"Ba quân đội ngũ chỉnh tề tiến
Trăm họ chật đường vui tiếp nghênh"
Hai câu thơ trên nói về sự kiện gì ?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
1 + 10000x9 = 90000 + 1 = 90001
Hiệp sĩ là rank cũ của olm, trước khi rank CTV ra đời, hồi đó những bạn có điểm hỏi đáp trên 1500 điểm thì sẽ được làm Hiệp sĩ nhé
Hok tốt
Có nhiều lúc, nói dối là một cách thoát rất dễ dàng. Nhưng hãy cẩn thận, nói dối có thể làm mọi người gặp rắc rối nghiêm trọng…
Cách đây không lâu, có một vụ dối trá trong nghiên cứu khoa học gây chấn động cả thế giới xảy ra với một nhà khoa học người Hàn Quốc. Nguyên nhân chỉ do nói dối. Đó là Giáo sư Hwang Woo Suk, Đại học Quốc gia Seoul, Hàn Quốc. Ông trở nên nổi tiếng thế giới nhờ các công trình nghiên cứu về nhân bản người. Cuối năm ngoái, ông công bố nghiên cứu của ông về tế bào mầm. Nhưng sau đó, các cuộc điều tra đã phát hiện ra rằng các nghiên cứu của ông Hwang đều không có thật. Ông đã nhận rất nhiều tiền của nhà nước để nghiên cứu, nhưng lại đưa ra những kết quả giả mạo. Trong khi đó, mọi người đều đã tin ông. Ông đã nói dối cả thế giới. Hậu quả là gì? Ông đã bị mất việc, mất lòng tin của mọi người, mất danh dự. Ông còn phải đền bù lại tiền cho nhà nước. Ông ấy phải cảm thấy xấu hổ với những người đã tin tưởng mình,
Trong cuộc đời, chúng ta có gặp chuyện khó khăn, chúng ta cũng không nên nói dối. Làm như vậy sẽ gây nên hậu quả xấu. Lúc mới nói dối, chúng ta có thể thấy rằng đây là một cách thoát tội dễ dàng, không ai có thể biết được. Nhưng ngược lại, chỉ một sơ hở nhỏ là mọi thứ sẽ đổ ập xuống đầu chúng ta…
Nói dối là một điều xấu và hậu quả trước hết xảy ra đối với bản thân chúng ta. Nếu chúng ta nói dối, trước hay sau rồi cũng bị phát hiện.
Nhà văn Nga nổi tiếng Lev Tolstoi đã viết một câu chuyện rất hay về tính nói dối và hậu quả của nó:
Một thằng bé chăn cừu giả làm như nhìn thấy chó sói, lên tiếng kêu cứu:
– Cứu tôi với, chó sói! Chó sói!
Các bác mu-gích chạy đến và thấy là không có chuyện đó. Thằng bé cứ làm cái trò như vậy hai, ba lần, rồi đến lúc xảy ra chuyện chó sói đến thật.
Thằng bé lên tiếng kêu la:
– Ôi làng nước ơi, chó sói!
Các bác mu-gích nghĩ là thằng bé Lại đánh lừa như mọi lần, họ chẳng đến cứu thằng bé nữa. Chó sói thấy chẳng phải sợ hãi gì, nó tung hoành cắn chết cả đàn cừu.
Câu chuyện trên của Lev Tolstoi là một bài học cho những người hay nói dối. Nói dối một lần, người khác có thể cho qua. Nhưng tới ba, bốn lần, ta sẽ làm mất lòng tin của mọi người. Nếu không một ai tin bạn thì chắc chắn bạn sẽ là một người bất hạnh.
Với những câu chuyện trên đây, ta có thể thấy rằng nói dối là một thói xấu. Nó có thể làm cho chúng ta mất lòng tin, mất danh dự. Trung thực là một đức tính hàng đầu, ai cũng phải có nó.
~ Hok tốt ~
Dàn ý chứng minh câu tục ngữ ''Có công mài sắt có ngày nên kim''
1. Mở bài: Giới thiệu câu tục ngữ "có công mài sắt có ngày nên kim"
Kho tàng ca dao, tục ngữ của Việt Nam vô cùng phong phú và đa dạng. Đó là những kinh nghiệm đúc kết từ thời xa xưa của ông bà ta về những kinh nghiệm trong cuộc sống thường ngày. Ca dao, tục ngữ không những phản ánh những kinh nghiệm trong cuộc sống mà còn những hàm ý chúng ta ít ai biết được. Trong đó có câu tục ngữ "có công mài sắt có ngày nên kim". Không phải ai cũng hiểu rõ về câu tục ngữ này, sau đây chúng ta sẽ đi tìm hiểu về câu tục ngữ này.
2. Thân bài
a. Giải thích câu tục ngữ "có công mài sắt, có ngày nên kim"
* Nghĩa đen
* Nghĩa bóng
b. Bàn luận vấn đề
c. Ý nghĩa câu tục ngữ
d. Chứng minh lòng kiên trì
Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên
3. Kết bài: nêu cảm nghĩ của em về câu tục ngữ
Câu tục ngữ là một là dạy bổ ích cho mỗi con người chúng ta. Ta cần học tập và phát huy những giá trị truyền thống của dân tộc ta từ xưa đến nay. Nếu có lòng kiên trì và kiên định thì mọi việc của chúng ta sẽ có thành công. Bạn sẽ không bao giờ thất bại nếu có lòng kiên trì.
