hay nha
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

Hôm nay là một ngày không thể tệ hơn. Mình vừa mới ngồi chơi game thì chị hai từ đâu xuất hiện, kéo mình ra khỏi ghế và phán một câu xanh rờn:
— "Đi nha sĩ!"
Mình kiểu: "Gì? Chị đi thì đi một mình đi, lôi em theo làm gì?" Nhưng đâu có cửa cãi, mẹ đã ra tối hậu thư rồi. Thế là mình lê lết theo chị, trong lòng đầy uất ức.
Đến phòng khám, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi làm mình rùng mình. Mình nhìn quanh, thấy một bé nhỏ hơn đang khóc thét, ông anh bên cạnh thì mặt xanh lét như sắp xỉu. Lòng mình chỉ có một chữ: "Té!" Nhưng chưa kịp hành động thì chị đã kéo tay lại, lườm một phát cháy mặt.
— "Không được chạy! Chờ chị chút thôi mà."
Chị vào trong khám trước, còn mình ngồi ngoài, hồi hộp không biết có tiếng hét nào vang lên không. Nhưng lạ ghê, im phăng phắc. Một lúc sau chị bước ra, mặt tỉnh bơ:
— "Xong rồi nè, chẳng đau gì cả."
Mình nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Thế là hai chị em đi về, chị vừa đi vừa khoe chiến tích "chị dũng cảm lắm" trong khi mình thì chỉ thấy may mắn vì không phải vào cái ghế tra tấn đó. Kết luận: Đi nha sĩ không đáng sợ bằng bị chị lôi đi nha sĩ!
(=)
cái kết nè: Khi Trương Sinh biết được nỗi oan của Vũ Nương, chàng vô cùng đau khổ và hối hận. Ngày nào chàng cũng ra bờ sông Hoàng Giang than khóc, mong được gặp lại nàng. Thấu hiểu tấm lòng ấy, Linh Phi – vợ vua Nam Hải – đã giúp Vũ Nương trở về nhân gian.
Một đêm trăng sáng, từ dưới sông, Vũ Nương hiện lên, mái tóc dài bay trong gió, ánh mắt đượm buồn. Trương Sinh quỳ sụp xuống, khóc nức nở, cầu xin nàng tha thứ. Thương con thơ dại, thương chồng vẫn còn day dứt, Vũ Nương quyết định ở lại trần gian. Hai vợ chồng đoàn tụ, sống hạnh phúc bên nhau, còn bé Đản lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ.
Ý nghĩa:
Thay vì cái kết bi kịch như bản gốc, cái kết này giúp Trương Sinh nhận ra lỗi lầm và có cơ hội sửa chữa. Điều đó thể hiện giá trị của sự thấu hiểu và lòng bao dung trong gia đình.
Vũ Nương không còn là nạn nhân bị oan khuất mà đã được minh oan, sống hạnh phúc. Điều này thể hiện niềm tin rằng lẽ phải sẽ chiến thắng, công lý sẽ được thực thi.
Ai cũng có thể mắc lỗi, nhưng điều quan trọng là biết nhận sai và thay đổi. Qua đó, cái kết nhấn mạnh giá trị của sự ăn năn và cơ hội thứ hai trong cuộc sống.

Olm chào em, bài văn đó như thế nào thì em cần đăng nội dung lên đây. Cộng đồng Olm sẽ đọc và nắm được nội dung, có như vậy mới có thể hỗ trợ cho em được tốt nhất, em nhé.
Cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm.
Em chào chị, bài văn đó như thế nào thì chị cần đăng nội dung lên đây. Cộng đồng Quân sẽ đọc và nắm được nội dung, có như vậy mới có thể hỗ trợ cho chị được tốt nhất, chị nhé.
Cảm ơn chị đã đồng hành cùng Quân

Chắc chắn rồi, đây là đoạn văn bạn yêu cầu:
"Hôm nay, lớp tôi có buổi kiểm tra môn Toán. Cả lớp đều lo lắng, hồi hộp, ai nấy đều ôn bài rất kỹ từ tối hôm trước. Riêng có thằng Tèo, nó vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Nó còn dám ngáp ngắn ngáp dài, làm như mình đã nắm chắc phần thắng trong tay. Cô giáo bước vào lớp, mặt cô nghiêm nghị như muốn nói rằng đề thi hôm nay sẽ rất khó. Cả lớp im phăng phắc, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc trôi qua.
Khi cô giáo phát đề, tôi nhìn qua bài của Tèo, thấy nó làm bài rất nhanh, thoăn thoắt như một con thoi. Tôi thầm nghĩ, chắc chắn nó đã học thuộc lòng hết các dạng bài tập rồi. Đến khi cô giáo thu bài, Tèo là người nộp bài đầu tiên. Nó còn cười tươi rói, nói với tôi rằng: "Bài này dễ như ăn kẹo ấy mà!". Tôi nhìn nó, trong lòng thầm nghĩ, đúng là "nước đến chân mới nhảy", thằng này đúng là một cao thủ.
Đến khi cô giáo trả bài, tôi mới biết mình đã lầm. Tèo chỉ được có 5 điểm, trong khi tôi được 9 điểm. Tèo mặt mày tái mét, không nói nên lời. Cô giáo nhìn Tèo, lắc đầu nói: "Con đúng là chủ quan, cứ tưởng mình giỏi giang lắm, ai ngờ lại bị điểm kém nhất lớp". Cả lớp được một trận cười vỡ bụng. Đúng là "thùng rỗng kêu to", Tèo cứ tưởng mình giỏi lắm, ai ngờ lại bị điểm kém nhất lớp."
Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!
Noat