Kể lại bài thơ Lượm bằng lời kể của em.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
1. Đi : động từ, sự chuyển động của đôi chân
2. Đi : mất, qua đời
3. Đi : chỉ hành động đánh cờ
4. Đi: hợp, phù hợp
Học tốt^^ Mk làm hơi sơ sài mong bn thông cảm^^
Hãy tích cho tui đi
vì câu này dễ mặc dù tui ko biết làm
Yên tâm khi bạn tích cho tui
Tui sẽ ko tích lại bạn đâu
THANKS
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
Câu 1 : nghĩa gốc
Câu 2 : nghĩa gốc
Câu 3 : nghĩa chuyển
Câu 4 : nghĩa chuyển
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
a) bốn mùa một sắc trời riêng đất này .
b) non cao gió dựng sông đầy nắng chang .
c) ngược THÁI NGUYÊN xuôi THÁI BÌNH
d) nước chảy đá mòn.
( Danh từ được in đậm, Tính từ được gạch chân, Động từ được in nghiêng )
............. Hok Tốt nhé ..............
........ Nhớ k cho mik nhé .........
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
Lê Lợi không trực tiếp nhận gươm. Người đánh cá Lê Thận nhận được lưỡi gươm dưới nước, Lê Lợi nhận được chuôi gươm trên rừng, đem khớp với nhau thì “vừa như in”. Điều đó chứng tỏ sức mạnh của gươm thần thực chất là sức mạnh đoàn kết nhân dân ở khắp nơi, trên mọi miền Tổ quốc, từ miền xuôi cho đến miền ngược, từ đồng bằng cho đến miền rừng núi.
Mỗi bộ phận của thanh gươm ở một nơi nhưng khi khớp lại thì vừa như in, điều đó thể hiện sự thống nhất nguyện vọng, ý chí chống giặc ngoại xâm của toàn dân tộc. Hai chữ “Thuận Thiên” (hợp lòng trời) trên lưỡi gươm thần nhấn mạnh tính chất chính nghĩa, hợp lòng người, lòng trời của nghĩa quân Lam Sơn.
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
Mỗi độ xuân về, trường em có phong trào Tết trồng cây thật vui và cũng thật ý nghĩa biết bao. Những cây non được các thầy các cô trong nhà trường mua ở vườn giống chia đều cho mỗi lớp. Các lớp nhận được số cây non của mình thì mang về lớp nghe sự phổ biến của các thầy các cô xem lớp mình sẽ trồng cây ở đâu.
Nhìn các cây non em thật thích thú làm sao. Mỗi cây non chỉ cao tầm 30 xăng ti mét. Lớp em nhận trồng giống cây phi lao - một loại cây lấy gỗ. Những cây phi lao con có rễ ủ kín trong túi đất vẫn còn bao bọc bởi túi nilon. Thân cây phi lao mảnh dẻ, nó cũng chỉ bằng nửa ngón tay út của em.
Lá của cây phi lao cũng rất lạ nữa, chắc có lẽ vì cây được trồng ở gần bờ biển quê em nên nó cũng thon dài không giống như các lá của các loại cây thân gỗ khá. Lá phi lao giống như lá thông vậy nó suôn dài thật dài cũng phải bằng một gang tay của em.
Cây phi lao con trông cũng thật yếu ớt lắm, khi chúng em được phân chia nhau ra trồng cây ở một khoảng diện tích nhà trường yêu cầu thì chúng em phải cắm thêm một que tre, cắm cột vào dưới đất chắc chắn rồi lấy dây cột nhẹ vào que nhỏ để cây vững chắc hơn.
Khi chúng em cũng đã trồng cây rồi nhưng trong lòng cũng lo lắng lắm, sợ gió biển cũng sẽ quật ngã những cây con mới trồng này. Một tuần sau khi trồng cây xong thì chúng em được ra đó xem cây có xanh tốt không không thì ôi thôi thích quá! Cây nào cũng xanh tốt, chắc vì do cây dễ sống nên mới có thể sống trong điều kiện khắc nghiệt lúc nào cũng phải đối mặt với gió biển.
Nhìn những cây con lớn để giúp cho người dân sống gần biển cũng tránh được nạn cát bay cát chảy cũng như các thiên tai. Trồng cây là một việc làm đẹp và cũng cần được nhân rộng hơn nữa.