Bài văn mẫu 1: Chứng minh câu tục ngữ ''Có công mài sắt có ngày nên kim''
Văn học Việt Nam chứa một kho tàng khổng lồ những câu thành ngữ, tục ngữ. Đó là những bài học lớn đã được cha ông ta đúc kết và truyền dạy cho con cháu mai này. "Có công mài sắt có ngày nên kim" cũng là một câu tục ngữ mang ý nghĩa như vậy.
Trước hết, ta cần phải hiểu rõ nghĩa của từng từ trong câu tực ngữ này. Khi xưa, để có thể làm nên những chiếc kim nhỏ xíu để khâu vá, thêu thùa, những người thợ đã phải cẩn thận, tỉ mẩn ngồi mài những cục sắt to. Để làm được điều này không chỉ đòi hỏi sự khéo léo, mà quan trọng chính là sự cố gắng, kiên trì của người thợ mài. Dẫu cây kim bé nhỏ nhưng lại tiêu tốn rất nhiều mồ hôi công sức của người lao động. Bởi vậy, nếu hiểu rộng nghĩa của câu tục ngữ, thì đây chính là lời răn dạy về lòng kiên trì của con người. Người xưa muốn nhắc nhở con cháu cho dù việc có khó khăn thì chỉ cần kiên trì, nhẫn nại thì cũng sẽ vượt qua dễ dàng.
Câu tục ngữ "Có công mài sắt, có ngày nên kim" là một quan điểm đúng đắn. Thực sự trong cuộc sống, để đạt được thành công, con người phải kiên trì nỗ lực học hỏi, giải quyết mọi chông gai. Hẳn nhiều người còn nhớ đến câu chuyện "Rùa và Thỏ". Nếu không có ý chí quyết tâm cùng lòng kiên trì, thì chú Rùa chậm chạp thật khó có thể chạy nhanh hơn Thỏ.
Ngay trong cuộc sống đời thường, có biết bao tấm gương tiêu biểu đã "mài sắt" để có ngày "nên kim". Một trong những tấm gương tiêu biểu mà ta phải kể đến đó chính là thầy Nguyễn Ngọc Kí. Từ nhỏ, thầy đã bị liệt cả hai bàn tay. Nhưng với lòng kiên trì, nhẫn nại, thầy đã sử dụng đôi bàn chân mình để làm tất cả các công việc đời thường, và giờ đây đã trở thành một người thầy giáo đáng kính. Thầy chính là tấm gương về sự kiên trì mà chúng ta cần noi theo. Henry Ford – người sáng lập ra công ty ô tô Ford danh giá – cũng là một tấm gương điển hình cho sự nỗ lực kiên trì bền bỉ. Để có được những thành công và tiếng tăm tới tận ngày nay, ít ai biết được rằng, chính bản thân ông đã phá sản tới ba công ty liên tiếp. J.K. Rowling – tác giả của bộ truyện nổi tiếng Harry Potter cũng đã phải trải qua một thời kì khó khăn. Cuộc sống hôn nhân không trọn vẹn khiến bà phải đi đến li hôn. Không dừng lại ở đó, mọi chi phí để trang trải cuộc sống của con bà đều phải phụ thuộc vào những đồng phụ cấp. Cuốn Harry Potter bị nhiều nhà xuất bản từ chối nhưng bà không hề nản lòng, Nhờ vậy, hiện nay bà đã trở thành nữ tỷ phú đầu tiên trên thế giới nhờ viết sách.
Trong trường học cũng vậy, sẽ có rất nhiều bạn học giỏi, đạt kết quả cao trong các kì thi. Bên cạnh sự thông minh, thì các bạn cũng luôn tự giác phấn đấu, kiên trì học tập. Nếu không chăm chỉ học bài thì dù có thông minh đến mấy cũng rất khó để các bạn có thể tiếp thu trọn vẹn những kiến thức các thầy cô truyền đạt trên lớp.
Bác Hồ từng dạy:
"Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên"
Lời dạy của Bác càng làm ta hiểu thêm về sức mạnh của đức tính kiên nhẫn. Câu tục ngữ là một lời khuyên đúng đắn, thiết thực, không chỉ có ý nghĩa cho hôm nay mà còn là bài học cho về sau.
~ Study well ~
Trong đời sống hằng ngày của chúng ta, việc lao động, học tập và nghiên cứu thường gặp nhiều trở ngại, khó khăn. Trong đó trở ngại khó khăn lớn nhất, theo ý kiến của nhiều người ấy là sự thiếu kiên trì, nhẫn nại trong công việc.
Để động viên tất cả mọi người vượt khó, vươn lên đạt thành tựu, nhân dân ta từ xưa đã khích lệ nhau bằng lời tục ngữ quen thuộc: "Có công mài sắc có ngày nên kim".
Điều này trong thực tế, với nhiều tấm gương lao động, học tập và nghiên cứu đã thành đạt cho phép chúng ta khẳng định câu tục ngữ trên là hoàn toàn đúng.
Để dễ thuộc, dễ nhớ, dễ lưu truyền, cha ông chúng ta thường đúc kết kinh nghiệm của mình lại thành những câu văn cô đọng, hàm súc. Ở đây cũng thế, tác giả dân gian đưa ra hình ảnh cụ thể là một thỏi sắt đen sì, thô cứng. Nếu có công mài lâu ngày thì nhất định sẽ trở thành một cây kim nhỏ sáng bóng, hữu dụng. Câu này nhằm nhắn nhủ chúng ta phải hết sức kiên trì, nhẫn nại như một người cứ ngồi ngày này qua ngày khác mài mãi một thỏi sắt cho thành cây kim thì nhất định sẽ đạt đến thành công lớn lao, mĩ mãn trong công việc của mình.
