Viết 1 bài văn nhập vai nhân vật người em trong câu chuyễn cây khế? Cần gấp để thi giữa kì 2!
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Từ ngày anh trai lấy hết tài sản và đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi chỉ còn duy nhất một cây khế trước sân. Tôi chăm sóc cây khế mỗi ngày, mong chờ đến mùa quả chín để có thể hái đem bán kiếm sống qua ngày.
Một hôm, có một con chim lạ bay đến, lông vàng óng ánh, trông thật kỳ lạ. Nó ăn khế của tôi, nhưng khi tôi than thở vì chỉ có cây khế để sống, chim liền bảo:
"Ăn một quả, trả một cục vàng. May túi ba gang, mang theo mà đựng."
Nghe vậy, tôi liền may một cái túi nhỏ rồi ngồi chờ. Hôm sau, chim đến, chở tôi đến một hòn đảo đầy vàng bạc. Tôi chỉ lấy một ít vàng vừa đủ để sống chứ không tham lam. Trở về, tôi dùng số vàng ấy để xây lại nhà, giúp đỡ những người nghèo khó và sống một cuộc đời ấm no, hạnh phúc.
Tin tôi giàu có lan đến tai anh trai. Anh đến xin tôi chỉ cách để lấy vàng. Dù từng bị anh đối xử tệ bạc, tôi vẫn không oán giận mà kể lại mọi chuyện. Nhưng lòng tham đã che mờ mắt anh. Anh may túi thật to, lấy đầy vàng, khiến chim không thể chở nổi và rơi xuống biển.
Tôi rất buồn trước kết cục của anh mình. Nếu như anh biết đủ, biết chia sẻ, có lẽ anh đã không gặp phải bi kịch ấy. Qua câu chuyện này, tôi hiểu rằng tham lam sẽ dẫn đến hậu quả đau lòng, còn sống lương thiện và biết đủ sẽ đem lại hạnh phúc lâu dài.

Bố em như một cây cổ thụ vững chãi, luôn che chở và bảo vệ gia đình. Đôi bàn tay bố to lớn, thô ráp như vỏ cây xù xì nhưng lại đầy ấm áp khi xoa đầu em. Giọng nói của bố trầm ấm như tiếng gió rì rào, mang đến cảm giác bình yên mỗi khi em mệt mỏi. Dù vất vả với công việc, bố vẫn luôn dành thời gian dạy em học, ân cần như một người thầy tận tụy. Với em, bố chính là chỗ dựa vững chắc nhất, là ngọn đèn soi sáng con đường em đi.
Bố tôi là một người đàn ông mà tôi luôn ngưỡng mộ và yêu thương. Với tôi, bố giống như một cây bạch đàn vững chãi giữa đại ngàn. Dù cuộc sống có bao nhiêu bão táp, sóng gió, ông vẫn luôn kiên cường, là điểm tựa vững vàng cho gia đình. Những lúc khó khăn, bố luôn là người im lặng gánh vác mọi nỗi lo, chẳng bao giờ oán than hay kêu ca. Như một cây cổ thụ, bố che chở, bảo vệ chúng tôi khỏi mọi khổ đau, gian nan. Tính cách của bố cũng như vậy, luôn điềm đạm, kiên nhẫn, không dễ bị lay chuyển. Dù có lúc khó khăn, nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ấm áp, sự nở nụ cười hiền hậu của bố, tôi như tìm thấy một nguồn sức mạnh vô hình để tiếp tục bước đi. Cũng như ánh sáng mặt trời luôn chiếu rọi qua những tán cây, tình yêu và sự hy sinh của bố khiến chúng tôi cảm nhận được sự an lành, bình yên trong cuộc sống, dù bên ngoài có bao nhiêu thử thách đi chăng nữa.

Đoạn thơ thể hiện lời nhắn nhủ của người cha rằng trong cuộc sống, không có điều gì tự nhiên mà có, mọi thành quả đều cần sự cố gắng và rèn luyện. Bên cạnh tình yêu thương, cha mẹ cũng có những lúc nghiêm khắc, dùng roi vọt để dạy dỗ con khi con mắc lỗi. Điều này không phải vì ghét bỏ, mà là để con trưởng thành, hiểu đúng sai và trở thành người tốt.

