K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

13 tháng 1

1.Người lãnh đạo kiệt xuất của dân tộc Việt Nam, Chủ tịch Hồ Chí Minh, đã dẫn dắt đất nước giành được độc lập và tự do.

2Người thầy mẫu mực của cách mạng Việt Nam, Bác Hồ kính yêu, luôn quan tâm đến đời sống của nhân dân, đặc biệt là tầng lớp lao động.

Vị cha già dân tộc với tấm lòng yêu nước sâu sắc, Bác Hồ, đã trở thành biểu tượng của tinh thần đoàn kết và ý chí kiên cường của người Việt.

13 tháng 1

Tôi mơ thấy mình đang đứng trên một bãi biển trải dài bất tận. Cát trắng mịn màng như nhung, ấm áp dưới bàn chân trần. Mặt trời chiều nhuộm đỏ rực cả bầu trời, những tia nắng cuối ngày nhuộm vàng óng ánh lên những con sóng nhẹ nhàng vỗ về bờ cát. Không khí trong lành, mang theo vị mặn mòi của biển cả và hương thơm thoang thoảng của hoa dại ven bờ. Tôi không đơn độc. Bên cạnh tôi là một chú chó nhỏ, lông trắng muốt, đôi mắt đen láy long lanh. Nó vui vẻ chạy nhảy trên bãi biển, cái đuôi vẫy liên hồi. Chúng tôi cùng nhau đuổi theo những con sóng nhỏ, tiếng cười giòn tan của tôi hòa vào tiếng sủa vui vẻ của chú chó. Cảm giác nhẹ nhàng, thư thái bao trùm lấy tôi. Mọi lo âu, phiền muộn trong cuộc sống dường như tan biến hết. Bóng chiều dần buông xuống, bầu trời chuyển sang màu tím nhạt, điểm xuyết những vì sao lấp lánh. Chú chó nhỏ nằm ngoan ngoãn bên cạnh tôi, đầu tựa lên chân. Chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng sóng biển rì rào. Tôi cảm nhận được một sự bình yên sâu lắng chưa từng có. Trên bầu trời, một vầng trăng tròn vành vạnh tỏa sáng, ánh trăng dịu dàng phủ lên khắp bãi biển. Tôi thấy mình như đang bay lơ lửng trên mặt biển, ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp dưới ánh trăng. Cảm giác nhẹ tênh, tự do, như thể tôi đang hòa mình vào thiên nhiên, trở thành một phần của biển cả mênh mông. Rồi, một giọng nói dịu dàng vang lên, gọi tên tôi. Tôi giật mình tỉnh dậy, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng. Giấc mơ đẹp như một câu chuyện cổ tích đã kết thúc, nhưng dư vị ngọt ngào, sự bình yên và hạnh phúc vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Tôi biết, đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nó đã cho tôi một liều thuốc tinh thần tuyệt vời, giúp tôi sẵn sàng bước vào một ngày mới với đầy năng lượng và hy vọng.

13 tháng 1

Mặt trời trong giấc mơ của tôi không phải màu cam rực rỡ, mà là màu hồng nhạt, dịu dàng như cánh hoa đào. Tôi đang đứng trên một bãi biển trải dài vô tận, cát trắng mịn màng như nhung. Biển không sóng dữ, chỉ là những gợn lăn tăn nhẹ nhàng vỗ vào bờ, tạo nên những âm thanh du dương, như tiếng thì thầm của gió biển.

Nước biển trong veo đến lạ thường, tôi có thể nhìn thấy từng đàn cá nhỏ lấp lánh bơi lội dưới đáy. Những con sao biển đủ màu sắc nằm rải rác trên bãi cát, trông như những viên ngọc quý. Tôi chạy chân trần trên cát, cảm nhận sự mềm mại, mát lạnh len lỏi vào từng kẽ chân. Gió biển mơn man làn da, mang theo mùi mặn mòi của đại dương và hương thơm ngọt ngào của những loài hoa lạ.

Xa xa, trên nền trời hồng nhạt, những chú chim hải âu trắng bay lượn tự do, tiếng kêu của chúng hòa cùng tiếng sóng biển tạo nên một bản nhạc thiên nhiên tuyệt vời. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, bình yên và nhẹ nhàng. Không có lo âu, không có muộn phiền, chỉ có sự thư thái tuyệt đối. Tôi muốn mãi ở lại nơi này, trong khung cảnh thần tiên, thơ mộng ấy.

