến sáng luôn, sợ không dám ngủ. Ngày hôm sau thì lên cơn sốt suốt 5 ngày , bỏ cả học và làm. Sau vụ đó mình đi làm thì vòng đường khác qua chỗ có đèn nhiều hơn. Chứ giờ cho tiền cũng không dám đi qua hàng cây lá đỏ ấy trừ khi buổi sáng và chiều.

Giờ đi đâu mình cũng phải mang tỏi thêm với ít muối để tránh bị hù như lúc trước.

0
Chào mọi người, lần đầu em viết truyện có gì sai xót m.n bỏ qua nhé ! Sau đây em xin kể một câu chuyện của chính bản thân mình.Em năm nay 16 tuổi , sống tại đăk nông và em là một người có thể nói là sợ ma nhưng vẫn thích nghe về ma. Em bị bệnh đau dạ dày nên khi bất cẩn em vẫn thường bị cơn đau hành hạ.Câu chuyện của em bắt đầu vào 2 năm trước , vào một đêm bệnh đau dạ dày...
Đọc tiếp

Chào mọi người, lần đầu em viết truyện có gì sai xót m.n bỏ qua nhé ! Sau đây em xin kể một câu chuyện của chính bản thân mình.

Em năm nay 16 tuổi , sống tại đăk nông và em là một người có thể nói là sợ ma nhưng vẫn thích nghe về ma. Em bị bệnh đau dạ dày nên khi bất cẩn em vẫn thường bị cơn đau hành hạ.

Câu chuyện của em bắt đầu vào 2 năm trước , vào một đêm bệnh đau dạ dày của em bị tái phát, nó khiến em k ngủ được, mọi lúc khi bị lên cơn đau em thường ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ hết, nhưng hôm đó cơn đau khiến em k tài nào ngủ được đôi lúc chợp mắt một tí thì mơ thấy bạn bè mình đi gọi ngoại đưa em vào bệnh viện, khi mở mắt ra thì không thấy ai , và cứ thế giấc mơ đều như nhau chỉ khác người để em cầu cứu như lúc là ba, mẹ, em trai… Cơn đau kéo dài dai dẳng, cứ như bàn tay ai đang bóp chặt bao tử của em vậy ! Em đã phải cố ngồi dậy để đi lên được phòng mẹ lấy gói thuốc P uống ( ai bị đau dạ dày sẽ biết loại thuốc này) uống xong em đi xuống phòng để ngủ , dù thế nào thuốc cũng không có tác dụng , em đành ngồi dậy gọi đi tới phòng em V ( em trai của em) để nhờ em gọi ngoại đưa đi bệnh viện. Ngoại nghe vậy chạy ngay vào phòng em, khuôn mặt em lúc đó xanh xao như người mất hồn, sẵn có xe oto ở nhà nên cậu chở đi viện. Lên tới viện em được bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu , khám, tiêm thuốc rồi bác sĩ đưa thuốc giảm đau cho em , lúc đó thì cũng hơn 1h sáng rồi . Phòng cấp cứu rất vắng chỉ có một phòng nhỏ của bác sĩ và 2 người nữa là em và mẹ

2. gặp quỷ giữa đêm khuya – Tác Giả doremon

chào mọi người lần đầu tiên tôi viết truyện nếu đọc ko hay thì xin đừng ném đá.Đây là câu truyện xảy ra với chú tôi hoàn toàn có thật 100% không thêm bớt.

Vào năm 1985 cuộc sống của người dân nơi tôi ở rất nghèo khổ.cuộc sống hằng ngày của chú tôi là chạy xe ba bánh nơi ở của chú là quận tám thời lúc đó đèn điện rất hiếm bởi vậy đèn đường ko có, vào một đêm hôm đó như thường lệ chú tôi vẫn chở khách đi lấy hàng bà khách này là mối của chú hằng ngày đúng 1h khuya chú chở bà ấy đi mua vịt về bình hưng đi ngang cầu Hiệp Ân phường 13 quận 8 cũ có hai tên giang hồ đâm lộn một thằng chết, một thằng ở tù , thằng chết thành quỷ ở dưới sông .Cách 2 tuần sau chú tôi chở bà bảy đi mua vịt ở cầu hiệp ân .

Tự nhiên chú tôi đẩy lên dóc cầu ,tới gần hết dóc cầu tự nhiên tới đó xe xúc dây xên lúc đó sông nước cạn chú tôi nhìn xuống mé sông thấy bóng của một người đàn ông đang bò lên ngồi ngay dóc cầu lúc đó chú tôi gắn dc dây xên rồi tiếp tục chú đẩy gần tới người đó chú nhìn vào mặt người đó thì thấy mặt người bự như cái măm tóc tai bù xù mặt máu me như một con quỷ chú tôi hết hồn lên xe chạy bán sống bán chết , ngày hôm sau chú tôi hỏi ra lẽ mới biết thằng chết đâm dưới sông là hồn ma của nó.

Từ đó về sau chú tôi ko dám đi chở vịt nữa.

3. gặp ma sau xe – Tác Giả naishiteru

chào các bác, đọc chùa lâu nên muốn có chuyện góp vui! có j sai sót mong bỏ qua cho em ạ ! đây là chuyện đó ba mình kể lại! đầu đuôi là thế này: ngày xưa ba mình còn là một thanh niên “đập chai” thì tối hôm trời nóng wa, mà hồi xưa dell có quạt nhiều nên ba mik đạp xe hóng gió lòng vòng quanh khu phố

đi trên đường thì ko có đèn như giờ vậy nên tối om! Phải đi qua một đoạn đất đường sỏi đá! bỗng thấy 1 làn gió thổi buốt cả lưng, nổi cả da gà! Rồi nghe tiếng trẻ em khóc, gào thét như đòi bú ti mệ vậy! nó cứ khóc hoài như oán thán ai vậy đó! Ba mik ngoảnh đầu ra sau thì thấy….một đứa bé đang ngồi sau yên xe đạp khóc! lúc ấy ba mik cũng hoảng lắm chứ bộ, rồi ba đạp hết tốc lực, mồ hôi tuôn ra đầm đìa! LÚC đạp qua một đoạn đường đông người và có ánh sáng từ đèn điện phát ra thì ko nghe thấy tiếng khóc thét nữa!!

đứa bé cũng mất tiêu lun! từ hôm đó ba chẳng dám ra ngoài một mình nữa!
HẾT!

0