K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Đề thi đánh giá năng lực

20 tháng 3

ông thứ 1 thấy mệt. ông thứ 2 cũng thấy mệt khác chỗ ông thứ 2 thấy thêm ông thứ 1

20 tháng 3

2 ông đấy thấy nhau

20 tháng 3

hỏi chị GOOLE

20 tháng 3

Người trưởng thành chỉ có 206 cái xương, trong khi đó số lượng xương trên cơ thể trẻ sơ sinh lên tới 300 cái. Nguyên nhân là bởi càng lớn lên thì xương của chúng ta sẽ liên kết với nhau thành một khối dần tạo nên hệ thống xương.

20 tháng 3

Nguyên nhân là do trong quá trình lớn lên, một số xương nằm gần nhau sẽ có xu hướng “sáp nhập” với nhau nên đến khi trưởng thành, số lượng xương sẽ dừng lại ở con số 206 cho đến hết cuộc đời.

Số lượng xương của con người thay đổi theo độ tuổi:

  • Trẻ sơ sinh: Khoảng 300 xương.
  • Người trưởng thành: 206 xương.

Lý do có sự khác biệt này là vì khi lớn lên, một số xương sẽ hợp nhất với nhau.

VM
20 tháng 3

Người trưởng thành thì có 206 cái xương, nhưng còn trẻ sơ sinh thì ước tính khoảng 300 cái xương .

22 tháng 5

Trong nền văn học kháng chiến chống Pháp, những tác phẩm viết về đề tài chiến tranh luôn mang trong mình cảm xúc sâu sắc, chân thực và đầy nhân văn. Hai đoạn thơ “Đường ra mặt trận” của Chính Hữu và “Chia tay trong đêm Hà Nội” của Nguyễn Đình Thi là hai tác phẩm tiêu biểu phản ánh tâm trạng, suy nghĩ và tình cảm của người lính trẻ khi lên đường chiến đấu. Qua việc so sánh hai đoạn thơ này, ta sẽ thấy được sự khác biệt về giọng điệu, cảm xúc cũng như cách thể hiện nội dung chủ đề.

Trước hết, “Đường ra mặt trận” của Chính Hữu thể hiện tâm trạng người lính tràn đầy quyết tâm và khí thế sục sôi khi bước chân ra trận. Đoạn thơ tái hiện hình ảnh những người lính trẻ với tinh thần lạc quan, tự tin, sẵn sàng đối mặt với hiểm nguy để bảo vệ tổ quốc. Giọng thơ hồn nhiên, gần gũi nhưng rất kiên cường: “Chúng tôi đi giữa đường mùa đông, Thấy hoa từng chùm trước ngõ...” Hình ảnh hoa mai nở giữa mùa đông như biểu tượng cho sức sống mãnh liệt, niềm tin và khát vọng chiến thắng. Cảm xúc trong thơ là sự hào hứng, tự hào xen lẫn chút bỡ ngỡ của tuổi trẻ trước thử thách lớn lao.

Ngược lại, “Chia tay trong đêm Hà Nội” của Nguyễn Đình Thi lại mang sắc thái trầm lắng, sâu sắc và đượm buồn. Đoạn thơ mô tả khoảnh khắc chia tay đầy xúc động giữa người lính và người thân, trong bối cảnh không khí chiến tranh căng thẳng. Tình cảm được khắc họa tinh tế qua những hình ảnh nhẹ nhàng, thân mật: “Mẹ ơi, mẹ có nhớ không? Mùa thu Hà Nội nắng như mơ.” Cảm xúc trong thơ là sự lưu luyến, nỗi nhớ nhung và lời hẹn ước của người lính với gia đình, đất nước trước lúc lên đường. Giọng thơ dịu dàng, trầm buồn, tạo nên không khí vừa gần gũi vừa trĩu nặng tâm trạng.

Về nội dung, cả hai đoạn thơ đều xoay quanh chủ đề lên đường ra trận của người lính, nhưng mỗi tác giả lại tập trung khai thác một khía cạnh khác nhau. Chính Hữu tập trung miêu tả tinh thần lạc quan, sức trẻ và niềm tin vào thắng lợi của người chiến sĩ. Còn Nguyễn Đình Thi lại chú trọng thể hiện tình cảm gia đình, sự lưu luyến và nỗi lòng của người lính trước khi tạm biệt quê hương, người thân. Hai góc nhìn bổ sung cho nhau, giúp người đọc hiểu sâu sắc hơn về tâm hồn người lính trong chiến tranh.

Ngoài ra, phong cách ngôn ngữ và hình ảnh biểu đạt cũng tạo nên sự khác biệt. Chính Hữu sử dụng những hình ảnh tươi sáng, sống động như “hoa từng chùm trước ngõ,” “đường mùa đông” để biểu thị sức sống và khát vọng. Nguyễn Đình Thi lại dùng những hình ảnh dịu dàng, giàu chất thơ như “mùa thu Hà Nội,” “nắng như mơ” để truyền tải cảm xúc sâu lắng, tinh tế. Giọng điệu của Chính Hữu mang tính chất sục sôi, hào hứng; còn Nguyễn Đình Thi lại trầm tĩnh, đượm buồn.

Tóm lại, dù cùng nói về chủ đề người lính ra trận, hai đoạn thơ “Đường ra mặt trận” và “Chia tay trong đêm Hà Nội” đã thể hiện những mặt cảm xúc rất khác nhau nhưng đều rất chân thực và sâu sắc. Chính Hữu tập trung vào khí thế hào hùng, niềm tin vững chắc của người lính trẻ, trong khi Nguyễn Đình Thi khắc họa tình cảm gia đình, sự lưu luyến và tâm trạng trĩu nặng khi chia tay. Sự kết hợp hài hòa giữa tinh thần lạc quan và tình cảm sâu sắc ấy đã tạo nên những giá trị nghệ thuật đặc sắc, góp phần làm giàu đẹp thêm nền thơ ca kháng chiến Việt Nam.