Rồi một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương quen thuộc của nhà mình. Tôi mở mắt, nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng dư âm của giấc mơ vẫn còn đọng lại trong lòng, một cảm giác ấm áp, ngọt ngào và đầy hy vọng. Tôi biết, dù cuộc sống có nhiều khó khăn, tôi vẫn luôn giữ trong tim mình một mảnh đất bình yên, một bãi biển hồng tuyệt đẹp như trong giấc mơ.

THAM KHẢO NHÉ

(4 điểm) Đọc văn bản và trả lời câu hỏi:  Hai lần chết      Dung là con thứ bốn. Vì vậy khi nàng ra đời, không được cha mẹ hoan nghênh lắm. Thực ra, không phải cha mẹ nàng hất hủi con, vẫn coi người con như một cái phúc trời ban cho, nhưng lúc bấy giờ cha mẹ nàng đã nghèo rồi. Với ba người con trước, hai trai, một gái, cha mẹ Dung đã thấy khó nhọc, vất vả làm lụng mới lo đàn con...
Đọc tiếp

(4 điểm) Đọc văn bản và trả lời câu hỏi: 

Hai lần chết

     Dung là con thứ bốn. Vì vậy khi nàng ra đời, không được cha mẹ hoan nghênh lắm. Thực ra, không phải cha mẹ nàng hất hủi con, vẫn coi người con như một cái phúc trời ban cho, nhưng lúc bấy giờ cha mẹ nàng đã nghèo rồi. Với ba người con trước, hai trai, một gái, cha mẹ Dung đã thấy khó nhọc, vất vả làm lụng mới lo đàn con đủ ăn, và hai con trai được đi học. Sau Dung lại còn con bé út nữa, nên cảnh nhà càng thêm túng bấn.

     […] Cha mẹ Dung cũng không nghĩ đến sự bắt nàng đi học như anh chị nàng, có lẽ vì nghĩ rằng lo cho hai người cũng đã đủ.

     Dung càng lớn càng gầy gò đi. Suốt ngày nàng chỉ chạy đánh khăng đánh đáo với lũ trẻ con nhà "hạ lưu"(1) cha nàng gọi thế những người nghèo khổ trú ngụ ở chung quanh xóm chợ. Nhiều khi đi đâu về trông thấy, cha nàng gọi về, đánh cho mấy roi mây và cấm từ đấy không được chơi với lũ trẻ ấy. Những trận đòn xong, Dung lại mon men chơi với lũ trẻ, và thấy hình như cha nàng cũng chỉ cấm lấy lệ chứ không thiết gì đến, nàng lại vững tâm nhập vào bọn hạ lưu đó, suốt ngày dông dài ở ngoài chợ.

     Một đôi khi, mẹ nàng kịp về đến nhà trông thấy nàng quần áo lôi thôi lếch thếch và chân tay lấm, bùn, chỉ chép miệng thở dài nói:

     - Con này rồi sau đến hỏng mất thôi.

     Rồi bà lại quay đi buôn bán như thường, sau khi đã để lại cho chồng một món tiền tiêu pha trong nhà, và sau khi anh chị Dung mỗi người đã nũng nịu đòi được một hào để ăn quà.

     Dung thấy thế cũng chẳng ganh tị, vì nàng xưa nay đối với các anh chị cũng không thân thiết lắm. Những khi nàng đang chơi thấy đói, nàng lại chạy về xin u già bát cơm nguội hay thức ăn gì khác thế nào u già cũng đã để phần rồi chạy nhảy như một con vật non không biết lo nghĩ gì.

     Những sự ấy đã làm cho Dung có một cái tính an phận và nhẫn nại lạ lùng. Ngày trong nhà có tết nhất, các anh chị và em nàng được mặc quần áo mới vui chơi, còn nàng vẫn cứ phải áo cũ làm lụng dưới bếp, Dung cũng không ca thán hay kêu ca gì. Mà nàng biết kêu ca cũng không được. Nhiều lần nàng đã nghe thấy u già nói mẹ nàng may cho cái áo, thì mẹ nàng trả lời:

     - May cho con nặc nô ấy làm gì. Để nó làm rách nát ra à?