Chân lí ấy, Bác Hồ kính yêu sau này cũng đã khẳng định thành một bài học cho thanh thiếu niên ta:
Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên
Ngay trong thực tế đời sống đã có biết bao gương sáng trên nhiều lĩnh vực là những bằng chứng sinh động, hùng hồn làm sáng tỏ thêm bài học ấy.
Trong lĩnh vực học tập, là học sinh hẳn chúng ta đều biết đến tấm gương sáng của anh Nguyễn Ngọc Kí. Tuy bị liệt cả hai tay từ nhỏ, không thể nào cầm bút được, nhưng anh vẫn đến trường, kiên trì luyện tập viết bằng chân.
Những năm tháng âm thầm bền bỉ khổ luyện đã giúp anh viết đẹp, vẽ đẹp, học lên đến đại học, tốt nghiệp trường sư phạm. Sau nhiều năm phấn đấu, anh đã trở thành thầy giáo dạy học giỏi và viết văn hay.
Trong lĩnh vực hoa học kĩ thuật, có biết bao nhiêu nhà bác học cặm cụi hết ngày này sang ngày khác trong phòng thí nghiệm, tổn hao nhiều công sức lẫn thời gian, làm đi làm lại hàng trăm nghìn lần trên một thí nghiệm để đi đến những sáng chế phát minh giúp ích cho mọi người. Chúng ta dễ gì quên tên tuổi những Trần Đại Nghĩa, Lương Định Của, Tôn Thất Tùng...
Ngay trong lĩnh vực văn học nghệ thuật cũng đâu có khác. Bài học về sự kiên trì nhẫn nại cũng đã được chứng minh với trường hợp nghệ sĩ dương cầm Đặng Thái Sơn. Để có được thành công rạng rỡ là giải nhất cuộc thi âm nhạc quốc tế Sô-panh, anh cũng đã trải qua biết bao công phu khổ luyện miệt mài từ những ngày khó khăn trong chiến tranh phải đi sơ tán, tránh bom đạn Mĩ cho đến khi được đưa đi học ở nước bạn.
Một nhà văn phương Tây cho rằng thiên tài chỉ có một phần trăm là năng khiếu bẩm sinh, còn chín mươi chín phần trăm là sự kiên nhẫn lâu dài. Ở nước ta, ngày xưa, từ Nguyễn Trãi, Nguyễn Du, Nguyễn Đình Chiểu đến Nguyễn Khuyến, Tản Đà, ngày nay, từ Nguyễn Tuân đến Xuân Diệu... Cây bút nào cũng như nhau, dùi mài cần mẫn, đêm đêm thao thức bên đèn, trước trang giấy trắng, chú tâm kiếm tìm từng chữ, từng câu, dập dập, xóa xóa bao lần viết đi viết lại mới có được những hình tượng văn học đặc sắc làm rung động lòng người.
Trong cuộc kháng chiến chống Pháp, cũng chính nhờ lòng kiên trì nhẫn nại, chịu đựng gian khổ, hiểm nguy, thiếu thốn trước cuộc kháng chiến trường kì chín năm ròng rã mà nhân dân ta đã làm nên một chiến thắng Điện Biên lừng lẫy: "Chín năm làm một Điện Biên, Nên vành hoa đó nên thiên sứ vàng" (Tố Hữu). Sau đó nhân dân cả nước lại phải kiên trì bền bỉ gánh chịu vô vàn hi sinh, mất mát trong bom đạn chiến tranh, cuối cùng đã đánh được "Mĩ cút ngụy nhào" "toàn thắng đã về ta" thống nhất đất nước vào mùa xuân 1975 với chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử.
Làm sao kể hết những dẫn chứng có thể tìm thấy dễ dàng trong thực tế cuộc sống và lịch sử của dân tộc ta. Cũng do tính phổ biến trong mọi lĩnh vực đời sống mà bài học quý đó được văn học thể hiện dưới nhiều hình thức sinh động khác nhau. Có khi dưới dạng là các câu tục ngữ, ca dao diễn đạt cụ thể: "Nước chảy đá mòn", "Kiến tha lâu cùng đầy tổ" hay "Công lênh chẳng quản bao lâu. Ngày nay nước bạc, ngày sau cơm vàng".
Trong áng thiên cổ hùng văn Bình Ngô đại cáo, Nguyễn Trãi cũng từng nhắc đến bài học quý giá này, nêu bật tấm gương bền lòng trì chí của người anh hùng dấy nghĩa đất Lam Sơn:
Đau lòng nhức óc chốc đà mười mấy năm trời
Nếm mật nằm gai há phải một hai sớm tối.
(Bình Ngô đại cáo – Nguyễn Trãi)
Năm 1942, bị chính quyền Tương Giới Thạch giam cầm một cách bất ngờ và vô lí, Bác Hồ trải qua kinh nghiệm của mình cũng đã đúc kết:
Kiên trì và nhẫn nại
Không chịu lùi một phân
Vật chất tuy gian khổ
Không nao núng tinh thần.
(Nhật kí trong tù – Hồ Chí Minh)
Gạo đem vào giã bao đau đớn
Gạo giã xong rồi trắng tựa bông
Sống ở trên đời người cũng vậy
Gian nan rèn luyện mới thành công.