Bài thơ "Đêm nay bác không ngủ" của tác giả Minh Huệ là một tác phẩm đầy cảm động, thể hiện tình cảm sâu sắc đối với bác Hồ, vị lãnh tụ kính yêu của dân tộc Việt Nam. Qua bài thơ, em cảm nhận được sự hy sinh thầm lặng, tận tụy của bác đối với đất nước và nhân dân, đồng thời là lòng biết ơn, sự kính trọng mà người dân dành cho bác.
Bài thơ miêu tả một đêm bác Hồ không ngủ, ngồi lặng lẽ trong phòng, suy nghĩ về đất nước, về cuộc sống của những người dân nghèo khổ. Từng câu, từng chữ trong bài thơ đều thể hiện sự vĩ đại trong tâm hồn bác, sự kiên trì và quyết tâm không ngừng nghỉ vì sự nghiệp giải phóng dân tộc. Cảnh bác ngồi đợi tin chiến thắng, bác suy tư về những khó khăn của đất nước, khiến em cảm thấy bác là người không hề nghỉ ngơi, không hề nghĩ đến bản thân, mà luôn dành trọn trái tim và tâm hồn cho sự nghiệp cách mạng.
Em cảm thấy rất xúc động khi đọc những câu thơ miêu tả hình ảnh bác ngồi một mình trong bóng tối, trong im lặng, với những suy nghĩ sâu sắc về tương lai đất nước. Cảnh tượng này làm em nhớ đến sự hy sinh, sự vĩ đại của bác, khi mà bác luôn luôn lo lắng cho dân tộc, ngay cả khi mọi người đều đã ngủ say.
Bài thơ cũng thể hiện tình cảm kính trọng của nhân dân đối với bác. Sự khắc khoải trong lòng bác khiến em cảm nhận được bác không chỉ là một người lãnh đạo vĩ đại mà còn là một con người rất gần gũi, luôn nghĩ về người dân, về quê hương. Chính vì vậy, bài thơ không chỉ là một bức tranh sinh động về bác Hồ, mà còn là bài học về sự hy sinh, tinh thần cống hiến và trách nhiệm đối với đất nước.
Em rất yêu thích bài thơ này vì nó làm em thêm hiểu và kính trọng bác Hồ, cũng như nhắc nhở em về lòng yêu nước, sự đoàn kết và trách nhiệm đối với quê hương, đất nước.

Nhà em là một nơi rất đặc biệt, không chỉ vì sự ấm áp mà còn vì những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy yêu thương. Mỗi sáng, khi mặt trời bắt đầu ló rạng, nhà em đã bừng tỉnh với nhịp sống mới. Mẹ em dậy sớm, nhẹ nhàng chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình. Có khi là tô phở nóng hổi, thơm lừng, có khi là món cơm canh đơn giản nhưng lúc nào cũng đầy đủ và ngon miệng. Em thì dậy sau mẹ một chút, đôi khi còn vội vàng chạy ra ngoài vườn tưới cây, ngắm nhìn mấy bông hoa đang nở, hay chỉ đơn giản là hít thở không khí trong lành buổi sáng.
Bữa sáng nhà em luôn rất đầm ấm. Mọi người cùng nhau ngồi quây quần bên mâm cơm, mỗi người một câu chuyện. Ba em hay kể những câu chuyện vui trong công việc, còn mẹ thì hỏi thăm về bài vở, học hành của bọn em. Em trai em thì hay cười đùa, tạo không khí vui vẻ. Dù bữa sáng rất giản dị nhưng đó là thời gian quý báu để mọi người gần gũi nhau hơn, cùng nhau khởi đầu một ngày mới.
Sau khi đi học về, không khí trong nhà lại càng thêm ấm cúng. Em và em trai thường đùa giỡn một chút rồi ngồi vào bàn học. Mẹ lại chăm chút vườn tược, nhặt lá rụng, tưới cây, mỗi lần như thế, em lại cảm thấy gần gũi với thiên nhiên hơn. Mẹ em rất yêu cây cối, khu vườn nhà em lúc nào cũng đầy hoa lá xanh tươi. Những buổi chiều em cùng mẹ ra vườn, em giúp mẹ chăm sóc cây, cảm giác thật thư thái và bình yên.
Tối đến, sau một ngày dài, cả gia đình lại quây quần bên bữa cơm tối. Món ăn luôn đơn giản nhưng luôn đầy đủ tình cảm. Cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện trong ngày. Ba em thường kể về những công việc ngoài công trường, còn mẹ thì hỏi han từng đứa con về việc học, việc làm. Em luôn cảm thấy vui khi được ngồi ăn cơm cùng gia đình, đó là lúc em cảm nhận rõ ràng nhất tình yêu thương và sự quan tâm của ba mẹ dành cho nhau.
Dù cuộc sống có những lúc bận rộn, có những ngày mệt mỏi, nhưng mỗi khoảnh khắc trong gia đình em đều rất quý giá. Em cảm thấy hạnh phúc vì mình được sống trong một gia đình ấm cúng, đầy tình yêu thương và sự chia sẻ. Những buổi sáng dậy sớm, những buổi tối quây quần bên mâm cơm, hay những buổi chiều nhẹ nhàng trong khu vườn nhỏ, tất cả đều là những ký ức đẹp đẽ mà em sẽ luôn giữ mãi trong lòng.