     Còn nói với cha thì Dung biết là vô công hiệu, vì cha nàng không dám tự ý làm cái gì bao giờ cả.

     […] Thế là Dung đi lấy chồng.

     Nàng đi lấy chồng cũng bỡ ngỡ và lạ lùng như người nhà quê lên tỉnh. Dung coi đi lấy chồng như một dịp đi chơi xa, một dịp rời bỏ được cái gia đình lạnh lẽo và cái xóm chợ quen mắt quá của nàng. Đi lấy chồng đối với nàng là hưởng một sự mới.

     Vì thế, khi bước chân lên ô tô về nhà chồng, Dung không buồn bã khóc lóc gì cả. Nàng còn chú ý đến những sự lạ mắt lạ tai của nhà giai, không nghe thấy những lời chúc hơi mát mẻ và ganh tị của hai chị và em bé nàng nữa.

     Về đến nhà chồng, Dung mới biết chồng là một anh học trò lớp nhì, vừa lẫn thẩn vừa ngu đần. Nàng đã bé mà chồng nàng lại còn bé choắt hơn. Nhưng bà mẹ chồng với các em chồng nàng thì to lớn ác nghiệt lắm.

     Qua ngày nhị hỉ, Dung đã tháo bỏ đôi vòng trả mẹ chồng, ăn mặc nâu sồng như khi còn ở nhà, rồi theo các em chồng ra đồng làm ruộng. Nhà chồng nàng giàu, nhưng bà mẹ chồng rất keo kiệt, không chịu nuôi người làm mà bắt con dâu làm.

     Khốn nạn cho Dung từ bé đến nay không phải làm công việc gì nặng nhọc, bây giờ phải tát nước, nhổ cỏ, làm lụng đầu tắt mặt tối suốt ngày. Đã thế lại không có người an ủi. Chồng nàng thì cả ngày thả diều, chả biết cái gì mà cũng không dám cãi lại bà cụ. Còn hai em chồng nàng thì ghê gớm lắm, thi nhau làm cho nàng bị mắng thêm.

     Những lúc Dung cực nhọc quá, ngồi khóc thì bà mẹ chồng lại đay nghiến:

     - Làm đi chứ, đừng ngồi đấy mà sụt sịt đi cô. Nhà tôi không có người ăn chơi, không có người cả ngày ôm lấy chồng đâu.

     Rồi bà kể thêm:

     - Bây giờ là người nhà tao rồi thì phải làm. Mấy trăm bạc dẫn cưới, chứ tao có lấy không đâu.

     Dung chỉ khóc, không dám nói gì. Nàng đã viết ba bốn lá thư về kể nỗi khổ sở của nàng, nhưng không thấy cha mẹ ở nhà trả lời.

     Một hôm tình cờ cả nhà đi vắng, Dung vội ăn cắp mấy đồng bạc trinh lẻn ra ga lấy vé tàu về quê. Đến nơi, mẹ nàng ngạc nhiên hỏi:

     - Kìa, con về bao giờ thế? Đi có một mình thôi à?

     Dung sợ hãi không dám nói rằng trốn về, phải tìm cớ nói dối. Nhưng đến chiều tối, nàng lo sợ quá, biết rằng thế nào ngày mai mẹ chồng nàng cũng xuống tìm. Nàng đánh bạo kể hết tình đầu cho cha mẹ nghe, những nỗi hành hạ nàng phải chịu, và xin cho phép nàng ở lại nhà.

     Cha nàng hút một điếu thuốc trong cái ống điếu khảm bạc, rồi trầm ngâm như nghĩ ngợi. Còn mẹ nàng thì đùng đùng nổi giận mắng lấy mắng để:

     - Lấy chồng mà còn đòi ở nhà. Sao cô ngu thế. Cô phải biết cô làm ăn thế đã thấm vào đâu mà phải kể. Ngày trước tôi về nhà này còn khó nhọc bằng mười chứ chả được như cô bây giờ đâu, cô ạ.