(Nhật kí trong tù – Hồ Chí Minh)
Như thế, có thể nói bài học về kiên trì nhẫn nại nhất định dễ dẫn đến thành công là bài học không riêng của ai và của một thời nào. Ngay đối với bản thân em cũng thế, bài học lớn này nhắc nhở mình phải luôn luôn rèn luyện ý chí trong cuộc sống hằng ngày, không nôn nóng, chán nản khi gặp khó khăn, trở ngại trong học tập hay làm bất cứ một công việc gì. Cũng chính nhờ những tấm gương sáng vừa phân tích bên trên mà em hiểu được phải có quyết tâm cao mới đem lại kết quả mong muốn trong việc làm của mình, phải biết cố gắng từ sớm thì mới có thể đạt được những thành công rực rỡ sau này.
Gợi ý: Tùy thuộc vào vị trí của mỗi bạn, nên sẽ có bạn ở khu vực địa hình bình nguyên, nhưng cũng có bạn ở địa hình cao nguyên hoặc đồi. Với mỗi địa hình có những đặc điểm riêng. Tuy nhiên, các em có thể nêu lên đặc điểm dựa trên những nội dung sau:
* Nếu là dạng địa hình đồng bằng:
* Nếu là dạng địa hình cao nguyên:
* Nếu là dạng địa hình đồi:
Tên gọi Hải Dương (海陽) chính thức có từ năm 1469[5]. Hải (海) là biển. Dương (陽) là ánh sáng, ánh mặt trời. Hải Dương nằm ở phía đông kinh thành Thăng Long. Hướng Đông cũng là hướng mặt trời mọc. Vì vậy Hải Dương có nghĩa là "ánh mặt trời biển Đông" hay "ánh sáng từ miền duyên hải (phía đông) chiếu về". Thời phong kiến, Hải Dương là một miền đất rộng lớn, phía tây đến Bần Yên Nhân (nay thuộc tỉnh Hưng Yên), phía đông đến vùng biển (nay thuộc thành phố Hải Phòng), phía nam từ Lực Điền đến cầu Tràng (nay thuộc tỉnh Hưng Yên), phía bắc từ Trạm Điền xuống núi Tam Ban, Yên Tử (nay thuộc tỉnh Quảng Ninh). Miền đất Hải Dương luôn ở vị trí chiến lược trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Trong "Dư địa chí", Nguyễn Trãi đã đánh giá Hải Dương là trấn thứ nhất trong bốn kinh trấn và là phên giậu phía đông của kinh thành Thăng Long.
Lỵ sở của Hải Dương[sửa | sửa mã nguồn]
Từ thời Hùng Vương đến cuối thời Trần, lỵ sở của Hải Dương đặt thành Dền (Ngọc Lặc, Tứ Kỳ).
Từ cuối đời Trần đến năm 1740, lỵ sở chuyển sang đặt ở khu vực Chí Linh (toàn đô ty Chí Linh, Dinh Lệ).
Từ năm 1740 đến năm 1804, lỵ sở đặt ở ở Dinh Dậu (Mao Điền - Cẩm Giàng)
Từ năm 1804 đến nay đặt ở Thành Đông (thành phố Hải Dương ngày nay).
Như vậy, khu vực Thành Dền có lịch sử lâu đời; trong khi Chí Linh cũng có thời gian là lỵ sở Hải Dương khá dài trên dưới 400 năm.
Lược sử[sửa | sửa mã nguồn]
Đời Hùng Vương, địa bàn tỉnh Hải Dương ngày nay thuộc bộ Dương Tuyền, thời nhà Tần thuộc Tượng quận, thời nhà Hán thuộc quận Giao Chỉ, thời Đông Ngô thuộc Giao Châu, nhà Đường đặt ra Hải Môn trấn, sau đổi thành Hồng Châu.
Nhà Đinh chia làm đạo, vùng Hải Dương vẫn mang tên là Hồng Châu, nhà Tiền Lê cũng theo như nhà Đinh.
Thời Nhà Lý đổi thành lộ Hồng, sau đổi thành lộ Hải Đông.
Đến thời Nhà Trần đổi lại thành lộ Hồng, rồi lại đổi thành lộ Hải Đông. Sau đó đổi làm 4 lộ: Hồng Châu thượng, Hồng Châu hạ và Nam Sách thượng, Nam Sách hạ, (còn gọi chung là Nam Sách Giang).
Năm Quang Thái thứ 10 (1397), vua Trần Thuận Tông đổi lộ Hải Đông thành trấn Hải Đông.
Thời kỳ thuộc Minh (1407-1427), vùng đất Hải Dương thuộc hai phủ Lạng Giang và Tân An.
Thời Nhà Hậu Lê, niên hiệu Thuận Thiên (1428-1433), vua Lê Thái Tổ cho thuộc Đông Đạo.
Khoảng niên hiệu Diên Ninh (1454-1459), vua Lê Nhân Tông chia lại thành 2 lộ là Nam Sách thượng và Nam Sách hạ.
Năm Quang Thuận thứ 7 (1466), vua Lê Thánh Tông đặt thừa tuyên Nam Sách.
Năm 1469 đổi làm thừa tuyên Hải Dương.
Năm Hồng Đức thứ 21 (1490) đổi làm xứ Hải Dương.
Năm Hồng Thuận thứ nhất (1509), vua Lê Tương Dực đổi làm trấn Hải Dương.