Truyện ngắn “Những bông hoa hình trái tim” của Võ Thu Hương là một tác phẩm đầy ý nghĩa, ca ngợi tình cảm thầy trò, sự yêu thương và hy sinh thầm lặng của người giáo viên dành cho học sinh. Câu chuyện kể về cô giáo Nhung – một người tận tâm, luôn yêu thương, quan tâm đến học trò của mình. Khi thấy cậu học sinh Hoàng có hoàn cảnh đặc biệt, cô đã âm thầm giúp đỡ và động viên cậu vượt qua khó khăn. Chi tiết những bông hoa đá hình trái tim mà Hoàng tặng cô là biểu tượng cho lòng biết ơn sâu sắc của học trò dành cho người thầy tận tụy.
Về nghệ thuật, tác phẩm có lối kể chuyện nhẹ nhàng, cảm động, sử dụng nhiều hình ảnh giàu ý nghĩa, đặc biệt là hình ảnh bông hoa đá hình trái tim mang tính biểu tượng cao. Ngôn ngữ giàu cảm xúc, gần gũi giúp người đọc dễ dàng cảm nhận được tình thầy trò thiêng liêng. Qua câu chuyện, tác giả gửi gắm thông điệp sâu sắc về lòng yêu thương, sự hy sinh cao quý của người giáo viên và giá trị của lòng biết ơn trong cuộc sống.

Ta là Gióng, người anh hùng đã đánh đuổi giặc Ân, bảo vệ bờ cõi nước Nam. Khi mẹ ta ra đồng, nhìn thấy một dấu chân to lớn, bà ướm thử rồi thụ thai, mười hai tháng sau mới sinh ra ta. Lạ thay, ta lên ba tuổi mà vẫn không biết nói, không biết đi.
Một ngày, giặc Ân kéo đến xâm lược nước ta, vua cho sứ giả đi khắp nơi tìm người tài cứu nước. Nghe tin đó, ta bỗng dưng cất tiếng nói đầu tiên, xin vua rèn cho ta ngựa sắt, áo giáp sắt và roi sắt để đánh giặc. Kỳ lạ thay, từ đó, ta lớn nhanh như thổi, ăn bao nhiêu cũng không đủ.
Khi giặc tràn đến, ta mặc áo giáp, cưỡi ngựa sắt, cầm roi sắt lao vào trận chiến. Ngựa phun lửa, ta quét sạch quân thù. Roi sắt gãy, ta nhổ tre bên đường làm vũ khí. Sau khi đánh tan giặc, ta cưỡi ngựa bay thẳng lên trời, để lại niềm kính phục và tự hào cho dân tộc ta.
Từ đó, mọi người tôn ta là Thánh Gióng, biểu tượng của lòng yêu nước và tinh thần quật cường của dân tộc Việt Nam!