K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

10 tháng 7

🌾 Sự ra đời kỳ lạ

Vào thời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Phù Đổng, có một người phụ nữ sống hiền lành nhưng mãi không có con. Một hôm, bà ra đồng và thấy một vết chân rất to, bà đặt chân mình vào ướm thử. Không ngờ, sau đó bà mang thai và mười hai tháng sau sinh ra ta – một cậu bé khôi ngô nhưng kỳ lạ thay, lên ba tuổi vẫn không biết nói, không biết cười, đặt đâu nằm đó.Truyện dân gian+8VietJack+8Lazi+8


⚔️ Lời nói đầu tiên và sứ mệnh đánh giặc

Khi giặc Ân tràn vào xâm lược, vua Hùng sai sứ giả đi khắp nơi tìm người tài cứu nước. Khi sứ giả đến làng ta, ta bỗng cất tiếng nói đầu tiên, xin mẹ mời sứ giả vào nhà. Ta yêu cầu sứ giả về tâu vua rèn cho ta một con ngựa sắt, một roi sắt và một bộ áo giáp sắt để ra trận.truyencotich.vn+6VietJack+6sachhayonline.com+6Lazi+1VietJack+1


💪 Lớn nhanh như thổi

Từ đó, ta ăn khỏe lạ thường, ăn bao nhiêu cũng không no. Bà con trong làng góp gạo nuôi ta. Chỉ trong chốc lát, ta lớn nhanh như thổi, trở thành một tráng sĩ cao lớn, vạm vỡ.Bài Kiểm Tra+1VietJack+1


🐎 Ra trận và chiến thắng

Khi nhận được ngựa sắt, roi sắt và áo giáp sắt từ vua, ta cưỡi ngựa lao vào trận chiến. Ta đánh tan quân giặc, tiêu diệt kẻ thù, mang lại bình yên cho đất nước.VietJack+1Bài Kiểm Tra+1Bài Kiểm Tra


🌈 Bay về trời

Sau khi hoàn thành sứ mệnh, ta không trở về làng mà cưỡi ngựa sắt bay lên trời. Vua Hùng nhớ công ơn, phong ta làm Phù Đổng Thiên Vương và cho lập đền thờ ta ở nhiều nơi.sachhayonline.com+5Bài Kiểm Tra+5truyencotich.vn+5


🏛️ Di sản và lòng biết ơn

Ngày nay, nhân dân vẫn tưởng nhớ và tôn kính ta qua các lễ hội, đền thờ và truyền thuyết. Ta là biểu tượng của lòng yêu nước, tinh thần bất khuất và sức mạnh tuổi trẻ của dân tộc Việt Nam.

