K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 2

Cha tôi thế hệ 5X, chớm già. Sinh năm Canh Dần, theo tuổi bà mụ, tính đến nay cha vừa tròn năm mươi chín tuổi. Hơn nửa thế kỷ có mặt trên đời thì bốn mươi năm cha mặc áo nhà binh, cầm súng và xa nhà. Cha tôi lấy vợ muộn và lại muộn đường con cái bởi đi chinh chiến hết miền Nam rồi sang Campuchia đến năm 1989 mới về nước, sau ở lì Tây Nguyên thỉnh thoảng mới về nhà.

Cha trở về, cha mang theo nguyên hình vị đại tá tại ngũ. Sáng mới năm giờ, cha đã gọi tôi dậy lên sân thượng tập thể dục. Cha hô một hai, một hai, con cũng hô một hai... một hai... đến mức sáng bảnh bà hàng phố ngó đầu sang bảo: “Nhà mày đang huấn luyện tân binh à?”. Mẹ tôi không giận cứ cười ngặt nghẽo.

Cha tôi đọc báo nghe đài, xem ti vi. Ông càng lo cho tôi, đứa con trai độc nhất. Nó mà dây vào nghiện hút thì không những đời nó tàn mà cả nhà khổ, ông sẽ mất con. Lúc nào, cha tôi cũng cảm thấy bất ổn. Đi ra đường thì sợ tai nạn giao thông, về nhà thì chỉ sợ con hư hỏng, sợ vợ làm ăn đổ bể... Suốt cả đời, cha tôi quen rèn luyện người khác, quen chăm lo người khác nên nó ngấm vào máu, thành thuộc tính cố hữu rồi.

Tối, cha bắt cả nhà đi ngủ sớm. Riêng điểm này thì tôi khó chịu lắm, cứ mặt nặng mày nhẹ với cha. Bấy lâu nay quen sống tự do, tôi học hành ấm ớ rồi lướt web, chơi game, hoặc chat với mấy đứa “chíp con” cùng lớp đến một, hai giờ sáng. Một tuần, mẹ tôi sáu ngày đến vũ trường nhảy nhót, hoặc đi uống cà phê đến khuya mới về. Chị Mai mải xem phim Hàn Quốc liên miên. Cái thứ phim toàn khóc lóc, thất tình, ung thư, hoặc bệnh máu trắng rồi ân hận, sám hối... có gì đáng đồng tiền bát gạo mà lấy mất thời gian của chị tôi đến thế? Cha về. Cha thiết quân luật. Đừng hòng ai thức khuya quá mười một giờ đêm. Cha bảo: “Cứ như đơn vị bố thì chín giờ rưỡi là kèn báo ngủ đã tèn teng... tèn teng... Anh nào có muốn đọc nốt bài báo cũng không được vì trực ban... tắt điện”. Chị Mai tôi than thở: “Cứ thế này thì tao đến phải lấy chồng mất thôi, chạy trốn vào nhà bà mẹ chồng có khi còn tự do hơn”.

Tuy có ca thán về cha, nhưng chị Mai thương cha vô cùng. Cái dạo chị mới năm sáu tuổi, cha về phép. Một cái khung xe đạp, một con búp bê tóc vàng, vài mảnh vải cho vợ con; vậy mà cả nhà vẫn đầm ấm, hạnh phúc, vui vẻ. Cha rất quý con gái. Ngày ấy, gia đình tôi chưa chuyển lên Hà Nội ở. Chiều chiều, cha tôi dẫn con gái đi dọc triền đê nhìn đồng quê sông nước. Hình ảnh cha vận sắc phục nhà binh, đeo quân hàm đỏ chói, bàn tay to dầy thô dắt đứa con gái nhỏ bé lích chích đi tha thẩn, nhàn hạ, thanh bình trên triền đê đầy hoa cỏ may cứ đi theo chị tôi suốt tuổi thơ đến bây giờ. Nhưng, ám ảnh, sợ hãi nhất là khi cha khoác ba lô trả phép. Ngày ấy, bên chiến trường Campuchia đánh bọn Pôn Pốt vẫn đang ác liệt. Cha phải đi, bên ấy có nhiều việc đang chờ. Con gái và cha vừa ấm hơi, quen nhau thì cha đã ra đi. Cha không muốn mẹ đưa ra tận ga tàu, cha sợ những giọt nước mắt sụt sùi. Mẹ và chị tôi tiễn chân cha ra đầu làng. Cha âu yếm nhìn vợ, rồi ôm hôn con gái, cha bảo mẹ tôi: “Em và con về đi”. Cha thả con gái xuống và quay lưng rảo bước, những bước chân dài đạp trên đá mạt rào rạo, vội vã, thỉnh thoảng quay lại vẫy vẫy tay. Bỗng chị tôi khóc thét lên và cùn cụt chạy theo cha. Cha tôi quay lại ôm choàng lấy con gái. Nước mắt chị tôi nhoen nhoét vào gương mặt dãi dầu từng trải của cha. Mẹ tôi bảo: “Hay anh ở lại, mai hãy đi”. Cha tôi bảo: “Em đừng buồn. Anh mà ở lại thì anh không đi được nữa. Thôi nào con, cho bố đi nào”. Cha chuyền tay trao con gái cho vợ rồi quay gót. Lần này, bước chân ông quả quyết, thật nhanh, không ngoái đầu nhìn lại. Mẹ và chị tôi thầm thũi khóc nhìn bóng cha tôi cứ xa dần, mờ dần.

