K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

6 tháng 2

hòa đồng bn nhé

6 tháng 2

hòa đồng tick mik nha

6 tháng 2

Người ta thường nói, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, là nơi phản chiếu những suy tư, cảm xúc chân thật nhất của con người. Có những đôi mắt sắc sảo,dịu dàng, sâu lắng. Nhưng với em, đôi mắt đẹp nhất, ấm áp nhất chính là đôi mắt của mẹ—đôi mắt đã dõi theo em suốt những tháng ngày tuổi thơ, chứa đựng biết bao yêu thương, hy sinh thầm lặng.

6 tháng 2

Trên mỗi con người, đôi mắt được ví như “cửa sổ tâm hồn”, là nơi tỏa sáng những tình cảm và suy nghĩ sâu sắc nhất. Giữa cuộc sống bộn bề và những lo toan thường ngày, đôi khi chúng ta bỏ qua những điều tuyệt vời mà đôi mắt mẹ mang lại. Chính từ ánh nhìn yêu thương, âu yếm của mẹ, tôi mới nhận ra biết bao điều quý giá, những kỉ niệm đáng trân trọng và những bài học không lời từ đôi mắt thân thương ấy.

6 tháng 2

Câu chuyện "Nhân cách quý hơn tiền bạc" về Mạc Đĩnh Chi dạy chúng ta rằng phẩm chất con người quan trọng hơn của cải vật chất. Dù nghèo khó, ông vẫn giữ vững lòng tự trọng, không tham lam, luôn đề cao đạo đức. Nhờ tài năng và nhân cách cao đẹp, Mạc Đĩnh Chi được người đời kính trọng, chứng minh rằng tiền bạc có thể mất đi, nhưng phẩm giá mới là điều tồn tại mãi mãi.

6 tháng 2

Nếu chúng ta chủ quan, chúng ta sẽ dễ dàng mắc sai lầm và phải gánh chịu hậu quả.

6 tháng 2

Nếu chúng ta chủ quan thì chúng ta sẽ thất bại .

6 tháng 2

Mạc Đĩnh Chi dù nghèo khó vẫn giữ phẩm chất thanh cao, ông luôn đặt nhân cách lên trên mọi thứ vật chất. Sự liêm khiết và giàu lòng tự trọng của ông đã trở thành tấm gương sáng cho đời sau noi theo.

6 tháng 2

Trong cuộc sống, có những con người chỉ xuất hiện thoáng qua, nhưng họ để lại trong ta một dấu ấn không thể nào quên. Có thể chỉ là một lần gặp gỡ, một hành động nhỏ bé nhưng cũng đủ để ta ghi nhớ mãi. Đối với em, người đó là một anh thanh niên chạy xe ba gác mà em tình cờ gặp vào một buổi chiều mưa tầm tã.

Hôm ấy, trời bỗng đổ mưa lớn khi em vừa tan học. Không mang theo áo mưa, em vội vã chạy đến mái hiên của một quán nhỏ ven đường để trú tạm. Gió thổi mạnh làm những giọt mưa hắt vào người em, lạnh buốt. Đường phố giờ tan tầm đông đúc nhưng ai cũng vội vã, ai cũng muốn nhanh chóng về nhà để tránh cơn mưa. Em đứng đó, co ro, lo lắng vì đoạn đường về nhà vẫn còn xa.

Giữa dòng xe cộ tấp nập, em nhìn thấy một chiếc xe ba gác chầm chậm đi qua. Người lái xe là một anh thanh niên chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dáng người cao lớn, nước da ngăm đen rám nắng. Anh mặc một bộ quần áo lao động đã sờn cũ, trên vai khoác tạm một chiếc khăn để che mưa nhưng gần như chẳng còn tác dụng. Đôi tay rắn chắc của anh cầm chặt tay lái, đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước, gương mặt hiền lành ánh lên vẻ chịu thương chịu khó.

