hãy tóm tắt bài thơ con yêu mẹ bằng một câu văn
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Học đối phó là một thói quen phổ biến ở nhiều học sinh hiện nay. Thay vì học bài bản và hiểu sâu kiến thức, nhiều bạn chỉ học để qua bài kiểm tra hoặc đối phó với thầy cô. Cách học này thường chỉ mang tính chất tạm thời, khiến kiến thức không được ghi nhớ lâu dài. Hậu quả là khi cần áp dụng vào thực tế, học sinh dễ bị lúng túng và thiếu tự tin. Ngoài ra, học đối phó còn tạo tâm lý chủ quan, lười biếng, không rèn luyện tư duy thực sự. Dù có thể đạt điểm cao trong ngắn hạn, nhưng về lâu dài, người học sẽ gặp khó khăn trong việc phát triển bản thân. Để khắc phục tình trạng này, học sinh cần thay đổi thái độ học tập, đặt mục tiêu rõ ràng và tìm cách hiểu sâu vấn đề. Chỉ khi học thực chất, kiến thức mới trở thành hành trang vững chắc cho tương lai.
Học đối phó là một thói quen phổ biến ở nhiều học sinh hiện nay. Thay vì học bài bản và hiểu sâu kiến thức, nhiều bạn chỉ học để qua bài kiểm tra hoặc đối phó với thầy cô. Cách học này thường chỉ mang tính chất tạm thời, khiến kiến thức không được ghi nhớ lâu dài. Hậu quả là khi cần áp dụng vào thực tế, học sinh dễ bị lúng túng và thiếu tự tin. Ngoài ra, học đối phó còn tạo tâm lý chủ quan, lười biếng, không rèn luyện tư duy thực sự. Dù có thể đạt điểm cao trong ngắn hạn, nhưng về lâu dài, người học sẽ gặp khó khăn trong việc phát triển bản thân. Để khắc phục tình trạng này, học sinh cần thay đổi thái độ học tập, đặt mục tiêu rõ ràng và tìm cách hiểu sâu vấn đề. Chỉ khi học thực chất, kiến thức mới trở thành hành trang vững chắc cho tương lai.

Sau khi đọc bài thơ "Gửi mẹ" của Lưu Quang Vũ, lòng em tràn ngập những cảm xúc khó tả. Bài thơ như một bức tranh chân thật, đầy xúc động về tình yêu thương, sự hi sinh vĩ đại mà mẹ dành cho con. Những dòng thơ nhẹ nhàng nhưng chứa chan tình cảm, từng câu chữ như chạm đến trái tim, khiến em nhận ra sự bao dung và sức mạnh phi thường của người mẹ.
Em cảm nhận được nỗi niềm ăn năn, hối hận của người con khi nghĩ về những lỗi lầm tuổi thơ, những lần làm mẹ buồn. Bài thơ nhắc em trân trọng hơn từng khoảnh khắc bên mẹ, vì mẹ đã hi sinh cả đời cho con cái, không quản ngại khó khăn, vất vả.
Hình ảnh người mẹ trong bài thơ vừa hiền hậu, vừa mạnh mẽ làm em khâm phục. Mẹ không chỉ là điểm tựa, là người chăm lo, mà còn là tấm gương sáng để con noi theo. Đọc xong, em thấy yêu mẹ nhiều hơn và thầm nhủ phải sống thật tốt để đền đáp phần nào công ơn trời biển của mẹ. Đây chính là một bài học quý giá về tình mẫu tử và lòng biết ơn.