Hầu như tôi không có kỷ niệm ấu thơ với cha. Cha nhẹ nhàng với con gái bao nhiêu thì nghiêm khắc với con trai bấy nhiêu. Hễ lần nào tôi đi học luyện thi về là cha hỏi han từng li từng tí: “Hôm nay con học môn gì? Con có tiếp thu được không?..”. Tất nhiên, tôi khó chịu ra mặt, trả lời qua loa đôi chút. Lúc cha chưa về, mẹ chẳng bao giờ xét nét tôi như thế.

Tóm tắt đoạn trích trên

16 tháng 2

tk ạ

Chiến tranh để lại trong lòng người những nỗi niềm khắc khoải, đặc biệt là tình cảm cha con bị chia cắt. Trong đoạn thơ trên, hình ảnh chiếc áo con cùng những cánh chim thêu trở thành biểu tượng của tình yêu thương và niềm hy vọng mà người cha gửi gắm cho con. “Treo áo con bên bàn làm việc” – một hành động giản dị nhưng chất chứa bao nỗi nhớ nhung. Chiếc áo không chỉ là vật hữu hình, mà còn là sợi dây kết nối hai cha con giữa hoàn cảnh chia xa. Người cha viết thơ trong tâm trạng day dứt, bởi ông không thể gửi áo cho con ngay lúc này, chỉ biết giữ lại, đợi một ngày mai yên bình.

Khổ thơ tiếp theo mở ra viễn cảnh tương lai khi đất nước hòa bình: “Ngày mai ấy, nước non một khối”. Khi ấy, chiếc áo không chỉ là kỷ vật, mà còn là chứng tích của một thời kỳ gian khổ. Những đứa trẻ thế hệ sau sẽ được sống trong tự do, vui chơi cùng chiếc áo thêu chim trắng – hình ảnh của hòa bình và hy vọng. Bằng giọng thơ mộc mạc, chân thành, Nguyễn Bính đã khắc họa sâu sắc nỗi lòng người cha, đồng thời gửi gắm niềm tin vào tương lai tươi sáng.

 

16 tháng 2

Olm chào em, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Để tìm kiếm bạn bè trên Olm, em chỉ cần gõ tên của người đó trên google kèm theo cụm từ Olm.

Ví dụ: gõ trên google cụm từ: Cô Thương Hoài Olm.

google sẽ chỉ cho em trang cá nhân của cô, em kích vào đó và kết bạn là được.

Cảm ơn em vì những tình cảm tốt đẹp, yêu mến và tin tưởng của các em đã giành cho cô. Năm mới cô chúc em cùng gia đình mạnh khỏe bình an, ngập tràn hạnh phúc. Thành công trên con đường tri thức và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống nhé em.


17 tháng 2

em cảm ơn cô ạ


16 tháng 2

Olm chào em, để trả lời câu hỏi tại sao chim bố lại vui của em, thì em cần đăng đầy đủ nội dung của bài đó lên cộng đồng Olm. Cộng đồng trí thức mới có thể nắm được thông tin, nội dung thì mới có giúp em hiểu rõ vì sao chim bố lại vui.

16 tháng 2

bởi vì chim non biết dùng mỏ để cậy đất phá tổ

16 tháng 2

Bác Hồ đọc bản Tuyên ngôn vào ngày 2/9/1945

Bác Hồ là chủ ngữ

đọc bản tuyên ngôn vào ngày 2/9/1945 là vị ngữ.

17 tháng 2

hay 10 đỉm về chỗ

Lạnh như lưỡi dao cắm sâu vào ký ức,Như cánh đồng khô chết giữa mùa đông.Gió rít qua, chẳng ai nghe tiếng khóc,Chỉ có đêm, làm bạn với hư không. Giọt lệ rơi, nhưng rồi ai sẽ thấy?Chúng rơi hoài, hòa vào cát bụi tan.Bàn tay trắng, cố tìm trong bóng tối,Chút hơi ấm giữa thế giới bàng hoàng. Lạnh lùng quá, đời như dòng sông cạn,Không còn ai, chỉ còn lại chính mình.Những vết nứt trên...
Đọc tiếp

Lạnh như lưỡi dao cắm sâu vào ký ức,
Như cánh đồng khô chết giữa mùa đông.
Gió rít qua, chẳng ai nghe tiếng khóc,
Chỉ có đêm, làm bạn với hư không.

 

Giọt lệ rơi, nhưng rồi ai sẽ thấy?
Chúng rơi hoài, hòa vào cát bụi tan.
Bàn tay trắng, cố tìm trong bóng tối,
Chút hơi ấm giữa thế giới bàng hoàng.

 

Lạnh lùng quá, đời như dòng sông cạn,
Không còn ai, chỉ còn lại chính mình.
Những vết nứt trên hồn sâu thăm thẳm,
Càng cố vá, càng rách đến vô hình.

 

Tôi đã đứng, giữa trời cao trống rỗng,
Nghe ngực mình, hoang vắng cả tiếng tim.
Câu hỏi cũ, không lời nào đáp lại,
Vì nhân gian chẳng cứu rỗi được mình.

 

Lạnh đến nỗi, đôi chân không muốn bước,
Chỉ muốn ngã, tan biến giữa hư vô.
Nhưng làm sao? Khi lòng còn day dứt,
Bởi nỗi đau chính là thứ mình thờ.

 

Lạnh lùng sống, để rồi tan như gió,
Để nỗi đau hóa thành những dấu chân.
Ai qua đó, sẽ nghe lòng trĩu nặng,
Thế giới này, có ai thật vì thân?

3
16 tháng 2

cảm ơn vì bài thơ đúng cảm xúc hiện tại

16 tháng 2

hay quáa 🤩