Từ năm 1527 đến năm 1592, Nhà Mạc gọi là đạo Hải Dương. Năm 1529, Mạc Thái Tổ (Mạc Đăng Dung) trao ngôi vua cho con là Mạc Đăng Doanh còn Mạc Đăng Dung làm Thái thượng hoàng về Cổ Trai, lấy Nghi Dương làm Dương Kinh, trích phủ Thuận An ở Kinh Bắc và các phủ Khoái Châu, Tân Hưng, Kiến Xương, Thái Bình ở Sơn Nam cho lệ thuộc vào Dương Kinh.
Đời nhà Hậu Lê, khoảng niên hiệu Quang Hưng (1578-1599), vua Lê Thế Tông đổi làm trấn theo nguyên như cũ.
Năm Cảnh Hưng thứ 2 (1741), vua Lê Hiển Tông chia làm 4 đạo: Thượng Hồng, Hạ Hồng, Đông Triều và An Lão.
Nhà Tây Sơn đem phủ Kinh Môn thuộc Hải Dương đổi thuộc vào Yên Quảng.
Năm 1802, vua Gia Long đem Kinh Môn thuộc về trấn cũ và cho lệ thuộc vào Bắc Thành.
Năm 1804, đời vua Gia Long, lỵ sở Hải Dương được chuyển từ Mao Điền (Cẩm Giàng) về tổng Hàn Giang (thuộc thành phố hải Dương ngày nay), đặt trên vùng đất cao thuộc ngã ba sông Thái Bình và sông Sặt với mục tiêu trấn thành án ngữ vùng biên hải phía đông Kinh đô Thăng Long, vì vậy có tên gọi là Thành Đông, nghĩa là đô thành ở phía đông.
Năm Minh Mạng thứ 3 (1822), đổi phủ Thượng Hồng làm phủ Bình Giang, phủ Hạ Hồng làm phủ Ninh Giang, còn hai đạo Đông Triều và An Lão thì đặt làm hai huyện.
Năm Minh Mạng thứ 12 (1831) chia thành một tỉnh độc lập và đổi làm tỉnh Hải Dương gồm 5 phủ và 19 huyện.
Năm 1887, thực dân Pháp tách một số huyện ven biển của Hải Dương, đặt thành tỉnh Hải Phòng, đến năm 1906 đổi thành tỉnh Kiến An.
Thị trấn Ninh Giang tỉnh Hải Dương thời Pháp thuộc Phu Ninh Giang Rue principale
Năm 1968, tỉnh Hải Dương sáp nhập với Hưng Yên thành tỉnh Hải Hưng.
Năm 1977, hợp nhất 2 huyện Cẩm Giàng và Bình Giang thành huyện Cẩm Bình.[6]
Năm 1979, hợp nhất 2 huyện Gia Lộc và Tứ Kỳ thành huyện Tứ Lộc; hợp nhất 2 huyện Kim Thành và Kinh Môn thành huyện Kim Môn; hợp nhất 2 huyện Nam Sách và Thanh Hà thành huyện Nam Thanh; hợp nhất 2 huyện Ninh Giang và Thanh Miện thành huyện Ninh Thanh.[7]
Ngày 27 tháng 1 năm 1996, chia 2 huyện Tứ Lộc và Ninh Thanh thành 4 huyện như cũ.[8]
Ngày 6 tháng 11 năm 1996, tái lập tỉnh Hải Dương từ tỉnh Hải Hưng. Khi tách ra, tỉnh Hải Dương có 9 đơn vị hành chính gồm thị xã Hải Dương và 8 huyện: Cẩm Bình, Chí Linh, Gia Lộc, Kim Môn, Nam Thanh, Ninh Giang, Thanh Miện, Tứ Kỳ.[9]
Ngày 17 tháng 2 năm 1997, chia 3 huyện Cẩm Bình, Kim Môn, Nam Thanh thành 6 huyện như cũ.[10]
Ngày 6 tháng 8 năm 1997, nâng cấp thị xã Hải Dương thành thành phố Hải Dương.[11]
Ngày 12 tháng 2 năm 2010, nâng cấp huyện Chí Linh thành thị xã Chí Linh[12].
Ngày 10 tháng 1 năm 2019, nâng cấp thị xã Chí Linh thành thành phố Chí Linh[13]. Như vậy, tỉnh Hải Dương có 2 thành phố và 10 huyện như hiện nay.
Vùng đất Hải Dương hiện đang lưu giữ khối lượng lớn văn hoá vật thể và phi vật thể đa dạng, độc đáo với 1.098 di tích lịch sử, văn hoá, danh thắng. Từ những dấu ấn thời kỳ đồ đá cũ có niên đại trên 3.000 năm ở hang Thánh Hoá, núi Nhẫm Dương, đến những di chỉ, di vật có giá trị của thời đại đồ Ðồng tại Ðồi Thông (Kinh Môn), Hữu Chung (Tứ Kỳ), làng Gọp (Thanh Hà),... Văn hoá Lý, Trần, Lê, Nguyễn là dòng chảy liên tục và rực sáng trên vùng đất này, đã tạo nên một không gian văn hoá đặc biệt - nơi kết hợp hài hòa cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ với chiều sâu lịch sử và tâm linh với 127 di tích được xếp hạng quốc gia mà tiêu biểu là Côn Sơn - Kiếp Bạc, Phượng Hoàng (Chí Linh). Chỉ trong một không gian chừng 5 km2 đã có hàng chục di tích lưu giữ những kỷ niệm về ba danh nhân nổi tiếng. Ðó là Trần Hưng Đạo - danh nhân quân sự, Nguyễn Trãi - danh nhân văn hoá, Chu Văn An - người thầy của muôn đời; cùng An Phụ, Kính Chủ (Kinh Môn) đã trở thành những di tích nổi tiếng của Hải Dương.