Vào đời Hùng Vương thứ 6, sau khi đánh đuổi xong giặc Ân sang xâm lược bờ cõi Văn Lang, ta đã bay về trời.
Vừa về tới cổng ta thấy mọi cảnh vật đều rất lạ so với hạ giới. Ngay lúc ấy, ta được vào yết kiến Ngọc Hoàng. Người có hỏi ta:
- ở dưới trần gian con khoẻ chứ? Sinh hoạt ở dưới đó ra sao? Cơm ở trần gian có ngon hơn ở trên này không? Cảnh trí dưới đó ra sao, có đẹp bằng thượng giới- không con?
- Dạ thưa ngài! ở dưới trần gian cảnh sinh hoạt rất vui, cơm con ăn rất ngon vì các món ăn đều rất lạ miệng. Còn cảnh trí ở trần gian thì thật tuyệt thưa ngài. Đúng là “Sơn thuỷ hữu tình” đấy ạ!
- Ô! Thật là tuyệt! Vậy bây giờ con hãy kể chuyện con đánh giặc giúp dân cho ta nghe đi!
- Vâng ạ!
Thế rồi ta bắt đầu kể:
- Thưa ngài! Từ khi ngài sai con xuống trần gian đế làm những việc tốt, con đã đầu thai vào người vợ ông lão có tiếng là phúc đức mà vẫn chưa có con. Song con đã nghĩ ra cách: một hôm con đã đặt một dấu chân rất to ở ngoài đồng để chờ đợi.
Đúng như mong ước, hôm ấy bà lão đã đi ra đồng, rồi trông thấy vết chân quá to như vậy, thấy lạ, bà bèn đặt chân lên ướm thử xem chân mình thua kém bao nhiêu. Thế là về nhà ít lâu sau bà thụ thai, rồi mười hai tháng sau con đã ra đời. Nhưng đến năm ba tuổi, con vẫn không đi, không đứng, mà cũng chẳng ngồi, cứ đặt đâu nằm đấy. Năm ấy, lũ giặc Ân tràn sang xâm lược bờ cõi Văn Lang. Thế giặc vô cùng mạnh, đi đến đâu chúng đốt phá nhà cửa, cướp bóc của cải, giết hại dân lành đến đó. Trước tình hình nguy kịch và đau lòng như vậy, nhà vua dưới trần rất lo sợ bèn sai sứ giả đi tìm người hiền tài cứu nước. Khi nghe thấy tiếng loa của sứ giả vang lên ở đầu làng, con bèn ngồi dậy gọi: “Mẹ ơi! Mẹ đi mời sứ giả vào đây cho con.”
Thấy con ngồi được, lại nói được, vợ chồng bà lão vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng khôn xiết và nhanh chóng gọi ngay sứ giả vào. Sứ giả vừa bước vào tới cửa con nói ngay: Ngươi hãy mau mau về bảo với nhà vua đúc cho ta một con ngựa sắt, một áo giáp sắt, một cái roi sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này. Sứ giả trần gian vô cùng ngạc nhiên, xong đã nhanh chóng về tâu vua. Nhà vua lập tức mời các thợ đúc khéo tay nhất ngày đêm gắng sức làm những thứ mà con dặn. Đồng thời, cũng ngay từ khi gặp sứ giả, con ăn rất khoẻ, lớn nhanh như thổi, cơm cha mẹ con ăn mấy cũng không no, áo vừa may xong đã đứt chỉ. Thấy vậy, cả làng liền góp gạo nuôi con. Mong con mau lớn khoẻ để giết giặc cứu nước. Hôm ấy, giặc đến chân núi Trâu, người của nhà vua cũng vừa kịp tới mang đủ những thứ con cần. Con liền ăn hết bảy nong cơm, ba nong cà, rồi mặc áo giáp sắt, cầm roi sắt, vươn vai biến thành một tráng sĩ oai phong lẫm liệt, vỗ vào mông ngựa, ngựa hí vang. Con nhảy lên lưng ngựa. Xông ra trận, giặc bị con lấy roi sắt quật ngã túi bụi, hồn bay phách lạc, chúng quay đầu bỏ chạy, giẫm đạp lên nhau mà chết. Vừa lúc ấy, roi sắt của con bị gãy, lập tức con nhổ những cụm tre bên đường quật tan lũ giặc. Giặc chết như ngả rạ, đám tàn quân bị con đuối đến chân núi Sóc. Đến đấy, con bèn cởi áo giáp sắt gửi
lại trần gian rồi một mình cùng ngựa từ từ bay lên trời. Con chỉ thương hai vợ chồng ông bà lão.
Kể đến đây, tôi rất buồn, vẻ mặt buồn hướng xuống trần gian. Thấy thế Ngọc Hoàng hỏi ngay:
- Tại sao con ghi được chiến công lớn như vậy lại không ở lại trần gian để được nhân dân tôn sùng, được nhà vua ban thưởng?
- Thưa ngài! giúp dân là bổn phận của con. Song việc con sẽ lại về trời để sớm mong được nhận việc mới mà Ngài giao cho ạ!
- ồ! Ta rất vui mừng vì con đã có lòng với dân. Bây giờ con hãy đi nghỉ đi, ngày mai ta sẽ ban thưởng cho con.
- Đa tạ Ngọc Hoàng! nhưng con muốn xin ngài một điều ạ?
-Điều gì vậy?
Xin Ngọc Hoàng cho con được một lần nữa xuống thăm lại cha mẹ của con - vợ chồng ông bà lão và xem dân làng còn nhớ và nhận ra con không ạ!
- Việc đó con cứ yên tâm, đã có ta lo. Con cứ nghỉ ngơi. Ta sẽ cho người xuống trần gian thăm cha mẹ con và dân làng thay con.
- Cảm ơn Ngọc Hoàng!
Và thế là Ngọc Hoàng đã sai lính xuống trần gian, và tôi đã được biết rằng nhân dân và nhà vua đã phong cho tôi là Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ tại quê nhà. Biết được diều này tôi vô cùng sung sướng.
Hiện nay đền thờ tôi vẫn còn được bảo tồn ở làng Phù Đổng hay còn gọi là làng Gióng. Vào tháng tư hàng năm, để nhớ công ơn của tôi dân làng đã mở hội to lắm. Còn những bụi tre đăng ngà ở Gia Bình chính vì bị ngựa của tôi phun lửa thiêu cháy nên mới ngả màu vàng như vậy, những hồ ao liên tiếp kia cũng chính là do dấu chân ngựa năm xưa của tôi để lại. Năm ấy khi sông trận giết giặc ngựa của tôi hí vang trời, phun lửa và đã thiêu cháy một làng, cho nên sau này hạ giới đã gọi làng đó là- làng Cháy.