Bất chợt, anh dừng xe ngay trước mái hiên nơi em đang trú. Lấy từ trong bao tải ra một chiếc áo mưa cũ, anh chìa về phía em và nói với giọng chân thành:

— Em mặc tạm vào đi, trời mưa thế này dễ cảm lắm!

Em ngập ngừng, không dám nhận vì sợ làm phiền anh. Như hiểu được suy nghĩ ấy, anh cười xua tay:

— Anh còn phải chở hàng, mặc vào cũng bất tiện lắm. Em cứ cầm đi, đừng ngại gì cả!

Dứt lời, anh vội vã leo lên xe, tiếp tục hành trình dưới cơn mưa xối xả. Em đứng đó, nhìn theo bóng dáng anh dần khuất xa giữa dòng xe cộ, lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Một người xa lạ, không quen biết, vậy mà sẵn sàng chia sẻ với em chiếc áo mưa duy nhất của mình.

Cơn mưa hôm ấy lạnh lẽo nhưng lòng em lại thấy ấm áp lạ thường. Chiếc áo mưa cũ không chỉ giúp em tránh khỏi ướt mà còn để lại một bài học quý giá về lòng tốt và sự sẻ chia giữa những con người xa lạ. Dù chỉ gặp anh một lần, nhưng hình ảnh chàng thanh niên chạy xe ba gác với nụ cười chân chất ấy sẽ mãi in sâu trong tâm trí em, nhắc nhở em rằng trong cuộc sống này, luôn tồn tại những con người tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ nhau dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Khoảng cách giữa Số học sinh khối 4 và số học sinh khối 5 sau khi khối 4 có thêm 28 bạn và khối 5 bớt đi 35 bạn là:

27+28+35=55+35=90(bạn)

Số học sinh khối 5 khi đó là:

\(90:\left(5-3\right)\times3=135\left(bạn\right)\)

Số học sinh khối 5 ban đầu là:

135+35=170(bạn)

Số học sinh khối 4 ban đầu là:

170+27=197(bạn)

6 tháng 2

Giải:

42,5m = 425dm

Chiều cao của hình tam giác đó là:

11050 x 2 : 425 = 52 (dm)

Đáp số: 52dm


6 tháng 2

42,5m = 425dm

chiều cao hình tam giác là:

11050 x 2 : 425 = 52 (m)

6 tháng 2

số phần tấm vải còn lại là: 100% - 40% = 60%

tấm vải ban đầu là: 9 : 60%= 15 (m)

=> đáp án A

\(9m\) tấm vải ứng với:
\(100\%-40\%=60\%\)
Tấm vải ban đầu dài:
\(9:60\times100=15\left(m\right)\)

6 tháng 2

Trong xóm em có bé Bin, mới hơn một tuổi, đang tập nói. Bé rất đáng yêu với đôi mắt tròn xoe, mái tóc lưa thưa và đôi má phúng phính hồng hào. Mỗi khi cười, Bin để lộ hai chiếc răng sữa bé xíu trông vô cùng dễ thương. Bin bắt đầu bi bô tập nói, những âm thanh ngọng nghịu mà bé phát ra làm cả nhà vui vẻ. Bé thích gọi mẹ là “mama”, bố là “baba” và hay bắt chước những từ đơn giản mà người lớn nói. Có lần, em dạy bé nói “ông” nhưng Bin lại bập bẹ thành “ôm”, khiến ai cũng bật cười. Mỗi khi muốn lấy món đồ gì, Bin chỉ tay rồi nói líu lo như đang trò chuyện. Đặc biệt, khi nghe nhạc, bé còn lắc lư theo điệu nhạc rồi vừa ê a theo cách riêng của mình. Nhìn Bin tập nói, tập thể hiện suy nghĩ qua lời nói, em thấy bé thật đáng yêu và tinh nghịch. Em rất thích chơi với Bin và mong bé sẽ nhanh chóng nói sõi để có thể trò chuyện cùng em nhiều hơn.

xin lỗi mình chỉ ghi được ri thôi!