Viết 1 đoạn văn nói về ước mơ làm diễn viên trên khung giờ vàng trong đó có sử dụng điệp từ điệp ngữ.(hộ với)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Bài văn tả một người lao động đang làm việc
Trong cuộc sống hàng ngày, hình ảnh người lao động hiện lên với nhiều sắc thái và công việc khác nhau. Hôm nay, tôi muốn miêu tả hình ảnh của một người công nhân xây dựng đang miệt mài làm việc trên công trường.
Giữa cái nắng oi ả của buổi trưa, tôi thấy một người công nhân đang chăm chỉ thi công. Anh ấy khoảng 30 tuổi, thân hình vạm vỡ, làn da rám nắng vì tiếp xúc nhiều với nắng gió. Trên đầu anh là chiếc mũ bảo hộ màu vàng, vừa bảo vệ vừa thể hiện tính chuyên nghiệp trong công việc. Anh mặc bộ quần áo lao động màu cam, vừa thoải mái vừa dễ nhận diện.
Từng động tác của anh đều rất thuần thục. Anh đang cùng đồng nghiệp đào đất để xây dựng một căn nhà mới. Chiếc xẻng trong tay anh cắm xuống đất, từng nhát xẻng mạnh mẽ và dứt khoát. Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán, nhưng anh vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi. Thay vào đó, ánh mắt anh sáng lên với sự quyết tâm và niềm đam mê công việc. Khi nghỉ giải lao, anh cùng các đồng nghiệp trò chuyện vui vẻ, tạo nên không khí làm việc thật thoải mái và gắn kết.
Bên cạnh đó, trên công trường còn có tiếng máy móc ầm ầm và tiếng cát đá va chạm. Nhưng giữa những âm thanh ấy, tôi vẫn cảm nhận được sự tỉ mỉ và cẩn thận trong từng công đoạn mà anh thực hiện. Anh không chỉ xây dựng nhà cửa, mà còn xây dựng ước mơ cho nhiều gia đình.
Người công nhân ấy không chỉ là một lao động bình thường, mà còn là biểu tượng cho sức mạnh và sự kiên trì. Nhìn anh làm việc, tôi cảm nhận được sự trân trọng đối với những người lao động đã góp phần xây dựng đất nước, mang lại cuộc sống tốt đẹp cho mọi người.
Cuối cùng, hình ảnh người công nhân trong bộ quần áo lao động, với nụ cười trên môi và sự cố gắng trong từng công việc, đã để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc. Anh là một phần không thể thiếu trong bức tranh lao động của xã hội, và tôi tự hào về những người như anh – những người hằng ngày làm việc chăm chỉ để xây dựng tương lai.


Câu này là một câu hỏi trong tiếng địa phương miền Trung, cụ thể là ở các tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh. Để dịch chính xác, ta cần hiểu rõ từng từ:
- Vy: Là tên riêng, có thể là tên của một người.
- răng: Có nghĩa là "sao", "thế nào".
- rứa: Có nghĩa là "thế", "vậy".
Vậy, câu "Vy răng rứa" có thể được dịch sang tiếng phổ thông là:
- "Vy sao thế?"
- hoặc "Vy thế nào vậy?"
Câu này thường được dùng để hỏi thăm, thể hiện sự quan tâm khi thấy ai đó có vẻ không ổn hoặc có điều gì đó khác lạ.

Bởi sự yêu thương và quan tâm của ba mẹ, ngôi nhà em lúc nào cũng ấm cúng.
Do gia đình em luôn hòa thuận, ngôi nhà của em lúc nào cũng ấm cúng .

Gia đình em có bốn người: bố mẹ và hai chị em em. Em rất yêu bố và mẹ nhưng chị gái lại gần gũi với em hơn cả. Em rất quý mến chị.
Chị gái của em cao nhưng đầy đặn. Bố mẹ vẫn nói, khi sinh chị ra, chị to nhất nhà hộ sinh nên sau này nuôi rất dễ. Chị lớn như thổi vậy. Khuôn mặt trái xoan với các nét thanh thoát khiến chị em rất xinh. Nước da bánh mật của chị có lúc hồng hào, dễ mến. Chị rất hay cười và hay trả lời những câu hỏi của mọi người bằng nụ cười tươi tắn.
Chị học giỏi những môn tự nhiên và học rất nhẹ nhàng, không vất vả như em. Mẹ bảo chị thông minh giống bố. Đối với em, chị rất tận tình chỉ bảo và chăm sóc. Bài vở của em chị thường xuyên xem xét và giảng giải. Lạ là chị giảng em thấy dễ nghe và nhanh hiểu hơn. Gần chị em cảm thấy tự tin hơn, có chị ở bên em cảm thấy to tát hơn, khỏe mạnh hơn chẳng sợ ai bắt nạt. Em thầm cảm ơn bố mẹ đã sinh ra chị.Năm ngoái chị đi học xa nhà. Nhà em im ắng hẳn đi, cửa nhà không có chị em cảm thấy rộng ra hẳn thế. Mỗi sáng ngủ dậy chỉ còn mỗi một mình em trong nhà, em rất buồn và nhớ chị, không muốn ngồi dậy nữa. Những ngày chị còn ở nhà, vào giờ này em đã nghe thấy tiếng bát đĩa được chị rửa dưới nhà và tiếng đàn chị tập cần mẫn. Tiếng đàn của chị mạnh mẽ và đầm ấm lắm.
Chị đã có công lớn trong việc dạy em đánh đàn, nghĩ lại mà em thấy nhớ những ngày tháng đó quá. Sao hồi đó cứ “ghét” và oán chị. Quả thật chị rất nghiêm khắc, không ngày nào chị không bắt em ngồi bên đàn một tiếng, chỉ trừ khi ốm. Chị khẳng định tập đàn là thời gian thư giãn, nghỉ ngơi và coi như tập bài thể dục vậy. Quả thực nhìn dáng chị ngồi lắc lư bên cây đàn em thấy chị vừa thanh cao vừa thư thái.
Bây giờ, mỗi khi buồn và nhớ chị, em lại ngồi bên chiếc đàn oóc-gan xinh xắn đánh những ca khúc chị đã dạy em. Em thích nhất là bài “Những ngọn nến” vì chị rất hay hát bài đó. Hiện giờ chị gái đang ở cách xa em hàng ngàn cây số nhưng hình ảnh của chị, giọng nói, tiếng cười của chị,… tất cả vẫn hiển hiện rõ nét quanh em.
Đây là góc bàn chị vẫn ôm em ngồi xem vô tuyến, đây là bình nước sáng sáng chị vẫn tưới hoa, đây là chiếc gương hai chị em vẫn nghiêng ngó soi chung, đây là chiếc ghế nhỏ chị ngồi cặm cụi nhặt rau, rửa bát,… Trong nhà, đồ vật nào cũng có dấu ấn của chị, cả nhà em luôn lo lắng và nhớ chị nhiều lắm. Khi vắng chị, em càng nhớ thương chị nhiều hơn.
Em mong chị học thật giỏi và khóa học của chị kết thúc sớm để chị sớm về với gia đình. Trước mắt học kì II này em phải phấn đấu để đạt điểm cao. Có vậy em mới được sang chơi cùng chị trong dịp nghỉ hè này.
1+1
lên mạng mà tìm, đầy đoạn văn hay