"Ta là Gióng.

Năm ấy, giặc Ân tràn vào bờ cõi. Dân ta lầm than, vua lo lắng. Ta, một đứa trẻ lên ba vẫn chưa biết nói, biết cười, bỗng cất tiếng xin đi đánh giặc. Mẹ cha ta ngỡ ngàng, kinh ngạc lắm.

Vua nghe tin liền sai sứ giả mang ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt đến. Sứ giả vừa đi, ta lớn nhanh như thổi, cơm ăn mấy cũng không đủ no, áo mặc mấy cũng không vừa. Bà con làng xóm thấy vậy, ai cũng thương, góp gạo, góp vải nuôi ta khôn lớn.

Đến ngày ra trận, ta vươn vai thành một tráng sĩ oai phong lẫm liệt. Ngựa sắt hí vang trời, lửa phun từ mũi. Ta mặc áo giáp, cầm roi sắt, nhảy lên lưng ngựa, phi thẳng ra trận. Giặc Ân đông như kiến cỏ, nhưng dưới sức mạnh của ta, chúng tan tác. Roi sắt gãy, ta nhổ cả tre ven đường mà đánh.

Giặc tan, đất nước thái bình. Ta phi ngựa lên đỉnh núi Sóc Sơn, cởi bỏ giáp sắt, rồi bay về trời. Ta không màng công danh phú quý, chỉ mong dân tộc ta mãi mãi ấm no, bình yên."

Từ thuở còn thơ bé, ta đã được nghe bao câu chuyện kể của bà, của mẹ về lịch sử hào hùng, về những truyền thuyết ly kỳ. Và có lẽ ai khi ấy cũng mang trong mình niềm tự hào và ngưỡng mộ những vị anh hùng trong truyền thuyết của dân tộc. Thánh Gióng là một vị anh hùng oai phong như thế.

Đời Hùng Vương thứ sáu, ở láng Gióng, có hai vợ chồng nông dân, vừa chăm chỉ làm ăn lại có tiếng phúc đức nhưng đến lúc sắp về già mà vẫn chứa có lấy một mụn con. Một ngày kia, bà vợ ra đồng, thấy một vết chân to, bèn đặt chân mình vào ướm thử. Về nhà bà liền mang thai, nhưng mười hai tháng mới sinh ra một cậu bé mặt mũi khôi ngô, đặt tên là Gióng. Điều kỳ lạ nữa là Gióng lên ba tuổi vẫn chẳng biết nói, chẳng biết cười, đặt đâu nằm đó, hai vợ chồng vừa buồn vừa lo lắng.