     Sớm mai, bà mẹ chồng Dung xuống. Vừa thấy thông gia, bà đã nói mát:

     - Nhà tôi không có phúc nuôi nổi dâu ấy. Thôi thì con bà lại xin trả bà chứ không dám giữ.

     Mẹ Dung cãi lại:

     - Ô hay, sao bà ăn nói lạ. Bây giờ nó đã là dâu con bà, tôi không biết đến. Mặc bà muốn xử thế nào thì xử. Chỉ biết nó không phải là con tôi nữa mà thôi.

     Bà nọ nhường bà kia, rút cục Dung được lệnh của mẹ phải sửa soạn để đi với mẹ chồng.

     Bị khổ quá, nàng không khóc được nữa. Nàng không còn hy vọng gì ở nhà cha mẹ nữa. Nghĩ đến những lời đay nghiến, những nỗi hành hạ nàng phải sẽ chịu, Dung thấy lạnh người đi như bị sốt. Nàng hoa mắt lên, đầu óc rối bời, Dung ước ao cái chết như một sự thoát nợ.

     Nàng không nhớ rõ gì. Ra đến sông lúc nào nàng cũng không biết. Như trong một giấc mơ, Dung lờ mờ thấy cái thành cầu, thấy dòng nước chảy. Trí nàng sắc lại khi ước lạnh đập vào mặt, nàng uất ức lịm đi, thấy máu đỏ trào lên, rồi một cái màng đen tối kéo đến che lấp cả.

     Bỗng nàng mơ màng nghe thấy tiếng nhiều người, tiếng gọi tên nàng, một làn nước nóng đi vào cổ. Dung ú ớ cựa mình muốn trả lời.

     - Tỉnh rồi, tỉnh rồi, không lo sợ gì nữa. Bây giờ chỉ đắp chăn cho ấm rồi sắc nước gừng đặc cho uống là khỏi.

     Dung dần dần nhớ lại. Khi nàng mở mắt nhìn, thấy mình nằm trong buồng, người u già cầm cây đèn con đứng đầu giường nhìn nàng mỉm cười một cách buồn rầu:

     - Cô đã tỉnh hẳn chưa?

     Dung gật:

     - Tỉnh rồi.

     Một lát, nàng lại hỏi:

     - Tôi làm sao thế nhỉ... Bà cả đâu u? Bà ấy về chưa?

     U già để tay lên trán Dung, không trả lời câu hỏi:

     - Cô hãy còn mệt. Ngủ đi.

     Hai hôm sau, Dung mạnh khỏe hẳn. Bà mẹ chồng vẫn chờ nàng, hỏi có vẻ gay gắt thêm:

     - Cô định tự tử để gieo cái tiếng xấu cho tôi à? Nhưng đời nào, trời có mắt chứ đã dễ mà chết được. Thế bây giờ cô định thế nào? Định ở hay định về?

     Dung buồn bã trả lời:

     - Con xin về.

     Khi theo bà ra ga, Dung thấy người hai bên đường nhìn nàng bàn tán thì thào. Nàng biết người ta tò mò chú ý đến nàng.

     Trông thấy dòng sông chảy xa xa, Dung ngậm ngùi nghĩ đến cái chết của mình. Lần này về nhà chồng, nàng mới hẳn là chết đuối, chết không còn mong có ai cứu vớt nàng ra nữa.

     Dung thấy một cảm giác chán nản và lạnh lẽo. Khi bà cả lần ruột tượng gọi nàng lại đưa tiền lấy vé, Dung phải vội quay mặt đi để giấu mấy giọt nước mắt.

(Thạch Lam)

Chú thích: Hạ lưu: Tầng lớp thấp kém trong xã hội. Cha Dung gọi thế là vì ông có xuất thân là con cháu nhà quan. Khi ông cụ cố mất đi, cơ nghiệp ăn tiêu dần, cảnh nhà ông cũng dần trở nên sa sút, chỉ còn cái danh không.

Câu 1. Xác định thể loại của văn bản trên.

Câu 2. Đề tài của văn bản này là gì? 

Câu 3. Nhận xét về sự kết nối giữa lời người kể chuyện và lời nhân vật trong văn bản.

Câu 4. Em hiểu như thế nào về đoạn trích: Trông thấy dòng sông chảy xa xa, Dung ngậm ngùi nghĩ đến cái chết của mình. Lần này về nhà chồng, nàng mới hẳn là chết đuối, chết không còn mong có ai cứu vớt nàng ra nữa.?