Thế mà đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ông đã ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào có phải và nỗi đau lại quặn thắt trong lòng.
Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào đó là một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời.
Cuộc đời ông luôn gặp nhiều khó khăn, bất trắc, nhiều trở ngại to lớn nhưng không gì có thể ngăn cản ông vượt lên. Lên bốn tuổi, cái tuổi mà con người ta mới bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã không còn bố nữa. Vài năm sau, mẹ ông cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng không biết. Người ta nói:
“Mồ côi cha ăn cơm với cá
Mồ côi má lót lá mà nằm”
Thế mà chỉ mười năm đầu đời, ông đã không còn cả cha lẫn mẹ. Đau khổ là thế, nhưng đến năm 20 tuổi ông vẫn là một trong những học sinh xuất sắc của thành phố Huế. Hoạt động cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ đánh đập tàn bạo để đến mấy chục năm sau ông vẫn chịu di chứng: đó là căn bệnh suyễn. Và chắc chắn rằng nếu ông có những trận đòn ác liệt ấy thì đến hôm nay, lúc cháu đang viết những dòng này, có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất… Giữ vững những phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ông được ra tù, thế nhưng không được đền đáp mà ông còn bị nghi ngờ, bị coi là lí lịch không rõ ràng. Bất công đến như thế nhưng ông vẫn sống, sống cho đời, làm việc cho đất nước và đã khẳng định được mình, ông làm nghề nhà giáo, trở thành Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và những học trò của ông hiện nay không thiếu những người thành đạt, trở thành hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia. Ông không chỉ là tình yêu, là người ông mà còn là niềm tự hào lớn lao của cháu, còn nhứ khi cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: “Tao không biết ba tao làm nghề gì, nhưng ông tao là một nhà khoa học”. Đối với cháu lúc áy, ông là to lớn nhất, giỏi giang nhất, vì đại nhất, ông là “một nhà khoa học” cơ đấy. Rồi thì lớn lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại càng tự hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng cuốn sách mà ông viết. Cháu vẫn không sao quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào cuốn sách và hỏi: “Chúng mày có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tao đấy, ông tao chính là người viết cuốn sách này”. Và nhìn những đứa bạn trố mắt, trầm trồ đọc ba chữ “Lê Đình Phi” cháu cảm thấy lòng mình lâng lâng. Ôi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Nay, ông không còn nữa, những niềm tự hào ấy vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc đời.
Nhưng có tự hào bao nhiêu cháu vẫn ước gì mình được như xưa, được có ông bên cạnh, chỉ bảo ân cần. Nhớ sao những ngày xưa ấy, ông dắt tay cháu đi bộ trên đài Nam giao, chỉ cho cháu xem những ông Phật đứng, Phật nằm, kể cho cháu nghe những câu chuyện thật hấp dẫn. Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, trò chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, thanh thản nhất. Ba mẹ có đôi khi giận dữ la mắng, đánh đập khi cháu hư. Những lúc ấy, cháu lại chạy đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười với ông, gần ông cháu lại thấy quên đi tất cả nỗi buồn.
Nhưng nay! Cháu đã mất ông rồi! Hụt hẫng làm sao, đau đớn làm sao! Cháu không còn chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất. Lấy ai an ủi cháu và để cháu tâm sự? Buồn quá! Biết làm sao đây.
Ông ơi! Ở trên ấy ông có nghe những lời cháu không ông? Chắc chắn ông sẽ nghe được rằng cháu thật lòng yêu ông! Yêu ông nhiều lắm!

" Mèo" đó là từ mà mỗi khi nhắc lại tôi lại thấy buồn và xót xa. Bởi vì đó là 1 trải nghiệm buồn đối với tôi.
Năm tôi vào lớp 1, bố mẹ tôi thuê nhà nên cả gđ tôi lên nhà thuê ở . Hôm đó,trên đường đi học về tôi thấy 1 sạp bán mèo . Tôi xin bà mua cho tôi một chú mèo vì nhà tôi ở gần cánh đồng nên có rất nhiều chuột . Năn nỉ mãi bà tôi mới đồng ý. Tôi quyết định chọn 1 chú mèo có lông trắng như tuyết .Tôi đem nó về nhà và tắm rửa sạch sẽ cho nó, lót dạ bằng 1 chút đồ ăn nhẹ . Sau 1 hồi suy nghĩ thì tôi đặt tên cho nó là Mây. Từ khi có Mây căn nhà bỗng không có bóng dáng của 1 anh chuột nào cả.
Nhưng rồi vào năm tôi lớp 3, gđ tôi xây nhà mới. Khi căn nhà xây xong cũng là lúc chúng tôi quên đi Mây - vì bận chuyển đồ nên chẳng ai để ý Mây . Khi chuyển đồ xong cả nhà ai cũng lả đi vì quá mệt mỏi . Mọi người ai cũng chỉ muốn ngả vào chiếc giường để đi ngủ.Sáng hôm sau tôi vẫn đi học như bth nhưng trưa về thì ko thấy Mây đâu . Gọi mãi cũng ko đáp lại. Tôi nháo nhác đi tìm quanh nhà nhưng cuối cùng ko thấy. Trong lúc đang rơi vào tuyệt vọng, tôi bỗng nhớ ra. A, chỉ còn đống rơm trong kho thóc thôi. Tôi cố gắng tìm nhưng ko thấy. Tôi bỗng thấy một vật gì đó chạm khe khẽ vào chân tôi. Mây đây rồi! Dường như nó đang hấp hối, tôi ra sức tìm sự trợ giúp từ bà.Nhưng ko kịp nữa rồi . Nó đã chết . tôi òa khóc . bà an ủi tôi .
Hôm sau bà lại mua cho tôi 1 con mèo khác . nhưng tôi vẫn ko thể nào quên đc Mây- người bạn nhỏ của tôi.
Đây là câu chuyện cũng như là bài văn của mik, bạn tham khảo. Chúc bạn thi tốt!

Sự tích con chim cuốc là câu chuyện dân gian nói về một người học trò nghèo nhưng chăm chỉ, vì bị ganh ghét mà chịu oan khuất, sau khi chết hóa thành chim cuốc, ngày đêm kêu than ai oán. Câu chuyện thể hiện nỗi bất công trong xã hội, cảnh báo về lòng đố kỵ, đồng thời nhắc nhở con người sống lương thiện, kiên trì theo đuổi tri thức. Tiếng kêu da diết của chim cuốc cũng gợi lên hình ảnh người nông dân vất vả, gắn với quy luật tự nhiên và triết lý nhân quả sâu sắc.
Con yêu mẹ