Thuở ấy, giặc Ân đem quân sang xâm lược bờ cõi nước ta, gây nên bao nhiêu tội ác, dân chúng vô cùng lầm than, khổ sở. Xét thấy thế giặc mạnh, nhà vua bèn sai người đi khắp cả nước tìm người hiền tài cứu nước. Sứ giả đi đến mọi nơi, đi qua cả làng của Gióng. Nghe tiếng rao “Ai có tài, có sức xin hãy ra giúp vua cứu nước”, Gióng đang nằm trên giường bỗng cất tiếng nói đầu tiên:

- Mẹ ơi! Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con.

Thấy vậy, bà mẹ rất bất ngờ vui mừng, vội đi ra mời sứ giả vào nhà. Gióng yêu cầu sứ giả về tâu với vua, chuẩn bị đầy đủ ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt để cậu đi đánh giặc.

Kỳ lạ hơn, sau khi sứ giả trở về, Gióng ăn rất khỏe và lớn nhanh như thổi. Cơm ăn bao nhiêu cũng không no, áo vừa mặc xong đã sứt chỉ. Mẹ cậu nuôi không đủ đành nhờ đến hàng xóm láng giềng. Bà con biết chuyện nên cũng rất phấn khởi, ngày đêm tấp nập nấu cơm, đội cà, may vá cho cậu rất chu đáo. Ai cũng hy vọng Gióng sớm ngày ra giết giặc giúp nước, trừ họa cho dân.

Ngày ấy, giặc vừa đến sát chân núi Trâu thì sứ giả cũng kịp mang vũ khí tới. Gióng bèn vươn vai đứng dậy, lập tức trở thành một tráng sĩ, khoác áo giáp, cầm roi sắt, chào mẹ và dân làng rồi nhảy lên ngựa. Cả người cả ngựa lao vun vút ra trận.

Trên chiến trường, Gióng tung hoành ngang dọc, tả đột hữu xung, giặc chết dưới tay như ngả rạ. Bỗng gậy sắt gãy, Gióng nhanh như chớp nhổ tre bên đường làm vũ khí mới. Giặc sợ hãi chạy trốn, dẫm đạp lên nhau mà chết. Khi trời đất đã sạch bóng giặc, Gióng phi ngựa bay về núi Sóc, cởi bỏ áo giáp sắt, vái tạ mẹ rồi bay về trời.


10 tháng 7

giúp mih với



10 tháng 7

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

10 tháng 7
Trong bài thơ "Gặp lá cơm nếp" của Thanh Thảo, người con thể hiện tình yêu thương sâu sắc dành cho mẹ và quê hương. Tình yêu này được bộc lộ qua nỗi nhớ da diết, qua hình ảnh lá cơm nếp gợi nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ và người mẹ tần tảo. Đồng thời, người con cũng thể hiện lòng yêu nước, ý chí chiến đấu, bảo vệ quê hương.  Tình cảm của người con dành cho mẹ:
  • Nỗi nhớ thương da diết: Người con xa nhà nhiều năm, khi vô tình ngửi thấy mùi lá cơm nếp, ngay lập tức nhớ về mẹ, nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ bên mẹ, bên nồi xôi nếp thơm lừng.
  • Sự trân trọng, biết ơn: Tình yêu mẹ được thể hiện qua sự trân trọng những vất vả, tảo tần của mẹ trong việc chăm sóc gia đình, đặc biệt là hình ảnh mẹ "nhặt lá về đun bếp, thổi cơm nếp".
  • Tình cảm thiêng liêng, cao cả: Người con coi mẹ như một phần máu thịt, một phần không thể thiếu của quê hương, và tình yêu dành cho mẹ cũng là tình yêu dành cho quê hương.
Tình cảm của người con dành cho quê hương:
  • Nỗi nhớ quê hương: Mùi lá cơm nếp gợi nhắc người con nhớ về quê hương, về những gì thân thuộc, gần gũi nhất.
  • Ý chí chiến đấu, bảo vệ: Người con sẵn sàng xa nhà, cầm súng chiến đấu để bảo vệ mẹ, bảo vệ quê hương, thể hiện lòng yêu nước sâu sắc, ý chí kiên cường.
  • Tình yêu đất nước hòa quyện với tình yêu mẹ: Hai khổ thơ cuối bài thơ là sự hòa quyện tình yêu mẹ và tình yêu quê hương, thể hiện rõ sự gắn bó máu thịt giữa con người và đất nước.
Tóm lại, bài thơ "Gặp lá cơm nếp" không chỉ là nỗi lòng của một người con xa quê mà còn là tình yêu quê hương, đất nước sâu sắc, là sự hòa quyện giữa tình mẫu tử và tình yêu Tổ quốc.
10 tháng 7