Câu 5. Qua văn bản, tác giả gửi gắm tư tưởng, tình cảm nào đối với số phận đáng thương của nhân vật Dung?

0

Lên mạng là biết.

13 tháng 1

bạn phải trả lời chứ.

Trả lời : Đây là một câu chuyện về một chuyến đi dã ngoại đầy ấn tượng: Một lần, nhóm bạn của tôi quyết định đi cắm trại vào một dịp cuối tuần. Chúng tôi chọn một khu rừng hoang sơ ở gần thành phố, nơi có không khí trong lành và phong cảnh tuyệt đẹp. Mọi thứ đều diễn ra khá suôn sẻ trong ngày đầu tiên: chúng tôi dựng lều, đốt lửa trại và chia sẻ những câu chuyện vui. Tuy nhiên, đến đêm, một sự cố bất ngờ xảy ra. Cơn mưa lớn ập đến, khiến mọi người phải chạy vội vào lều. Tiếng mưa rơi xuống mái lều và gió thổi qua khe hở tạo thành những âm thanh kỳ lạ. Lúc này, một trong những người trong nhóm, có vẻ hơi lo lắng, bắt đầu kể những câu chuyện ma quái, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Tuy nhiên, thay vì sợ hãi, tất cả chúng tôi đã quyết định tìm cách làm dịu đi bầu không khí. Chúng tôi cùng nhau hát những bài hát vui nhộn, kể những câu chuyện hài hước và trêu đùa nhau. Dần dần, tiếng mưa và gió không còn làm chúng tôi cảm thấy lo lắng nữa. Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, chúng tôi thức dậy, ngắm bình minh và tận hưởng vẻ đẹp tuyệt vời của thiên nhiên. Chuyến đi đã mang đến cho chúng tôi không chỉ những kỷ niệm đáng nhớ mà còn giúp thắt chặt tình bạn. Cảm giác khi vượt qua thử thách cùng nhau, dù chỉ là một đêm mưa, khiến tôi nhận ra giá trị của sự đoàn kết và lạc quan trong mọi tình huống.

13 tháng 1

Chuyến đi Vũng Tàu hè này là kỷ niệm đáng nhớ nhất của gia đình tôi. Ba mẹ, em trai và tôi háo hức lên đường từ sáng sớm. Cả xe ngập tràn tiếng cười nói, xen lẫn tiếng nhạc vui nhộn. Đến nơi, khung cảnh biển xanh, cát trắng, nắng vàng khiến ai cũng thích thú. Chúng tôi nhanh chóng nhận phòng khách sạn, rồi lao ra bãi biển. Mặt trời ấm áp, làn gió biển mát rượi. Em trai tôi thích thú xây lâu đài cát, còn tôi thì nô đùa cùng những con sóng nhỏ. Ba mẹ thì thong thả dạo bộ trên bờ biển, tận hưởng không khí trong lành. Buổi chiều, chúng tôi cùng nhau thưởng thức hải sản tươi ngon tại một quán nhỏ ven biển. Món gỏi cá trích, mực nướng và tôm hấp khiến cả gia đình đều tấm tắc khen ngon. Tối đến, chúng tôi dạo chơi trên phố biển, ngắm nhìn ánh đèn lung linh phản chiếu trên mặt nước. Em trai tôi thích thú với những trò chơi giải trí ven đường. Không khí náo nhiệt, rộn ràng khiến ai cũng cảm thấy vui vẻ. Buổi tối hôm sau, cả gia đình cùng nhau xem pháo hoa trên biển, khoảnh khắc ánh sáng rực rỡ tô điểm thêm cho kỳ nghỉ tuyệt vời này. Chuyến đi tuy ngắn nhưng đầy ắp những kỉ niệm đẹp. Chúng tôi cùng nhau tạo nên những khoảnh khắc đáng nhớ, gắn kết tình cảm gia đình thêm khăng khít. Vũng Tàu, với vẻ đẹp quyến rũ, đã để lại trong lòng mỗi người một ấn tượng khó quên.

Tham khảo bạn nhé

12 tháng 1

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

12 tháng 1

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!