Viết một đoạn văn nói về giấc mơ của mình trong đó có sử dụng dấu ngoặc kép và dấu hai chấm.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Thời điểm chuyển từ năm cũ sang năm mới là giao thừa.
Kb với mình nha!!!
Trong giấc mơ, em được một bà tiên cho ba điều ước và em đã thực hiện cả ba điều ước đó. Hãy kể lại câu chuyện ấy theo trình tự thời gian – Bài làm 2
Hoàng hôn buông nhanh xuống mái nhà. Em dọn sạch nhà cửa, chuẩn bị cơm nước, học bài xong mà bố mẹ vẫn chưa về. Mưa lâm râm làm em bồn chồn ngóng bố mẹ.
Em nhìn ra cửa, lạ chưa, một bà tiên áo xanh đứng đó tự bao giờ. Bà tiên có khuôn mặt trái xoan, bàn tay trắng muốt thon dài như bàn tay của nghệ sĩ dương cầm. Bà tiên đến bên em mỉm cười, dịu dàng bảo:
– Con ngoan lắm. Ta cho con ba điều ước và con nhớ chỉ ước đúng ba điều thôi nhé!
Điều thứ nhất em mong trời ngừng mưa để ba mẹ đi làm về không bị ướt. Điều ước thứ hai em mong mẹ khỏi bệnh đau lưng. Điều thứ ba em mong em trở thành người lớn để giúp đỡ bố mẹ. Thoáng chốc, cả ba điều ước đều được thực hiện. Tiếng chuông gọi cửa làm em choàng tỉnh. Hoá ra đó chỉ là giấc mơ.
Ba mẹ em đi làm về không bị ướt mưa. Trời đã tạnh từ lúc nào. Một trong ba điều ước bà tiên tặng đã trở thành hiện thực. Em sẽ cố gắng giúp đỡ mẹ bớt công việc nhà và học giỏi để biến hai điều ước còn lại thành hiện thực.
Đêm nào em cũng nằm mơ, nhưng chưa bao giờ em lại có được một giấc mơ kì diệu đến vậy. Em nằm mơ thấy mình lạc vào một thế giói thần tiên thật diệu kì, bốn bề mây phủ, sơn thủy hữu tình và gặp một bà tiên. Bà nói: “cháu yêu, cháu là một đứa trẻ ngoan vì đã biết nghe lời bố mẹ, chăm chỉ học hành và làm nhiều việc giúp đỡ gia đình. Bây giờ bà muốn tặng cho cháu ba điều ước”.
Em vui ơi là vui vì quá bất ngờ. Nhưng nghĩ mãi nhưng cũng không biết nên chọn điều ước nào và cuối cùng em đã ước: con ước con được thật nhiều kẹo để mỗi khi con thèm là có ngay. Bà tiên mỉm cười xoa đầu em và đồng ý.
Hôm trước, mẹ mua cho con một bộ búp bê Baby. Con thích lắm. Con ước được xinh như búp bê để có nhiều quần áo đẹp và giày dép mới. Vừa nói xong thì bỗng nhiên có một làn khói trắng nhẹ nhàng bay qua rồi dần dần biến mất. Trước mặt em lúc này có biết bao nhiêu là quần áo đẹp đủ các màu sắc rặc rỡ và bao nhiêu là váy, là giày dép..., thứ gì cũng đẹp làm em hoa cả mắt. Em sung sướng reo lên. Bà tiên mỉm cười rồi nói: Thế là con đã ước hai điều rồi, chỉ còn một điều ước cuối cùng nữ thôi.
Nhưng khi được như búp bê rồi em lại nhận ra rằng: chẳng có điều gì quý hơn là được làm con của bố mẹ, được bố mẹ yêu thương và chăm sóc. Và thế là em đã được bà tiên cho cả ba điều ước, và được bà khen là em bé ngoan. Em vô cùng vui sướng.
Mỗi tối, mỗi chiều sau khi tắm rửa, ăn cơm xong là em ngồi ngay vào bàn học. Việc đầu tiên em làm là chuẩn bị bài do cô giao. Khi đã làm xong hết, nếu còn nhiều thời gian em tranh thủ lại các dạng toán mà mình đã học. Cứ mỗi sáng đến lớp, là em soạn sách vở ngay ngắn, rồi xuống tập thể dục. Trường em là trường bán trú nên chúng em ăn, ngủ trưa tại trường. Chiều dậy là em học các môn Tiếng Việt và phụ đạo Toán. Vì em luôn nghe cô giáo giảng bài nên mỗi khi cô hỏi là em liền giơ tay. Chính vì thế mà em đã đạt nhiều điểm giỏi ở các môn Toán và Tiếng Việt. Cuối cùng em đã được lên bảng danh dự của lớp.