MK tham khảo một tí thôi nhé!

DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
10 tháng 7

- dòng thơ có biện pháp tu từ liệt kê:

+ Dang Tay đón gió, gật đầu gọi trăng

+ Quả dừa- đàn lợn con nằm trên cao

- Tác dụng:

+ Miêu tả cụ thể, chi tiết

+ Tăng sức gợi hình, gợi cảm

+ Nhấn mạnh đặc điểm nổi bật

+ tạo nhịp điệu cho câu thơ

DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
10 tháng 7

có mà bạn ơi

DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
10 tháng 7

- “Mỗi sáng bầy chim chìa vôi lại bay về đậu trên mái nhà tôi…”
Hình ảnh này gợi cảm giác thanh bình, gần gũi với thiên nhiên, tạo nên một không gian sống đầy sinh khí, chan hòa.

- “…Chim lại nhắc tôi nhớ giọng nói của cha tôi / Người ra đi mang theo mùa đông lạnh giá…”
Tiếng chim không chỉ là âm thanh thiên nhiên mà còn khơi dậy những kỷ niệm sâu sắc, thể hiện tình cảm gia đình thiêng liêng.

- “Một buổi chiều bầy chim bay đi mãi / Như mang theo mái nhà tôi…”
Bầy chim ra đi như mang theo cả ký ức và mái ấm tuổi thơ, để lại khoảng trống, gợi cảm giác tiếc nuối, hoài niệm.

Đề 1: Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:Trên đường hành quân xaDừng chân bên xóm nhỏTiếng gà ai nhảy ổ:“Cục... cục tác cục ta”Nghe xao động nắng trưaNghe bàn chân đỡ mỏiNghe gọi về tuổi thơ…Tiếng gà trưaMang bao nhiêu hạnh phúcĐêm cháu về nằm mơGiấc ngủ hồng sắc trứngCháu chiến đấu hôm nayVì lòng yêu Tổ quốcVì xóm làng thân thuộcBà ơi, cũng vì bàVì tiếng gà cục...
Đọc tiếp

Đề 1: Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:

Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
“Cục... cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ

Tiếng gà trưa
Mang bao nhiêu hạnh phúc
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ hồng sắc trứng
Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ

(Tiếng gà trưa – Xuân Quỳnh)

Câu 4: Qua đoạn trích, người cháu bộc lộ tình cảm gì?

Câu 5: Em có đồng tình với ý kiến: Tình yêu đất nước có cội nguồn từ tình cảm gia đình và tình yêu từ những điều bình dị xung quanh ta không? Vì sao?

Đề 2: Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:

Sang năm con lên bảy 

Cha đưa con tới trường 

Giờ con đang lon ton 

Khắp sân trường chạy nhảy 

Chỉ mình con nghe thấy 

Tiếng muôn loài với con.   