Chủ yếu là không làm giang hồ nữa trở lại thành dân thường hoặc đi tu luôn.
Theo ý nghĩ của tui, sai bỏ qua cho tui nhé !
"A Di Đà Phật! ! !" Một tiếng Phật Ngữ chấn động Chánh Điện. Tai truyền chuông lớn âm thanh, ngũ tạng lục phủ Phiên Giang Đảo Hải nhập đi ngoài.
Cửa chính chỗ, sáng lên điểm lấp lóe.
Himura Masao vội vàng dùng tay che chắn: "Thứ gì như thế sáng."
"Nơi này giao cho ta đi." Người tới chắp tay trước ngực cùng Phật hình dáng.
"Ngươi được không" Mã Tử Quỳnh ngắm nhìn cái này mới trở thành và còn chưa mấy ngày Cái Chổi Đầu.
"Ngoại lai hòa thượng biết niệm kinh." Cái Chổi Đầu trầm thấp niệm chú: "Tiểu tăng biết siêu độ bọn họ."
"Chúng ta đi." Không trung chỉ để lại Đường một câu còn tại triền miên, người đã chẳng biết đi đâu.
"Chúng ta cũng đi." Quách Khiếu Thiên tự nhiên theo sát phía sau, hắn muốn đối phó chính là Yamada Dove, mà không phải loại tiểu nhân vật này.
Tuy nhiên này người đột nhiên lập tức lực lượng gia tăng rất nhiều, nhưng là cùng Yamada Dove so ra tựa hồ kém rất xa.
"Đều lưu lại cho ta, Long Sào Thiểm" Himura Masao thi triển loạn kích thuật, lấy so thịt tốc độ hướng đối thủ loạn kích. Đáng tiếc lưu lại chỉ là bóng dáng.
"Đáng giận! ! !" Himura Masao thật chặt nắm chặt kiếm đạo. Sau đó đem ánh mắt hướng về phía cửa ba người. Ánh mắt để lộ ra âm trầm hàn quang. Như là hôm đó Chỉ Thủy. Hai người bọn họ cảm giác như là một triệt.
Đáng giận, sẽ không thổi ngươi nói mạnh miệng đi. Đại Phi nhìn Cái Chổi Đầu, nghĩ thầm, không có cái kia Kim Cương Xử cũng không cần làm cái kia khai quang sống.
"Long Sào Thiểm. Cắn" Himura Masao lười nhác cúi đầu cúi chào. Trực tiếp sử dụng Long Sào Thiểm thăng cấp bản. So với bình thường Long Sào Thiểm càng nhanh càng hung ác, đem đối thủ chém vỡ.
"A Di Đà Phật! ! !" Cái Chổi Đầu chắp tay trước ngực. Một tiếng Phật Ngữ.
"Đãng! ! !" Kim quang lóng lánh. Giống như chuông lớn.
Kim Chung Tráo Himura Masao lại đổi nhất kích."Long Chùy Thiểm" tại đối thủ trước mặt lấy cao nhảy vọt, từ trên không lấy eo cùng chân đong đưa hướng phía dưới làm ra mãnh liệt đánh chém.
"Đãng! ! !" Kim quang lóng lánh. Giống như chuông lớn.
"Thật là Kim Chung Tráo" Himura Masao liên tục nhảy sau.
Còn bên cạnh Đại Phi làm theo kêu sợ hãi liên tục. Lúc nào Cái Chổi Đầu lại có bực này tuyệt học.
"Giết! ! !" Matsushima Takako vung tay lên, thủ hạ các huynh đệ như như bài sơn đảo hải tuôn hướng cửa.
"Ta dựa vào!" Đại Phi toát ra một câu thô tục. Lập tức đem Gatling gun dời ra ngoài.
"Thình thịch! ! !" Một phút đồng hồ 500 phát như là Hỏa Xà chui vào thân thể của đối phương. Quá nhiều người, quá dày đặc. Là có chỗ tốt, đối với địch nhân tới nói. Không cần nhắm chuẩn, một mực bóp cò.
Cái này đều niên đại nào, còn cần vũ khí lạnh. Đối phó hạ tạp ngư là không thể tốt hơn. Đây là đồ sát, triệt để đồ sát.
Tại Gatlin phía dưới, dù cho tuyệt đỉnh cao thủ cũng không dám nóng xông. Phòng ngừa bị đánh thành cái sàng.
"Đi! ! !" Đại Phi một bên khai hỏa, một bên lui lại, một bên hô to.
Địch nhân coi là Đại Phi bọn người bị khí thế của mình hù ngã. Mấy cái trăm người tiếng hò hét tại cái này trong chính điện quanh quẩn, xác thực vô cùng đáng sợ. Khí thế hồng mây, cuồn cuộn chập trùng. Còn như đội cảm tử Thần Phong.
"Nằm xuống! ! !" Đại Phi đem Mã Tử Quỳnh áp đảo dưới thân thể.
Chỉ nghe thấy, một tiếng vang trầm."Tư " một đoàn ánh sáng màu lam xuất hiện. Trong nháy mắt nổ tung.