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
sứ giả : Người được sai phái đi lo việc ở xa.
độc giả: Người đọc sách, đọc báo.
diễn giải: Nói rộng và nói rõ ý nghĩa của vấn đề.
tác giả: tác giả, người làm ra, người soạn ra (tác phẩm)
học giả: Người hiểu biết sâu rộng nhờ công trình học tâp nghiêng cứu.
nông gia: Nhà nông, tức người sống với nghề làm ruộng
sứ giả : Người được sai phái đi làm việc ở xa.
độc giả: Người đọc sách, đọc báo.
diễn giải: Nói rộng và nói rõ ý nghĩa của vấn đề.
tác giả: tác giả, người làm ra, người soạn ra (tác phẩm)
học giả: Người hiểu biết sâu rộng nhờ công trình học tâp nghiêng cứu.
nông gia: Nhà nông, tức người sống với nghề làm ruộng
![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
Trong cuộc kháng chiến anh dũng của dân tộc ta chống quân xâm lược, tôi đã biết nhiều trường hợp hi sinh. Trong số đó, sự hi sinh của các em thiếu nhi làm tôi rất xúc động.
Ngày ấy, khi giặc Pháp đánh đến Huế, thì tôi vừa ở Hà Nội về, tình cờ gặp cháu Lượm. Đó là chú bé nhỏ loắt choắt, đeo cái xắc bé xíu. Đặc biệt chú thích đội nghiêng chiếc mũ calô trên đầu, vừa huýt sáo, vừa nhảy chân sáo, nom hệt như một chú chim chích trên đường những buổi sớm mai.
Tôi hỏi:
- Cháu đi làm liên lạc cho cơ quan kháng chiến, có nhớ nhà không?
Cháu cười rạng rỡ, hai mắt híp lại, hai má đỏ hồng như trái bồ quân, nói:
- Ở đồn Mang Cá vui lắm chú ạ, còn vui hơn ở nhà nhiều!
Tôi từ biệt cháu, lại lên đường ra Bắc, còn cháu lại trở về Mang Cá. Từ đó công việc liên miên tôi không còn dịp nào trở về Huế nữa.
Một hôm, tôi gặp một người quen từ Huế ra công tác. Trong giờ nghỉ, người ấy nói:
- Cháu Lượm hi sinh rồi, anh biết không?
- Sao? Lượm hi sinh rồi sao, trong trường hợp nào? Tôi hấp tấp hỏi đôi mắt như nhòa đi.
Người quen ấy kể:
- Cháu Lượm vẫn làm liên lạc cho cơ quan chúng tôi. Một hôm có công văn khẩn phải đưa đi gấp. Đường đi băng qua đồn địch, rất nguy hiểm. Chúng tôi căn dặn:
- Phải cẩn thận, đường nguy hiểm lắm đấy, qua đồn cháu phải coi chừng mới được.
Cháu mỉm cười, bừng đỏ đôi má bồ quân.
- Nguy hiểm cháu cũng không sợ, việc cần thì phải đi.
Nói rồi cháu bỏ thư vào bao, đội mũ ca lô ra đi. Từ xa tôi trông theo vẫn thấy cái mũ ca lô nhấp nhô trên đồng lúa như thể cháu vừa đi vừa nhảy, vừa huýt sáo vậy. Bỗng từ phía đồn địch một chớp đỏ lóe lên rồi một tiếng nổ vọng lại. Cái mũ ca lô biến mất. Khi chúng tôi tìm đến thì cháu đã hi sinh. Máu đỏ thấm ướt ngực cháu, nhưng nét mặt thanh thản như là đang ngủ, một tay nắm chặt bụi lúa bên đường. Đồng lúa đang trổ đòng đòng, hương thơm ngào ngạt như đang ấp cho cháu ngủ.
Tin cháu Lượm hi sinh làm tôi xót xa bàng hoàng. Từ độ kháng chiến đến nay, tôi đã nghe nhiều tin tức hi sinh của đồng bào đồng chí, nhưng tin cháu Lượm bỏ mình làm tim tôi xao xuyến mãi. Cháu còn bé bỏng quá, vô tư quá, đã hiểu thế nào là sống chết đâu. Trước mắt tôi bỗng xuất hiện lên hình ảnh một chú Lượm nhỏ bé, đeo cái xắc xinh xinh, đội cái mũ ca lô lệch, vừa huýt sáo vừa nhảy tâng tâng như con chim chích của vườn ruộng Việt Nam.