Em muốn sang học kì 2 sẽ học giỏi hơn nữa để cha mẹ và thầy cô vui lòng.
Em là nàng tiên của anh
Vậy sao em lại nỡ đành bỏ đi
Vắng em, anh sống làm chi?
Quên ăn quên ngủ, da thì bọc xương
Có em anh ở thiên đường
Mất em địa ngục anh trườn, anh lăn
Em yêu em có biết chăng
Xa em một phút ngỡ bằng thiên thu
Không em, anh hoá ... ngu ngu
Vào ra 2 phút lại tru một tràng
Trăng buồn trăng mất ánh vàng
Anh sầu anh gãy khúc đàn phân ly
Không em đời có nghĩa gì
Về đây em hỡi, "mân nì" của anh
Bài thơ lục bát mà mình có được:
Công cha như núi ngất trời
Nghĩa mẹ như nước ỏ ngoài biển Đông
Núi cao biển rộng mênh mông
Cù lao chín chữ ghi lòng con ơi!
Cách đo thể tích chất lỏng bằng bình chia độ:
-Ước lượng thể tích cần đo
-Chọn bình chia độ có GHĐ và có ĐCNN thích hợp
-Đặt bình chia độ thẳng đứng
-Đặt mắt nhìn ngang với độ cao mực chất lỏng trong bình
-Đọc và ghi kết quả đo theo vạch chia gần nhất với mực chất lỏng.
ngớp là Tính từ(Ít dùng) như ngốt (ng2)
rạng là (trời) chuyển dần từ tối sang sángrạng sángđêm mồng năm rạng ngày mồng sáu
chào mào là chim nhỏ, đầu có túm lông nhọn, đít có túm lông đỏ, hay ăn các quả mềm.
tạnh là ngừng hoặc dứt hẳn
ló là để lộ một phần nhỏ ra khỏi vật che khuất
Có những hoài bão, có những khát vọng mà ta sẽ chẳng bao giờ thực hiện được trong thế giới thực tại. Có lẽ, nó chỉ tồn tại trong giấc mơ có phép màu kì diệu, có nàng tiên, ông bụt, thánh thiện và hiền lành. Nhưng cũng chính giấc mơ đó sẽ là động lực thúc đẩy chúng ta thực hiện được khao khát của mình, dù chỉ là một phần nhỏ nhoi...
Bị choáng ngợp bởi một quầng ánh sáng và âm thanh kì lạ, tôi dụi mắt tỉnh dậy. Cả căn phòng được bao trùm bởi màu vàng ấm áp và sáng lấp loáng. Một cô bé rất xinh, cỡ trạc tuổi tôi, mắt cô có màu xanh và mái tóc vàng óng ả thắt nơ thật gọn gàng. Cô bé nói một câu bằng tiếng Việt, rất sành sỏi:
- Hãy đi với tôi, tôi sẽ dẫn bạn đến một nơi thật đẹp, rời xa cái thế giới đầy mâu thuẫn và bất công này !
Tôi ngây người ra, chưa hết bàng hoàng cô bé lại nói tiếp:
- Hãy nhắm mắt lại, bạn có nghe thấy tiếng gió vi vu không? Có nghe thấy tiếng hát êm dịu, bay bổng không? Đấy. Đó chính là thế giới của chúng ta. Tôi làm theo lời cô bé, dần dần khép hai mi mắt lại. Toàn thân tôi nhẹ hẫng rồi từ từ bay lên giữa không trung. Tiếng piano nhẹ nhàng hòa quyện cùng tiếng violon réo rắt dẫn tôi đến “xử sở thần tiên”.
- Chúng ta đang bay sao? – tôi hỏi.
- Đúng vậy, chỉ một lát nữa thôi là sẽ đến, đừng mở mắt ra cho đến khi tôi bảo bạn.
“Không biết thế giới bạn đó đưa mình tới sẽ như thế nào nhỉ?” – tôi nghĩ thầm. Một nỗi sợ hãi vô hình bao trùm cả thân xác. “Nhưng nếu thế giới đó đẹp như bạn ấy nói thì không có gì đáng phải lo”. Thường ngày, tôi luôn khao khát sẽ được đi chu du ở “xứ sở thần tiên” ,sẽ không phải đối mặt với những bài kiểm tra “khó xơi” và những con điểm kém. Bây giờ, tôi đã thực hiện được, thật là một hạnh phúc khó có thể diễn tả, tôi cười khoan khoái và có phần đắc thắng : “Thật là tội nghiệp cho các bạn của mình!”.
Hổng hiểu