22 tháng 5

So sánh và đánh giá hai đoạn thơ “Tự hát” của Xuân Quỳnh và “Tương tư, chiều...” của Xuân Diệu

Thơ tình Việt Nam hiện đại có sự góp mặt của nhiều tác giả nổi tiếng, trong đó Xuân Quỳnh và Xuân Diệu là hai cây bút tiêu biểu với những áng thơ trữ tình sâu sắc và giàu cảm xúc. Hai đoạn thơ “Tự hát” của Xuân Quỳnh và “Tương tư, chiều...” của Xuân Diệu tuy khác nhau về giọng điệu và phong cách, nhưng đều thể hiện những cảm xúc mãnh liệt, chân thật về tình yêu. Bài viết này sẽ so sánh và đánh giá những điểm giống và khác nhau của hai đoạn thơ để làm rõ nét đặc sắc trong cảm xúc và nghệ thuật của từng tác giả.

Trước hết, về điểm giống nhau, cả hai đoạn thơ đều bộc lộ tình yêu nồng nàn, cháy bỏng, đồng thời phản ánh những cung bậc tâm trạng đa dạng của người đang yêu. Ở “Tự hát”, Xuân Quỳnh thể hiện tâm trạng người con gái yêu thương sâu sắc, tự nhiên và ngây thơ. Câu thơ vừa dịu dàng vừa dạt dào cảm xúc, như lời tâm sự chân thành: “Em hát cùng anh nghe, bài hát yêu đời”. Trong khi đó, “Tương tư, chiều...” của Xuân Diệu cũng tràn ngập cảm xúc yêu thương mãnh liệt, nhưng mang sắc thái nồng nhiệt, say đắm hơn. Câu thơ thể hiện sự khát khao, trăn trở của người đang yêu trong không gian hoàng hôn đầy mộng mơ: “Chưa chiều, mưa chưa ngừng rơi”. Cả hai đoạn thơ đều cho thấy sự gắn bó mật thiết giữa tình yêu với thiên nhiên, cảm xúc thường được soi chiếu qua hình ảnh thiên nhiên đầy biểu cảm.

Về sự khác biệt, trước hết phải kể đến giọng điệu và phong cách của mỗi đoạn thơ. “Tự hát” của Xuân Quỳnh mang nét nữ tính, dịu dàng, trong sáng và gần gũi. Ngôn từ được sử dụng nhẹ nhàng, mộc mạc mà vẫn tinh tế, tạo cảm giác thân thuộc, chân thành. Tình yêu trong thơ như một bài hát vang lên nhẹ nhàng, thanh thản và đầy hy vọng. Ngược lại, “Tương tư, chiều...” của Xuân Diệu lại có giọng điệu nồng nàn, thiết tha pha chút bồn chồn, day dứt. Hình ảnh và ngôn từ của Xuân Diệu giàu tính tượng trưng và biểu cảm, mang hơi hướng hiện đại, phức tạp hơn. Bài thơ mang không khí mơ hồ, đượm buồn của chiều tà, cùng với nỗi nhớ khôn nguôi về người yêu, tạo nên sự kịch tính cảm xúc.

Về hình ảnh nghệ thuật, Xuân Quỳnh sử dụng các hình ảnh gần gũi, chân thực như “bài hát yêu đời” để biểu đạt niềm tin vào tình yêu và cuộc sống, thể hiện sự lạc quan và tràn đầy sức sống của người con gái trẻ. Trong khi đó, Xuân Diệu lại tạo nên những hình ảnh thiên nhiên đầy tính thơ mộng và biểu tượng như “mưa”, “chiều”, “tương tư” nhằm khắc họa tâm trạng ngập tràn nỗi nhớ và những giằng xé nội tâm. Sự khác biệt này phản ánh cá tính nghệ thuật của mỗi nhà thơ: Xuân Quỳnh nhẹ nhàng, dịu dàng, còn Xuân Diệu mãnh liệt, đa cảm.

Ngoài ra, hai đoạn thơ còn thể hiện cách tiếp cận và diễn đạt tình yêu khác nhau. Xuân Quỳnh chú trọng thể hiện tình yêu một cách chân thành, giản dị và trong sáng, tập trung vào cảm xúc thân mật, gần gũi giữa hai người. Còn Xuân Diệu lại khám phá những cảm xúc mãnh liệt, sâu sắc và đa chiều hơn, đưa người đọc vào một không gian tình yêu vừa đẹp đẽ, vừa day dứt. Điều này phản ánh sự khác biệt trong thế hệ và quan niệm về tình yêu giữa hai nhà thơ.

Tóm lại, “Tự hát” của Xuân Quỳnh và “Tương tư, chiều...” của Xuân Diệu đều là những tác phẩm tiêu biểu thể hiện vẻ đẹp của tình yêu trong thơ ca hiện đại Việt Nam. Hai đoạn thơ có điểm chung là đều bộc lộ tình cảm yêu thương chân thành, đậm đà, nhưng cũng có sự khác biệt rõ rệt về giọng điệu, hình ảnh và cách thể hiện cảm xúc. Xuân Quỳnh mang đến một tình yêu dịu dàng, giản dị mà sâu sắc, trong khi Xuân Diệu lại khắc họa tình yêu nồng nàn, mãnh liệt và đầy trăn trở. Hai phong cách thơ ấy bổ sung cho nhau, góp phần làm phong phú thêm bức tranh thơ tình Việt Nam hiện đại.

20 tháng 3

I'm fine, thank you and you?


20 tháng 3

hi