 

Mai rồi con lớn khôn 

Chim không còn biết nói 

Gió chỉ còn biết thổi 

Cây chỉ còn là cây 

Đại bàng chẳng về đây 

Đậu trên cành khế nữa 

Chuyện ngày xưa, ngày xửa 

Chỉ là chuyện ngày xưa.   

 

Đi qua thời ấu thơ 

Bao điều bay đi mất 

Chỉ còn trong đời thật 

Tiếng người nói với con 

Hạnh phúc khó khăn hơn 

Mọi điều con đã thấy 

Nhưng là con giành lấy 

Từ hai bàn tay con.

(Sang năm con lên bảy- Vũ Đình Minh)

Câu 1: Xác định thể loại và phương thức biểu đạt trong văn bản trên?

Câu 2: Theo người cha, có điều gì thay đổi khi “Mai rồi con lớn khôn”

Câu 3: Giải nghĩa từ “đi” trong câu “Đi qua thời ấu thơ”

Câu 4: Qua đoạn thơ, người cha muốn nói với con điều gì khi con lớn dần và từ giã thời thơ ấu?

Câu 5: Thông điệp ý nghĩa mà em rút ra từ bài học trên là gì?

2


Đề 1:

Câu 4: Qua đoạn trích, người cháu bộc lộ tình cảm yêu thương, gắn bó sâu sắc với bà, đồng thời thể hiện lòng yêu quê hương, đất nước được nuôi dưỡng từ những kỷ niệm tuổi thơ bình dị, như tiếng gà trưa, ổ trứng hồng.

Câu 5: Em đồng tình với ý kiến: Tình yêu đất nước có cội nguồn từ tình cảm gia đình và tình yêu từ những điều bình dị xung quanh ta. Vì tình yêu đất nước không chỉ đến từ những điều lớn lao mà bắt đầu từ tình yêu thương bà, yêu mái nhà, tiếng gà, xóm làng quen thuộc. Những điều giản dị, thân thuộc trong cuộc sống hằng ngày chính là nền tảng để hình thành tình cảm sâu nặng với quê hương, Tổ quốc. Qua đoạn thơ, chính tiếng gà trưa – một âm thanh rất đời thường – đã khơi dậy trong người cháu cảm xúc yêu thương, là động lực để chiến đấu vì đất nước.

Đề 2:

Câu 1: Thể loại: thơ trữ tình. Phương thức biểu đạt: biểu cảm kết hợp với tự sự và miêu tả.

Câu 2: Theo người cha, khi con lớn khôn, con sẽ không còn cảm nhận thế giới bằng trí tưởng tượng phong phú như khi còn nhỏ. Những điều kỳ diệu như “chim biết nói”, “đại bàng về đậu trên cành khế” sẽ trở thành kỷ niệm, là chuyện ngày xưa. Con sẽ đối mặt với hiện thực cuộc sống, nơi “cây chỉ còn là cây”.

Câu 3: Từ “đi” trong câu “Đi qua thời ấu thơ” có nghĩa là trôi qua, vượt qua. Nó thể hiện sự chuyển đổi từ tuổi thơ sang thời trưởng thành, là dấu mốc thay đổi trong nhận thức và cuộc sống của con.

Câu 4: Qua đoạn thơ, người cha muốn nhắn nhủ rằng khi lớn lên, con sẽ đối mặt với những thực tế không còn lung linh như thuở nhỏ. Hạnh phúc không dễ dàng có được, mà con phải nỗ lực và tự mình giành lấy bằng đôi bàn tay. Tuổi thơ đẹp và nhiệm màu, nhưng trưởng thành là hành trình cần sự cố gắng và kiên cường.

Câu 5: Thông điệp ý nghĩa là tuổi thơ là khoảng thời gian đẹp đẽ, nhưng khi trưởng thành, chúng ta cần đối diện với thực tế, vượt qua khó khăn bằng sự cố gắng và bản lĩnh của chính mình. Hạnh phúc không phải là điều dễ dàng, mà là kết quả của sự nỗ lực không ngừng.

DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
10 tháng 7

Đề 1:

- Câu 4: Qua đoạn trích, người cháu bộc lộ tình yêu thương sâu sắc, nhớ nhung da diết đối với người bà và tuổi thơ ấu êm đềm. Tiếng gà trưa không chỉ làm người cháu xao động, đỡ mỏi mệt trên đường hành quân mà còn gợi về những kỷ niệm hạnh phúc, bình dị bên bà với "ổ trứng hồng tuổi thơ". Tình cảm đó đã trở thành động lực để người cháu chiến đấu vì Tổ quốc, vì xóm làng thân thuộc.

- Câu 5: em hoàn toàn đồng tình với ý kiến trên vì, tình yêu đất nước thực sự có cội nguồn sâu xa từ tình cảm gia đình và những điều bình dị, thân thuộc xung quanh ta. Lý do là vì gia đình chính là cái nôi đầu tiên định hình nhân cách và cảm xúc của mỗi con người. Tình yêu thương, sự gắn bó với ông bà, cha mẹ, với mái ấm gia đình chính là những hạt giống ban đầu của lòng biết ơn và sự trân trọng. Từ những mối quan hệ gần gũi, thiêng liêng ấy, tình cảm của chúng ta dần được mở rộng ra: từ yêu thương gia đình đến yêu mến xóm làng, yêu từng con đường, góc phố, yêu những kỷ niệm tuổi thơ bình dị như tiếng gà trưa, ổ trứng hồng, và cuối cùng là yêu mảnh đất hình chữ S – Tổ quốc Việt Nam. Chính những điều nhỏ bé, quen thuộc ấy đã tạo nên một phần ký ức, tâm hồn và bản sắc của mỗi người. Khi những điều bình dị được nâng niu, chúng ta sẽ cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc với quê hương, từ đó nảy sinh ý thức và trách nhiệm bảo vệ, xây dựng đất nước. Tình yêu Tổ quốc không phải là một khái niệm trừu tượng xa vời, mà nó được nuôi dưỡng và bồi đắp từ chính những xúc cảm chân thành, gần gũi nhất trong cuộc sống hằng ngày.

Đề 2:

- Câu 1:

+ Thể loại: Thơ tự do

+ Phương thức biểu đạt chính: Biểu cảm

- Câu 2: Theo người cha, khi "Mai rồi con lớn khôn", những điều thay đổi là:

+ Sự mất đi của trí tưởng tượng và thế giới thần tiên

+ Chuyện cổ tích chỉ còn là quá khứ

- Câu 3: Từ đi trong câu Đi qua thời ấu thơ có nghĩa là trải qua, vượt qua một giai đoạn, một quãng thời gian trong cuộc đời. Nó thể hiện sự chuyển tiếp, kết thúc một giai đoạn (thời thơ ấu) để bước sang một giai đoạn mới (khi lớn khôn, trưởng thành).

- Câu 4: Qua đoạn thơ, người cha muốn nói với con những điều sau khi con lớn dần và từ giã thời thơ ấu:

+ Con sẽ không còn sống trong thế giới tưởng tượng của tuổi thơ nữa

+ Con sẽ đối mặt với cuộc sống thực tế, khó khăn hơn

+ Con phải tự mình giành lấy hạnh phúc

- Câu 5: Thông điệp ý nghĩa mà em rút ra từ bài thơ là: Tuổi thơ là một giai đoạn quý giá với những điều kỳ diệu và hồn nhiên, nhưng trưởng thành là một hành trình tất yếu mà mỗi người phải trải qua. Khi lớn lên, chúng ta cần chấp nhận đối mặt với hiện thực cuộc sống, tự lực cánh sinh, dùng chính đôi tay mình để tạo dựng hạnh phúc và ý nghĩa cho cuộc đời. Bài thơ cũng nhắc nhở chúng ta trân trọng những giá trị của tuổi thơ nhưng đồng thời chuẩn bị tinh thần để vững vàng bước vào tương lai.