"Ầm ầm! ! ! !" Đem trọn ngồi nhà vệ sinh công cộng Chánh Điện triệt để nổ nát.
"Ầm ầm! ! !" Mặt đất rung chuyển. Một đoàn lam sắc mây hình nấm dâng lên, đây chính là viên kia Quách Khiếu Thiên cùng Châu Hải Mi hai người nổ nát Yamamoto trọng công loại giống nhau bom.
"Thanh âm gì! ! !" Nhận chấn động Sojiro vội vàng vận khí Chakra chống đỡ."Ầm ầm! ! !" Liền như là một khỏa Bom Nguyên Tử đương lượng.
"Gia hỏa này vậy mà đem ta cho hắn đồ vật dùng. Đây chính là mạch trùng đạn." Quách Khiếu Thiên ở bên cạnh giải thích cho Đường bọn họ nghe.
Mà tại Chánh Điện phạm vi nổ.
Cái Chổi Đầu dẫn đầu tỉnh lại. Nhìn lên trước mặt một cái cự đại hố sâu. Sâu đạt mấy chục mét."Ta dựa vào, uy lực lớn như vậy."
Đại Phi tỉnh lại nói: "Ngươi không phải người xuất gia sao "
"Đúng a." Cái Chổi Đầu sững sờ, lập tức nói: "A Di Đà Phật! ! ! Người xuất gia không đánh lừa dối."
"A Di Đà Phật, Thiện Tai Thiện Tai. Phật Tổ tha thứ a." Cái Chổi Đầu hướng về phía không trung hô. Dạng này cũng được trước đó còn có chém chém giết giết.
"Tiểu hòa thượng! ! !" Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi: "Ngươi sát sinh quá nhiều, đã sớm có phải hay không Phật Tổ tha thứ. Xuống địa ngục đi thôi "
"Ầm! ! !" Từ lúc đầu phế tích giữa khoan ra. Một cái hắc ảnh, trên đầu có góc cạnh, như là Chỉ Thủy bồi dưỡng bản. Trong ngực ôm một nữ nhân. Nữ nhân này cũng là Matsushima Takako vì cứu nhi tử Himura Masao đánh xuống dưới đất, lại nhận mạch trùng đạn tập kích. Cả người phía sau lưng bị thành than. Phát ra buồn nôn mùi thối.
Himura Masao sờ lấy Takako mặt, có một bộ đau thương biểu lộ, cái kia giọt máu chỉ có một giọt, bị chính mình ma hóa.
"Thật xin lỗi, không thể đang chiếu cố ngươi. Chúng ta, chúng ta. . . Phạm sai lầm. . . Quá nhiều. Để xuống đi." Matsushima Takako nói ra câu nói sau cùng, có lẽ đây mới là làm một mẫu thân trách nhiệm, hi vọng hắn đừng đi báo thù. Không sai mà lúc này đây Himura Masao chỗ nào còn hiểu đến những thứ này.
"A! ! !" Móng vuốt cứng cỏi, góc cạnh xuyên sọ. Xương cùng chỗ toát ra một cây thô to cái đuôi, nguyên lai làn da màu trắng hiện tại biến đen nhánh, so người Phi châu đều hắc.
"A! ! !" Tru lên nửa ngày về sau, hướng phía Đại Phi địa phương vẫn ra một khỏa màu đen viên đạn.
"Cấp Cấp Như Ý Lệnh, bôn lôi." Mã Tử Quỳnh lập tức bấm ngón tay niệm chú nói.
Một khỏa lam sắc Lôi Cầu tới chạm vào nhau.
"Ầm ầm! ! !" Tối sầm một Lam Phát sinh va chạm. Phát ra ánh sáng lóng lánh.
Chờ quang sau khi kết thúc, lại nhìn nguyên địa, chỉ còn lại có một cỗ thi thể. Mà Himura Masao đã biến mất tại nguyên chỗ. Ban đêm hạ hắc ảnh liên tiếp chớp động.
"Hồ sơ " Cái Chổi Đầu đứng tại Đại Phi trước mặt, tiếp nhận chính diện nhất kích giết. Ngược lại lùi lại mấy bước xa, mặt đất lưu lại hai đầu dây. Nhìn trước mặt quái vật vô cùng cường đại.
"Uống! ! !" Cái Chổi Đầu hô to một tiếng, vận khởi cùng đan điền. Lồng ngực phun ra, như là Sư Tử Hống.
Đối phương tựa hồ thân thể tăng cường, lỗ tai độ nhạy cũng tăng cường. Tại nơi đó sâu lòng đất, lại có thể nghe được Đại Phi nhóm nói chuyện, có thể nghĩ. Nguyên cớ Cái Chổi Đầu tự nhiên minh bạch có thể trực tiếp dùng âm thanh đợt công kích.
"Hắn còn không có thích ứng, tranh thủ thời gian dùng âm thanh đợt công kích." Đại Phi ở phía sau tự nhiên minh bạch trực tiếp đường. Dù sao cùng Cái Chổi Đầu phối hợp nhiều năm. Bằng vào mô hình cắt, Cái Chổi Đầu mới đến Đạo Đại bay trước mặt chống đỡ.
Mã Tử Quỳnh lập tức hiểu ý, tay vừa bấm chỉ, nhiều lần mấy trăm tấm Minh Hoàng giấy, tất cả đều là Mã Tử Quỳnh mấy ngày nay viết.
"Cấp Cấp Như Ý Lệnh, tiếng sấm."
"Cấp Cấp Như Ý Lệnh, tiếng sấm."