Trong cuộc kháng chiến anh dũng của dân tộc ta chống quân xâm lược, tôi đã biết nhiều trường hợp hi sinh. Trong số đó, sự hi sinh của các em thiếu nhi làm tôi vô cùng xúc động.
Ngày ấy, khi giặc Pháp đánh đến Huế (năm 1947) thì tôi vừa ở Hà Nội về. Trên đường đi, tôi tình cờ gặp một chú bé giao liên tên Lượm, ở Hàng Bè. Lượm là một chú bé có dáng người nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn. Chú đeo một cái túi xinh xinh bên mình. Chú có một đôi chân thoăn thoắt và cái đầu nghênh nghênh. Vẻ hồn nhiên và vui tươi ấy càng được tôn thêm bởi chiếc ca lô đội lệch, và mồm luôn huýt sáo như chú chim chích nhảy trên đường vàng. Giữa những ngày kháng chiến toàn dân, chú bé liên lạc như làm tăng thêm niềm tin trong lòng người lính chúng tôi. Tranh thủ phút rảnh rỗi, tôi lại gần hỏi han, trò chuyện với chú.
Tôi hỏi
– Cháu đi làm liên lạc cho cơ quan kháng chiến có nhớ nhà không?
Cháu cười rạng rỡ, hai mắt híp lại , hai má đỏ hồng như trái bồ quân nói:
– Ở đồn Mang Cá vui lắm chú ạ, còn vui hơn ở nhà nhiều!
Tôi thật sự xúc động trước sự vô tư và hồn nhiên của chú bé. Cháu cười mà hai mí híp cả lại, má đỏ nâu như trái bồ quân chín tới… Chiến tranh còn dài, chúng tôi chia tay nhau, mỗi người đều quyết tâm làm tròn bổn phận của mình. Tôi lưu luyến nhình theo bóng Lượm xa dần mà lòng thầm mong gặp lại cháu trong ngày khải hoàn ca chiến thắng.Nhưng chiến tranh vẫn chứa nhiều tàn nhẫn. Vào một ngày tháng sáu, có giao liên đem tin đến, tôi bàng hoàng được tin Lượm đã hi sinh!
– Cháu Lượm hi sinh rồi, anh biết không?
– Sao? Lượm hi sinh rồi sao? Tôi hấp tấp hỏi, đôi mắt như nhòa đi vì ngấn lệ.
Người giao liên kể:
– Cháu Lượm làm liên lạc cho cơ quan chúng tôi. Một hôm có công văn khẩn cấp phải đưa đi gấp, đường đi băng qua nhiều đồn địch, rất nguy hiểm. Chúng tôi căn dặn:
– Phải cận thận, đường nguy hiểm lắm đấy, qua đồn cháu phải coi chừng mới được.
Cháu mỉm cười, bừng đỏ đôi má bồ quân:
– Nguy hiểm cháu cũng không sợ, để phục vụ kháng chiến cháu quyết chẳng từ nan.
Nói rồi cháu bỏ thư vào bao, đội mũ ca lô ra đi.Từ xa tôi trông theo vẫn thấy cái mũ ca lô nhấp nhô trên đồng lúa như thể cháu vừa đi vừa nhảy, vừa huýt sáo. Bỗng từ phía đồn địch, một chớp đỏ lóe lên rồi một tiếng nổ vọng lại. Cái mũ ca lô biến mất. Khi chúng tôi tìm đến thì cháu đã hi sinh. Máu đỏ thấm ướt ngực cháu, nhưng nét mặt thanh thản như là đang ngủ, một tay nắm chặt bụi lúa bên đường. Đồng lúa đang trổ đòng đòng, hương thơm ngào ngạt như đang ru giấc ngủ của cháu.
Tin cháu lượm hi sinh làm tôi xót xa bàng hoàng. Từ độ kháng chiến đến nay, tôi đã nghe nhiều tin tức hi sinh của đồng bào đồng chí, nhưng tin cháu Lượm hi sinh làm tim tôi xao xuyến mãi. Trước mắt tôi bỗng hiện ra hình ảnh một chú bé Lượm nhỏ bé, đeo cái xắc xinh xinh, đội mũ ca lô lệch vừa huýt sáo vừa nhảy như con chim chích của đồng ruộng Việt Nam.