"Cấp Cấp Như Ý Lệnh, hạn Lôi."
. . . Các loại tiếng vang to lớn Lôi hệ pháp thuật toàn bộ phóng thích,
"Ầm ầm! ! !" "Ba! ! !" "Cộc cộc! ! !"
"A! ! !" Himura Masao sau đó ngăn chặn lỗ tai nằm rạp trên mặt đất. Thống khổ tru lên.
Ngay vào lúc này, Cái Chổi Đầu bả vai ra Thất Tinh Xá Lợi Tử phát ra chói mắt ánh sáng bảy màu. Không tự chủ khua tay. Hướng phía Himura Masao trên thân thể vọt tới.
Himura Masao chỉ nhìn thấy một đoàn ánh sáng bảy màu bao phủ chính mình. Nhất thời nhẹ nhõm không ít, chung quanh tại cũng không có ồn ào âm thanh.
Đại Phi cùng Mã Tử Quỳnh hai người kỳ quái nhìn lấy Cái Chổi Đầu. Một trán mồ hôi lạnh.
Cái Chổi Đầu ý đồ ngăn cản cánh tay phải hành động, nhưng là hoàn toàn không dựa vào ý thức của mình. Sau đó hét lớn: "Ta cũng không biết, đây không phải ta có thể."
Himura Masao khôi phục về sau, bắt đầu đem trước mặt mấy người xé nát, không sai mà lúc này đây chuyện kỳ quái phát sinh. Himura xông không ra cái kia đồ quang phạm vi.
"A! ! !" Himura Masao cảm giác được trong thân thể lực lượng cường đại bắt đầu bị lấy ra.
Cái Chổi Đầu giống như đổi thành một người khác một dạng: "A Di Đà Phật, Thiện Tai Thiện Tai. Himura thí chủ, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật."
"Qua ngươi! ! !" Himura Masao vừa muốn nói gì, kết quả là quỳ rạp xuống lên. Phát ra "Ầm ầm! ! !"
"Ngươi! ! !" Himura Masao trừng mắt Cái Chổi Đầu.
Chỉ nhìn thấy Cái Chổi Đầu còn nói: "Chẳng lẽ mẫu thân ngươi chết còn không có tỉnh lại các ngươi."
"Bọn họ giết nàng." Himura trừng mắt Đại Phi nói ra. Đại Phi bị hù lập tức khóa đến Mã Tử Quỳnh đằng sau.
Cái Chổi Đầu giải thích nói: "Người sắp chết, lời nói cũng thiện. Ngươi nhìn bên kia."
Tại nguyên lai Matsushima Takako trên thi thể, hiện ra một nữ tử. Một đoàn cùng tường Thụy Quang chiếu xạ ở trên người nàng. Liên tiếp đi tới.
"Mụ mụ! ! !" Himura Masao thút thít hô.
Matsushima Takako chắp tay trước ngực nói: "Ta đã được đến Phật Tổ cảm hóa, gia nhập Thế Giới Cực Lạc. Sẽ Bất Tử Bất Diệt. Nhớ lấy không muốn tâm ma của ngươi khống chế. Muốn thoát khỏi hắn."
"Thu! ! !" Cái Chổi Đầu hô to một tiếng. Himura Masao mạc danh kỳ diệu năng lực triệt để biến mất. Lại khôi phục đạo lúc đầu bộ dáng.
"Sinh sinh tử tử, ứng lực tuần hoàn, Matsushima thí chủ đã tiến vào Thế Giới Cực Lạc. Himura thí chủ cần gì phải đâu?" Cái Chổi Đầu chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật! ! !"
Ở vào thương tổn trong lòng Himura Masao vội vàng quỳ ngã xuống trên mặt đất nói: "Đại sư, xin hỏi ta như thế nào mới có thể cùng mẫu thân đoàn tụ."
"Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật." Cái Chổi Đầu nhắc tới.
Convert by ๖ۣۜJet ๖ۣۜBlack , xin đánh giá 9-10 điểm cuối mỗi chương để cvter có động lực làm việc ^,..,^
Truyện siêu hay, lợi dụng trò chơi đem người và thần ở hiện thực giúp mình chinh chiến dị giới Tại Tiên Hiệp Thế Giới Thành Đạo Tổ
I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"
1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;
2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.
3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.
Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.
“Ba quân đội ngũ chỉnh tề tiến
Trăm họ chật đường vui tiếp nghênh”
Hai câu thơ trong bài “Long Thành quang phục kỷ thực” của nhà thơ Ngô Ngọc Du đã gợi nhớ lại một chiến thắng, một đoàn quân và một vị vua anh hùng: Quang Trung Hoàng Đế. Trước đây trong các bài viết, mình chỉ thường đề cập đến những khía cạnh còn bỏ ngỏ; nhưng hôm nay mình sẽ nói về ông cả về phần nổi lẫn phần chìm.
“Ba quân đội ngũ chỉnh tề tiến
Trăm họ chật đường vui tiếp nghênh”
Hai câu thơ trong bài “Long Thành quang phục kỷ thực” của nhà thơ Ngô Ngọc Du đã gợi nhớ lại một chiến thắng, một đoàn quân và một vị vua anh hùng: Quang Trung Hoàng Đế. Trước đây trong các bài viết, mình chỉ thường đề cập đến những khía cạnh còn bỏ ngỏ; nhưng hôm nay mình sẽ nói về ông cả về phần nổi lẫn phần chìm.